Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 152:

/318


Chương 152:

Editor : May

 

          Sau khi cơm nước xong, Nam Cung Diệu và Mộ Hi cùng đi ra ngoài, bởi vì hôm nay sẽ rất bận rộn, trước về công ty họp, sau đó lại thương lượng kế hoạch tuyên truyền hoạt động, sau khi hết bận thì phải đi nước Mỹ.

 

          Thật ra bận rộn vẫn luôn là Nam Cung Diệu, Mộ Hi vẫn luôn ở trong phòng làm việc của Nam Cung Diệu, vậy cũng rất tốt, đúng lúc dễ dàng đền bù tổn thất buổi sáng, bổ sung giấc ngủ đầy đủ.

 

          Sau khi Nam Cung Diệu bận xong đã là giữa trưa, trở lại phòng làm việc hết sức yên tĩnh, đi vào bên trong phòng nghỉ, thấy Mộ Hi ngủ khò khò rất say, cũng đã chảy nước miếng tới trên gối đầu, tư thế ngủ thực là không có cách nào hình dung, mở rộng hai chân ra, có thể thấy loáng thoáng được nơi nào đó, may mắn đây là phòng làm việc của anh, không có ai chạy vào!

 

          Nhìn một chút, Nam Cung Diệu liền thẳng lên, lửa tối ngày hôm qua còn chưa được dập, hôm nay lại bốc cháy lên nữa rồi. Nhìn thấy thời gian còn cho phép, vì vậy đi tới cửa, khóa trái cửa, chuẩn bị xx.

 

          Chờ khi Mộ Hi phản ứng kịp, hai người đã trống trơn.

 

          "A - - tình huống gì vậy?" Mộ Hi ngủ mơ mơ màng màng, nhất thời không có phản ứng kịp.

 

          "Làm việc." Nam Cung Diệu hiểu thời gian không cho phép, sẽ không có chơi đùa chiêu thức gì đó, trực tiếp tiến vào trạng thái, Mộ Hi đau đến nhe răng nhếch miệng.

 

          "Người ta còn khô đấy? Anh liền, má ơi, đau quá." Mộ Hi oán trách nói, phía dưới thật sự đau đớn từng trận.

 

          "Còn đau không? Hửm?" Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của Mộ Hi, biết rõ cô đã không còn đau.

 

          "Vừa rồi thật sự rất đau, anh đương nhiên không cảm giác được!" Mộ Hi không phục nói.

 

          "Em đau nhức anh không cảm giác được, nhưng em thoải mái thì anh liền biết." Nam Cung Diệu xấu xa nói.

 

          "Anh có thể nói lời văn minh một chút không? Cái gì mà thoải mái hay không thoải mái!" Mộ Hi thẹn thùng.

 

          "Không phải trước kia anh đã nói rồi sao, sao chuyện này có thể văn minh được chứ, nếu không rất có cảm giác." Nam Cung Diệu vội vàng lên xuống nói.

 

          Qua khoảng hai tiếng, hai người đi ra từ trong phòng làm việc.

 

          Nam Cung Diệu, Lãnh Đông và Mộ Hi, còn có người phụ trách công ty quảng cáo, bốn người cùng đi sân bay, chuẩn bị bay đến nước Mỹ.

 

          Đi vào sân bay, bọn họ không có trực tiếp đi tới đại sảnh, mà là trực tiếp đi đến một sân bay bên cạnh.

 

          "Không đi mua vé máy bay sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

 

          "Mộ tiểu thư, chúng ta là ngồi máy báy tư nhân." Lãnh Đông lễ phép nói, Nam Cung Diệu vẫn luôn đi ở phía trước không nói một lời, một vẻ mặt lạnh muốn chết. Hiện tại Mộ Hi thực hối hận vừa rồi làm cá nước thân mật với anh, mới vừa rồi còn là một vẻ mặt lấy lòng người, hiện tại lại là một vẻ mặt thiếu tiền của anh!

