Chương 151:
Editor: May
Nam Cung Diệu chậm rãi nâng mặt Mộ Hi lên, hung hăng cắn ở trên môi một ngụm.
"Anh có việc, phải đi ra ngoài, chờ anh trở lại." Nam Cung Diệu cười hài lòng rời đi, Mộ Hi phát hiện trong phòng không có ai, mới phục hồi tinh thần lại. Nhìn thời gian, ai da, đã đã trễ thế này rồi, anh đi làm cái gì vậy chứ?
Nam Cung Diệu đi gặp một người quan trọng, nếu không sao anh có thể cam lòng cho để anh em của mình khó chịu mà đi ra ngoài chứ, bởi vì có hẹn với đối phương, cho nên nhất định phải xuất phát.
Nam Cung Diệu đi vào một nhà hàng năm sao, thấy Lãnh Đông chờ anh ở cửa.
"Diệu tổng, ngài đã tới, anh ta đã đến."
"Ừ." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi vào, tiến vào thang máy.
"Diệu tổng, hy vọng không lớn!" Lãnh Đông nhất định phải vào lúc trước khi Nam Cung Diệu đi vào gặp người kia, sớm nói cho anh biết thái độ của người đàn ông đó.
"Ừ? Vì cái gì? Chúng ta ra giá cao còn không được ư?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Anh ta giống như không thiếu tiền!" Lãnh Đông cẩn thận nói.
"Trong lòng tôi có tính toán." Nam Cung Diệu cười quỷ dị một tiếng, quả nhiên anh ta vẫn là tính cách năm đó, bướng bỉnh bất tuân, xem tiền tài như cặn bã!
Đi vào bên trong phòng riêng, Nam Cung Diệu sửa sang lại quần áo một chút, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng cũng coi như là bạn cũ.
"Diệu Tử." Thấy Nam Cung Diệu đi vào, người đàn ông gọi một tiếng, xem như chào hỏi. Lãnh Đông bị xưng hô của người đàn ông này làm sợ hết hồn. Diệu Tử? Người này dám gọi Diệu tổng là Diệu Tử.
"Đã lâu không gặp, bạn cũ."
"Thật là đã lâu không gặp, bốn năm rồi."
"Chuyện của tôi, anh suy tính như thế nào?" Nam Cung Diệu thâm trầm nói.
"Không được." Người đàn ông trả lời quyết đoán.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể đáp ứng? Người của tôi đi tìm anh, anh không đáp ứng, chúng ta là bạn cũ đó, anh lại không cho tôi chút thể diện nào ư?"
Nam Cung Diệu hoang mang nói, nếu như không phải là bởi vì thiết kế này là thiết kế của Mộ Vũ Hàn, sao anh sẽ ăn nói khép nép với anh ta như vậy, đặc biệt là người đàn ông này!
"Cũng có thể đáp ứng anh, nhưng tôi muốn gặp người thiết kế ra nhân vật này. Nếu không, không bàn nữa." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Nam Cung Diệu nghe được anh ta muốn gặp nhà thiết kế, trong lòng cả kinh, phàm là chuyện liên quan đến Mộ Hi, lúc nào anh cũng hết sức nhạy cảm. Người đàn ông này, người khác không hiểu anh ta, Nam Cung Diệu lại hiểu anh ta rất rõ, mặc dù dáng dấp tuấn tú lịch sự, hơn nữa sự nghiệp rất thành công, nhưng lại là một người đàn ông cấm sắc, chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ, có đôi khi thực hoài nghi anh ta là thủy tinh chân chính!
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]
"Lý do?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi
"Không có lý do gì." Người đàn ông trả lời quyết đoán.
Nam Cung Diệu bất đắc dĩ, may mắn duy nhất chính là, may mắn anh ta không phải là sắc quỷ, nếu không thà rằng không làm ăn, cũng không thể để Mộ Hi dùng sắc đẹp đón tiếp!
"Chờ điện thoại của tôi." Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi.
Người đàn ông ở trong phòng từ từ đứng lên, trên mặt chợt lóe qua một tia mừng rỡ. Hai năm, người phụ nữ kia ra đi không từ giã, còn chưa có người phụ nữ nào câu dẫn ra hứng thú của anh đâu, mặc dù biết hiện tại cô có chút thành tích, nhưng dù sao bọn họ cũng không quen, cho nên liên tục đè nén xúc động đi tìm cô, không nghĩ tới, cô lại sẽ dùng anh làm hình tượng nguyên mẫu thiết kế ra nhân vật, thật là có ý tứ.
Sau khi Nam Cung Diệu rời khỏi nhà hàng.
"Lãnh Đông, ngày mai chúng ta bay sang nước Mỹ, có một số việc, tôi muốn đích thân đi điều tra." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vâng, Diệu tổng, tôi sẽ đi an bài ngay."
Nam Cung Diệu trở lại biệt thự, bọn nhỏ đều ngủ, Mộ Hi cũng ngủ.
Anh đi đến trước giường, nhìn Mộ Hi. Lúc ngủ rất ngoan ngoãn, vì sao khi tỉnh liền không thể ngoan một chút? Ai biết Nam Cung Diệu mới vừa nghĩ như vậy xong, liền có một vô ảnh cước bay tới.
