Nhà bà ta tuy có tiền thật đấy nhưng bà ta cũng từng gặp qua không ít những nhân vật tai to mặt lớn, cho nên bà ta nhìn ra được người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, sợ là bà ta không chọc nổi.
Vì thế chuyện hôm nay vẫn nên bỏ đi.
"Chuyện này vẫn nên tính toán một chút. Minh Hạo, cháu nói cho bọn họ nghe quy tắc đối phó với kẻ thù của chúng ta." Đường Bách Khiêm lại tiếp lời bà ta, giọng nói kia rất thờ ơ nhưng một mực lại khiến người khác có cảm giác sởn gai ốc.
Hàn Nhã Thanh ngây ra? Quy tắc? Bọn họ có quy tắc như vậy sao? Sao cô không biết chứ?
"Có phải là mấy quy tắc tiêu diệt kẻ địch bình thường kia không ạ?" Nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất hưng phấn.
Đám đông vây xung quanh lắng nghe cuộc trò chuyện của một lớn một nhỏ này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Rốt cuộc người này là ai? Lại còn có quy tắc tiêu diệt kẻ thù nữa chứ?
Không phải là xã hội đen đấy chứ?
Nghe nói người của xã hội đen nhiêu quy tắc hơn nữa còn giết người không chớp mắt.
"Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau mà thôi..." Mụ béo cảm thấy có gì đó không ổn, muốn nhường cho yên chuyện
"Bỏ qua đi? Mắng cục cưng nhà tôi rồi muốn bỏ qua như vậy sao? Bà cũng dám nghĩ đấy?" Đường Bách Khiêm cười lạnh lùng. Trước mặt Đường Bách Khiêm anh ta chưa bao giờ có chuyện dễ như vậy.
"Cái kia, vậy anh muốn thể nào?” Mụ béo sợ đến mức thịt trên mặt không nhịn được cũng run run.
"Vốn là theo quy tắc mắng con tôi thì bị cắt lưỡi." Ánh mắt Đường Bách Khiêm hơi lóe lên.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được nhìn Đường Bách Khiêm, cô cảm thấy hôm nay đàn anh hơi khang khác.
Mặc dù bình thường bọn họ đảm nhận một số nhiệm vụ đặc biệt nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ giết người và cũng không bao giờ làm những việc như cắt lưỡi người khác.
"Tuy nhiên, cục cưng của tôi đang ở đây. Làm như vậy thì tàn nhẫn lắm, tôi e sẽ khiến cho cục cưng của tôi sợ hãi." Đường Bách Khiêm ngước mắt liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Mọi người ở đây bao gồm Hàn Nhã Thanh đều cho rằng cục cưng mà anh ta nói chính là hai đứa bé.
Nhưng thật ra cục cưng mà anh ta nói không phải là hai đứa bé mà là đang nói Hàn Nhã Thanh.
Chỉ tiếc từ trước tới nay trên phương diện tình cảm Hàn Nhã Thanh bao giờ cũng chậm hiểu.
Đường Bách Khiêm nhìn thấy vẻ mặt bình thản, không có phản ứng khác thường nào của Hàn Nhã Thanh thì âm thầm thở dài một hơi. Phải tới khi nào cô mới hiểu được tâm tư của anh ta đây?
Đường Minh Hạo lắc đầu, không khỏi thở dài. Cậu bé không hiểu tại sao mẹ cậu là một người thông minh như vậy nhưng lại ngốc hết thuốc chữa trong chuyện tình cảm thế kia?
Mụ béo âm thầm thở phào một hơi, cho rằng chuyện này đã kết thúc như vậy rồi.
"Nhà trẻ này sau này sẽ bị sung vào công quỹ. Về sau tất cả sinh hoạt phí của bọn trẻ đều do công ty bà trả, tôi sẽ tìm người giám sát chuyện này." Đường Bách Khiêm liếc nhìn mụ béo nhưng lời nói ra như sấm sét trên mặt đất.
