Con đường tu luyện này, “lĩnh ngộ” luôn có tác dụng nhiều so với “chăm chỉ”! Cho nên điều này đi ngược với đạo lý “trời luôn báo đáp cho những kẻ cần cù”, mới thể hiện rõ điều “trái đạo trời”!
Sắc Vi hiển nhiên là đã lĩnh ngộ được “đạo” của cô, nên mới “lượng biến” thể hiện được chân khí nhập cảnh thần tốc trong việc tu luyện của cô!
Dương Thần tin rằng, chỉ cần cho Sắc Vi hai viên Bồ Đề Đơn, xông vào, hấp thụ thêm một chút linh khí, nội trong một ngày mà nhập vào Tiên Thiên cảnh giới thì không phải là không có khả năng!
Bởi vì nhìn mức độ tiến bộ của Sắc Vi, những gì người phụ nữ này lĩnh ngộ, không phải là những cảnh giới bình thường!
Nhưng trong lúc cấp bách, muốn Sắc Vi khôi phục lại dáng vẻ như xưa, mà không phải là mức độ bình thường hiện giờ, biến thành xinh xắn như búp bê Barbie, ngây ngô như thế, như là không có linh hồn vậy.
Dương Thần cầm lấy tay người phụ nữ, sau khi tìm kiếm khắp thân thể, lại cẩn thận kiểm tra bộ não của Sắc Vi.
Kiểm tra một lúc, rốt cục cũng rút ra một chút manh mối!
Gần huyệt Bách Hội của Sắc Vi, lại có một chút lực chân nguyên không bình thường, kết hợp với một thứ dược phẩm không rõ tên gọi, đang chiếm ngự chỗ đó, ảnh hưởng đến bộ não thần kinh của Sắc Vi.
Đây rõ ràng là một môn pháp tà đạo chuyên môn khống chế tư tưởng của người khác, tất nhiên là có liên can đến tên ni cô kia!
Bà ta nói muốn thu nhận Sắc Vi làm đệ tử, ít nhiều là do nhìn thấy được tiến độ nhập cảnh thần tốc của Sắc Vi, thậm chí khả năng muốn đoạt lấy công pháp của Sắc Vi là không chừng.
Chỉ trách mình đến quá trễ, cũng không biết bà ta đoạt được hay không!
Nếu như lần sau gặp được bà ta, thì phải hành hạ bà ta mới được!
Thật ra Dương Thần không biết, đúng là Yên Vũ đã có ý nghĩ đó, từ lúc Sắc Vi đến đây, thì bà ta đã kinh ngạc thắc mắc rốt cục Sắc Vi đã tu luyện công pháp nào, chỉ đáng tiếc bà ta chưa hoàn toàn khống chế được tư tưởng của Sắc Vi, thì đã bị Dương Thần làm gián đoạn.
Nhưng nếu đã tìm được mầm mống, đối với Dương Thần mà nói chuyện bứt rễ thì không khó chút nào.
Dù sao thì việc tu luyện của Yên Vũ cũng kém xa mình, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” …….chỉ cần tốn chút công sức giải quyết là được.
- Sắc Vi yêu dấu, em hãy cố chịu đựng, hãy ngủ một chút đi.
Bởi vì Sắc Vi hiện giờ không được tỉnh táo cho lắm, mình nói gì chưa chắc cô ấy đã nghe, cho nên, vì để cho Sắc Vi không vận dụng chân khí lung tung, Dương Thần không thể không điểm huyệt vào cổ, để cho cô ấy hôn mê.
Sau đó ôm vào lòng, yên tâm trừ đi chân nguyên và dược phẩm đang chiếm ngự gần huyệt Bách Hội của cô.
Không biết Yên Vũ đã sử dụng công pháp gì, xem ra không tầm thường, lực chân nguyên lưu lại trên huyệt đạo của Sắc Vi, lạnh tận xương tủy, hiển thị lực công pháp vô cùng thâm hậu.
Chỉ tiếc là tính lĩnh ngộ của cô có phần thua kém, nếu không thì không chỉ phải độ qua kiếp Tam Dương Chân Hỏa.
Tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, hết sức tập trung tinh thần, rốt cục thì Dương Thần cũng loại bỏ được độc tố và chân nguyên tà đạo ra khỏi cơ thể của Sắc Vi.
