Trong cuộc đời này của Lăng Mạt Mạt, cũng chưa từng nghe qua chuyện xưa rung động lòng người như thế, rõ ràng là những lời nói hết sức bình thường, cố tình làm người ta không nhịn được xúc động.
Lăng Mạt Mạt đứng giữa con đường lớn, trong lất phất mưa bay, nước mắt từng giọt từng rơi xuống, khóe môi cô cong lên một đường cong hoàn mỹ, nở ra nụ cười đẹp nhất.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm ưu mỹ của anh, nụ cười trên mặt anh tràn đầy lạnh lẽo, nhưng giọng nói mang theo rung động không nói lên lời.
“Trong cuộc đời này, anh đi qua rất nhiều đường, đi qua rất nhiều thành phố, nguyện cầu rất nhiều, gặp qua rất nhiều người, ở qua rất nhiều khách sạn, ngủ qua rất nhiều chiếc giường, chảy qua rất nhiều loại nước mắt, nở rộ qua rất nhiều kiểu cười, duy nhất, chỉ là yêu một người, toàn tâm toàn ý, bạc đầu không xa.”
“Lăng Mạt Mạt, em không biết,trong suốt mười bốn năm dài đằng đẵng, rốt cuộc trải qua bao nhiêu diễn biến, không phải chưa từng có cô gái tốt hơn em xuất hiện trong sinh mệnh của anh, chỉ là anh cự tuyệt rất nhiều ám muội như thế, chỉ vì mình em không xác định tương lai.”
“Anh luôn cho rằng, yêu một người không phải tuyệt sủng người đó, cũng không phải dung túng không giới hạn, mà là cố gắng kéo dài đoạn tình yêu sâu sắc đó hơn, kiên nhẫn làm bạn chung sống sớm chiều, anh luôn tin rằng, biểu hiện của một người đàn ông yêu sâu sắc một người phụ nữ, chính là lấy cô làm vợ cưới hỏi đàng hoàng, đem tên cô đặt song song bên cạnh tên anh, đời đời bền vững, không xa không dời, đến những năm tháng cuối cùng trong cuộc đời.”
“Yêu người anh lấy, lấy người anh yêu”
Lời nói dài như thế, được Lý Tình Thâm chậm rãi nói ra, anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô, giống như ảo thuật, trong tay anh xuất hiện một hộp quà màu đỏ thẫm lông nhung mềm mịn, trên mặt hộp vẽ những cánh hoa mai, bằng kim tuyến cao quý, tinh tế xa xỉ.
Anh không để ý mặt đất bị mưa bụi làm bẩn, cũng không để ý trên người mình mặc tây trang thủ công đắt giá bao nhiêu, cứ thế quỳ xuống ngàn vạn thâm tình.
Anh từ từ mở hộp quà ra, kim cương tỏa ra lấp lánh sáng ngời trong đêm khuya.
Lăng Mạt Mạt chậm chậm chuyển ánh mắt từ chiếc hộp đựng kim cương lên trên gương mặt Lý Tình Thâm, cô thấy ánh sáng trong mắt anh cuồn cuộn mong chờ, anh bình tĩnh, nói những lời đơn giản, thậm chí cô đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng vẫn khiến trái tim cô, lúc này cuồn cuộn, sóng lớn không ngừng nghỉ.
Anh nói: “Lăng Mạt Mạt tiểu thư, gả cho anh được không?”
Âm thanh của anh không lớn, xen lẫn trong tiếng gió mưa, thế nhưng chính câu nói này, khiến cô trong lúc bất chợt giơ tay lên, che miệng, vừa khóc vừa cười, nước mắt tùy ý tuôn rơi.
Cô không trả lời, anh bình tĩnh quỳ.
Thật lâu cô mới che miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào, lại phát hiện tiếng nói không rõ ràng, chỉ gật đầu lung tung.
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng trống một tay, nắm tay phải của cô kéo đến trước mặt mình, chậm rãi cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô.
Lăng Mạt Mạt nhìn ngón tay đeo nhẫn lấp lánh ánh sáng chói mắt, bản thân không thể kiềm chế bật khóc.