 

          Lên máy bay, Nam Cung Diệu và Mộ Hi ở khoang hạng nhất, Lãnh Đông và một người đàn ông khác ở trong khoang khách.

          "Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi ư?" Mộ Hi nhìn thấy nơi rộng rãi này chỉ có hai người, thật là có chút đáng tiếc!

 

          "Anh mệt chết rồi, nghỉ ngơi thôi!" Nam Cung Diệu bởi vì một đêm ngủ không ngon, lại cộng thêm hôm nay liên tục bận rộn nhiều việc, cho nên nhất định phải nhắm mắt dưỡng thần.

  P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          "Mệt chết rồi à? Sao vừa rồi anh không sợ mệt mỏi, còn rất mạnh mẽ!" Mộ Hi bĩu môi nói.

 

          "Khí lực của anh đối với em sẽ vĩnh viễn không dùng hết, yên tâm." Nam Cung Diệu mở mắt ra cười cười nói, không nghĩ tới cô vợ nhỏ sẽ nói như vậy.

 

          "Tại sao tôi phải lo lắng!" Mộ Hi có chút xấu hổ nói, người đàn ông đáng giận này nói như vậy, giống như cô không có cách nào rời xa đàn ông được vậy! Thật sự là xem thường người khác!

 

          "Em lo lắng anh không thỏa mãn được em sao." Nam Cung Diệu cố ý giải thích nói.

 

          "Anh, lưu manh." Mộ Hi nói xong, xoay đầu sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Cô không có yêu thích gì, chỉ là thích ngủ, ngủ bao lâu cũng chê ít!

 

          "Ùng ục..." Vốn Nam Cung Diệu mới vừa ngủ, bị một âm thanh như vậy đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Hi một chút, ai ngờ Mộ Hi lại đang nhìn anh, một bộ dáng đáng thương, nhưng Mộ Hi thật sự đói bụng đến muốn ngủ cũng không được, nếu không đã sớm mơ gặp Chu công rồi!

 

          Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của Mộ Hi, liền đau lòng một trận.

 

          Anh nhấn nút gọi phục vụ, rất nhanh, tiếp viên hàng không xuất hiện.

 

          "Chuẩn bị hai phần ăn." Mặt Nam Cung Diệu không chút thay đổi nói, vẻ mặt tiếp viên hàng không tràn đầy nụ cười gật đầu, xoay người rời đi.

 

          "Hai phần?" Mộ Hi hỏi, mới vừa nói xong cũng biết mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, thật muốn đánh nhẹ mình một chút.

 

 

          "Như thế nào? Có vấn đề?" Nam Cung Diệu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mộ Hi nói.

 

          "Ha ha, tôi cho là anh không đói bụng thôi?" Mộ Hi cho là anh không đói bụng, cho nên liên tục chịu đựng, nếu như anh cũng đói, Mộ Hi đã sớm kêu anh gọi bữa ăn, đâu cần vẫn luôn chịu đựng chứ!

 

          "Từ buổi sáng đến bây giờ anh chưa ăn gì hết, chẳng lẽ không thể đói?" Nam Cung Diệu khó hiểu hỏi, tại sao muốn hai phần ăn lại khiến cô giật mình như thế?

 

          "Có thể, đương nhiên có thể." Mộ Hi cười ha ha nói.

 

          Chỉ chốc lát sau, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đến, trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp của Mộ Hi liền lóe sáng lên.

 

          Mùi thơm thức ăn trên xe bay tới hấp dẫn sự chú ý Mộ Hi vô cùng thành công, thấy vẻ mặt của Mộ Hi, Nam Cung Diệu ôn nhu chống cái giá lên cho cô, sau đó thay tiếp viên hàng không bưng thức ăn cho Mộ Hi.

