CÔ VỢ TÁI SINH - Full Hot

Chương 267

/517


Chương 267.1: Anh nguyện ý làm bạn của tôi không
Cô gần như là lo lắng đi tới ban công cho thoáng khí, nhưng nhìn chênh lệch giữa dưới tầng và hơn mười tầng, thậm chí cô còn có kích động muốn nhảy xuống cho xong chuyện!
May mà cô chống lên vòng bảo vệ đúng lúc, kìm nén những điên cuồng đột nhiên sôi trào này!
Cái gì gọi là đáng thương? Thất bại?
Trong thẻ của cô có trên trăm triệu! Cô là thiên tài y dược cả nước đều biết! Cô giẫm hết những kẻ thù cô gặp được dưới chân! Cô còn trẻ, thậm chí cô còn chưa tới hai mươi! Tất cả mọi người đều hâm mộ ghen tị cô, sao cô có thể đáng thương?
Hai tay nắm chặt vòng bảo vệ, Thương Trăn nhìn bóng người xe cộ thu nhỏ phía dưới, thở hổn hển từng hơi, trong mắt sáng tối bất định.
Cho dù cô nói mình thế nào, những cảm xúc mặt trái vẫn nổ mạnh văng tung tóe, tán loạn!
Huyệt thái dương đau đớn giống như kim châm, thậm chí cô “nhìn thấy” trước mắt xuất hiện bóng đen chồng lên nhau, áp lực khiến cô không thể thở nổi!
Lúc này, cửa đột nhiên truyền tới âm thanh mở khóa, Thương Trăn giống như chịu kích thích, lùi mạnh về phía góc ban công, cuộn tròn mình lại theo bản năng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, trong chớp mắt lý trí đứt đoạn!
Sau khi Lâm Văn Phong ra ngoài vẫn luôn rất lo lắng, anh ta thích Thương Trăn, đây chỉ là bí mật mình anh ta biết, mà với bộ dạng của Thương Trăn, sao anh ta có thể an tâm ra ngoài làm nhiệm vụ?
Cho nên anh ta đi được nửa đường, cuối cùng xin nghỉ trở về, nhưng sau khi vào cửa, chỉ thấy đồ ăn rơi đầy đất, nhưng không thấy Thương Trăn đâu nữa!
“Thương Trăn?”
Anh ta vội vàng tìm người trong phòng, chìa khóa và tiền đều còn trên bàn, Thương Trăn sẽ không đi ra ngoài như vậy đúng không?
Nhưng trong phòng không có ai! Lúc này, Lâm Văn Phong đi tới ban công theo bản năng.
Nhìn thấy Thương Trăn ở trong góc, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của Thương Trăn nhìn anh ta, lại khiến trái tim anh ta treo cao!
“Thương Trăn?”
“Anh đừng tới đây!”
Thương Trăn đột nhiên lộ ra biểu cảm hung ác, hơn nữa tay cầm chậu hoa, bộ dạng giống như nếu Lâm Văn Phong dám qua đây, cô sẽ ném tới.
Trạng thái của cô như vậy, sao Lâm Văn Phong có thể mặc kệ?
Anh ta nhìn ra được, Thương Trăn giống như bị kích thích rất lớn, tâm trạng hiện giờ rất không ổn định.
Sao lại thế này? Trước khi anh ta đi rõ ràng còn rất tốt mà!
Nhưng để cô như vậy cũng không được, rất có khả năng cô sẽ nghĩ tới hành động cực đoan hơn, hơn nữa ban công là một nơi rất nguy hiểm!
“Thương Trăn, cô theo tôi vào đi, trong phòng tôi tuyệt đối mặc kệ cô…”
Lâm Văn Phong rất sốt ruột, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, thấy Thương Trăn vẫn không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, dưới giằng co, anh ta nghiến răng đi qua, bởi vì sợ tạo thành cảm giác uy hiếp cho cô, Lâm Văn Phong còn ngồi xổm người xuống, hai tay giơ lên cao.
