Chương 17: Gọi tới (7)
Dung Nhan cứ tưởng lần này Liên Thành Nhã Trí phải qua một thời gian dài mới có thể gọi cô hoặc là dứt khoát ngừng luôn, dù sao chính cung nương nương đã trở lại, loại nhân tình như cô nên giải tán thì hơn. Lại không ngờ, cô vừa mới thoải mái hai ngày đã nhận được điện thoại của anh.
Lúc đó Dung Nhan đang làm tóc, di động vang lên, hai chữ “kim chủ” lớn hiện lên trên màn hình.
Dung Nhan lập tức điều chỉnh tâm trạng, mềm mại nói, “Alo, anh Liên Thành à? Sao hôm nay lại không nhịn được gọi cho người ta vậy? Chẳng phải chính cung nương nương về rồi sao ạ?”
"Chín giờ đợi tôi ở cửa Mỹ Âm."
Có lẽ vì cách điện thoại di động nên giọng Liên Thành Nhã Trí nghe có chút mơ hồ.
Mỹ Âm?
Dung Nhan thầm nghĩ ngợi, lần này chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là đi làm bình hoa, vì thế cô hỏi: "Anh Liên Thành, có thể hỏi một chút là chuyện gì không? Để em còn biết đường trang điểm cho phù hợp."
"Nói chuyện làm ăn."
"Hiểu rồi , nhất định sẽ làm anh hài lòng."
Sau khi cúp điện thoại, ngay lập tức sắc mặt của Dung Nhan trở nên u ám, nói chuyện làm ăn?
Hừ… xem ra là không cần cô nữa nên muốn cô đi bán rẻ tiếng cười, bán thịt, giúp anh bàn chuyện làm ăn. Chỉ có điều là cô thấy chẳng sao cả, dù sao thì… cô đã dơ bẩn như vậy rồi, với ai mà chẳng được.
Nhà tạo mẫu tóc ẻo lả vừa uốn tóc cho Dung Nhan vừa nghiêng về một phía, "Cô à, tóc của cô uốn xoăn như thế này rất đẹp, càng tôn lên dáng vẻ nữ tính của cô."
Dung Nhan nhìn người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, mê hoặc lòng người trong gương, cười khẩy.
"Thật không? Tôi cũng thấy không tồi, đáng tiếc là… hôm nay phải đi bàn chuyện kinh doanh với ông chủ rồi, kiểu tóc này không thích hợp, duỗi thẳng giúp tôi."
"Không sao cả, ngày mai lại đến chăm sóc, tôi sẽ giúp cô uốn lại…”
"Được…”
…
Chín giờ tối, không sớm không muộn, Dung Nhan vừa vặn ngồi xe đến ngoài cửa "Mỹ Âm".
Làm tình nhân nhất định phải đúng giờ, kim chủ nói lúc nào tới thì nhất định phải đến lúc đó, phải biết rõ thân phận của mình, không được làm bộ làm tịch, nếu không sẽ mất cả người lẫn của.
Mỹ Âm có nghĩa là âm nhạc ma mị, nghe tên cũng có thể nghĩ đến đây là nơi nào, nơi vui chơi đàng điếm, là cái lò đốt tiền, đây là điểm đến yêu thích của các quan lớn và quý tộc ở thành phố này.
Liên Thành Nhã Trí vừa xuống xe đã nhìn thấy Dung Nhan đang đứng ở ngoài cửa Mỹ Âm.
Khác với Tống Nhu Nhiên luôn mang một vẻ đẹp trí thức thánh khiết, Dung Nhan lại mang nét quyến rũ như một yêu tinh, mặc dù khuôn mặt cô thanh tú và thuần khiết, Liên Thành Nhã Trí vẫn không ngừng nghĩ có lẽ người phụ nữ này đúng thật là một con yêu tinh biến thành.
Tuy nhiên hôm nay Dung Nhan ăn mặc rất quy củ, cách ăn mặc như một nhân viên bình thường trong công ty.
Phần thân trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát dài tay mà không có chút cầu kỳ nào, làm dáng người càng thêm phập phồng quyến rũ, hai chiếc cúc áo phía trên mở ra, để lộ cần cổ thon dài, duyên dáng, màu da kia còn trắng hơn cả chiếc sơ mi trắng cô đang mặc trên người.
Phía dưới là một chiếc váy màu xám đen ôm mông đơn giản, chiều dài không ngắn cũng không dài, trên đầu gối 10 cm, trang trọng nhưng lại gợi cảm, để lộ đường cong nhưng những chỗ khác lại không hề lộ.
Dung Nhan đi một đôi giày cao gót màu đen dài bảy cm, đôi chân thon dài trong đôi tất da cực kì trêu người mỗi khi bước đi.
Mái tóc của cô được búi lên, vài sợi tóc tùy ý buông xuống hai bên tai, trong hỗn độn lại mang chút đoan trang.
Nhưng khác với các nhân viên nghiêm cẩn khác là lúc nhìn quanh mang theo mấy phần đong đưa gợi tình, duyên dáng nhưng không thô tục, xinh đẹp mà không lẳng lơ. Cả người mang một vẻ đẹp cấm dục, làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, nhìn thấy được nhưng không với tới.
/3417
|