Chương 166:
Editor : May
"Đồ ngu như heo ở bên trong nghe đây, đứng ở trước mặt mày chính là Diệu tổng của tập đoàn Nam Cung, người phụ nữ trước mặt mày chính là phu nhân của tổng giám đốc chúng tôi." Lãnh Đông đưa lưng về phía bên trong nói, nếu như không phải là bởi vì quần áo Mộ Hi không chỉnh tề, anh ta đã sớm giải quyết người đàn ông này, thật không biết vì sao Diệu tổng còn chưa động thủ? Lãnh Đông đã sốt ruột rồi.
Người đàn ông mập nghe được tập đoàn Nam Cung, còn nghe được Diệu tổng, điểm chết người nhất chính là phu nhân tổng giám đốc gì đó? Chẳng lẽ người phụ nữ này là phu nhân của Nam Cung Diệu? Sao nhìn cô ta giống như là chưa từng thấy qua cảnh đời? Cho nên mới muốn để cô gái thỏ kia ra ngoài lừa gạt cô ta tới đây, cũng là bởi vì cô ta nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn chính là phụ nữ chưa từng trải việc đời, nhưng người phụ nữ chưa từng nhìn quen việc đời này lại là phụ nhân của tổng giám đốc Nam Cung Diệu oai phong một cõi, sao lại có thể như vậy chứ?
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, vốn muốn đặt ở trên ghế sofa hoặc là địa phương khác, bởi vì lo lắng ở đây dơ bẩn làm bẩn Mộ Hi, anh quyết định ôm Mộ Hi dạy dỗ người đàn ông này.
"Anh chính là quản lý chỗ này?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, chẳng biết trong tay đã cầm lấy súng lục loại nhỏ từ lúc nào.
Người đàn ông mập nhìn thấy tổng giám đốc ôm người phụ nữ vào trong ngực, toàn thân bắt đầu run rẩy, anh em vừa mới ngẩng cao, lúc này đã sớm biến thành chim sẻ nhỏ!
"Tổng giám đốc, tha mạng, tha mạng..." Người đàn ông mập cầu xin tha thứ.
Nam Cung Diệu cười tà mị, anh không nóng nảy lập tức giết hắn, chỉ nghe bằng một tiếng, trong đũng quần người đàn ông mập liền chảy máu tươi.
"A, tổng giám đốc tha mạng, tha cho tôi đi..." Người đàn ông mập đau đớn, hai tay che phía dưới quỳ trên mặt đất.
"Không cần che, đã không có!" Nam Cung Diệu cười lạnh một tiếng, ôm Mộ Hi chặt hơn, anh ngoại trừ công phu tốt, kỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn, mặc dù phát súng vừa rồi là ôm Mộ Hi bắn ra ngoài, nhưng em trai của người đàn ông mập này đã tuyệt đối không còn!
Người ở phía ngoài, ai cũng không dám động, càng không có một ai dám rời đi, bọn họ nghe được quản lý cầu cứu và kêu rên, bị dọa đến không dám thở mạnh! Cúi đầu không dám động, cũng không dám nhìn, chỉ là dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh, có thể tưởng tượng quản lý cực kỳ thảm. Chao ôi! Ai kêu hắn chơi đùa phụ nữ của tổng giám đốc chứ! Đáng đời, có vài bảo vệ âm thầm may mắn, thật ra có rất nhiều người không phục vị quản lý này, chỉ là cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, không dám biểu lộ mà thôi!
"Bằng - -" lại là một phát súng, Nam Cung Diệu không xiêu không vẹo bắn vào trên đầu gối của người đàn ông, toàn thân người đàn ông run thành một đoàn.
"Á - - van cầu ngài, tha cho tôi đi, đừng giết tôi, đừng giết tôi..." Người đàn ông mập vẫn còn đang cầu xin tha thứ cho mình, sợ hãi Nam Cung Diệu bắn một phát giết chết hắn, dù không có em trai, sau này không thể bắn súng, nhưng hắn còn chưa muốn chết!
