Chương 15: Gọi tới (5)
Dung Nhan biết bản thân phải hiểu vị trí của mình mà không được nghĩ những gì không nên nghĩ, mục tiêu duy nhất chính là hầu hạ kim chủ thật tốt, sau đó kiếm thật nhiều tiền từ trên người anh.
Cô chỉ cần tiền, cái khác không có bất kỳ quan hệ gì với cô.
Đôi môi đỏ của Dung Nhan nhếch lên, thổi một hơi vào tờ chi phiếu.
“Anh yên tâm đi, tình nhân mà, đương nhiên phải có dáng vẻ của tình nhân, nhìn thấy chính cung nương nương tất nhiên là phải đi đường vòng, tuyệt đối sẽ không có mắt mà đi tiếp cận. Anh Liên Thành hoàn toàn không cần lo lắng, cầm tiền của người thì phải làm việc cho người ta, em có đạo đức nghề nghiệp lắm.”
Đột nhiên Liên Thành Nhã Trí hỏi: “Dung Nhan, chẳng lẽ cô không muốn trở thành mợ chủ của nhà họ Liên Thành sao?”
Liên Thành Nhã Trí nhìn Dung Nhan qua lớp sương khói mờ nhạt. Cô cười với tờ chi phiếu giống như một con hồ ly nhỏ trộm gà của người nông dân, giảo hoạt, sung sướng, thoả mãn…
Thật ra anh cũng không ngờ có thể duy trì quan hệ với Dung Nhan gần ba tháng. Đối với loại phụ nữ bò lên giường của anh để kiếm tiền thì từ đáy lòng anh đều chán ghét khinh bỉ.
Giữa bọn họ rất thuần túy, quan hệ bao nuôi thuần túy.
Nhưng Dung Nhan không giống với những người phụ nữ khác. Khi nhìn anh, ánh mắt của mấy người phụ nữ đó lộ rõ tham lam và mưu mô, còn cô thì rất đơn giản. Cô chỉ muốn tiền, trong ánh mắt cũng chỉ thấy tiền, cô là người phụ nữ dung tục không thể chịu nổi, nhưng ở chung với cô vô cùng đơn giản, bước vào cánh cửa này, làm việc, đưa tiền, ra khỏi đây, Dung Nhan liền không quen biết người đàn ông tên Liên Thành Nhã Trí, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh.
Vậy nên một người kén chọn như Liên Thành Nhã Trí mới không muốn kết thúc quá nhanh mối quan hệ này. Nói tóm lại thì trên đời này chẳng có mấy người phụ nữ chỉ cần tiền như cô vậy.
Từ lúc bắt đầu cô cẩn thận từng tí với anh, đến bây giờ thì buông thả tự nhiên, có thể nói thay đổi rất to lớn, ngược lại cũng coi như là người thú vị. Huống hồ, cô đang tuổi thanh xuân trẻ đẹp, anh có tiền cho cô tiêu xài vô tận, đây là anh tình tôi nguyện, chuyện theo nhu cầu, như vậy tại sao lại không làm chứ?
...
Dung Nhan bỏ chi phiếu bảo bối vào túi xách của mình, sau đó đổi ý cười nịnh nọt, nhảy xuống giường, chân trần chạy đến trước mặt Liên Thành Nhã Trí, nghiêng người ngồi trên đùi anh, vòng lấy cổ anh, chu môi, uốn éo làm nũng: “Muốn nha, tại sao lại không muốn? Nhưng người ta tự mình biết mình, em cũng hiểu đạo lý không thể vừa cầm cá lại vừa muốn tay gấu được. Hơn nữa, tay gấu này của anh đã có người chủ rất lợi hại rồi, em không muốn rơi vào trường hợp mất cả chì lẫn chài đâu.”
Cô ngừng lại một lát rồi giả vờ ưu thương thở dài: “Với người khác, nhắc tới tiền sẽ tổn hại tình cảm, nhưng với anh mà nhắc tới “tình cảm” thì sẽ mất “tiền”, haiz, khó xử quá đi…”
Dung Nhan thầm khinh bỉ trong lòng, mợ chủ của nhà Liên Thành?
Dù phụ nữ trên đời này chết hết cũng chẳng đến lượt cô.
Cô cũng sẽ không ngốc đến nỗi chơi thủ đoạn gì để giữ lại người đàn ông Liên Thành Nhã Trí này. Anh không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào. Người đàn ông này có một trái tim vô tình nhất, cho dù là đối với Tống Nhu Nhiên anh cũng chỉ vì cần một vị hôn thê có thể đặt trước mặt công chúng, mà vừa vặn Tống Nhu Nhiên thích hợp nên cô ta mới có được vị trí này mà thôi.
Thứ không phải của mình dù liều mạng cũng sẽ không thuộc về mình, đây là đạo lý mà đời trước Dung Nhan mới hiểu được. Hơn nữa… bắt đầu giữa bọn họ quá mức dơ bẩn.
Hai người bắt đầu từ một cuộc giao dịch đen tối và đầy mưu mô, không có chút ánh nắng mặt trời nào, vậy nên… chắc chắn giữa họ sẽ không có chuyện nở ra đóa hoa tình yêu như trong truyền thuyết được.
/3417
|