Chương 14: Gọi tới (4)
Liên Thành Nhã Trí mặc một chiếc áo ngủ màu đen, một tay để bên cạnh sô pha, lười biếng dựa người trên đó. Phần cổ áo của anh rộng mở để lộ phần xương quai xanh gợi cảm, làn da màu ngà càng bóng loáng như ngọc, cặp chân thon dài vắt chéo lên nhau, khuôn mặt tinh xảo như ngọc điêu khắc mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như trào phúng.
Mỗi một tấc trên người anh đều như một kiệt tác của thân. Lúc này, trên xương quai xanh của anh còn lưu lại mấy dấu răng màu hồng phấn do Dung Nhan cắn, thực sự quá mức mê người.
Dung Nhan vừa nghe thấy lời này liền nắm chặt chi phiếu trong tay, làm như sợ bị cướp đi, vội nói: “Làm gì có chuyện không muốn chứ? Anh cũng không phải không biết, tiền là thứ em yêu nhất, nhưng… lúc này chưa phải cuối tháng mà đã phát tiền lương ạ? Anh cho đột ngột quá, tiền của không chính đáng nha… Anh không nói rõ nguyên do thì em cũng không dám lấy bừa, làm tình nhân cũng phải có đạo đức nghề nghiệp.”
Làm tình nhân cũng phải có đạo đức nghề nghiệp?
Những lời này trở thành câu mà Dung Nhan thường xuyên nói trước mặt Liên Thành Nhã Trí, nhắc nhở anh cũng là nhắc nhở chính mình tình nhân chính là nghề nghiệp của cô, cô là tình nhân, chỉ có thể đòi tiền, không thể đòi cái khác. Bởi vì người đàn ông này quá ưu tú, lúc nào cô cũng phải trông giữ trái tim mình cẩn thận.
Nhưng tiền của Liên Thành Nhã Trí cũng không phải thứ có thể tùy tiện lấy. Giữa cô và người đàn ông này chỉ là quan hệ thuê mướn. Cô muốn tiền của anh, anh muốn thân thể của cô, không hơn không kém, vậy nên mỗi một khoản tiền đều phải rõ ràng, để tránh ngày sau nói không rõ.
Quan hệ giữa bọn họ nói khó nghe thì chính là quan hệ mua bán, nói hàm ý thì chính là một cuộc giao dịch tiền bạc. Mục đích đều giống nhau, chỉ là vì đổi lấy đồng tiền lạnh như băng, vì… sinh tồn, vì… báo thù.
Dung Nhan biết bản thân rất bẩn, rất ti tiện, nhưng vậy thì sao chứ?
Khi ngay cả tính mạng mà một người cũng không giữ nổi thì bẩn cũng được, hèn hạ cũng được, đều chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Có đôi khi, hai chữ sinh tồn chính là hai chữ tàn khốc nhất trên đời này, nó sẽ buộc người ta làm ra lựa chọn bất đắc dĩ nhất, ví dụ như cô…
Liên Thành Nhã Trí châm một điếu thuốc, khẽ hút một ngụm rồi ưu nhã phun ra một vòng khói.
“Ngày mai Nhu Nhiên sẽ về.”
Dung Nhan hiểu rõ gật đầu. Hóa ra là phu nhân chính thất về, nên đây là phí bịt miệng, anh sợ cô chạy đến trước mặt vị phu nhân chính thất tương lai kia khua môi múa mép.
Thật là… làm sao cô lại ngốc như vậy, tiền này còn không phải thật sự cho không sao?
Ba trăm vạn nha, đây là số tiền mà có người có kiếm cả đời cũng không nổi.
Nếu lúc trước cô có bằng này tiền cũng sẽ không phải ép bản thân đến nỗi vạn kiếp bất phục thế này.
Tống Nhu Nhiên là vị hôn thê của Liên Thành Nhã Trí, là người phụ nữ duy nhất anh thừa nhận trước truyền thông.
Nhà họ Tống là danh gia vọng tộc, cha của cô ta là trùm bất động sản, mẹ của cô ta là giáo sư cao cấp tại một trường đại học nổi tiếng. Bản thân Tống Nhu Nhiên lại là một phụ nữ xinh đẹp có học thức, có trí tuệ và khí chất, tuyệt đối là một “bạch phú mỹ”, khiến không ít đàn ông đổ xô vào.
*Bạch phú mỹ: từ lóng chỉ những người phụ nữ vừa xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có.
Tuy Liên Thành Nhã Trí tới tới lui lui đổi qua rất nhiều phụ nữ, nhưng Tống Nhu Nhiên ở bên cạnh anh bốn năm lại chưa từng thay đổi.
Đương nhiên Dung Nhan cũng là một trong những tình nhân anh bao nuôi, giữ quan hệ qua lại lợi ích với anh đã gần ba tháng.
Cô cũng được coi là người tình dài nhất trong số những người tình của Liên Thành Nhã Trí. Đôi khi Dung Nhan cũng tự hỏi liệu cô có thể kiêu ngạo về điều này không?
Cầm chi phiếu, Dung Nhan vui vẻ đếm số không trên đó, nhìn cũng không nhìn Liên Thành Nhã Trí một cái, cười ma mị như một con mèo.
Dung Nhan rất rõ vị trí của mình, tình nhân chính là tình nhân, là “tiểu tam” mà người người đòi đánh, không được nhìn thấy ánh sáng.
/3417
|