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tại sao nhà trẻ của tôi lại bị sung vào công quỹ?" Mụ béo cuống cuồng, thậm chí còn lo lắng hơn khi biết con trai của mình bị đánh thật.
Đường Bách Khiêm cũng không thèm nhìn ba ta. Anh ta ôm Đường Vũ Kỳ sau đó nhìn Hàn Nhã Thanh, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
"Anh, anh nói cho rõ ràng. Anh dựa vào đâu mà tịch thu nhà trẻ của tôi? Tại sao nhà trẻ của tôi phải bị sung vào công quỹ? Anh nói tịch thu thì tịch thu sao? Anh cho rằng anh là ai?" Mụ béo đứng ở cửa chặn đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới, giận dữ tát mụ béo một cái, trừng mắt nhìn bà ta nói: “Bà là đồ ngu xuẩn, đây đều là những chuyện tốt mà bà đã làm."
Sau khi người đàn ông đánh mụ béo xong thì ông ta lập tức quay về phía Đường Bách Khiêm vẻ dữ tợn trên mặt ông ta lập tức biến mất. Ông ta cố hết sức nở một nụ cười có phần nịnh nọt: "Chủ tịch Đường, tất cả đều làm xong hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay trở đi nhà trẻ này là của anh rồi."
Ai cũng bàng hoàng khi nghe câu nói của người đàn ông kia. Điều này có nghĩa là một lát nữa thôi nhà trẻ sẽ đổi chủ.
Cùng lúc đó, cậu ba Dương vẫn không thấy Hàn Nhã Thanh xuất hiện, rốt cuộc anh cũng chờ không được nữa rồi.
Cậu ba Dương lại lấy điện thoại ra bấm gọi lần nữa, bây giờ anh muốn biết cô đang ở đâu và đang làm gì. Anh không muốn đợi ở đây nữa, anh muốn tìm cô.
Lúc này, Đường Bách Khiêm đang đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh, anh ta đột nhiên nhìn thấy điện thoại trong túi Hàn Nhã Thanh sáng lên.
"Nào, em ôm Vũ Kỳ trước đi.” Hai mắt Đường Bách Khiêm lóe lên, nhìn có vẻ rất tự nhiên đặt Đường Vũ Kỳ vào lòng Hàn Nhã Thanh.
Nhưng đúng lúc này, chân của Vũ Kỳ móc góc áo khoác của Hàn Nhã Thanh. Đường Bách Khiêm lại ôm Đường Vũ Kỳ lên, góc áo của Hàn Nhã Thanh hoàn toàn bị kéo lên, điện thoại trong túi áo khoác của cô trượt ra ngoài.
Đường Bách Khiêm nhìn như đúng lúc buông Vũ Kỳ ra, tay anh ta tự nhiên rủ xuống, sau đó chụp được điện thoại vừa trượt khỏi túi Hàn Nhã Thanh
Khoảnh khắc chụp được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, anh ta nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện tên Dương Tầm Chiêu.
Anh ta trực tiếp tắt điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh đi. Vì vậy ngay khi tên của Dương Tầm Chiêu được hiển thị, Đường Bách Khiêm đã tắt điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh trước khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Bách Khiêm bỏ điện thoại của Hàn Nhã Thanh vào túi của anh ta.
Động tác của Đường Bách Khiêm rất nhanh cũng rất tự nhiên, Hàn Nhã Thanh không nhận thấy điều gì bất thường, Đường Minh Hạo cũng vậy.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Đường Bách Khiêm không có gì khác lạ, sau đó anh ta rất tự nhiên tiếp lời người đàn ông kia: "Không phải của tôi, tôi nói là sung vào công quỹ nhưng tôi sẽ cho người giám sát. Hàng tháng, ông nhớ gửi đều đặn tiền sinh hoạt của các bé và tiền lương của các cô giáo đấy."
Khi Đường Bách Khiêm nhìn người đàn ông kia, trong mắt anh ta toát lên vẻ lạnh lùng. Anh ta thật sự xem thường những người đàn ông đánh đàn bà.
"Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ làm theo ý của chủ tịch Đường." Giờ phút này ông ta đau cả thể xác lẫn tinh thân nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả các khoản chi phí dành cho trẻ mẫu giáo đều được miễn phí, bao gồm học phí và các khoản phí linh tinh khác." Đường Bách Khiêm nói với các giáo viên khác.
Các giáo viên khác như đang nằm mơ không thể tin sẽ có chuyện như vậy, nhưng người đàn ông này dường như không phải nói đùa.
Nhưng mà ông chủ trường mâm non của bọn họ cứ luôn gật đầu nói phải, cho nên chắc chuyện này là thật.
"Đi thôi." Đường Bách Khiêm vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn Hàn Nhã Thanh.
"Ừm." Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp lời, cô vốn cho rằng cách xử lý của đàn anh sẽ rất cứng rắn, nhưng kết quả cũng không tệ, có thể coi đây là cướp của người nghèo giúp người giàu đi.
Hàn Nhã Thanh biết nếu đàn anh đã xuất hiện thì chắc hẳn anh ta đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không cần phải điều tra nữa, có thể hỏi thẳng đàn anh là được.
"Ông xã, tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao chúng ta phải nghe anh ta chứ?" Mụ béo hoàn hồn. Lúc này phải nói là bà ta rất đau lòng, đau như cắt da. Nhà trẻ của nhà bà ta không còn là của nhà bà ta nữa, đã vậy bọn họ còn phải chi tiền trả đủ thứ chi phí nữa chứ?
Trên đời này còn có đạo lý nữa không?
"Bà câm miệng cho tôi. Hôm nay tôi và con có thể nhặt được cái mạng này thì bà phải biết cảm ơn trời đất đi." Người đàn ông lại giận dữ quăng cho mụ ta một cái tát nữa.
"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Lẽ nào anh ta đúng là xã hội đen sao?" Mụ béo bị đánh đến ngu người, lúc này bà ta mới nhận ra được chuyện này đáng sợ đến mức nào.
Vì thế chuyện hôm nay vẫn nên bỏ đi.
"Chuyện này vẫn nên tính toán một chút. Minh Hạo, cháu nói cho bọn họ nghe quy tắc đối phó với kẻ thù của chúng ta." Đường Bách Khiêm lại tiếp lời bà ta, giọng nói kia rất thờ ơ nhưng một mực lại khiến người khác có cảm giác sởn gai ốc.
Hàn Nhã Thanh ngây ra? Quy tắc? Bọn họ có quy tắc như vậy sao? Sao cô không biết chứ?
"Có phải là mấy quy tắc tiêu diệt kẻ địch bình thường kia không ạ?" Nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất hưng phấn.
Đám đông vây xung quanh lắng nghe cuộc trò chuyện của một lớn một nhỏ này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Rốt cuộc người này là ai? Lại còn có quy tắc tiêu diệt kẻ thù nữa chứ?
Không phải là xã hội đen đấy chứ?
Nghe nói người của xã hội đen nhiêu quy tắc hơn nữa còn giết người không chớp mắt.
"Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau mà thôi..." Mụ béo cảm thấy có gì đó không ổn, muốn nhường cho yên chuyện
"Bỏ qua đi? Mắng cục cưng nhà tôi rồi muốn bỏ qua như vậy sao? Bà cũng dám nghĩ đấy?" Đường Bách Khiêm cười lạnh lùng. Trước mặt Đường Bách Khiêm anh ta chưa bao giờ có chuyện dễ như vậy.
"Cái kia, vậy anh muốn thể nào?” Mụ béo sợ đến mức thịt trên mặt không nhịn được cũng run run.
"Vốn là theo quy tắc mắng con tôi thì bị cắt lưỡi." Ánh mắt Đường Bách Khiêm hơi lóe lên.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được nhìn Đường Bách Khiêm, cô cảm thấy hôm nay đàn anh hơi khang khác.
