Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Mọi chuyện giống như kiếp trước của cô, Tư Dạ Hàn vô luận chuyện gì cũng chưa bao giờ cấm kỵ cô. Sự tình cực kỳ bí mật đến đâu, dù là phòng ngủ của anh, thư phòng quan trọng hay phòng tối của anh, tất cả đều cứ như vậy không chút kiêng kỵ mở ra ở trước mặt cô.
Bất quá cô cũng có thể lý giải. Có người nào sẽ phòng bị tiểu miêu tiểu cẩu chim tước nhỏ mà chính mình nuôi sao? Dĩ nhiên là không rồi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn một cái, trầm mặc một cái rồi chớp mắt, cuối cùng cũng không nói gì, bắt đầu cùng Tư Dạ Hàn báo cáo chi tiết cụ thể.
Trong thư phòng an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mạch lạc rõ ràng của Tần Nhược Hi, thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu vài lời đáp lại của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản cũng không để ý tới nữa hai người kia, bắt đầu làm bài tập của mình.
Bài tập số học của cô đều đã chất đống thành núi, không còn có tâm sức đi quản cái khác.
Không biết qua bao lâu, trong không khí đột nhiên vang lên “Đông ” một tiếng.
Tần Nhược Hi cùng Tư Dạ Hàn đồng loạt ngẩng đầu lên hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn lại.
Sau đó liền thấy, trên đầu của Oản Oản, đang cách một tấm bài thi mong mỏng, đập ở trên bàn.
Nữ hài vành mắt đỏ hoe, nước mắt lả chả nhìn chằm chằm tờ bài thi số học kia, ánh mắt kia giống như cùng nó có thù giết cha.
Chốc lát quỷ dị yên lặng, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, ra hiệu cho Tần Nhược Hi tạm ngừng, ngay sau đó đứng dậy, hướng Diệp Oản Oản đi tới.
Tư Dạ Hàn đi tới bên người nữ hài đứng lại: “Một đề kia giải không được sao?”
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, khổ sở nâng lên cái trán, “A?”
“Một đề không biết làm sao. ” Tư Dạ Hàn lặp lại, đồng thời đưa ra ngón tay thon dài, chân mày nhíu chặt mà an ủi săn sóc hướng cái trán có chút hồng của cô.
Diệp Oản Oản rụt cổ một cái, phản xạ có điều kiện mà trả lời: “A, đề thứ nhất đề thứ hai thứ ba đề thứ tư đề thứ năm đề thứ sáu đề…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Tư Dạ Hàn theo trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc, bôi thuốc trên chỗ sưng đỏ trên trán cô, ngay sau đó bắt đầu giảng giải đề mục cho cô.
Mười phút sau, ánh mắt Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đã chiếu lấp lánh, giống như sau lưng của anh mọc ra một đôi tiểu cánh trắng tinh.
Nguyên bản cô chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, kết quả không nghĩ tới những thứ công thức tối tăm khó hiểu cùng vấn đề khó khăn kia theo trong miệng anh sau khi nói ra, nhất thời khó khăn biến thành đơn giản.
Trong lúc vô tình, nửa giờ trôi qua.
Tần Nhược Hi đang một mực ngồi ở trên ghế sa lon an tĩnh chờ đợi rốt cuộc mở miệng, “A Cửu…”
Tư Dạ Hàn theo trên tờ giấy nháp ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Nhược Hi nói, “Em đi về trước đi.”
Từ đầu tới cuối đều thờ ơ như bình thường, Tần Nhược Hi nghe được câu này trong con ngươi rốt cuộc hiện lên một tia chấn động, “Nhưng là sự tình ở sâu thành tối nay nhất định phải…”
“Anh sẽ có chừng mực.”
Tần Nhược Hi bị đánh gảy câu nói kế tiếp, sắc mặt hơi cương lên, trầm mặc mất mấy giây, rốt cuộc đứng lên, ” Ừ.”
Thu thập tài liệu trên bàn uống trà, Tần Nhược Hi mang ra khỏi cửa thư phòng rời đi.
Thấy Tần Nhược Hi đi, Diệp Oản Oản mình cũng thật ngoài ý liệu của mình a.
Tần Nhược Hi mới vừa nói sự tình khẳng định rất trọng yếu, trên thực tế, sự tình có thể do Tần Nhược Hi phụ trách cũng có chút trọng yếu, nhưng Tư Dạ Hàn bởi vì dạy cô làm bài tập nên loại chuyện này bị dời lại?
Đây cũng là… Thật có điểm gì đó giống điệu bộ của hôn quân a…
Phát hiện cô phân tâm, khớp xương ngón tay của Tư Dạ Hàn gật một cái mặt bàn, “Nghe rõ chưa vậy?”
“A? Không… Không có! Có thể lặp lại lần nữa không! ” Diệp Oản Oản vội vàng tập trung sự chú ý.