"Sợ chết như vậy, vì sao còn tìm chết? Phụ nữ của tôi, chỉ có tôi có thể nhìn, ai nhìn thì người đó phải móc tròng mắt ra làm cầu đá!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Đừng, đừng mà..." Người đàn ông mập bị dọa bò qua để van cầu Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi trong lòng còn chưa tỉnh lại, liền biết cô bị người dùng thuốc mê, trong lòng lại lập tức bốc hỏa.
"Đáng chết, ngẩng đầu lên, để tôi nhìn thấy sự thành tâm của anh." Nam Cung Diệu nhìn người đàn ông tai to mặt lớn dưới chân, không khỏi chán ghét một trận.
"Pằng - -" lại là một phát súng, mắt trái của người đàn ông đã không còn, máu tươi chảy xuống theo hốc mắt.
"Giết tôi đi, giết tôi đi, giết tôi đi..." Lúc này người đàn ông mập chỉ có tâm muốn chết, bởi vì rốt cuộc hắn kiên trì không nổi đau đớn toàn thân nữa.
"Giết anh? Đáng tiếc không còn đạn!" Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt, giống như không có phát sinh bất cứ chuyện gì, biểu hiện hết sức tự nhiên.
Anh lần nữa bao bọc tốt quần áo trên người Mộ Hi, che phủ ở phía trên, lại nhìn phía dưới một chút, sau khi xác định không có lộ ra thân thể Mộ Hi, liền chuẩn bị rời đi, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Lãnh Đông.
"Cởi áo của anh xuống." Nam Cung Diệu nhìn thấy chân ngọc của Mộ Hi còn lộ ra bên ngoài, có chút không cam lòng, vì vậy ra lệnh cho Lãnh Đông cởi áo khoác xuống.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Vâng." Lãnh Đông đương nhiên hiểu ý, vì vậy nhanh chóng cởi áo khoác xuống, nghiêng đầu đưa cho Nam Cung Diệu.
"Mang người phụ nữ kia vào, để cho cô ta nhìn thấy người đàn ông bên trong chết như thế nào, cuối cùng lại bắn cô ta thành một cái sàng, nhớ kỹ, vào phát đạn cuối cùng mới có thể để cho bọn họ chết." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, sau đó ôm Mộ Hi rời đi.
"Vâng, Diệu tổng." Lãnh Đông đã sớm không bất ngờ với phương thức giết người của Diệu tổng, đi theo anh nhiều năm như vậy, cách giết người tàn nhẫn của Diệu tổng đâu chỉ có những cách này! Anh ta đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi!
Người ở phía ngoài thấy tổng giám đốc ôm phu nhân của mình đi ra, trong lòng đều sợ hãi và không dám động, chỉ sợ vừa động bị tổng giám đốcthấy được, sau đó sẽ đối phó bọn họ giống như đối phó với quản lý!
Hôm nay những người này coi như là chân chính nghiệm chứng tính chân thật của lời đồn đãi, tà ma quả nhiên là ngoan độc!
Lúc Nam Cung Diệu đi đến bên cạnh vị phó quản lý liền dừng lại.
"Tổng giám đốc, ngài phân phó, hôm nay tôi đều không thấy gì hết, tôi cũng không nghe thấy gì, tổng giám đốc yên tâm, yên tâm..." Phó quản lý bị dọa, toàn thân phát run, anh ta chỉ cầu xin tổng giám đốc bỏ qua cho bọn họ, đừng có lại bởi vì thấy hoặc là nghe được cái gì mà bị móc mắt hoặc là cắt lỗ tai gì đó!
Nam Cung Diệu không nói gì, giờ phút này anh không muốn để ý tới đám người này, anh chỉ muốn nhanh mang theo Mộ Hi rời đi.
Bởi vì nơi này có Lãnh Đông, anh ta biết rõ giải quyết tất cả chuyện này như thế nào! Xem ra sòng bạc cấp thế giới cách ngày đóng cửa không xa!
