Mọi người nghe được tiếng nói thì đều nhìn sang, lúc bọn họ nhìn thấy người đàn ông đang đi tới thì tất cả đều sững sờ
Người đàn ông này thật là đẹp! Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông này thật khí phách. Đây là phản ứng thứ hai của tất cả mọi người.
Người đàn ông này thật là đáng sợ! Đây là phản ứng của mọi người sau khi nhận ra nguy hiểm.
Đúng vậy, người đàn ông đang bước tới đây rất đẹp trai, đúng là rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai khiến phụ nữ không thể dời mắt nổi.
Vẻ mặt của người đàn ông không có nhiều cảm xúc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy từ trên người anh ta toát ra khí thế khó tả.
Vừa rồi giọng nói của anh ta rất hững hờ nhưng nếu nghe kỹ, bạn sẽ thấy trong giọng nói đó rõ ràng có chứa sát khí.
Lúc này, anh ta chậm rãi bước tới, mỗi một bước lại gần, sát khí nguy hiểm càng lộ rõ.
Những người vây xem xung quanh không khỏi run sợ, lần lượt lùi về sau.
Người phụ nữ béo vô thức nuốt nước miếng, hai chân đã bắt đầu run rẩy.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy người đi tới rõ ràng là hơi sửng sốt, đàn anh?
Lần trước Mộ Dung Tri nói đàn anh vẫn ở thành phố A nhưng đàn anh chưa từng liên lạc với cô/ Cô còn tưởng răng đàn anh đã trở về rồi nhưng không ngờ đàn anh vẫn chưa rời khỏi thành phố A.
Chỉ là tại sao đàn anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng là đàn anh tới vì chuyện hôm nay nhưng sao đàn anh lại biết chuyện ở nhà trẻ?
"Là ai bắt nạt cục cưng nhà tôi?" Đường Bách Khiêm đi tới, trực tiếp ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, sau đó khẽ hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ.
Khoảnh khắc đó sát khí nguy hiểm của người đàn ông biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự dịu dàng, ấm áp.
"Là cậu ta, cậu ta mắng con, mắng anh trai, còn mắng cả mẹ nữa." Bàn tay nhỏ xinh của Đường Vũ Kỳ chỉ thẳng vào cậu nhóc béo.
Đường Bách Khiêm mỉm cười, sau đó nhìn Đường Minh Hạo chậm rãi nói: "Cho nên, con bị bắt nạt rồi?"
Đường Bách Khiêm là cố ý hỏi những lời này, với sự thông minh của anh ta không thể không nhìn ra vấn đề.
Hàn Nhã Thanh hơi ngạc nhiên nhìn Đường Bách Khiêm.
"Chỉ bằng cậu ta mà có thể bắt nạt được con sao? Chú không thấy bây giờ cậu ta còn chưa dậy nổi à?" Đường Minh Hạo ngẩng đầu, ưỡn ngực giọng điệu cực kỳ phách lối.
Sao nó có thể bị bắt nạt được chứ?
Vừa rồi ở trước mặt Hàn Nhã Thanh, Đường Minh Hạo đã giấu giếm, nhưng bây giờ cậu bé lại không hê giấu giếm chút nào.
"Chà, không tệ." Đường Bách Khiêm mỉm cười, rất hài lòng. Hài lòng với cách làm của Đường Minh Hạo và càng hài lòng với câu trả lời của thằng bé.
Tuy nhiên Đường Bách Khiêm vẫn từ tốn nói thêm: “Chỉ là, nếu đánh thôi thì nhẹ quá”
Mọi người nghe cuộc trò chuyện của một lớn một nhỏ này thì đều ngây ra. Đây đây là chuyện gì?
Có phụ huynh nào lại dạy con mình như thể không?
Con nhà mình đánh con người ta, làm phụ huynh lại còn nói đánh thôi thì nhẹ quá.