Nhưng dù vậy, theo anh ta tới gần, ánh mắt Thương Trăn càng ngày càng sắc bén, đầu của cô hỗn độn không chịu nổi dưới kích thích, cơ thể của cô căng thẳng, giống như sắp đứt đoạn!
Lâm Văn Phong liếm môi, cách cô nửa mét thì dừng lại, nói khẽ.
“Đi vào có được không? Tôi làm bữa sáng cho cô…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, chỉ nghe “rầm” một tiếng, vẫn bị bồn hoa nhỏ Thương Trăn nắm chặt, ném mạnh lên người!
Thương Trăn vốn ném về phía đầu anh ta, nhưng trong lúc nguy cấp, Lâm Văn Phong nghiêng đầu, cho nên đập trúng vai anh ta, mảnh vụn cứa qua làn da, huyết dịch nhanh chóng nhiễm áo T-shirt màu trắng của anh ta.
Anh ta hít sâu một hơi, nhưng duy trì một tư thế không cử động, sợ anh ta vừa cử động, sẽ khiến Thương Trăn hiểu lầm là tín hiệu tấn công.
Thương Trăn thấy anh ta không cử động, quả nhiên an tĩnh lại, không tiếp tục tấn công anh ta, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, hai tay ôm đầu gối, làm động tác bảo vệ theo bản năng.
“Phù…”
Lâm Văn Phong kiên trì dán sát lại gần, trên gương mặt tuấn tú của anh ta, xuất hiện một chút mồ hôi, ánh mắt lại kiên định hơn.
“Đánh đã đánh rồi, theo tôi vào được không, hửm?”
Anh ta nắm chặt tay, sau đó chậm rãi vươn tay về phía Thương Trăn, ánh mặt trời chiếu lên lòng bàn tay anh ta, vậy mà khiến người ta có cảm giác ấm áp!
Góc Thương Trăn ngồi trùng hợp là góc mặt trời không chiếu tới, rất âm u, cô có hành động điên rồ nhìn chằm chằm tay anh ta, nhìn đầu ngón tay anh ta lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt có nước mắt chảy ra.
Lâm Văn Phong khiếp sợ, chỉ trong chớp mắt có cảm giác chân tay luống cuống, cho đến bây giờ anh ta không ngờ tới, Thương Trăn sẽ khóc…
“Anh… Nguyện ý làm bạn tôi không?”
Mắt Thương Trăn đỏ ửng nhìn chằm chằm anh ta, đột nhiên khàn giọng hỏi.
Vẻ mặt cô do đề phòng, dần trở nên bi ai, rõ ràng là cô không suy nghĩ, Lâm Văn Phong là người nhà họ Lâm, sao có thể làm bạn cô được?
Tương lai bọn họ nhất định sẽ đứng phía đối lập, bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không tha cho bất luận kẻ địch nào.
Nhưng mà…
Nước mắt Thương Trăn rơi càng nhiều, đôi mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng, cô ôm lấy mình, giống như ôm toàn bộ thế giới, nhưng ánh mắt nhìn anh ta, giống như muốn tiếp xúc với bên ngoài.
“Cầu xin anh, làm bạn của tôi… Được không…”
Lâm Văn Phong không kìm nén được chua xót trong lòng, quỳ một gối trên đất, ôm chặt cô vào trong ngực, cũng kéo cô từ trong góc, đến dưới ánh mặt trời!
Cảm nhận được ánh sáng ấm áp, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác bị người ta kéo tới thế giới chân thật, hoảng hốt, không dám tin như vậy.
“Trước đây cô từng nói, cô nói chúng ta vĩnh viễn khó có khả năng là bạn!”
Lâm Văn Phong đè nén giọng nói, nói bên tai cô.
“Nhưng lúc cô muốn làm bạn với tôi… Tôi vĩnh viễn đều nguyện ý!”
Làm bạn với người nhà họ Lâm sao?
Thương Trăn nghĩ tới mình bị hoa mắt chóng mặt, biểu cảm đột nhiên trở nên hung dữ!
