Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 147:

/318


Chương 147:

Editor: May

 

Nam Cung Diệu từ từ ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, ánh mắt kia rất thâm tình.

 

          "Có người từng nói em cực kỳ mê người chưa?" Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.

 

          Thật ra, cô mê người đến mức Nam Cung Diệu chỉ muốn hung hăng chơi chết cô.

 

          "Mê người cái đầu của anh, tôi cũng không phải là thịt kho tàu." Mộ Hi nói.

 

          "Thịt kho tàu, nếu như em là thịt kho tàu, anh sẽ ăn một ngụm hết em." Nam Cung Diệu hung hăng nói, nhìn thấy bộ ngực Mộ Hi khẽ lên khẽ xuống, Nam Cung Diệu nuốt ừng ực nước miếng một chút. Đáng chết, khi nào thì mình lại không có tiền đồ như vậy!

 

          "Anh dám ăn, sẽ không sợ ngán chết anh ư!"

 

          "Thịt của em, anh thích ăn." Nam Cung Diệu cười giống như không cười không nói.

 

          "Anh ngoại trừ biết ăn phụ nữ, còn có thể làm cái gì?" Mộ Hi tức giận hỏi.

 

          "Anh còn có thể làm em." Nam Cung Diệu đã bị tê dại phía dưới làm khó chịu nóng nảy, lão nhị sớm đứng nghiêm thật cao rồi.

 

          "Anh - -" Trong nháy mắt Mộ Hi cảm giác mặt rất nóng.

 

          "Hiện tại anh liền muốn, em phải đền bù tổn thất của em với anh." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Anh có tổn thất gì?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

 

          "Anh không chiếm được em chính là tổn thất." Nam Cung Diệu nghĩ đến tất cả chuyện Mộ Hi làm, anh hận đến dùng một tay xé rách hết quần áo trên người Mộ Hi, bây giờ Mộ Hi không có bất kỳ che đậy nào.

 

          "Tôi không phải là người anh muốn tìm, vì sao anh không tin?" Mộ Hi không dám thừa nhận, nhìn một chút ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông này, anh có giết cô hay không!

 

          "Vậy em tốt nhất chứng minh em không phải là người anh muốn, nếu không, anh sẽ xé nát em."

 

          "..." Nhìn đến ánh mắt hung ác của anh, Mộ Hi không nói, xem ra người đàn ông này rất hận cô rời khỏi anh, nhưng ai kêu anh trêu hoa ghẹo nguyệt làm chi! Nếu không ai sẽ bày đặt không trở về nhà của mình chứ!

 

          "Không phản đối, vậy thì làm việc thôi." Nam Cung Diệu bắt đầu hành động, toàn bộ quá trình nói chuyện của hai người chính là tiến hành ở trong triền miên như vậy

 

          Nam Cung Diệu quyết định dùng một loại phương thức khác trừng phạt mạnh miệng của Mộ Hi, em không thừa nhận, liền muốn em nhìn cho kĩ, đối phó với phụ nữ, thủ đoạn của anh tuyệt đối nghiêm túc, vô cùng mạnh mẽ bạo phát.

 

          Mộ Hi cảm nhận động tác biến thái của Nam Cung Diệu, trong lòng không khỏi cực kỳ tức giận. Sao người đàn ông đáng giận này lại như vậy, chẳng lẽ coi cô như loại phụ nữ đó để chơi đùa ư?

 

          Cô quật cường, cắn một ngụm lên lỗ tai Nam Cung Diệu.

   P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Diệu đen lại, người phụ nữ đáng chết này dùng sức như vậy, thật đúng là đau.

 

          "Em còn cắn người nữa sao. Mau nhả ra, rất đau!" Mặt Nam Cung Diệu vặn vẹo nói.

 

          "Liền không buông, liền không buông, ai bảo anh bắt nạt người ta." Mộ Hi lại dùng sức cắn một chút, trong miệng còn rầm rì, như con chó nhỏ, thở ra khí nóng, Nam Cung Diệu nghe được rõ ràng tường tận.

 

          Nam Cung Diệu kêu một tiếng đau đớn, thần sắc trên mặt rất khó coi, một cổ nhiệt lưu truyền thẳng tới phía dưới. Đáng chết, như vậy lại nhấc lên dục vọng của anh, hóa ra khu vực nhạy cảm của đàn ông cũng là vành tai!

 

          "Buông ra, người phụ nữ đáng chết, mẹ nó..." Nam Cung Diệu còn muốn mắng to.

 

          "Anh mẹ nó, anh mẹ nó cái gì? Mắng người nữa, tôi liền cắn rớt lỗ tai của anh, vừa đúng lúc tôi thích ăn lỗ tai heo đấy!"

 

          "Câm miệng." Nam Cung Diệu hổn hển, trước kia không nỡ dạy dỗ cô, hiện tại khác rồi, người phụ nữ này dám rời nhà trốn đi, anh nhất định phải dạy dỗ cô thật tốt.

 

          "Người phụ nữ này, thật sự là lật trời rồi!" Nam Cung Diệu giơ một cánh tay lên, khiêng Mộ Hi lên trên vai.

 

          "Á- -" Mộ Hi cả kinh, sao lại ở trên cao rồi.

 

          "Nam Cung Diệu, anh muốn làm gì?" Mộ Hi kêu to.

 

          "Làm em." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, sau đó lại cười tà mị, trước kia yêu thương cô vợ nhỏ của mình còn không kịp, hiện tại anh không thể cưng chiều cô, cần phải để cho cô nhận biết rõ thực lực của mình!

 

          Mộ Hi giãy giụa tránh né, muốn xuống, nhưng là.

 

          "Bốp - -" Nam Cung Diệu đánh một phát vào trên mông Mộ Hi.

