Chương 14: khách không mời mà đến đến
Nhà họ Đơn
Dì Ngọc mỉm cười. Lễ phép đeo kính râm, trên người mặc quần áo louis vuitton, mái tóc ngắn nhìn đơn giản mà nhẹ nhàng khoan khoái, trong tay xách túi du lịch đi vào đại sảnh. Mặc dù trong lòng rất tò mò với cô gái này, bất quá vẫn nên làm tốt chức trách của người quản gia.
"Thưa cô, xin chờ một chút, tôi đi mời lão phu nhân."
"Cám ơn." Vương Thiến Như hướng về phía dì Ngọc lễ phép gật đầu một cái, từ đầu đến cuối cũng không lấy kính mắt xuống.
Ánh mắt của cô ngắm nhìn bốn phía, nhà họ Đơn có sự nghiệp rất lớn, ngôi nhà cũng được bố trí rất hào hoa.
Bà nội đi xuống cầu thang, nhìn thấy dáng người nhỏ bé xinh đẹp đứng trong đại sảnh, trên mặt hiện lên nụ cười, gọi: "Thiến Nhi."
Vương Thiến Như nhìn thấy bà nội, mừng rỡ như điên, vẻ mặt tươi cười ôm lấy bà nội đã lâu không gặp, giọng nói hờn dỗi: "Bà nộ, cháu rất nhớ bà."
"Bà nội cũng nhớ cháu, đến để bà nội xem cháu một chút." Bà nội hài lòng nhìn kỹ một lần, cô bé với gương mặt trắng nõn, hai mắt trong suốt, nếu nghiêm túc chú ý nhìn thật kỹ sẽ thấy có mấy phần giống với Giản Nhụy Ái.
Bà gọi Vương Thiến Như trở về nước, thật ra thì cũng có một phần ý tứ khác.
"Tốt lắm. . . . . . Thiến Nhi, càng lớn lại càng xinh đẹp."
Vương Thiến Như dường như không chú ý đến ý tứ trong mắt bà nội, khi biết bà nội gọi cô trở về chơi mấy ngày, cô cũng cảm thấy đã rất lâu không trở về, cho nên nhân cơ hội này trở lại một chút.
"Bà nội, bà nói đùa rồi, con thấy bà nội càng ngày lại càng trẻ ra."
Bà nội bị Vương Thiến Như trêu cho cười không khép nổi miệng. Lôi kéo bàn tay trắng nõn của cô "Thiến Nhi, càng lớn miệng lại càng ngọt, bà nội của cháu có cháu làm bạn, hẳn là càng sống càng trẻ ra mới đúng."
"Đúng ạ, mỗi ngày bà nội đều cười đùa rất nhiều, có câu nói, cười một cái trẻ mười năm " Vương Thiến Như đối với cái miệng của mình, đúng là chưa từng có thất vọng qua.
"Tốt lắm. . . . . ."Bà nội lôi kéo Vương Thiến Như, lại nhớ tới Giản Nhụy Ái, hồi đó mỗi khi Giản Nhụy Ái ở nhà, cả ngày đều là nụ cười, bỗng thở dài một cái thật sâu.
Vương Thiến Như nghi vấn nhìn bà nội, không phải không khí đang tốt sao, làm sao lại than thở.
"Bà nội, bà làm sao vậy."
"Không sao, không sao. . . . . ."Bà nội lau nước mắt nơi khóe mắt, Giản Nhụy Ái phúc bạc, bà nhất định sẽ không để cho Vương Thiến Như xảy ra chuyện như vậy.
Thật ra thì, tính tình Vương Thiến Như rất tùy tiện, nhưng cũng rất để tâm. Cô biết bà nội nan ngôn chi ẩn( việc khó nói), Cũng xấu hổ không tiếp tục hỏi nữa.
Vội vàng dời đề tài: "Không nghĩ đến mấy năm không trở về nước, trong nước lại thay đổi nhiều như vậy."
"Đúng vậy, hiện tại khoa học kỹ thuật càng lúc càng phát triển, bà nội của cháu như thế nào, ở nước Mĩ rất tốt đúng không?" Bà nội lôi kéo tay Vương Thiến Như, nhiệt tình kéo cô ngồi trên ghế sa lon. Ở trong mắt bà Vương Thiến Như cũng giống như cháu gái, cháu gái từ nhỏ đến lớn của người bạn già.
"Rất tốt. . . . . . Bà nội cái gì cũng tốt, chính là nhớ bà ở trong nước, lúc nào đến Mĩ thăm bà."
" Ha ha. . . . . . Gần đây khá bận, có thể không đến gặp bà nội cháu được, cháu trở về rồi thì hãy ở lại trong nước lâu một chút, bồi bà nội, bà sẽ bảo Hạo dẫn cháu đi chơi khắp nơi."
Vương Thiến Như mang theo kinh ngạc, mấy năm không gặp Đơn Triết Hạo, không biết anh có đẹp trai hay không, cô lớn hơn Đơn Triết Hạo hai tuổi, khi còn bé cô thường trêu trọc Đơn Triết Hạo, gặp mặt liền hành hung một trận.
Đánh Đơn Triết Hạo oa oa khóc to, ai kêu cô là cao thủ Taekwondo chứ.
"Thiến Nhi, cháu không cần lại muốn đi đánh
/263
|