Chương 145:
Editor : May
Nam Cung Diệu đi xuống lầu nói, Nam Cung Diệu cũng không dám khinh thường chỉ số thông minh của con trai mình, chỉ số thông minh đứa nhỏ này rất kinh người, mặc dù có đôi khi thằng bé cố ý che giấu, nhưng Nam Cung Diệu lại không phải là nhân vật tầm thường, mặc dù không phải là thần tiên, nhưng anh vẫn còn hiểu biết một chút về chuyện con trai của mình.
Trải qua điều tra của mình, hóa ra thao tác phía sau màn của hacker đáng sợ [anh Miễn Dịch] kia chính là có quan hệ trực tiếp với Nam Nam, chỉ là phía sau màn không phải là một mình thằng bé, còn có người khác, hẳn là một tổ chức. Nhưng làm cho người ta không thể tin chính là, Nam Nam chính là người đứng đầu.
Lúc trước sau khi biết rõ chuyện này, Nam Cung Diệu muốn tìm Nam Nam ngả bài mấy lần, hỏi nó vì sao? Nhưng đứa nhỏ này lại không cho anh cơ hội này, khiến anh không khỏi toát mồ hôi dầm dề vì con trai!
"Reng reng reng..." Điện thoại vang lên, Nam Cung Diệu đi tới nghe máy, Nam Nam len lén cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh bàn cơm chuẩn bị dùng bữa sáng.
"Alo?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu tổng, sáng sớm hôm nay, tất cả phần mềm máy tính của tập đoàn Vương thị đều bị hacker tập kích, hiện tại cổ phiếu của bọn họ luôn tục rơi xuống, cổ phiếu của chúng ta đang tăng lên."
Lãnh Đông biết rõ hiện tại là hơn sáu giờ, không nên quấy rầy Nam Cung Diệu nghỉ ngơi, nhưng đây chính là chuyện tốt, cũng là chuyện lớn, cho nên anh ta kích động gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu báo cáo.
"Là hacker nào tập kích bọn họ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, thật ra trong lòng anh đã có đáp án, hiện giờ hacker có thực lực, còn dám cuồng ngạo như vậy, chỉ có một, chính là ( anh Miễn Dịch), mặc dù mình đã đoán được kết quả, nhưng anh vẫn muốn chứng thật một chút.
"Diệu tổng, là anh Miễn Dịch làm." Lãnh Đông trả lời nói.
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn Nam Nam một chút, chỉ thấy thằng bé ăn bữa sáng từng chút, nhìn như vậy thì nó chính là một bé trai anh tuấn, làm sao sẽ nhấc lên quan hệ với anh Miễn Dịch đáng sợ kia? May mắn đây là con trai của mình, nếu không anh Miễn Dịch kia chính là nhân vật nguy hiểm, nhất định phải trốn tránh.
"Biết rõ ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời, sau đó liền cúp.
Lãnh Đông nghi hoặc nhìn ống nói, chuyện tốt như vậy, sao tổng giám đốc Diệu lại không cao hứng một chút nào? Thật sự là bội phục sự bình tĩnh của ngài ấy!
Nam Cung Diệu đi đến bên cạnh bàn ăn.
"Con trai, cám ơn." Nam Cung Diệu cầm lấy bữa sáng liền ăn, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt gì.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]
"Không cần cảm ơn." Nam Nam lạnh lùng trả lời, trong lòng đang suy nghĩ, cha già thật sự là buồn nôn, còn cám ơn con trai, xem ra có một số chuyện, thật đúng là không lừa được cha.
"Anh Nam Nam, mọi người ăn cơm, vì sao không gọi Lâm Lâm chứ?" Lâm Lâm mặc áo ngủ đi xuống, đây là Lý quản gia mua cho bé. Bởi vì sau khi Nam Cung Diệu và Mộ Hi mất tích, Lâm Lâm vẫn luôn có Lý quản gia chăm sóc, cho nên chuẩn bị gì thì ông đều chuẩn bị cho Lâm Lâm .