Đồng thời lúc đó, sợi lông mi thon dài của người phụ nữ mơ màng mở ra, mang dáng vẻ e ấp nhìn vào Dương Thần đang ở gần trong gang tấc.
Dương Thần thấy Sắc Vi đã lấy lại được trạng thái ban đầu, mới thở phào, vẻ mặt xinh đẹp của Sắc Vi thoáng qua một tia nghĩ ngợi, hình như mơ hồ nghĩ ngợi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Giống như em…đang mơ.
Cô thì thào.
- Thật sao, xem ra vẫn còn nhớ chút ít, em mơ thấy gì nào.
- Rõ ràng em thấy anh đang ở trước mặt, em gọi anh, muốn ôm lấy anh, nhưng hình như em đã mất đi thân hình, chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi, không làm được gì cả…
Dương Thần ôm chặt cô, giữ yên trong lòng, hướng vào gương mặt cô hôn một cái.
- Ai bảo em rảnh rỗi mà chạy tới cái nơi rừng sâu cốc thẳm này, nếu như anh đến trễ, thì không biết sẽ như thế nào.
Dương Thần đôi phần trách cứ.
Sắc Vi cười mếu máo:
- Em cũng không nghĩ đến, lên mạng xem qua, nói rằng nơi đây tương đối yên tĩnh, người cũng ít, thì đến thôi, đến chân núi hỏi thăm một chút, dân địa phương đều nói vị sư thái nơi này đức cao vọng trọng, em đến ở nhờ một thời gian ngắn, ai ngờ bà ta lại động thủ với em…
- Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa, bây giờ em không còn là người bình thường nữa, những kẻ tu luyện mà nhìn thấy em, phần lớn sẽ để ý em, cho nên hãy luôn cẩn thận.
- Biết rồi mà, nhưng…nhìn thấy anh đối với em như vậy, em rất vui đấy.
Dương Thần vuốt vuốt mũi cô:
- Anh chỉ là, lúc nhìn thấy em làm như không quen biết anh, anh sắp điên lên đấy!
- Thật sao?
- Một câu hỏi vô nghĩa, nếu có một ngày anh bị mất trí, không còn nhớ em nữa, em có thể chịu đựng được không?
Dương Thần hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Sắc Vi đột nhiên cong môi:
- Lúc đó em sẽ sướng điên lên mất.
- Cái gì?
Dương Thần ngạc nhiên.
Người phụ nữa cắn nhẹ đôi môi căng mọng:
- Nếu như anh bị mất trí, thì em sẽ có cơ hội cùng anh bỏ trốn, như thế thì những người phụ nữ khác sẽ không tranh giành được với em.
Dương Thần dở khóc dở cười, cái ý nghĩ này đúng là quá đáng. Nhưng như thế lại khiến hắn cảm thấy áy náy và bất lực, vuốt ve mặt của Sắc Vi, nói dịu dàng,
- Hãy hứa với anh, sau này có chuyện gì hãy bàn bạc với anh nhiều hơn.
Đừng suy nghĩ nhiều, đừng sợ anh bận, và đang ở với ai, cho dù là muốn anh cùng ăn sáng với em, đi dạo phố với em, thậm chí là trò chuyện với em, anh cũng sẽ cố gắng đáp ứng cho em.
Đừng ép uổng mình quá, hãy cho anh biết em nghĩ gì và muốn làm gì, đừng bận tâm cho anh nhiều quá, hãy vì sự an toàn của em trước.
- Sao anh lại đột nhiên nói những chuyện này, làm như em rất tội nghiệp vậy, chỉ là em muốn đi ra ngoài một mình thôi.
Sắc Vi phì cười nói.
- Anh không nói đùa đâu, anh nói thật đấy.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Sắc Vi ngây ra nhìn hắn một lúc, mới gật nhẹ đầu, sau đó dựa vào ngực Dương Thần, hỏi:
- Hôn lễ của anh xong cả rồi chứ, chừng nào anh về Trung Hải?