"Nam Cung Diệu thôi, tôi muốn cắn chết anh..." Mộ Hi đá một cước lên người Nam Cung Diệu, đúng lúc đạp đến trên người anh, Nam Cung Diệu hơi nhíu mày. Đáng chết! Ngủ vẫn sẽ đánh anh, thật sự là ngang tàng bạo ngược!
"Tôi không phải, tôi không phải... Anh khốn kiếp..." Mộ Hi vừa mắng vừa đạp, hết sức không thành thật.
Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, vừa đi sang, vừa cởi quần áo nằm xuống, ngày mai còn muốn dậy sớm bay đi nước Mỹ.
Ngày hôm sau.
"Mau rời giường!" Nam Cung Diệu rống to, cả đêm ngủ không ngon, cô nhóc này ngủ quá không thành thật, toàn bộ giường đều bị cô chiếm cứ cũng thôi đi, thế nhưng chân còn đá tới đá lui!
"Làm sao, có phiền hay không, người ta rất mệt!" Mộ Hi nhắm mắt lại lười biếng nói.
"Em ngủ cả đêm mà còn mệt, em có biết anh suốt đêm không ngủ hay không?" Nam Cung Diệu hổn hển nói.
"Ai biết anh đi lêu lổng ở đâu! Nói cho anh biết, không cho phép quấy rầy giấc ngủ của tôi, nếu không, sẽ không có cách nào sáng tác!" Mộ Hi mơ mơ màng màng nói, giờ phút này cô hoàn toàn không có làm rõ ràng bây giờ là tình huống gì?
Mộ Hi chỉ cảm thấy thân thể như bay lên không, lập tức bị Nam Cung Diệu lôi từ trong chăn ra ngoài.
"A - - anh có bệnh ư? Vì sao không để cho tôi ngủ?" Mộ Hi ủy khuất nói.
"Đứng lên, đi làm." Nam Cung Diệu thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, bất đắc dĩ nói.
"Làm việc cái đầu anh, tôi ngủ chính là đang làm việc, thả tôi xuống, khốn kiếp, thả tôi xuống!" Mộ Hi kêu to.
"Câm miệng, trẻ con nghe được, cho là em không thể rời giường được đó!" Nam Cung Diệu nói, hù dọa Mộ Hi vội vàng dùng tay che miệng lại.
"Tôi rất mệt, xin anh đó, anh đi công tác, không cần lo cho tôi." Mộ Hi cầu xin nói. Cô vốn quật cường, nhưng một khi gặp phải vấn đề ngủ, liền trở nên hết sức không có cốt khí!
"Mặc quần áo, nếu không anh mặc giúp em, hôm nay chúng ta bay đến nước Mỹ." Nam Cung Diệu cầm lấy quần áo Mộ Hi ném qua.
"Nước Mỹ? Vì sao?" Mộ Hi thanh tỉnh một chút.
"Công ty muốn qua bên kia khảo sát." Nam Cung Diệu vừa mặc quần áo vừa nói.
"Công ty của các người khảo sát, dẫn một người ngoài như tôi theo làm gì?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
"Chúng ta là khảo sát nhân vật thiết kế lần này của em, về chuyện tuyên truyền hình ảnh." Nam Cung Diệu biết rõ cô sẽ không ngoan ngoãn đi, cho nên sớm liền nghĩ kỹ phải nói như thế nào.
"À, như vậy sao!" Mộ Hi bắt đầu chậm chạp mặc quần áo, trong lòng thầm nghĩ: Lên máy bay cũng có thể ngủ.
"Mẹ, có thể vào không?" Lâm Lâm ở bên ngoài gọi, Mộ Hi bị dọa, liền trốn vào bên trong phòng tắm.
"Này, Nam Cung Diệu, đừng nói tôi ở chỗ này." Mộ Hi nhỏ giọng nói, nếu như bị con gái biết rõ cô và đàn ông ở một gian phòng, đứa bé sẽ nghĩ thế nào?
"Lâm Lâm, vào đi." Nam Cung Diệu lớn tiếng nói, lập tức mặc xong quần áo của mình.
"Cha, mẹ đâu?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu hỏi, liên tục không nhìn thấy mẹ, Lâm Lâm vẫn rất nhớ cô, cho nên sáng sớm liền đến tìm cô.
"A, mẹ con ở bên trong." Nam Cung Diệu cố ý chỉ ngón tay vào trong, Mộ Hi tức giận, cuống quít mặc quần áo, tranh thủ không để cho Lâm Lâm nhìn thấy một màn lúng túng của mình!
"Mẹ lười dậy rồi sao?" Lâm Lâm tò mò hỏi.
"Mới vừa dậy." Nam Cung Diệu nói.
"Cha thật giỏi, không đến chín giờ mẹ sẽ không rời giường nổi đâu." Lâm Lâm nhìn Nam Cung Diệu, bội phục nói.
"Lâm Lâm, trước kia con và mẹ ngủ chung ư?" Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi ngủ không thành thật, cho nên hiếu kỳ sao Lâm Lâm có thể sống được!
"Lâm Lâm mới không cần ngủ chung với mẹ đâu, Lâm Lâm sẽ bị mẹ đạp xuống đất, rất đau." Lâm Lâm khổ sở nói.
Nam Cung Diệu đau lòng ôm lấy Lâm Lâm đi ra ngoài, anh biết rõ Mộ Hi xấu hổ, vì vậy liền xuống lầu với Lâm Lâm.
/318
|