Mặc dù bình thường bọn họ đảm nhận một số nhiệm vụ đặc biệt nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ giết người và cũng không bao giờ làm những việc như cắt lưỡi người khác.
"Tuy nhiên, cục cưng của tôi đang ở đây. Làm như vậy thì tàn nhẫn lắm, tôi e sẽ khiến cho cục cưng của tôi sợ hãi." Đường Bách Khiêm ngước mắt liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Mọi người ở đây bao gồm Hàn Nhã Thanh đều cho rằng cục cưng mà anh ta nói chính là hai đứa bé.
Nhưng thật ra cục cưng mà anh ta nói không phải là hai đứa bé mà là đang nói Hàn Nhã Thanh.
Chỉ tiếc từ trước tới nay trên phương diện tình cảm Hàn Nhã Thanh bao giờ cũng chậm hiểu.
Đường Bách Khiêm nhìn thấy vẻ mặt bình thản, không có phản ứng khác thường nào của Hàn Nhã Thanh thì âm thầm thở dài một hơi. Phải tới khi nào cô mới hiểu được tâm tư của anh ta đây?
Đường Minh Hạo lắc đầu, không khỏi thở dài. Cậu bé không hiểu tại sao mẹ cậu là một người thông minh như vậy nhưng lại ngốc hết thuốc chữa trong chuyện tình cảm thế kia?
Mụ béo âm thầm thở phào một hơi, cho rằng chuyện này đã kết thúc như vậy rồi.
"Nhà trẻ này sau này sẽ bị sung vào công quỹ. Về sau tất cả sinh hoạt phí của bọn trẻ đều do công ty bà trả, tôi sẽ tìm người giám sát chuyện này." Đường Bách Khiêm liếc nhìn mụ béo nhưng lời nói ra như sấm sét trên mặt đất.
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tại sao nhà trẻ của tôi lại bị sung vào công quỹ?" Mụ béo cuống cuồng, thậm chí còn lo lắng hơn khi biết con trai của mình bị đánh thật.
Đường Bách Khiêm cũng không thèm nhìn ba ta. Anh ta ôm Đường Vũ Kỳ sau đó nhìn Hàn Nhã Thanh, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
"Anh, anh nói cho rõ ràng. Anh dựa vào đâu mà tịch thu nhà trẻ của tôi? Tại sao nhà trẻ của tôi phải bị sung vào công quỹ? Anh nói tịch thu thì tịch thu sao? Anh cho rằng anh là ai?" Mụ béo đứng ở cửa chặn đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới, giận dữ tát mụ béo một cái, trừng mắt nhìn bà ta nói: “Bà là đồ ngu xuẩn, đây đều là những chuyện tốt mà bà đã làm."
Sau khi người đàn ông đánh mụ béo xong thì ông ta lập tức quay về phía Đường Bách Khiêm vẻ dữ tợn trên mặt ông ta lập tức biến mất. Ông ta cố hết sức nở một nụ cười có phần nịnh nọt: "Chủ tịch Đường, tất cả đều làm xong hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay trở đi nhà trẻ này là của anh rồi."
Ai cũng bàng hoàng khi nghe câu nói của người đàn ông kia. Điều này có nghĩa là một lát nữa thôi nhà trẻ sẽ đổi chủ.
Cùng lúc đó, cậu ba Dương vẫn không thấy Hàn Nhã Thanh xuất hiện, rốt cuộc anh cũng chờ không được nữa rồi.
Cậu ba Dương lại lấy điện thoại ra bấm gọi lần nữa, bây giờ anh muốn biết cô đang ở đâu và đang làm gì. Anh không muốn đợi ở đây nữa, anh muốn tìm cô.
Lúc này, Đường Bách Khiêm đang đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh, anh ta đột nhiên nhìn thấy điện thoại trong túi Hàn Nhã Thanh sáng lên.
