Chương 40: Đau lòng bỏ Đơn Triết Hạo ra
Đợi đến khi Giản Nhụy Ái đi vào một căn phòng không bóng người mới lấy lại tinh thần, bỗng cười một tiếng, giống như số lần cô cười trộm càng ngày càng nhiều, nếu để người ta nhìn thấy còn cho rằng cô là đứa ngốc.
Giản Nhụy Ái đi tới bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bàn làm việc chỉnh tề, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, tưởng tượng dáng vẻ khi Đơn Triết Hạo làm việc, nhất định khí thế vô cùng đẹp trai, không phải người ta nói khi đàn ông nghiêm túc làm việc là khi họ điển trai nhất sao.
Nhưng là, cô thích nhìn Đơn Triết Hạo lúc lên xe hơn!
Nhìn gian phòng lưu lại hơi thở của Đơn Triết Hạo, cô đã cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, giống như trong lòng ăn mật đường.
Nụ cười trên mặt cũng chưa từng đứt đoạn!
Cô đưa tay cầm lấy bút máy, nhìn thấy trên bàn bày hình mình và Đơn Triết Hạo, tấm hình mình cười vô cùng hạnh phúc, bởi vì người là cõi lòng cô thích nhất đã đứng bên cạnh cô
Hình bên cạnh là một mình Đơn Triết Hạo, khóe miệng cô không khỏi cong lên, tay cầm khung ảnh lên, thay Đơn Triết Hạo vẽ thêm một chòm râu, trong nháy mắt gương mặt anh tuấn của Đơn Triết Hạo đã biết thành lão già.
Đơn Triết Hạo buồn cười như thế, chọc cho Giản Nhụy Ái cười ha ha, chỉ là nhớ tới phòng làm việc là anh, đợi chút nữa anh sẽ để ý đến việc mình sửa ảnh của anh
Vội vàng lấy vải ướt tới, đem tấm vải ướt lau lau khung ảnh, cô không có năng lực chống lại Đơn Triết Hạo, chỉ cần cười cười là tốt.
Trong phòng làm việc của Đơn Triết Hạo không có gì để vui chơi, cô nhẹ nhàng đi tới phòng họp, thông qua tấm kính thủy tinh nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi ở phía trên tập trung tinh thần nghe nhân viên báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng cau mày. . . . . .
Cả phòng làm việc anh là lớn nhất, một đôi mắt như chim ưng nhìn những người bên dưới, người bên dưới đều tỉ mỉ run sợ báo cáo hoặc là nghiêm túc nghe giảng, mà anh chẳng có chút quan tâm nào cả, mang hơi thở như một vị vương gia.
Nhân vật có tiền, có quyền như thế chính là người đàn ông yêu cô, cũng là người cô yêu.
Không biết vì sao? Cô lại có loại kích thích muốn phá vỡ tấm thủy tinh ấy, đi đến ôm lấy Đơn Triết Hạo, nói cho anh biết cô cũng rất yêu anh.
Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi, làm cho Giản Nhụy Ái có chút kinh sợ, cô nghiêng đầu nhìn thấy Y Thiếu Thiên.
"Cô Giản, có thể nói chuyện một chút không?"
Giản Nhụy Ái cắn môi, khốn hoặc nhìn Y Thiếu Thiên, ý thức gật đầu một cái, "Được!"
Hai người tới một quán cà phê, Y Thiếu Thiên gọi cho nước mình và cho Giản Nhụy Ái một tách cà phê Blue Mountain, ngay sau đó không gian liền lâm vào im lặng.
"Cô Giản, tôi mời cô tới nơi này, là muốn để cô vui vui ngồi đợi tổng giám đốc." Y Thiếu Thiên đánh vỡ không khí yên tĩnh, trong giọng nói mang theo nhiều đau lòng thay cho Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái sững sờ, Y Thiếu Thiên bảo mình đến nơi đây là vì muốn mình vui vẻ đợi Đơn Triết Hạo sao, không ngờ Y Thiếu Thiên lại trung thành với Đơn Triết Hạo như thế, chỉ là mình không cần cậu nói, cô cũng sẽ làm như thế
Cô cầm tách cà phê lên uống một ngụm, "Tại sao cậu là nói lên yêu cầu này?"
"Tôi hiểu rõ Tổng giám đốc Đơn sẽ không nói những việc này với cô, theo tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ không giải thích."
Giản Nhụy Ái không thể tưởng tượng nổi nhìn Y Thiếu Thiên, không biết anh nói cái gì? Đơn Triết Hạo lại có việc gì cần phải giải thích với cô? Những lời này đem làm những tế bào trong cơ thể cô vô cùng lo lắng.
Cô kinh ngạc nói: "Hạo cần phải giải thích cái gì với tôi?"
"Năm năm qua, anh ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào, có lẽ cô không muốn biết chứ? Nhưng những chuyện này, cô phải biết, thế giới sẽ có một người ngu ngốc yêu cô."
Y Thiếu Thiên lẳng lặng nói xong, ánh mắt nhìn Giản Nhụy Ái
Giản Nhụy Ái ngớ ngẩn, đúng vậy, đơn triết hạo không đề cập tới chuyện trước đó, mà cô cũng không hỏi, cánh môi giật giật, nhưng không biết phải làm sa?
Y
/263
|