 

          Tiếp viên hàng không bên cạnh hoang mang, bên ngoài đều nói Mộ Vũ Hàn - họa sĩ nổi tiếng là một người phụ nữ cao quý ưu nhã, sao người đó lại như một cô nhóc chưa trưởng thành vậy chứ?

 

          "Ngẩn người cái gì, không phải là đói bụng sao, mau ăn đi?" Nam Cung Diệu cực kỳ bất đắc dĩ nói, rõ ràng giống như là một con mèo tham ăn, thức ăn đã đến thì phải nắm chặt ăn đi chứ, thật sự là không hiểu nổi!

 

          "À, cám ơn." Mộ Hi cầm lấy dao và nĩa, bắt đầu khởi động, phấn đấu tiêu diệt trận tuyến thức ăn quan trọng.

 

          Lúc này Mộ Hi sớm quên mất con gái bảo bối Lâm Lâm thường dặn dò, đoan trang gì đó, ưu nhã gì đó, cao quý gì đó, tất cả những thứ này đều bị Mộ Hi ném đến sau đầu, giờ phút này cô chỉ muốn tiêu diệt thức ăn, sau đó lấp đầy bụng.

 

          Nam Cung Diệu còn chưa ăn được một nửa, cái dĩa Mộ Hi lại đã thấy đáy, nhìn thấy Nam Cung Diệu ăn thức ăn rất chậm rãi, đột nhiên cảm giác mình thật không có hình tượng, nhưng muốn khôi phục hình tượng thục nữ đã không còn kịp rồi, thức ăn trong dĩa đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

 

          "Ai nha, đã quên, đã quên!" Mộ Hi ảo não liền gõ đầu của mình.

 

          "Làm sao vậy? Ăn no chưa?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi, chớ nhìn anh đang ăn, thật ra sự chú ý của anh đều bị Mộ Hi hấp dẫn đi, bởi vì tướng ăn của cô thật sự là kinh người, làm cho khóe miệng Nam Cung Diệu nhịn không được liền nhếch lên.

 

          "Tôi ăn no, chính là tôi không có nhớ kỹ quy tắc của con gái, may mắn con bé không có ở đây, nếu không tôi liền tiêu rồi!" Mộ Hi may mắn nói.

 

          "Oh? Quy tắc gì?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

 

          "Chính là Lâm Lâm quy định một quy tắc trong khi ăn cơm, nếu tôi phạm quy sẽ phải phạt bị đói bữa cơm tiếp theo. Thiệt là, có đôi khi thực hoài nghi nó có phải do tôi sinh không, quy định cho mẹ nhiều quy tắc như vậy!" Mộ Hi oán trách nói.

 

          "Nói một chút quy tắc đó là gì đi?" Nghe được là Lâm Lâm quy định, Nam Cung Diệu cảm thấy rất hứng thú.

 

          "Cũng không có gì, chính là lúc ăn cơm không cho phép phát ra tiếng, không cho phép ăn như hổ đói, không cho phép bẹp miệng, phải duy trì tư thái ưu nhã!"

 

          Mộ Hi bất đắc dĩ nói, cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu vì sao bên ngoài đồn đãi Mộ Vũ Hàn là một người phụ nữ cao quý ưu nhã, mà chính mình biết Mộ Vũ Hàn không phải như vậy, hóa ra là thế. Nam Cung Diệu rất cao hứng, xem ra tính cách hai đứa bé này đều giống anh,

 

          Mộ Hi ăn no liền muốn ngủ, mở rộng chỗ ngồi về phía sau, nhắm mắt lại, không bao lâu liền khò khò ngủ thiếp đi.

 

          Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, không thể không bội phục tốc độ ngủ của Mộ Hi, quả thực là giống như tốc độ lúc cô ăn cơm, thật kinh người!

 

          Nam Cung Diệu cười khổ không thôi, đắp chăn lên cho Mộ Hi, nhìn bộ dáng cô ngủ, trong lòng cực kỳ hạnh phúc.


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status