Dương Thần lắc lắc đầu, cười đau khổ nói:
- Chúng ta xuống núi, trước đã, sau đó đi thong thả một đoạn, những ngày nay phát sinh nhiều chuyện phức tạp, anh cũng có một số tình huống mới cần nói, việc tu luyện của bọn em…xem ra nên tăng tốc hơn…
Sắc Vi sửng sốt, hiển nhiên là không hiểu, nhưng lại cảm thấy đây không phải là tình trạng bình thường, cô ngoan ngoãn ngồi dậy, khoác tay Dương Thần, trời giữa tháng 9 đêm xuống nhanh hơn, khí trời tà tà chiều, hai người vừa đi, Dương Thần vừa nói những việc đã xảy ra gần đây.
Lúc Sắc Vi nghe đến chuyện Dương Thần sẽ đối nghịch với Hồng Mông và gia tộc Ẩn Thế, thậm chí là đã giết hai gã đặc sứ, không kiềm được mở to đôi môi đỏ, mở to hai mắt, để lộ không ít vẻ mặt đáng yêu.
Dương Thần hỏi có chút không yên:
- Sắc Vi yêu dấu, có phải em cảm thấy anh quá tàn nhẫn không?
Sắc Vi lắc lắc đầu:
- Không đâu, anh làm như thế là vì muốn bảo vệ chúng em, để cho chúng em có thể giống như anh, trở nên mạnh mẽ, sống thật là lâu, em hiểu mà.
- Nhưng anh…còn phải giết thêm vô số người nữa, mà những kẻ đó có thể là không thù không oán với anh.
Dương Thần thở dài.
Sắc Vi vui vẻ mỉm cười nói:
- Không sao, cùng lắm là đợi sau khi em trở nên lợi hại, em sẽ giúp anh giết họ, hoặc là anh đem những kẻ muốn giết đến trước mặt em, em sẽ giúp anh lấy mạng của họ.
Dương Thần vui mừng:
- Đây chính là điểm anh yêu thích ở em, nhưng chỉ là giết người, ỷ mạnh hiếp yếu, sẽ không hợp với anh đâu, nếu tất cả đều phải chết, thì chỉ trách họ cản đường của chúng ta. Anh sẽ không nương tay, em không cần lo nghĩ nữa.
- Ưm, em tin anh.
Sắc Vi cười dịu dàng.
Dương Thần nhìn kỹ ánh mắt của Sắc Vi, trong con ngươi sáng lấp lánh, so với trước kia, tình cảm hơn nhiều, nhưng hình như thêm một chút lãnh đạm và kỳ lạ.
- Sắc Vi yếu dấu, cảnh giới của em, gần như đã đến được lĩnh vực hoàn toàn mới, lần này về, anh sẽ cho em vài viên bồ đề đan mà anh đã lấy được, nếu như biết cách vận dụng, thì chuyện vào Tiên Thiên là dễ như trở bàn tay.
Nói đến chuyện này, sắc Vi khó mà che dấu niềm vui:
- Ông xã, em đã hiểu lần trước lúc trên núi rốt cục đã nghĩ gì rồi! Trận mưa lôi đó đã khiến em hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng mà…nhưng mà…
- Nhưng không thể nói ra có đúng không?
Dương Thần mỉm cười.
Sắc Vi buồn rầu gật đầu:
- Chính là nói không nên lời, rõ ràng là em biết rất nhiều, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
- Đúng rồi đấy, sợ lĩnh ngộ về đạo của mỗi người không giống nhau, vồn dĩ không thể dùng lời để diễn tả.
Dương Thần cảm khái nói:
- Anh nói cho em biết, Yến Bà Bà của Dương gia Yến Kinh, lúc đầu bà ấy đã dùng một chút hình ý tàn bạo miễn cưỡng chỉ điểm cho anh đột phá tiến vào bí quyết Thần hóa, nhưng cũng phải xem vận mệnh của anh.
Theo như hiện giờ mà nói, sự lĩnh ngộ về đạo của anh mạnh hơn bà ấy, nhưng là do bà ấy đã chỉ đạo cho anh, cho nên về những chuyện này, chỉ có thể cảm nhận, mà không thể diễn đạt.
Sắc Vi hiển nhiên là đã lĩnh ngộ được “đạo” của cô, nên mới “lượng biến” thể hiện được chân khí nhập cảnh thần tốc trong việc tu luyện của cô!
Dương Thần tin rằng, chỉ cần cho Sắc Vi hai viên Bồ Đề Đơn, xông vào, hấp thụ thêm một chút linh khí, nội trong một ngày mà nhập vào Tiên Thiên cảnh giới thì không phải là không có khả năng!