Lâm Văn Phong thấy cảm xúc của cô lại không đúng, vội vàng đứng dậy ôm cô vào nhà.
Thương Trăn dùng sức vùng vẫy, còn phát ra âm thanh hoảng sợ, nhưng mấy ngày rồi cô không ăn gì, cho dù cắn cào thế nào, sức lực cũng không mạnh, Lâm Văn Phong kéo cô vào phòng xong, đè mạnh cô trên ghế sofa!
“Bình tĩnh một chút!” Lâm Văn Phong dùng giọng nói rất to, thành công khiến Thương Trăn dừng lại.
Mà vừa rồi tâm tính thay đổi rất nhanh, cũng khiến Lâm Văn Phong hơi nóng nảy.
Anh ta đè tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nghe đây, tôi mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm bây giờ cô khó chịu cỡ nào, dù sao không cho cô tới gần ban công nữa, tôi không hi vọng cô nhảy lầu tự sát từ ban công nhà tôi!”
Có lẽ giọng nói của anh ta khiến Thương Trăn hoàn hồn, nhưng có lẽ hai chữ “tự sát” khiến Thương Trăn chịu kích thích, nhìn Lâm Văn Phong gần trong gang tấc, cuối cùng toàn thân Thương Trăn thả lỏng, bỗng nhiên cô khàn giọng nói.
“Tôi sẽ không chết, lại càng không tự sát.”
“Cô sẽ không là tốt nhất!” Nghĩ tới cảm xúc thay đổi thất thường của Thương Trăn, Lâm Văn Phong vốn định còng cô lại, nhưng nhìn thoáng qua gương mặt trắng xanh, đôi mắt suy sụp của cô, cuối cùng không làm vậy.
“Cho nên anh còn chưa xuống à?” Thương Trăn nhíu mày, bắp thịt trên người anh ta căng cứng, đè cô đau quá!
Nguy hiểm tạm thời qua đi, nghe lời Thương Trăn nói, trên mặt Lâm Văn Phong hiện lên chút chật vật, vội vàng rời khỏi người Thương Trăn!
Tuy thời gian rất ngắn, nhưng xúc cảm cơ thể phụ nữ tràn ngập co dãn, cùng mùi thuốc nhàn nhạt, đều khiến anh ta lùi ra xong, còn có chút khó xử!
Tai đỏ lên một cách khả nghi, nhưng Thương Trăn không chú ý tới mà thôi.
“Cô chắc chắn cô đã tỉnh táo lại? Có cần tôi gọi bác sĩ tâm lý giúp không?” Lâm Văn Phong cắt đứt suy nghĩ không hợp thời điểm của mình, lo lắng hỏi.
Thương Trăn xoa mi tâm, cảm giác đau đớn dần biến mất, uể oải nói, “Tôi sẽ không tự sát ở nhà anh.”
“… Vậy là được rồi.” Lâm Văn Phong mấp máy môi, thực ra anh ta còn muốn nói chuyện với Thương Trăn, nhưng anh ta phát hiện, giữa anh ta và Thương Trăn, giống như không có gì để nói.
Hỏi cô vì sao cãi nhau với Phong Hành Diễm, hay hỏi cô lúc anh ta ra khỏi cửa, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô giống như chịu đả kích rất lớn sao?
Nhưng bọn họ không thân tới mức hỏi như vậy, hơn nữa vì Lâm Tuyết Hàm và Vạn Thanh Thanh, nhà họ Thương và nhà họ Lâm đã thành kẻ thù rồi.
Anh ta xoa mặt, “Tôi đi làm bữa sáng cho cô.”
Thương Trăn liếc mắt nhìn anh ta, máu ở bả vai đã ngừng chảy, nhưng bầm tím ở chỗ cổ rất chói mắt, đây là cô làm sao?
“Tôi cảm thấy anh nên băng bó trước đã.”
Lúc này Lâm Văn Phong mới cảm thấy đau đớn, cũng phải, anh ta nên băng bó cho mình trước.
Xách hộp thuốc trong góc phòng ra, động tác của anh ta cứng ngắc băng bó cho mình.