Liền như vậy đi, không cần quản hắn Tư Dạ Hàn là nghĩ như thế nào, cô đang rầu rỉ bài tập số học phải làm sao bây giờ, bây giờ cơ hội khó mà co được, vì vậy cô nên đuổi chặt nắm lấy. Đăng bởi: admin
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Mọi chuyện giống như kiếp trước của cô, Tư Dạ Hàn vô luận chuyện gì cũng chưa bao giờ cấm kỵ cô. Sự tình cực kỳ bí mật đến đâu, dù là phòng ngủ của anh, thư phòng quan trọng hay phòng tối của anh, tất cả đều cứ như vậy không chút kiêng kỵ mở ra ở trước mặt cô.
Bất quá cô cũng có thể lý giải. Có người nào sẽ phòng bị tiểu miêu tiểu cẩu chim tước nhỏ mà chính mình nuôi sao? Dĩ nhiên là không rồi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn một cái, trầm mặc một cái rồi chớp mắt, cuối cùng cũng không nói gì, bắt đầu cùng Tư Dạ Hàn báo cáo chi tiết cụ thể.
Trong thư phòng an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mạch lạc rõ ràng của Tần Nhược Hi, thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu vài lời đáp lại của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản cũng không để ý tới nữa hai người kia, bắt đầu làm bài tập của mình.
Bài tập số học của cô đều đã chất đống thành núi, không còn có tâm sức đi quản cái khác.
Không biết qua bao lâu, trong không khí đột nhiên vang lên “Đông ” một tiếng.
Tần Nhược Hi cùng Tư Dạ Hàn đồng loạt ngẩng đầu lên hướng phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn lại.
Sau đó liền thấy, trên đầu của Oản Oản, đang cách một tấm bài thi mong mỏng, đập ở trên bàn.
Nữ hài vành mắt đỏ hoe, nước mắt lả chả nhìn chằm chằm tờ bài thi số học kia, ánh mắt kia giống như cùng nó có thù giết cha.
Chốc lát quỷ dị yên lặng, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, ra hiệu cho Tần Nhược Hi tạm ngừng, ngay sau đó đứng dậy, hướng Diệp Oản Oản đi tới.
Tư Dạ Hàn đi tới bên người nữ hài đứng lại: “Một đề kia giải không được sao?”
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, khổ sở nâng lên cái trán, “A?”
“Một đề không biết làm sao. ” Tư Dạ Hàn lặp lại, đồng thời đưa ra ngón tay thon dài, chân mày nhíu chặt mà an ủi săn sóc hướng cái trán có chút hồng của cô.
Diệp Oản Oản rụt cổ một cái, phản xạ có điều kiện mà trả lời: “A, đề thứ nhất đề thứ hai thứ ba đề thứ tư đề thứ năm đề thứ sáu đề…”
Tư Dạ Hàn: “…”
Tư Dạ Hàn theo trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc, bôi thuốc trên chỗ sưng đỏ trên trán cô, ngay sau đó bắt đầu giảng giải đề mục cho cô.
Mười phút sau, ánh mắt Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đã chiếu lấp lánh, giống như sau lưng của anh mọc ra một đôi tiểu cánh trắng tinh.
Nguyên bản cô chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, kết quả không nghĩ tới những thứ công thức tối tăm khó hiểu cùng vấn đề khó khăn kia theo trong miệng anh sau khi nói ra, nhất thời khó khăn biến thành đơn giản.
Trong lúc vô tình, nửa giờ trôi qua.
Tần Nhược Hi đang một mực ngồi ở trên ghế sa lon an tĩnh chờ đợi rốt cuộc mở miệng, “A Cửu…”
Tư Dạ Hàn theo trên tờ giấy nháp ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Nhược Hi nói, “Em đi về trước đi.”
Từ đầu tới cuối đều thờ ơ như bình thường, Tần Nhược Hi nghe được câu này trong con ngươi rốt cuộc hiện lên một tia chấn động, “Nhưng là sự tình ở sâu thành tối nay nhất định phải…”
“Anh sẽ có chừng mực.”
Tần Nhược Hi bị đánh gảy câu nói kế tiếp, sắc mặt hơi cương lên, trầm mặc mất mấy giây, rốt cuộc đứng lên, ” Ừ.”
Thu thập tài liệu trên bàn uống trà, Tần Nhược Hi mang ra khỏi cửa thư phòng rời đi.
Thấy Tần Nhược Hi đi, Diệp Oản Oản mình cũng thật ngoài ý liệu của mình a.
Tần Nhược Hi mới vừa nói sự tình khẳng định rất trọng yếu, trên thực tế, sự tình có thể do Tần Nhược Hi phụ trách cũng có chút trọng yếu, nhưng Tư Dạ Hàn bởi vì dạy cô làm bài tập nên loại chuyện này bị dời lại?
Đây cũng là… Thật có điểm gì đó giống điệu bộ của hôn quân a…
Phát hiện cô phân tâm, khớp xương ngón tay của Tư Dạ Hàn gật một cái mặt bàn, “Nghe rõ chưa vậy?”
“A? Không… Không có! Có thể lặp lại lần nữa không! ” Diệp Oản Oản vội vàng tập trung sự chú ý.
Liền như vậy đi, không cần quản hắn Tư Dạ Hàn là nghĩ như thế nào, cô đang rầu rỉ bài tập số học phải làm sao bây giờ, bây giờ cơ hội khó mà co được, vì vậy cô nên đuổi chặt nắm lấy. Đăng bởi: admin
/2489
|