Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Một giây kế tiếp, cách đó không xa truyền tới một tiếng “Phanh ” vang thật lớn.
Diệp Oản Oản ánh mắt xéo qua thấy rõ, bên cạnh Lưu Ảnh vách tường hở ra từng đạo khe hở…
Thanh niên gắt gao siết quả đấm, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản trừng mắt một cái, sau đó không để ý Tần Nhược Hi lo lắng hỏi thăm, quay đầu liền đi.
A, bị tức giận bỏ đi rồi sao…
Diệp Oản Oản: “…”
Thật ra thì mới vừa rồi, cô thật lòng chỉ là muốn ăn hạt dưa mà thôi.
Như đã nói qua, cho dù tận mắt thấy hình ảnh thân mật của cô và Tư Dạ Hàn, nhưng Nhược Hi lại có thể ung dung thản nhiên, còn đi khuyên giải an ủi Lưu Ảnh vì vậy cũng khó trách Tần Nhược Hi có thể lăn lộn đến vị trí này.
Như vậy nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, còn không có chút tính tình ghen tuông của nữ nhân, quả thực chính là một người hoàn mỹ.
Ngay cả cô cũng đều cảm thấy Tư Dạ Hàn có phải ánh mắt có vấn đề hay không, chứ đừng nói đến tâm phúc cùng người tùy tùng của anh nữa.
Cho đến khi trên môi đột nhiên đau xót, suy nghĩ đang bay xa của Diệp Oản Oản lúc này mới thu hồi lại, “A…”
“Đang suy nghĩ gì vậy? ” phát hiện cô phân tâm, giọng nói của nam nhân rõ ràng mang theo tia bất mãn.
Cái này còn cần phải hỏi sao? Tiểu Lưu Ảnh nhà anh giận đến mức tường đều bị hủy đi rồi anh không thấy được sao?
Diệp Oản Oản thầm than trong lòng một tiếng, sau đó thầm nói, “Đang suy nghĩ ánh mắt chọn lựa nữ nhân của anh có phải là có chút vấn đề hay không…”
Hai con ngươi của Tư Dạ Hàn híp lại, mở miệng nói, “Em nói một chút, nơi nào có vấn đề?”
Diệp Oản Oản do dự trong chốc lát, sau đó lấy can đảm mở miệng, “Tại sao anh không chọn một nữ nhân nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại chọn một người mị hoặc triều cương, đầu độc thánh tâm như kẻ gây họa như em chứ?”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm mặt của nữ hài.
Lúc Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn đến trong lòng thật kĩ càng, rốt cuộc nghe được đối phương không nhanh không chậm mở miệng, trả về cho cô bốn chữ: “Vì sắc mới mê.”
Diệp Oản Oản nhất thời bị câu trả lời này cho cứng đờ người, “Khục… Cái này dường như không phải là điều mà minh quân nên làm chứ?”
“Ai nói ta là minh quân?”
“… ” Diệp Oản Oản nhất thời không phản đối nỗi nữa.
Cơm tối được dọn lên, Tư Dạ Hàn trước sau như một tích chữ như vàng. Mà Tần Nhược Hi giống như không có gì phát sinh cả, vẫn trò chuyện nói với lão thái thái mấy chuyện lý thú, thỉnh thoảng chọc cho lão thái thái cởi mở cười to.
Hiển nhiên Tần Nhược Hi cũng biết rõ tầm quan trọng của lão thái thái.
Diệp Oản Oản trong lòng biết rõ, sự yêu thích của lão thái thái đối với cô là do “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Tần Nhược Hi trở lại một cái, dù cô có ở bên cạnh lão thái thái thì độ hảo cảm cũng hóa thành mây trôi.
Đối với lần này cô cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Tần Nhược Hi địa vị tại Tư gia ăn sâu bén rễ, không phải là cô một sớm một chiều liền có thể dao động.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản móc ra bài thi, nằm ở trên bàn sách bắt đầu làm bài tập.Trong tay Tư Dạ Hàn có một chồng tài liệu, ngồi ở cách đó không xa trên ghế sa lon liếc nhìn. Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Nhược Hi đi vào, xem bộ dáng là tới báo cáo công việc.
“A Cửu, sự tình ở thành… ” Tần Nhược Hi vừa nói lại hướng Diệp Oản Oản đang làm bài tập nhìn một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện cơ mật như vậy, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là hẳn là nên tránh đi.
Diệp Oản Oản đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, nâng lên con ngươi, nhìn Tần Nhược Hi một cái rồi nói: “Ngồi xuống đi.”
Anh hoàn toàn không có đề cập đến chuyện cần để cho Diệp Oản Oản rời đi. Diệp Oản Oản lặng lẽ tò mò ngẩng đầu lên, hướng hai người đối diện nhìn một cái, tâm có chút hoảng hoảng.
Thật ra thì, cô thực sự hy vọng Tư Dạ Hàn có thể để cho mình tránh đi a, cô không có chút nào muốn biết những thứ chuyện cơ mật kia! Đăng bởi: admin
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Một giây kế tiếp, cách đó không xa truyền tới một tiếng “Phanh ” vang thật lớn.