Tầm mắt của Thương Trăn nhìn về phía bả vai anh ta, sau khi cởi T-shirt, diện tích vết máu rất chói mắt.
Cô nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Nếu có một ngày, tôi muốn giết chết lão già Lâm Minh, anh sẽ làm thế nào?”
Lâm Văn Phong sửng sốt, sau đó tiếp tục cúi đầu rửa sạch vết thương cho mình.
“Ông ấy là ông nội tôi, nhà họ Lâm cho tôi tôn vinh, tất nhiên là tôi phải gánh vác trách nhiệm.” Cho dù chuyện một năm trước khiến anh ta sản sinh nghi ngờ rất lớn đối với Lâm Minh, nhưng bảo vệ nhà họ Lâm cũng là chuyện anh ta nhất định phải làm.
“Nói cách khác, anh sẽ giúp ông ta đối phó tôi.”
“Không sai.” Lâm Văn Phong không muốn lừa gạt cô.
“Nếu ông ta phạm sai lầm, làm chuyện thương thiên hại lý, tôi muốn ông ta chết thì sao?”
Lâm Văn Phong ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô.
“Ông ấy làm chuyện xấu, tất nhiên là có pháp luật trừng trị, không cần cô nói, tôi… Cũng sẽ tự tay bắt ông ấy!”
Thương Trăn nở nụ cười, cô vươn tay nhận lấy cồn và bông trong tay Lâm Văn Phong, nâng cằm lên, nghiêm túc nói.
“Vậy trước khi chúng ta trở mặt, tôi cho phép anh làm bạn của tôi.”
Cô lại nhíu mày, dùng giọng điệu như ban ân nói, “Nhưng làm bạn của tôi, tất phải tôn trọng tôi, nhường tôi vô điều kiện, phần lớn là đứng về phía tôi, cũng san sẻ giúp đỡ tôi!”
Lâm Văn Phong đột nhiên nở nụ cười, lúc anh ta cười, khiến người ta có cảm giác rất ôn hòa, cũng khiến người ta rất an tâm.
“Lời cô nói không phải là bạn, là bạn trai.”
Tay Thương Trăn đang xử lý vết thương giúp anh ta dừng một lát, trên gương mặt lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc xấu hổ, đúng… Là như vậy? Không phải là Lâm Văn Phong đang dỗ cô đấy chứ?
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thương Trăn thay đổi, lúc này Lâm Văn Phong mới tin tưởng Thương Trăn thật sự rời khỏi đống cảm xúc hỗn loạn rồi, trong tình huống không có ngoại lực giúp đỡ, vậy mà tự mình tỉnh táo rồi.
Nghĩ như vậy, anh ta hơi vui mừng.
“Đương nhiên, làm bạn của cô, tôi sẽ làm những chuyện này.” Nhưng sẽ làm tốt hơn, so với những yêu cầu của cô.
Thương Trăn mím môi nhìn kỹ anh ta một lúc, cuối cùng mới hừ nhẹ một tiếng, im lặng băng bó vết thương cho anh ta.
Những cảm xúc mặt trái đáng sợ này, đã bị cô đè ép thật sâu vào trong óc rồi.
Cô không phải là người yếu ớt, cô chỉ vì áp lực quá lâu, cần phát tiết mà thôi, cho dù Lâm Văn Phong không đánh thức cô, cô cũng có thể thoát ra được, tuyệt đối sẽ không giống người bệnh tâm lý, đi lên con đường cực đoan, cô chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Mà Lâm Văn Phong kéo cô về hiện thực.
Cô không phải là người không biết tốt xấu, Lâm Văn Phong đối xử tốt với cô, cô sẽ không vơ đũa cả nắm anh ta với người nhà họ Lâm, trước đây không muốn gặp anh ta, chỉ vì anh ta không phân rõ được thị phi trong chuyện của Vạn Thanh Thanh mà thôi.
Còn Phong Hành Diễm – – Thương Trăn cười mỉa, nghiêm túc băng vết thương cho Lâm Văn Phong.