"Anh như thế này sẽ dạy hư thằng bé mất." Hàn Nhã Thanh sửng sốt, tuy rằng quả thực là lỗi của cậu nhóc béo nhưng Đường Minh Hạo đã đánh cậu nhóc thành ra như vậy, cô nhìn thấy cũng đau lòng.
Cô cảm thấy đàn anh dạy Đường Minh Hạo như vậy là sai.
Cô sợ đàn anh sẽ chiều hư cậu bé.
"Có sao?" Đường Bách Khiêm quay sang Hàn Nhã Thanh, trong mắt mang theo ý cười: "Em thấy Đường Minh Hạo không đủ hiểu chuyện? Không đủ ngoan sao?”
"Hay là em muốn khi con mình bị bắt nạt thì đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn chịu đòn?" Lúc nói những lời này giọng của Đường Bách Khiêm rất nhẹ nhàng.
Trong lúc nhất thời Hàn Nhã Thanh đúng là không có gì để nói: "..."
Cục cưng Đường Minh Hạo của cô quả thực rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nếu không phải cậu nhóc béo mắng người trước, sau đó còn mắng quá đáng như vậy thì Đường Minh Hạo chắc chắn sẽ không đánh người.
Cùng lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn đang đợi Hàn Nhã Thanh trong văn phòng, nhưng đợi tới đợi lui vẫn không đợi được người... Đôi mắt cậu ba Dương từ từ híp lại.
Cô nói cô muốn tìm anh. Lúc đó rõ ràng anh nghe được cô đã bước xuống xe, đáng lý ra cô đã đến từ lâu rồi mới phải. Nhưng tại sao đến bây giờ mà không thấy bóng cô đâu?
Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh vẫn không muốn tiết lộ chuyện kết hôn của hai người, vì vậy nếu Hàn Nhã Thanh muốn đến tìm anh, chắc chắn là sẽ đi thang máy dành riêng cho anh.
Dương Tầm Chiêu ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy dành riêng cho mình nhưng nhìn thấy thang máy vẫn dừng ở tầng lầu này.
Dương Tầm Chiêu sau đó lại kiểm tra hết thảy camera, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Nhã Thanh.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu híp lại, trong con ngươi lóe lên vẻ nghi ngờ, rốt cuộc cô đi đâu rồi?
Có phải đang đi dạo ở trung tâm mua sắm dưới tầng không? Nghe nói bản tính của phụ nữ là rất thích mua sắm.
Tuy nhiên kết hôn với cô lâu như vậy rồi mà dường như anh không thấy cô đi mua sắm, cũng không thấy cô mua gì.
Không, lần trước, cô đã mua cho anh một chiếc ví. Chính là cái anh đang sử dụng đến bây giờ. Anh nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc.
Dương Tầm Chiêu sờ sờ ví tiền, khóe môi hơi nhếch lên, có lẽ cô nhìn vừa ý món đồ gì đó, đang muốn mua cho nên mới trì hoãn thời gian như vậy, thôi thì hãy đợi chút đã.
Cậu ba Dương tự nhủ lòng, phải kiên nhẫn một chút.
Bên trong nhà trẻ.
"Chuyện này em không cần lo, để anh xử lý." Lúc Đường Bách Khiêm nhìn Hàn Nhã Thanh trên mặt vẫn mang theo nụ cười, giọng nói rất dịu dàng, rất ấm áp.
Chỉ là sự dịu dàng của anh chỉ vỏn vẹn dành cho Hàn Nhã Thanh mà thôi.
Hàn Nhã Thanh biết có rất nhiêu chuyện, cách xử lý của đàn anh sẽ hoàn toàn khác với cô. Bây giờ có đàn anh ở đây, e rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy...
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không muốn đàn anh giải quyết chuyện hôm nay. Bởi vì cô không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
Hàn Nhã Thanh vừa muốn nói gì đó nhưng mụ béo lại đột nhiên kêu lên: “Các người có ý gì, các người muốn làm gì?"