Lý Tình Thâm từ từ đứng lên, còn chưa đứng vững, bất chợt Lăng Mạt Mạt nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh, khóc to giống như một đứa trẻ.
Lăng Mạt Mạt đứng giữa con đường lớn, trong lất phất mưa bay, nước mắt từng giọt từng rơi xuống, khóe môi cô cong lên một đường cong hoàn mỹ, nở ra nụ cười đẹp nhất.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm ưu mỹ của anh, nụ cười trên mặt anh tràn đầy lạnh lẽo, nhưng giọng nói mang theo rung động không nói lên lời.
“Trong cuộc đời này, anh đi qua rất nhiều đường, đi qua rất nhiều thành phố, nguyện cầu rất nhiều, gặp qua rất nhiều người, ở qua rất nhiều khách sạn, ngủ qua rất nhiều chiếc giường, chảy qua rất nhiều loại nước mắt, nở rộ qua rất nhiều kiểu cười, duy nhất, chỉ là yêu một người, toàn tâm toàn ý, bạc đầu không xa.”
“Lăng Mạt Mạt, em không biết,trong suốt mười bốn năm dài đằng đẵng, rốt cuộc trải qua bao nhiêu diễn biến, không phải chưa từng có cô gái tốt hơn em xuất hiện trong sinh mệnh của anh, chỉ là anh cự tuyệt rất nhiều ám muội như thế, chỉ vì mình em không xác định tương lai.”
“Anh luôn cho rằng, yêu một người không phải tuyệt sủng người đó, cũng không phải dung túng không giới hạn, mà là cố gắng kéo dài đoạn tình yêu sâu sắc đó hơn, kiên nhẫn làm bạn chung sống sớm chiều, anh luôn tin rằng, biểu hiện của một người đàn ông yêu sâu sắc một người phụ nữ, chính là lấy cô làm vợ cưới hỏi đàng hoàng, đem tên cô đặt song song bên cạnh tên anh, đời đời bền vững, không xa không dời, đến những năm tháng cuối cùng trong cuộc đời.”
“Yêu người anh lấy, lấy người anh yêu”
Lời nói dài như thế, được Lý Tình Thâm chậm rãi nói ra, anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô, giống như ảo thuật, trong tay anh xuất hiện một hộp quà màu đỏ thẫm lông nhung mềm mịn, trên mặt hộp vẽ những cánh hoa mai, bằng kim tuyến cao quý, tinh tế xa xỉ.
Anh không để ý mặt đất bị mưa bụi làm bẩn, cũng không để ý trên người mình mặc tây trang thủ công đắt giá bao nhiêu, cứ thế quỳ xuống ngàn vạn thâm tình.
Anh từ từ mở hộp quà ra, kim cương tỏa ra lấp lánh sáng ngời trong đêm khuya.
Lăng Mạt Mạt chậm chậm chuyển ánh mắt từ chiếc hộp đựng kim cương lên trên gương mặt Lý Tình Thâm, cô thấy ánh sáng trong mắt anh cuồn cuộn mong chờ, anh bình tĩnh, nói những lời đơn giản, thậm chí cô đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng vẫn khiến trái tim cô, lúc này cuồn cuộn, sóng lớn không ngừng nghỉ.
Anh nói: “Lăng Mạt Mạt tiểu thư, gả cho anh được không?”
Âm thanh của anh không lớn, xen lẫn trong tiếng gió mưa, thế nhưng chính câu nói này, khiến cô trong lúc bất chợt giơ tay lên, che miệng, vừa khóc vừa cười, nước mắt tùy ý tuôn rơi.
Cô không trả lời, anh bình tĩnh quỳ.
Thật lâu cô mới che miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào, lại phát hiện tiếng nói không rõ ràng, chỉ gật đầu lung tung.
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng trống một tay, nắm tay phải của cô kéo đến trước mặt mình, chậm rãi cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô.
Lăng Mạt Mạt nhìn ngón tay đeo nhẫn lấp lánh ánh sáng chói mắt, bản thân không thể kiềm chế bật khóc.
Lý Tình Thâm từ từ đứng lên, còn chưa đứng vững, bất chợt Lăng Mạt Mạt nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh, khóc to giống như một đứa trẻ.
/906
|