Nam Cung Diệu nghe được tiếng nói bập bẹ đáng yêu truyền tới, quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy một nhóc con đầu tóc khoác trên vai, mắt buồn ngủ mông lung, bàn tay nhỏ bé còn dụi mắt. Nam Cung Diệu không khỏi nhìn đến mê mẩn, đứa nhỏ này quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Mộ Hi, bộ dáng nhỏ lớn lên thật sự giống Mộ Hi.
"Rất giống mẹ đúng không?" Nam Nam thấy cha nhìn mê mẩn, nói ra ý nghĩ của mình.
"Rất giống." Nam Cung Diệu nói.
Lúc này Lâm Lâm đã đi xuống, tò mò nhìn Nam Cung Diệu, trong tay anh còn cầm đồ ăn, chưa có để xuống, đôi mắt không chớp liếc nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm duỗi bàn tay nhỏ bé ra, sờ sờ cái trán Nam Cung Diệu, sau đó cầm lấy thức ăn trong tay Nam Cung Diệu nhét vào trong miệng mình.
"Ăn ngon." Lại là tiếng nói bập bẹ đáng yêu, Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại.
"Lâm Lâm, đến đây." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm đến trên chân của mình, một tay ôm lấy bé, một tay bắt đầu cầm thức ăn ngon đút cho bé.
"Đại soái ca, hiện tại mẹ không có ở đây, Lâm Lâm có thể gọi chú là cha không?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi, mũi Nam Cung Diệu đau xót.
"Đương nhiên có thể, Lâm Lâm chính là con gái của cha, không gọi cha thì gọi là gì?" Nam Cung Diệu ôn nhu nói, không nghĩ tới con gái của mình đáng yêu như thế. Mặc dù lớn lên bộ dáng như mẹ bé, nhưng tính cách lại rất giống anh, đừng xem là con gái, vẻ mặt lại rất khốc.
"Thật vậy chăng? Anh Nam Nam cũng nói như vậy? Hóa ra cha Lâm Lâm chính là một đại soái ca, mà anh trai của Lâm Lâm là tiểu soái ca, vậy con chính là tiểu mỹ nữ, mẹ chính là mẹ lười xinh đẹp nha." Lâm Lâm vui vẻ nói.
Mộ Hi ở trên bậc thang, nghe đến mấy lời này, trong lòng rất khó chịu.
"Lâm Lâm ăn no rồi đúng không, chúng ta trở về thôi." Mộ Hi vừa nói vừa đi xuống, thấy con trai, chồng, còn có con gái bảo bối vui vẻ ăn sáng, cô hết sức đau lòng, bởi vì lúc trước tùy hứng, liên lụy hai đứa bé!
Lâm Lâm không nói gì, nhìn Nam Cung Diệu một chút, cho anh một ánh mắt cầu cứu, bởi vì bé không muốn đi, nhưng lại không dám làm mẹ buồn, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là tìm viện trợ từ bên ngoài.
"Lâm Lâm, con và anh trai ăn trước đi, ta có chuyện muốn nói với mẹ của con." Nam Cung Diệu ôn nhu nói với Lâm Lâm, sao anh có thể để con gái thất vọng, con bé là của anh, người phụ nữ đáng chết, thế nhưng tước đoạt quyền lợi thương con của anh.
Nam Cung Diệu đi về phía cầu thang, một phát nắm chặt Mộ Hi lên lầu.
"Anh làm cái gì đó? Buông tay." Mộ Hi không biết anh muốn làm gì, trong lòng cảm giác không tốt.
Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đến phòng ngủ của mình, sau đó hung hăng đóng cửa lại, rồi khóa lại, bởi vì phía dưới có bọn nhỏ, dù sao chuyện tiếp theo không thích hợp với trẻ con.
Anh bắt đầu cởi áo, sau đó là quần...
"Anh, anh muốn làm gì? Tối ngày hôm qua không phải là cho anh rồi ư?" Mộ Hi khẩn trương hỏi.