Mụ béo kia hoàn toàn không tin những gì Đường Minh Hạo vừa nói. Bọn họ có ý gì? Không phải bọn họ thật sự đánh Tráng Tráng nhà bà ta đấy chứ?
Không, không thể nào? Bà ta vừa mới kiểm tra, nhưng trên người của Tráng Tráng không có vết thương nào cả, thậm chí không có cả vết bầm, nhưng vết thương trên người Đường Minh Hạo thì rất rõ ràng.
Mụ béo cảm thấy bọn họ đang làm ra vẻ bạo dạn, chắc là đang lừa gạt bà ta, cho nên bà ta vẫn luôn không thèm đếm xỉa đến cậu nhóc béo đang lăn lộn dưới đất kia.
Mẹ của cậu nhóc béo cứ để cậu ta nằm trên đất khóc lóc, Đường Minh Hạo không chịu nổi nữa liền nói: "Cháu tốt bụng nhắc nhở một chút, cậu ta là đau thật đấy."
Mọi người nghe xong lời nó nói, lần nữa nhìn cậu nhóc béo đang khóc thảm thiết trên mặt đất, thấy trên mặt cậu ta hiện lên vẻ đau đớn, thật sự rất đau không phải là giả vờ.
Mụ béo nhanh chóng ngồi xổm trước mặt cậu nhóc béo, nhưng bà ta vân hơi nghi ngờ, thấp giọng hỏi: "Tráng Tráng, con đau thật sao?"
"Đau, thật sự đau, rất đau, mỗi lần nó đánh con đều muốn mất mạng ấy." Cậu ta càng khóc càng dữ dội.
"Cậu đánh con trai tôi, món nợ này..." Mụ béo nhận ra con trai mình thực sự bị đánh, phản ứng đầu tiên của bà ta là tìm Đường Minh Hạo tính sổ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Bách Khiêm thì những từ còn lại đều kẹt trong cổ họng.
Nhà bà ta tuy có tiền thật đấy nhưng bà ta cũng từng gặp qua không ít những nhân vật tai to mặt lớn, cho nên bà ta nhìn ra được người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, sợ là bà ta không chọc nổi.
Người đàn ông này thật là đẹp! Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông này thật khí phách. Đây là phản ứng thứ hai của tất cả mọi người.
Người đàn ông này thật là đáng sợ! Đây là phản ứng của mọi người sau khi nhận ra nguy hiểm.
Đúng vậy, người đàn ông đang bước tới đây rất đẹp trai, đúng là rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai khiến phụ nữ không thể dời mắt nổi.
Vẻ mặt của người đàn ông không có nhiều cảm xúc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy từ trên người anh ta toát ra khí thế khó tả.
Vừa rồi giọng nói của anh ta rất hững hờ nhưng nếu nghe kỹ, bạn sẽ thấy trong giọng nói đó rõ ràng có chứa sát khí.
Lúc này, anh ta chậm rãi bước tới, mỗi một bước lại gần, sát khí nguy hiểm càng lộ rõ.
Những người vây xem xung quanh không khỏi run sợ, lần lượt lùi về sau.
Người phụ nữ béo vô thức nuốt nước miếng, hai chân đã bắt đầu run rẩy.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy người đi tới rõ ràng là hơi sửng sốt, đàn anh?
Lần trước Mộ Dung Tri nói đàn anh vẫn ở thành phố A nhưng đàn anh chưa từng liên lạc với cô/ Cô còn tưởng răng đàn anh đã trở về rồi nhưng không ngờ đàn anh vẫn chưa rời khỏi thành phố A.
Chỉ là tại sao đàn anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng là đàn anh tới vì chuyện hôm nay nhưng sao đàn anh lại biết chuyện ở nhà trẻ?
"Là ai bắt nạt cục cưng nhà tôi?" Đường Bách Khiêm đi tới, trực tiếp ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, sau đó khẽ hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ.
Khoảnh khắc đó sát khí nguy hiểm của người đàn ông biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự dịu dàng, ấm áp.