Ra khỏi sòng bạc, Nam Cung Diệu tìm một khách sạn đi vào.
Mộ Hi bởi vì bị gió lạnh ban đêm thổi ra chút ý thức, mặt khác cộng thêm thân thể nóng rang làm cho cô cực kỳ không thoải mái!
Duỗi tay bắt đầu vuốt ve lung tung, sờ đến lồng ngực rộng lớn.
"Ưm." Mộ Hi ưm một tiếng, Nam Cung Diệu cho rằng cô muốn tỉnh, cúi đầu nhìn về phía cô, lại phát hiện mặt của cô hồng không bình thường, đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn không an phận mở ra, giống như là hết sức đói khát, hai tay còn không thành thật sờ loạn.
"Đáng chết!" Vừa rồi chỉ lo dạy dỗ người đàn ông kia, tại sao không có chú ý Mộ Hi bị người hạ dược, vốn tưởng rằng là thuốc mê đơn thuần, bây giờ nhìn lại còn có thuốc khác, xem ra hiện tại liền muốn phát tác.
Giờ phút này Nam Cung Diệu hối hận không có bắn thêm mấy lỗ trên thân người đàn ông kia, để hắn chảy máu đến chết.
Vào lúc Nam Cung Diệu nghĩ như vậy, Lãnh Đông cũng đã thi hành, anh ta kéo cô gái thỏ và người đàn ông mập tai to mặt lớn kia tới trong nhà vệ sinh, bắn ra trên người bọn họ vài cái lỗ, sẽ không chết, bởi vì không phải là bộ phận quan trọng, máu tươi theo vết thương đạn xuyên tuôn ra bên ngoài, lại chảy vào theo cống thoát nước, cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Lãnh Đông là một bộ dáng không có chuyện làm, ôm vị phó quản lý kia đi vào phòng khách, một cái tay còn lại không tiếng động cầm lấy súng lục.
"Trợ lý Lãnh, ngài yên tâm, hôm nay tôi không thấy gì, cũng không nghe gì, tôi sẽ trung thành và tận tâm làm việc vì Diệu tổng." Vị phó quản lý này lại dùng lời vừa nói với Nam Cung Diệu nói với Lãnh Đông thêm một lần.
"Lấy sự hiểu biết của tôi với Diệu tổng, nơi này sẽ nhanh chóng đóng cửa, không lâu nữa sẽ biến thành khách sạn gì đó, nếu anh làm tốt, tôi sẽ tiến cử anh tiếp tục quản lý nơi này, chỉ là Diệu tổng ghét nhất người giở trò sau lưng ngài ấy, những người tự cho là thông minh đều sẽ có kết cục như hai kẻ bên trong!" Lãnh Đông nói.
"Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ, tôi sẽ tuyệt đối phục tùng theo sự sắp xếp của ngài ấy, sẽ không giở trò, sẽ không."
Vị phó quản lý này bị hù dọa, liên tục lau mồ hôi, thật ra anh ta nói sẽ không giở trò chính là không dám giở trò, ai dám làm chứ, đây không phải là tự tìm đường chết sao! Đời này anh ta cũng sẽ không quên được tà ma lợi hại đó, bởi vì anh ta từng thấy bắn bắn giết giết, nhưng còn chưa từng thấy qua giết người như vậy, cố ý không giết chết bọn họ, để bọn họ chảy máu đến chết, bắn đến toàn thân đều là vết đạn, thực sự thành một cái sàng, nhưng vẫn chưa chết, phải để người ta nhìn thấy mình từ từ chết, thật khủng bố, cho nên thuần phục công ty tuyệt đối chính là tự bảo vệ mình!
"Anh là người hiểu chuyện, hãy làm cho thật tốt!" Lãnh Đông cười nói, vị phó quản lý này sắp bị hù chết, không nghĩ tới người giết người còn cười được! Thật sự là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, không thể không bội phục những người gan dạ sáng suốt này!
/318
|