“Cô muốn ăn chút gì không?”
Sau khi băng bó xong, tất nhiên là Thương Trăn sẽ không đợi một bệnh nhân nấu cơm cho cô, tuy cô đói bụng mấy ngày, vừa mới băng bó giúp anh ta đã cảm thấy rất cật lực, nhưng cô quen cậy mạnh, người khác tuyệt đối không nhìn ra.
Không biết vì sao tâm tình của Lâm Văn Phong rất tốt, đôi mắt màu hổ phách của anh ta cười mà như không cười liếc mắt nhìn bụng Thương Trăn, “Cô đói rồi đúng không. Vẫn nên để tôi làm cho, vết thương của tôi ở bên trái, không phải tay phải.”
Nói xong, anh ta không cho Thương Trăn cãi lại ấn cô lên ghế sofa.
Nhìn anh ta xoay người đi vào phòng bếp, Thương Trăn hơi ngạc nhiên, nhưng đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Lâm Văn Phong trưởng thành hơn một năm trước nhiều, không biết vì sao mà trưởng thành.
Bên kia, không dễ dàng gì mới ngủ được một tiếng, Phong Hành Diễm đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh lại!
“Cậu chủ! Hình ảnh trong máy bay không người lái, hình như là mợ chủ!”
Giọng Bàng Lục rất kích động! Máy bay không người lái là do anh ta làm, ở trên không thành phố quay phía dưới, hình như chụp được bóng dáng mợ chủ ở một chỗ, quả thực là vui mừng ngoài ý muốn!
Phong Hành Diễm lập tức tỉnh táo rồi!
“Gửi hình ảnh tới đây!”
Trong lúc anh nói thì anh mở máy tính ra, lập tức nhận được hình ảnh, chỉ thấy trên ban công rất cao, Thương Trăn cúi đầu chạm vào lan can.
Hình ảnh chợt lóe lên, bởi vì không có người thao tác, đưa mặt Thương Trăn vào làm kiểm tra, lúc ấy Thương Trăn cúi đầu không chụp được mặt, cho nên chỉ lóe lên.
Nhưng một bức ảnh cũng đủ rồi, Phong Hành Diễm dừng video clip, rất chắc chắn đó là Thương Trăn!
“Điều tra xem nơi này ở đâu, chuẩn bị xe!”
Anh vừa mặc quần áo, vừa hạ lệnh, ước gì bây giờ có thể bay tới bên cạnh Thương Trăn.
Anh có rất nhiều nghi vấn muốn phá giải, nhưng phát hiện cô trong chớp mắt, anh chỉ muốn biết cô khỏe không, những chuyện khác đều không quan trọng! Quan trọng là… Cô không sao!
Lúc này Thương Trăn không biết, Nhạc Mộng Như không để lộ cô, nhưng Phong Hành Diễm tìm được cô rồi, lúc này cô đang đứng ở cửa nhìn Lâm Văn Phong làm bữa sáng, nói là bữa sáng, cũng sắp mười giờ, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác rất đói.
Lúc này Lâm Văn Phong đang từng bước đập vỏ trứng, anh ta rất cẩn thận, dùng một tay đập trứng gà vào nồi, thấy Thương Trăn nhìn chằm chằm, anh ta giống như muốn chứng minh mình rất ghê gớm, cười nói với cô.
“Đừng lo lắng, một tay đập trứng là điểm mạnh của tôi!”
Nói xong anh ta cầm quả trứng thứ hai, nhưng dùng sức quá mạnh, một số mảnh vỡ rơi vào trong nồi, anh ta vội vàng lấy vỏ trứng ra, nhưng không có biện pháp, nó dính cùng quả trứng thứ nhất, Lâm Văn Phong đẩy trứng ra, muốn lấy hết vỏ trứng ra ngoài, nhưng trứng chia năm xẻ bảy, anh ta không tìm thấy vỏ trứng đâu, trái lại trong nồi truyền ra mùi khét, trứng tiêu rồi…
 

/517

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status