Chương 39: Đơn Triết Hạo dụng tâm lo lắng
"Đúng vậy." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn người bên rong quán Nhân Ái, cơ hồ đều là người xa lạ, lúc gặp lại tất cả mọi người đổi công tác rồi, "Anh Quyền Hàn?"
Trác Đan Tinh cười, "Quyền Hàn dẫn Tư Tư đi nhà trẻ rồi."
"Cái gì? Khi nào thì anh ấy trở về?" Giản Nhụy Ái mất mác hỏi.
Trác Đan Tinh nhìn ánh mắt mất mác của Giản Nhụy Ái cũng biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây chính là vì Quyền Hàn. Cô cũng muốn bảo tí anh ấy sẽ trở về, đợi một chút nhưng không biết vì sao lại không nói ra?
Có lẽ, quỷ thần xui khiến, cô không có nói thật mà là nói dối, "Có thể không nhanh như vậy, hôm nay trường Tư Tư mở hội… nếu không tớ sẽ gọi điện thoại cho anh Quyền Hàn, để anh ấy đừng tham gia họp nữa mà trở về?"
"Đan Tinh, không cần phải gọi điện thoại như thế đâu, tớ tìm anh ấy cũng không có chuyện gì. Anh Quyền Hàn cũng rất bận mà." Giản Nhụy Ái vội vàng nói.
Trác Đan Tinh gật đầu một cái, nắm chặt cây chổi trong tay, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Vậy tớ sẽ không gọi anh ấy về, thôi thì lại đây ngồi đi!"
"Không cần, Đan Tinh, cậu bận như thế rồi thì tớ cũng không muốn làm phiền cậu, tớ chỉ muốn hỏi một chút chuyện ngày đó Quyền Hàn bị người ta bắt cóc, sao đó thì trở về như thế nào?"
Trác Đan Tinh hiển nhiên không biết Giản Nhụy Ái hỏi cái này vì vấn đề gì, kinh ngạc mấy phần, "Đơn Triết Hạo không có nói với cậu sa?"
"Đơn Triết Hạo nói gì?" Giản Nhụy Ái bị Trác Đan Tinh làm cho hồ đồ, anh ấy nên nói gì với cô?
"Không có gì, không có gì. . . . . ." Ánh mắt của Trác Đan Tinh hiện lên tia sáng bất định, lúng túng lắc đầu một cái, cô không ngờ Đơn Triết Hạo lại giấu giếm Giản Nhụy Ái như thế
Lần này thật là không có chút cảm giác thành tựu rồi!
Càng ngày Giản Nhụy Ái càng cảm thấy Trác Đan Tinh đối với cô như người xa lạ, hai người ở bên cạnh nhau không còn vui vẻ hòa thuận như trước kia, ngược lại có cảm giác cọ sát, chẳng lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng trực giác cô cảm nhận được lời nói của Trác Đan Tinh còn chưa dứt, "Đan Tinh, nói đi!"
Trác Đan Tinh nhìn thấy ấy mắt như kẻ gây sự của Giản Nhụy Ái, cũng cảm thấy mình trốn không thoát.
"Nhụy Ái, cậu lựa chọn quay về bên cạnh Đơn Triết Hạo là thật sự không sai lầm đó. Anh ta đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, khiến cho anh Quyền Hàn cũng phải thay đổi cách nhìn về anh ta. Ngày đó Quyền Hàn bị bắt, thật ra thì là Đơn Triết Hạo mời chúng ta đi diễn trò, anh ta muốn để cho cậu trở về bên cạnh anh ấy, nhưng cậu phải tin tưởng tớ và Quyền Hàn, chúng tớ cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc, mới đồng ý giúp đỡ Đơn Triết Hạo."
Bỗng, giống như giống như Thiên lôi trên cung đình, làm cho người ta không cách nào tin nổi, Quyền Hàn căn bản cũng không bị Đơn Triết Hạo bắt cóc, mà là anh ấy cam tâm tình nguyện, anh và Đơn Triết Hạo kia đã dựng nên màn kịch
Trong lòng cô có chút không thể nào tiếp thu được chuyện này, dù sao bọn họ cũng là cùng nhau lường gạt mình, nhưng cuối cùng, ý thức được bọn họ đều là quan tâm mình, muốn bảo vệ mình, đôi mắt của cô có chút tràn ngập nước mắt
Trong lòng được bao quanh bởi rất nhiều mật ngọt.
"Cám ơn cậu đã vì tớ mà suy nghĩ." Giản Nhụy Ái vèo vào, ôm lấy Trác Đan Tinh.
"Đứa ngốc, không có gì phải cảm ơn? Chúng ta là bạn bè."
"Ừ, vĩnh viễn là bạn tốt."
Giản Nhụy Ái nói lời tự biệt Trác Đan Tinh, vẫn không nhìn thấy Quyền Hàn trở về, chỉ
/263
|