Chương 16: Gọi tới (6)
Cho nên… trên thế giới này, thứ đáng tin nhất và không có hạn sử dụng chỉ có tiền.
Dung Nhan là một người phụ nữ nhìn thấy tiền là sáng mắt, không lợi lộc sẽ không dậy sớm, cô không cần người cũng không cần tình yêu, cô chỉ cần - tiền.
Liên Thành Nhã Trí tiện tay gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn, giữa mày mang theo ý chế nhạo không rõ.
Phụ nữ khôn ngoan khiến người người yêu thích nhưng đôi khi cũng làm người ta chán ghét.
"Dung Nhan, cô đúng là tự mình hiểu mình đấy.”
Liên Thành Nhã Trí rất ít khi gọi tên của Dung Nhan, bởi vì cô không xứng, nhưng cũng có những lúc ngoài ý muốn chẳng hạn như lúc này, lúc anh rất tức giận.
Nhưng tên cô từ miệng anh thốt ra lại khiến người khác có một cảm giác rất triền miên, giống như tên cô chỉ nên được anh gọi.
Dung Nhan quyến rũ như tơ nằm ở trên vai Liên Thành Nhã Trí, một bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm trê vai anh giống như đang đánh đàn dương cầm, một chút, lại một chút…
Cô đến gần bên tai Liên Thành, hơi thở động lòng người phả về phía anh: "Vậy nên, anh Liên Thành đừng cho người ta hy vọng nhé, người ta cũng rất tham lam đó! Biết đâu một ngày nào đó đầu em đột nhiên nóng lên, muốn bắt con rùa vàng là anh mà làm ra vài chuyện không hay thì phải làm thế nào mới tốt đây?"
Liên Thành Nhã Trí nheo mắt lại, một đợt sóng nhiệt gợn lên trong đôi mắt đen nhánh như kim cương kia, nhưng trên mặt anh vẫn bình thản như nước.
Nếu như không phải đã ở bên người đàn ông này vài ngày, đã hiểu một ít biến hóa của anh thì Dung Nhan sẽ thật sự cho rằng mình không có chút hấp dẫn nào đối với người đàn ông này.
Dung Nhan nháy mắt, giống như con nai thuần khiết mà tủi thân nhìn anh, nũng nịu oán trách: "Anh Liên Thành, sao anh có thể như vậy chứ? Hôm nay thị tẩm cũng nên kết thúc rồi, người ta cũng rất mệt mỏi, nên tan ca thôi."
Nào ngờ cô càng như vậy lại càng làm cho người đàn ông muốn điên cuồng chà đạp, muốn xé nát vỏ bọc ngây thơ của cô.
Liên Thành Nhã Trí vẫn luôn không hiểu, rõ ràng Dung Nhan có một trái tim nhét đầy tiền bạc, nhưng tại sao đôi mắt kia lại có thể đơn thuần, sạch sẽ như vậy?
Liên Thành Nhã Trí siết chặt cằm cô, bàn tay tăng thêm một chút sức lực, nở nụ cười tàn nhẫn: "Sau ngày hôm nay cô sẽ có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi."
Lời này của anh có nghĩa là qua hôm nay, trong thời gian dài sẽ không gọi cô nữa, cho nên hôm nay cũng không cần nghỉ ngơi, cứ để anh ăn no đã rồi hẵng nói.
Làn da của Dung Nhan cực kì đẹp, trắng nõn, mịn màng hơn người bình thường, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, không phải kiểu hương thơm nhân tạo mà là mùi thơm của da thịt khiến Liên Thành Nhã Trí lúc nào cũng có cảm giác không ngửi đủ. Anh rất thích để lại dấu vết trên người cô, như kiểu đóng dấu vậy, đã đóng dấu rồi thì chính là người của anh.
…
Kí ức cuối cùng trong ngày hôm đó mà Dung Nhan nhớ được là cô cực kì buồn ngủ, mí mắt cũng không mở ra được, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo. Cô nghe thấy rõ ràng Liên Thành Nhã Trí lẩm bẩm bên tai cô, anh có nói một câu: "Dung Nhan, cô chính là một con yêu tinh."
Lúc Dung Nhan nghe thấy câu này thì khóe miệng cô nở một nụ cười, sau đó trước mắt tối sầm lại, cô ngủ thiếp đi.
Thật ra, cô rất muốn nói cho Liên Thành Nhã Trí biết rằng, nếu cô không phải là yêu tình thì sao có thể bò lên giường anh, sao có thể làm việc hèn hạ như thế này được?
Ha ha ha…
Dung Nhan cô chính là một con yêu tinh, một người phụ nữ hư hỏng từ trong xương cốt, một người phụ nữ sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục.
Không, cô đã chết một lần rồi, nhưng cô không xuống địa ngục, ông trời thật đúng là không có mắt mà để cô trở lại gieo tai họa một lần nữa.
/3417
|