 

          "Đàng hoàng một chút."

 

          Mộ Hi sửng sốt, động tác này, trước kia Nam Cung Diệu thường xuyên muốn làm như vậy. Thời điểm vui vẻ anh sẽ đánh cái mông của cô, giống như anh cực kỳ thích đánh mông của cô vậy.

 

          Sau khi Nam Cung Diệu đánh mông Mộ Hi xong, tay còn không thành thật, sờ loạn khắp nơi, động tác kia tuyệt đối chỉ có lưu manh mới có thể làm, sao anh lại đối với cô như vậy! Xem ra người đàn ông đáng giận này còn rất đắc ý!

 

          Nam Cung Diệu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy cái mông khêu gợi vểnh lên, trần trụi vểnh lên ở trên bả vai của anh, anh nhịn không được sờ soạng lên, cái mông kia vừa mềm lại cô dãn, nhịn không được vừa nhéo lại bóp.

 

          "Này này, á, anh, đừng..." Mộ Hi vẫn chưa nói hết, lại bị ném về trên giường.

 

          Mộ Hi vừa mới rơi xuống, Nam Cung Diệu liền đè lên, vậy còn chưa đủ. Á! Người kia lại còn cắn cái mông của cô.

 

          Mộ Hi thực sự không thể tin được, len lén nhìn xem. Con bà nó, trong nháy mắt miệng Mộ Hi mở ra, ngây ngốc, ngơ ngác!

 

          Nam Cung Diệu tuyệt đối là đàn ông anh tuấn tiêu chuẩn, hơn nữa còn là tràn đầy vị đàn ông, mày kiếm mắt sáng, đáng tiếc chính là lạnh lùng muốn chết, Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi ngây ngốc nhìn anh.

 

          "Em khiến cho anh mất khống chế." Nam Cung Diệu hung hăng nói, giống như đầu sỏ là Mộ Hi.

 

          Lúc Nam Cung Diệu nói những lời này, mặt không thay đổi chút nào, giọng nói rất lạnh, hơn nữa nhìn kỹ, vẻ mặt còn hết sức hung hăng, nhưng Mộ Hi lại không khỏi cảm thấy hết sức ấm áp.

 

          "Anh..." Mộ Hi xấu hổ nói.

 

          "Cái gì?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi.

 

          "Anh, anh có thể hôn lên mặt không, chỗ đó rất dơ đó!" Mộ Hi sắp rối chết rồi, sáng sớm leo lên hôn cái mông của nhà người ta, đây cũng không phải là hamburger!

 

          Nam Cung Diệu cười tà mị, từ từ hôn toàn thân của cô, mãi cho đến đỉnh cao phía trên, anh bắt đầu dùng sức mút thỏa thích.

 

          "Thực muốn đánh chết em." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Vậy anh liền giết chết tôi đi." Mộ Hi đáp lại nói.

 

          "Đáng chết, em muốn bẻ gãy anh sao?" Nam Cung Diệu hung hăng nói, thật ra trong lòng không ngừng đắc ý.

 

          Giờ phút này, hai người chân chính hợp hai làm một.

 

          "Sau này em liền ở nơi này, nếu em còn dám mất tích, anh liền đập gãy chân của em!" Mộ Hi vừa mới ra khỏi trong hương ôn nhu, liền bị mưa đá rét lạnh nện vào, toàn thân không khỏi run lên!

 

          "Tôi đã nói, tôi không phải là người anh muốn tìm, kính xin anh nhìn kỹ một chút, gương mặt này của tôi không hề giống với phu nhân của anh đâu?" Mộ Hi cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.

 

          "Người phụ nữ này, mặc kệ em là ai, hiện tại em là người phụ nữ của anh, em dám đi, liền thử xem!" Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi, nghe được lời nói mới vừa rồi của Mộ Hi, anh rất khổ sở. Nếu suy đoán của mình là sai, vậy Mộ Hi ở đâu? Vì sao liên tục không xuất hiện? Nếu cô chính là Mộ Hi, vì sao lại không thừa nhận?

 

          Sau khi tỉnh táo suy tính, Nam Cung Diệu tin chắc cô chính là Mộ Hi. Người phụ nữ đáng chết lại dám coi anh là tên ngốc để đùa giỡn! Em cứ chầm chậm tiếp nhận trừng phạt đi!

 

          Nam Cung Diệu đi xuống lầu, Lâm Lâm ngã nhào vào trong ngực anh, ánh mắt cực kỳ mong đợi đáp án của anh, không biết là lưu lại, hay là bị mẹ dẫn đi đây?

 

          "Lâm Lâm, sau này ở đây chính là nhà của con, ai cũng không thể mang con đi, kể cả mẹ của con." Mặc dù trên mặt Nam Cung Diệu mang theo mỉm cười, nhưng giọng nói lại rất dọa người, giống như là ai dám mang Lâm Lâm đi, anh sẽ liều mạng với người đó!

 

          "Thật vậy chăng? Vậy Lâm Lâm có thể gọi chú là cha không?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu hỏi.

 

          "Lâm Lâm đương nhiên phải gọi cha, bởi vì con là con gái bảo bối của cha." Nam Cung Diệu ôm lấy Lâm Lâm hôn rồi lại hôn.

 

          "Đừng mà, đâm rất đau đó, râu đâm rất đau nha." Lâm Lâm cười ha ha rộ lên, Nam Cung Diệu nhìn thấy bé cười, cực kỳ hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này lại bị Mộ Hi chết tiệt phá hư! Về sau không thể đối với cô quá tốt, nếu không cô sẽ không ngoan ngoãn, dám lén trộm con gái đi, còn dám vứt chồng bỏ con, chỉ một tội danh này liền đủ để cô trả cả đời!


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status