"Nào, em ôm Vũ Kỳ trước đi.” Hai mắt Đường Bách Khiêm lóe lên, nhìn có vẻ rất tự nhiên đặt Đường Vũ Kỳ vào lòng Hàn Nhã Thanh.
Nhưng đúng lúc này, chân của Vũ Kỳ móc góc áo khoác của Hàn Nhã Thanh. Đường Bách Khiêm lại ôm Đường Vũ Kỳ lên, góc áo của Hàn Nhã Thanh hoàn toàn bị kéo lên, điện thoại trong túi áo khoác của cô trượt ra ngoài.
Đường Bách Khiêm nhìn như đúng lúc buông Vũ Kỳ ra, tay anh ta tự nhiên rủ xuống, sau đó chụp được điện thoại vừa trượt khỏi túi Hàn Nhã Thanh
Khoảnh khắc chụp được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, anh ta nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện tên Dương Tầm Chiêu.
Anh ta trực tiếp tắt điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh đi. Vì vậy ngay khi tên của Dương Tầm Chiêu được hiển thị, Đường Bách Khiêm đã tắt điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh trước khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Bách Khiêm bỏ điện thoại của Hàn Nhã Thanh vào túi của anh ta.
Động tác của Đường Bách Khiêm rất nhanh cũng rất tự nhiên, Hàn Nhã Thanh không nhận thấy điều gì bất thường, Đường Minh Hạo cũng vậy.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Đường Bách Khiêm không có gì khác lạ, sau đó anh ta rất tự nhiên tiếp lời người đàn ông kia: "Không phải của tôi, tôi nói là sung vào công quỹ nhưng tôi sẽ cho người giám sát. Hàng tháng, ông nhớ gửi đều đặn tiền sinh hoạt của các bé và tiền lương của các cô giáo đấy."
Khi Đường Bách Khiêm nhìn người đàn ông kia, trong mắt anh ta toát lên vẻ lạnh lùng. Anh ta thật sự xem thường những người đàn ông đánh đàn bà.
"Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ làm theo ý của chủ tịch Đường." Giờ phút này ông ta đau cả thể xác lẫn tinh thân nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả các khoản chi phí dành cho trẻ mẫu giáo đều được miễn phí, bao gồm học phí và các khoản phí linh tinh khác." Đường Bách Khiêm nói với các giáo viên khác.
Các giáo viên khác như đang nằm mơ không thể tin sẽ có chuyện như vậy, nhưng người đàn ông này dường như không phải nói đùa.
Nhưng mà ông chủ trường mâm non của bọn họ cứ luôn gật đầu nói phải, cho nên chắc chuyện này là thật.
"Đi thôi." Đường Bách Khiêm vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn Hàn Nhã Thanh.
"Ừm." Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp lời, cô vốn cho rằng cách xử lý của đàn anh sẽ rất cứng rắn, nhưng kết quả cũng không tệ, có thể coi đây là cướp của người nghèo giúp người giàu đi.
Hàn Nhã Thanh biết nếu đàn anh đã xuất hiện thì chắc hẳn anh ta đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không cần phải điều tra nữa, có thể hỏi thẳng đàn anh là được.
"Ông xã, tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao chúng ta phải nghe anh ta chứ?" Mụ béo hoàn hồn. Lúc này phải nói là bà ta rất đau lòng, đau như cắt da. Nhà trẻ của nhà bà ta không còn là của nhà bà ta nữa, đã vậy bọn họ còn phải chi tiền trả đủ thứ chi phí nữa chứ?
Trên đời này còn có đạo lý nữa không?
"Bà câm miệng cho tôi. Hôm nay tôi và con có thể nhặt được cái mạng này thì bà phải biết cảm ơn trời đất đi." Người đàn ông lại giận dữ quăng cho mụ ta một cái tát nữa.
"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Lẽ nào anh ta đúng là xã hội đen sao?" Mụ béo bị đánh đến ngu người, lúc này bà ta mới nhận ra được chuyện này đáng sợ đến mức nào.
/652
|