"Là cậu ta, cậu ta mắng con, mắng anh trai, còn mắng cả mẹ nữa." Bàn tay nhỏ xinh của Đường Vũ Kỳ chỉ thẳng vào cậu nhóc béo.
Đường Bách Khiêm mỉm cười, sau đó nhìn Đường Minh Hạo chậm rãi nói: "Cho nên, con bị bắt nạt rồi?"
Đường Bách Khiêm là cố ý hỏi những lời này, với sự thông minh của anh ta không thể không nhìn ra vấn đề.
Hàn Nhã Thanh hơi ngạc nhiên nhìn Đường Bách Khiêm.
"Chỉ bằng cậu ta mà có thể bắt nạt được con sao? Chú không thấy bây giờ cậu ta còn chưa dậy nổi à?" Đường Minh Hạo ngẩng đầu, ưỡn ngực giọng điệu cực kỳ phách lối.
Sao nó có thể bị bắt nạt được chứ?
Vừa rồi ở trước mặt Hàn Nhã Thanh, Đường Minh Hạo đã giấu giếm, nhưng bây giờ cậu bé lại không hê giấu giếm chút nào.
"Chà, không tệ." Đường Bách Khiêm mỉm cười, rất hài lòng. Hài lòng với cách làm của Đường Minh Hạo và càng hài lòng với câu trả lời của thằng bé.
Tuy nhiên Đường Bách Khiêm vẫn từ tốn nói thêm: “Chỉ là, nếu đánh thôi thì nhẹ quá”
Mọi người nghe cuộc trò chuyện của một lớn một nhỏ này thì đều ngây ra. Đây đây là chuyện gì?
Có phụ huynh nào lại dạy con mình như thể không?
Con nhà mình đánh con người ta, làm phụ huynh lại còn nói đánh thôi thì nhẹ quá.
"Anh như thế này sẽ dạy hư thằng bé mất." Hàn Nhã Thanh sửng sốt, tuy rằng quả thực là lỗi của cậu nhóc béo nhưng Đường Minh Hạo đã đánh cậu nhóc thành ra như vậy, cô nhìn thấy cũng đau lòng.
Cô cảm thấy đàn anh dạy Đường Minh Hạo như vậy là sai.
Cô sợ đàn anh sẽ chiều hư cậu bé.
"Có sao?" Đường Bách Khiêm quay sang Hàn Nhã Thanh, trong mắt mang theo ý cười: "Em thấy Đường Minh Hạo không đủ hiểu chuyện? Không đủ ngoan sao?”
"Hay là em muốn khi con mình bị bắt nạt thì đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn chịu đòn?" Lúc nói những lời này giọng của Đường Bách Khiêm rất nhẹ nhàng.
Trong lúc nhất thời Hàn Nhã Thanh đúng là không có gì để nói: "..."
Cục cưng Đường Minh Hạo của cô quả thực rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nếu không phải cậu nhóc béo mắng người trước, sau đó còn mắng quá đáng như vậy thì Đường Minh Hạo chắc chắn sẽ không đánh người.
Cùng lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn đang đợi Hàn Nhã Thanh trong văn phòng, nhưng đợi tới đợi lui vẫn không đợi được người... Đôi mắt cậu ba Dương từ từ híp lại.
Cô nói cô muốn tìm anh. Lúc đó rõ ràng anh nghe được cô đã bước xuống xe, đáng lý ra cô đã đến từ lâu rồi mới phải. Nhưng tại sao đến bây giờ mà không thấy bóng cô đâu?
Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh vẫn không muốn tiết lộ chuyện kết hôn của hai người, vì vậy nếu Hàn Nhã Thanh muốn đến tìm anh, chắc chắn là sẽ đi thang máy dành riêng cho anh.
Dương Tầm Chiêu ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy dành riêng cho mình nhưng nhìn thấy thang máy vẫn dừng ở tầng lầu này.