"Cởi quần áo." Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
"Anh có bệnh à? Buổi sáng tinh mơ liền muốn chuyện đó!" Mộ Hi tức giận nói, tối ngày hôm qua bị anh ta hành hạ còn chưa khôi phục tốt, phía dưới còn hơi sưng to lên, nếu hiện tại trải qua giày vò kia nữa!
"Hóa ra em chỉ là một con cọp giấy, không trải qua được giày vò như vậy sao? Hiện tại hung dữ như vậy, cũng chỉ là giả vờ giả vịt!" Ánh mắt Nam Cung Diệu sắc bén, toàn thân tản ra khí lạnh, ở với anh hoàn toàn không cần mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp! Lạnh đến gần như muốn kết băng.
"Anh có ý gì?" Mộ Hi không hiểu nổi Nam Cung Diệu có ý gì? Không giải thích được nghe anh nói một tràng, rốt cuộc muốn làm gì? Con cọp giấy gì hả? Giả vờ giả vịt cái gì? Thật sự chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia mà!
"Ý của anh là, em bắt cóc con gái của anh, còn dám vứt chồng bỏ con, sao bây giờ chỉ ngủ với anh lại khẩn trương như vậy? Người phụ nữ nhẫn tâm không nên có phản ứng này!" Nam Cung Diệu nghĩ tới những thứ này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tràn đầy sát khí, người phụ nữ đáng chết, hại anh đợi hai năm! Nhớ nhung hai năm!
"Được, anh muốn tôi đúng không, vậy thì đừng nói nhảm nhiều như vậy! Con bà nó, hôm nay liền để cho anh biết rõ lợi hại!" Mộ Hi chột dạ, bởi vì Nam Cung Diệu nói đến vứt chồng bỏ con, Mộ Hi cảm giác mình rất xấu, nhưng lại không dám thừa nhận, đành phải ầm ĩ để che dấu sự chột dạ của mình!
Mộ Hi vừa nói vừa cởi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì thẹn thùng?
Nam Cung Diệu dựa sát qua, đôi mắt thâm trầm rũ xuống, ánh mắt chế trụ cô, giờ phút này anh chỉ có thể nhìn thấy gò má của Mộ Hi. Bởi vì thấy Nam Cung Diệu dựa sát tới, Mộ Hi bất an xoay mặt sang một bên.
Mặc dù có thể thấy rõ ràng nửa bên mặt, nửa bên mặt kia lại ẩm ướt trong suốt như ngọc thạch, trên mặt còn mang theo hồng phấn bóng loáng nhàn nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô lên
Nam Cung Diệu nghiêm túc đánh giá cô vợ nhỏ thần bí của mình, mặc dù người phụ nữ đáng chết đã đổi khuôn mặt, nhưng vẫn làm anh mất hồn!
Trong lòng không khỏi quả quyết, Nam Cung Diệu cúi đầu xuống tới gần Mộ Hi, môi hoàn toàn không nghe sai bảo, liền dán lên mặt của cô, nhẹ nhàng di chuyển ở phía trên, trong nháy mắt sự cứng rắn vừa rồi của Mộ Hi trở nên như con mèo nhỏ, cô tránh né sang hai bên.
"Không được phép trốn."
Giọng nói Nam Cung Diệu tràn đầy từ tính và trầm thấp, giờ phút này trong giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe không ra chút tâm tình nào, giống như tất cả đều hết sức tự nhiên, hoàn toàn là vương giả đang ra lệnh, khiến người ta không thể kháng cự, là uy nghiêm không thể coi thường.
Mộ Hi chán ghét loại khí thế coi thường người khác này của anh, trong lòng không khỏi khó chịu, tại sao phải bị anh bài bố? Chẳng lẽ cả đời này đều nhất định dây dưa không rõ với anh ư? Cho dù mình đã không có cách nào biến trở về dung mạo trước kia! Nhưng vẫn muốn lại yêu mến anh lần nữa sao? Mộ Hi, mày thật sự không có có cốt khí!
Vì vậy, Mộ Hi.
"Được, tôi không tránh."
/318
|