Diệp Oản Oản ánh mắt xéo qua thấy rõ, bên cạnh Lưu Ảnh vách tường hở ra từng đạo khe hở…
Thanh niên gắt gao siết quả đấm, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản trừng mắt một cái, sau đó không để ý Tần Nhược Hi lo lắng hỏi thăm, quay đầu liền đi.
A, bị tức giận bỏ đi rồi sao…
Diệp Oản Oản: “…”
Thật ra thì mới vừa rồi, cô thật lòng chỉ là muốn ăn hạt dưa mà thôi.
Như đã nói qua, cho dù tận mắt thấy hình ảnh thân mật của cô và Tư Dạ Hàn, nhưng Nhược Hi lại có thể ung dung thản nhiên, còn đi khuyên giải an ủi Lưu Ảnh vì vậy cũng khó trách Tần Nhược Hi có thể lăn lộn đến vị trí này.
Như vậy nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, còn không có chút tính tình ghen tuông của nữ nhân, quả thực chính là một người hoàn mỹ.
Ngay cả cô cũng đều cảm thấy Tư Dạ Hàn có phải ánh mắt có vấn đề hay không, chứ đừng nói đến tâm phúc cùng người tùy tùng của anh nữa.
Cho đến khi trên môi đột nhiên đau xót, suy nghĩ đang bay xa của Diệp Oản Oản lúc này mới thu hồi lại, “A…”
“Đang suy nghĩ gì vậy? ” phát hiện cô phân tâm, giọng nói của nam nhân rõ ràng mang theo tia bất mãn.
Cái này còn cần phải hỏi sao? Tiểu Lưu Ảnh nhà anh giận đến mức tường đều bị hủy đi rồi anh không thấy được sao?
Diệp Oản Oản thầm than trong lòng một tiếng, sau đó thầm nói, “Đang suy nghĩ ánh mắt chọn lựa nữ nhân của anh có phải là có chút vấn đề hay không…”
Hai con ngươi của Tư Dạ Hàn híp lại, mở miệng nói, “Em nói một chút, nơi nào có vấn đề?”
Diệp Oản Oản do dự trong chốc lát, sau đó lấy can đảm mở miệng, “Tại sao anh không chọn một nữ nhân nội ngoại kiêm tu, có văn có võ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại chọn một người mị hoặc triều cương, đầu độc thánh tâm như kẻ gây họa như em chứ?”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm mặt của nữ hài.
Lúc Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn đến trong lòng thật kĩ càng, rốt cuộc nghe được đối phương không nhanh không chậm mở miệng, trả về cho cô bốn chữ: “Vì sắc mới mê.”
Diệp Oản Oản nhất thời bị câu trả lời này cho cứng đờ người, “Khục… Cái này dường như không phải là điều mà minh quân nên làm chứ?”
“Ai nói ta là minh quân?”
“… ” Diệp Oản Oản nhất thời không phản đối nỗi nữa.
Cơm tối được dọn lên, Tư Dạ Hàn trước sau như một tích chữ như vàng. Mà Tần Nhược Hi giống như không có gì phát sinh cả, vẫn trò chuyện nói với lão thái thái mấy chuyện lý thú, thỉnh thoảng chọc cho lão thái thái cởi mở cười to.
Hiển nhiên Tần Nhược Hi cũng biết rõ tầm quan trọng của lão thái thái.
Diệp Oản Oản trong lòng biết rõ, sự yêu thích của lão thái thái đối với cô là do “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Tần Nhược Hi trở lại một cái, dù cô có ở bên cạnh lão thái thái thì độ hảo cảm cũng hóa thành mây trôi.
Đối với lần này cô cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Tần Nhược Hi địa vị tại Tư gia ăn sâu bén rễ, không phải là cô một sớm một chiều liền có thể dao động.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản móc ra bài thi, nằm ở trên bàn sách bắt đầu làm bài tập.Trong tay Tư Dạ Hàn có một chồng tài liệu, ngồi ở cách đó không xa trên ghế sa lon liếc nhìn. Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Nhược Hi đi vào, xem bộ dáng là tới báo cáo công việc.
“A Cửu, sự tình ở thành… ” Tần Nhược Hi vừa nói lại hướng Diệp Oản Oản đang làm bài tập nhìn một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện cơ mật như vậy, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là hẳn là nên tránh đi.
Diệp Oản Oản đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, nâng lên con ngươi, nhìn Tần Nhược Hi một cái rồi nói: “Ngồi xuống đi.”
Anh hoàn toàn không có đề cập đến chuyện cần để cho Diệp Oản Oản rời đi. Diệp Oản Oản lặng lẽ tò mò ngẩng đầu lên, hướng hai người đối diện nhìn một cái, tâm có chút hoảng hoảng.
Thật ra thì, cô thực sự hy vọng Tư Dạ Hàn có thể để cho mình tránh đi a, cô không có chút nào muốn biết những thứ chuyện cơ mật kia! Đăng bởi: admin
/2489
|