Dương Tầm Chiêu sau đó lại kiểm tra hết thảy camera, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Nhã Thanh.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu híp lại, trong con ngươi lóe lên vẻ nghi ngờ, rốt cuộc cô đi đâu rồi?
Có phải đang đi dạo ở trung tâm mua sắm dưới tầng không? Nghe nói bản tính của phụ nữ là rất thích mua sắm.
Tuy nhiên kết hôn với cô lâu như vậy rồi mà dường như anh không thấy cô đi mua sắm, cũng không thấy cô mua gì.
Không, lần trước, cô đã mua cho anh một chiếc ví. Chính là cái anh đang sử dụng đến bây giờ. Anh nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc.
Dương Tầm Chiêu sờ sờ ví tiền, khóe môi hơi nhếch lên, có lẽ cô nhìn vừa ý món đồ gì đó, đang muốn mua cho nên mới trì hoãn thời gian như vậy, thôi thì hãy đợi chút đã.
Cậu ba Dương tự nhủ lòng, phải kiên nhẫn một chút.
Bên trong nhà trẻ.
"Chuyện này em không cần lo, để anh xử lý." Lúc Đường Bách Khiêm nhìn Hàn Nhã Thanh trên mặt vẫn mang theo nụ cười, giọng nói rất dịu dàng, rất ấm áp.
Chỉ là sự dịu dàng của anh chỉ vỏn vẹn dành cho Hàn Nhã Thanh mà thôi.
Hàn Nhã Thanh biết có rất nhiêu chuyện, cách xử lý của đàn anh sẽ hoàn toàn khác với cô. Bây giờ có đàn anh ở đây, e rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy...
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không muốn đàn anh giải quyết chuyện hôm nay. Bởi vì cô không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
Hàn Nhã Thanh vừa muốn nói gì đó nhưng mụ béo lại đột nhiên kêu lên: “Các người có ý gì, các người muốn làm gì?"
Mụ béo kia hoàn toàn không tin những gì Đường Minh Hạo vừa nói. Bọn họ có ý gì? Không phải bọn họ thật sự đánh Tráng Tráng nhà bà ta đấy chứ?
Không, không thể nào? Bà ta vừa mới kiểm tra, nhưng trên người của Tráng Tráng không có vết thương nào cả, thậm chí không có cả vết bầm, nhưng vết thương trên người Đường Minh Hạo thì rất rõ ràng.
Mụ béo cảm thấy bọn họ đang làm ra vẻ bạo dạn, chắc là đang lừa gạt bà ta, cho nên bà ta vẫn luôn không thèm đếm xỉa đến cậu nhóc béo đang lăn lộn dưới đất kia.
Mẹ của cậu nhóc béo cứ để cậu ta nằm trên đất khóc lóc, Đường Minh Hạo không chịu nổi nữa liền nói: "Cháu tốt bụng nhắc nhở một chút, cậu ta là đau thật đấy."
Mọi người nghe xong lời nó nói, lần nữa nhìn cậu nhóc béo đang khóc thảm thiết trên mặt đất, thấy trên mặt cậu ta hiện lên vẻ đau đớn, thật sự rất đau không phải là giả vờ.
Mụ béo nhanh chóng ngồi xổm trước mặt cậu nhóc béo, nhưng bà ta vân hơi nghi ngờ, thấp giọng hỏi: "Tráng Tráng, con đau thật sao?"
"Đau, thật sự đau, rất đau, mỗi lần nó đánh con đều muốn mất mạng ấy." Cậu ta càng khóc càng dữ dội.
"Cậu đánh con trai tôi, món nợ này..." Mụ béo nhận ra con trai mình thực sự bị đánh, phản ứng đầu tiên của bà ta là tìm Đường Minh Hạo tính sổ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Bách Khiêm thì những từ còn lại đều kẹt trong cổ họng.
Nhà bà ta tuy có tiền thật đấy nhưng bà ta cũng từng gặp qua không ít những nhân vật tai to mặt lớn, cho nên bà ta nhìn ra được người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, sợ là bà ta không chọc nổi.
/652
|