Bởi vì nhìn mức độ tiến bộ của Sắc Vi, những gì người phụ nữ này lĩnh ngộ, không phải là những cảnh giới bình thường!
Nhưng trong lúc cấp bách, muốn Sắc Vi khôi phục lại dáng vẻ như xưa, mà không phải là mức độ bình thường hiện giờ, biến thành xinh xắn như búp bê Barbie, ngây ngô như thế, như là không có linh hồn vậy.
Dương Thần cầm lấy tay người phụ nữ, sau khi tìm kiếm khắp thân thể, lại cẩn thận kiểm tra bộ não của Sắc Vi.
Kiểm tra một lúc, rốt cục cũng rút ra một chút manh mối!
Gần huyệt Bách Hội của Sắc Vi, lại có một chút lực chân nguyên không bình thường, kết hợp với một thứ dược phẩm không rõ tên gọi, đang chiếm ngự chỗ đó, ảnh hưởng đến bộ não thần kinh của Sắc Vi.
Đây rõ ràng là một môn pháp tà đạo chuyên môn khống chế tư tưởng của người khác, tất nhiên là có liên can đến tên ni cô kia!
Bà ta nói muốn thu nhận Sắc Vi làm đệ tử, ít nhiều là do nhìn thấy được tiến độ nhập cảnh thần tốc của Sắc Vi, thậm chí khả năng muốn đoạt lấy công pháp của Sắc Vi là không chừng.
Chỉ trách mình đến quá trễ, cũng không biết bà ta đoạt được hay không!
Nếu như lần sau gặp được bà ta, thì phải hành hạ bà ta mới được!
Thật ra Dương Thần không biết, đúng là Yên Vũ đã có ý nghĩ đó, từ lúc Sắc Vi đến đây, thì bà ta đã kinh ngạc thắc mắc rốt cục Sắc Vi đã tu luyện công pháp nào, chỉ đáng tiếc bà ta chưa hoàn toàn khống chế được tư tưởng của Sắc Vi, thì đã bị Dương Thần làm gián đoạn.
Nhưng nếu đã tìm được mầm mống, đối với Dương Thần mà nói chuyện bứt rễ thì không khó chút nào.
Dù sao thì việc tu luyện của Yên Vũ cũng kém xa mình, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” …….chỉ cần tốn chút công sức giải quyết là được.
- Sắc Vi yêu dấu, em hãy cố chịu đựng, hãy ngủ một chút đi.
Bởi vì Sắc Vi hiện giờ không được tỉnh táo cho lắm, mình nói gì chưa chắc cô ấy đã nghe, cho nên, vì để cho Sắc Vi không vận dụng chân khí lung tung, Dương Thần không thể không điểm huyệt vào cổ, để cho cô ấy hôn mê.
Sau đó ôm vào lòng, yên tâm trừ đi chân nguyên và dược phẩm đang chiếm ngự gần huyệt Bách Hội của cô.
Không biết Yên Vũ đã sử dụng công pháp gì, xem ra không tầm thường, lực chân nguyên lưu lại trên huyệt đạo của Sắc Vi, lạnh tận xương tủy, hiển thị lực công pháp vô cùng thâm hậu.
Chỉ tiếc là tính lĩnh ngộ của cô có phần thua kém, nếu không thì không chỉ phải độ qua kiếp Tam Dương Chân Hỏa.
Tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, hết sức tập trung tinh thần, rốt cục thì Dương Thần cũng loại bỏ được độc tố và chân nguyên tà đạo ra khỏi cơ thể của Sắc Vi.
Đồng thời lúc đó, sợi lông mi thon dài của người phụ nữ mơ màng mở ra, mang dáng vẻ e ấp nhìn vào Dương Thần đang ở gần trong gang tấc.
Dương Thần thấy Sắc Vi đã lấy lại được trạng thái ban đầu, mới thở phào, vẻ mặt xinh đẹp của Sắc Vi thoáng qua một tia nghĩ ngợi, hình như mơ hồ nghĩ ngợi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Giống như em…đang mơ.
Cô thì thào.
- Thật sao, xem ra vẫn còn nhớ chút ít, em mơ thấy gì nào.
