Chương 13: Gọi tới (3)
Dung Nhan làm tròn bổn phận, một khi nhích đến gần người đàn ông thì cả người cô mềm mại giống như một con rắn không xương nép mình trong lòng người đàn ông, ngoan ngoãn thuận theo.
Mới đi theo Liên Thành Nhã Trí không bao lâu thì Dung Nhan phát hiện, anh thích phụ nữ nghe lời hiểu chuyện. Vậy nên, vì tiền… của anh, cô không ngại giả vờ nghe lời. Cô đã sống hai đời nên loại chuyện này có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Bàn tay to trượt xuống vòng eo mềm như bông của Dung Nhan, xúc cảm rất tốt khiến Liên Thành Nhã Trí hơi vừa lòng, nhưng những gì cô nói lại làm anh không vui: “Hửm?”
Dung Nhan cảm nhận được kim chủ không vui, lập tức nói: “Anh là kim chủ của em, những ngày ở bên anh em chắc chắn sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác nào ngoài anh.”
Liên Thành Nhã Trí nhíu mày: “Trên người có mùi gì thế?”
“Nước hoa đấy, anh không thích sao? Thế em đi tắm ngay…” Dứt lời, Dung Nhan liền nhanh chóng đứng lên chạy vào phòng tắm.
Làm thế nào để trở thành một tình nhân tốt?
Muốn làm một tình nhân tốt phải biết lén lút tìm hiểu sở thích của kim chủ, ví dụ như… Liên Thành Nhã Trí cực khó hầu hạ, anh không thích phụ nữ có bất cứ mùi nhân tạo nào trên người.
…
Dung Nhan nhanh chóng tắm rửa. Sau khi tắm xong cô mới phát hiện hình như cô không cầm quần áo để thay vào, cô dứt khoát dùng khăn tắm bao lấy ngực và mông đi ra ngoài với mái tóc vẫn còn nhỏ nước!
Trải qua mấy ngày ở chung, Dung Nhan rất rõ làm sao có thể nhanh chóng gợi lên hứng thú của Liên Thành Nhã Trí với cô. Anh thích nhìn cô vừa ngoan ngoãn lại mang theo chút giảo hoạt, vừa trong sáng lại mang theo chút ma mị.
Cô nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Anh Liên Thành…”
Liên Thành Nhã Trí xoay người, tầm mắt rơi trên người cô, trong nháy mắt, ánh mắt anh trở nên u ám.
Anh thô lỗ vác Dung Nhan lên bằng một tay trong tiếng kinh hô của cô rồi ném cô lên giường.
Dung Nhan biết Liên Thành Nhã Trí tìm phụ nữ là để hầu hạ anh, cho nên trong chuyện phòng the, anh rất bủn xỉn sự trong việc tỏ ra dịu dàng, càng bủn xỉn trong chuyện tình cảm. Anh sẽ không cho phụ nữ ánh mắt và sự quan tâm dư thừa.
Trong khoảng thời gian này, Dung Nhan chịu không ít khổ sở, nhưng dần dà, cô cũng rút ra kinh nghiệm nên mỗi khi đối mặt với Liên Thành Nhã Trí cô đều sẽ cố gắng thả lỏng bản thân, khiến cơ thể mềm mại trở nên càng mẫn cảm hơn, như vậy thì có thể ít khó chịu hơn.
Nhưng lúc này đây, Liên Thành Nhã Trí chỉ gỡ bỏ khăn tắm trên người cô xuống, đôi tay chống ở hai bên sườn cô, luôn nhìn cô mà không có động tác gì khác. Việc này khiến Dung Nhan phải giật mình.
Những lần gặp trước, thông thường anh đều đi thẳng vào chủ đề chính trong vòng mười phút, anh cực kỳ tiết kiệm về mặt thời gian. Hơn nữa, đối với anh mà nói phụ nữ chỉ là một món đồ chơi, là một món gia vị trong sinh hoạt của anh nên cho phụ nữ nhiều thời gian chỉ lãng phí mà thôi.
Nhưng hôm nay lại sao thế này?
“Anh Liên Thành...” Dung Nhan bị nhìn rất không tự nhiên, thử thăm dò gọi một tiếng.
Có thể là vì căng thẳng nên trong giọng nói của cô hơi run rẩy. Giọng nói mềm mại, nghe vào tai liền tê tê dại dại, giống như có ngón tay nhỏ vuốt ve trái tim.
Liên Thành Nhã Trí hơi nheo mắt lại, nhịn lâu như vậy lại có thể bị một câu của cô phá vỡ.
Chết tiệt!
Cơ thể đang bất động của anh bỗng cúi xuống, anh hôn lên đôi mắt của Dung Nhân, bỗng chốc trở thanh một siêu bão mạnh mẽ thổi quét cơ thể của cô.
Sau một hồi mưa rền gió dữ, cả căn phòng đều ngập trong loại mùi mê hoặc, kiều diễm.
Dung Nhan đang nằm trên giường lớn, trên mình khoác một chiếc sơ mi nam chỉ đủ che phần mông. Hai chân trắng nõn không ngừng lay động, giơ tờ chi phiếu trong tay lên hỏi Liên Thành Nhã Trí.
“Anh Liên Thành, đây là phí thôi việc hay là anh cảm thấy em phục vụ tốt nên cố ý thưởng?”
“Cô không muốn à?”
/3417
|