- Rõ ràng em thấy anh đang ở trước mặt, em gọi anh, muốn ôm lấy anh, nhưng hình như em đã mất đi thân hình, chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi, không làm được gì cả…
Dương Thần ôm chặt cô, giữ yên trong lòng, hướng vào gương mặt cô hôn một cái.
- Ai bảo em rảnh rỗi mà chạy tới cái nơi rừng sâu cốc thẳm này, nếu như anh đến trễ, thì không biết sẽ như thế nào.
Dương Thần đôi phần trách cứ.
Sắc Vi cười mếu máo:
- Em cũng không nghĩ đến, lên mạng xem qua, nói rằng nơi đây tương đối yên tĩnh, người cũng ít, thì đến thôi, đến chân núi hỏi thăm một chút, dân địa phương đều nói vị sư thái nơi này đức cao vọng trọng, em đến ở nhờ một thời gian ngắn, ai ngờ bà ta lại động thủ với em…
- Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa, bây giờ em không còn là người bình thường nữa, những kẻ tu luyện mà nhìn thấy em, phần lớn sẽ để ý em, cho nên hãy luôn cẩn thận.
- Biết rồi mà, nhưng…nhìn thấy anh đối với em như vậy, em rất vui đấy.
Dương Thần vuốt vuốt mũi cô:
- Anh chỉ là, lúc nhìn thấy em làm như không quen biết anh, anh sắp điên lên đấy!
- Thật sao?
- Một câu hỏi vô nghĩa, nếu có một ngày anh bị mất trí, không còn nhớ em nữa, em có thể chịu đựng được không?
Dương Thần hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Sắc Vi đột nhiên cong môi:
- Lúc đó em sẽ sướng điên lên mất.
- Cái gì?
Dương Thần ngạc nhiên.
Người phụ nữa cắn nhẹ đôi môi căng mọng:
- Nếu như anh bị mất trí, thì em sẽ có cơ hội cùng anh bỏ trốn, như thế thì những người phụ nữ khác sẽ không tranh giành được với em.
Dương Thần dở khóc dở cười, cái ý nghĩ này đúng là quá đáng. Nhưng như thế lại khiến hắn cảm thấy áy náy và bất lực, vuốt ve mặt của Sắc Vi, nói dịu dàng,
- Hãy hứa với anh, sau này có chuyện gì hãy bàn bạc với anh nhiều hơn.
Đừng suy nghĩ nhiều, đừng sợ anh bận, và đang ở với ai, cho dù là muốn anh cùng ăn sáng với em, đi dạo phố với em, thậm chí là trò chuyện với em, anh cũng sẽ cố gắng đáp ứng cho em.
Đừng ép uổng mình quá, hãy cho anh biết em nghĩ gì và muốn làm gì, đừng bận tâm cho anh nhiều quá, hãy vì sự an toàn của em trước.
- Sao anh lại đột nhiên nói những chuyện này, làm như em rất tội nghiệp vậy, chỉ là em muốn đi ra ngoài một mình thôi.
Sắc Vi phì cười nói.
- Anh không nói đùa đâu, anh nói thật đấy.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Sắc Vi ngây ra nhìn hắn một lúc, mới gật nhẹ đầu, sau đó dựa vào ngực Dương Thần, hỏi:
- Hôn lễ của anh xong cả rồi chứ, chừng nào anh về Trung Hải?
Dương Thần lắc lắc đầu, cười đau khổ nói:
- Chúng ta xuống núi, trước đã, sau đó đi thong thả một đoạn, những ngày nay phát sinh nhiều chuyện phức tạp, anh cũng có một số tình huống mới cần nói, việc tu luyện của bọn em…xem ra nên tăng tốc hơn…
Sắc Vi sửng sốt, hiển nhiên là không hiểu, nhưng lại cảm thấy đây không phải là tình trạng bình thường, cô ngoan ngoãn ngồi dậy, khoác tay Dương Thần, trời giữa tháng 9 đêm xuống nhanh hơn, khí trời tà tà chiều, hai người vừa đi, Dương Thần vừa nói những việc đã xảy ra gần đây.
Lúc Sắc Vi nghe đến chuyện Dương Thần sẽ đối nghịch với Hồng Mông và gia tộc Ẩn Thế, thậm chí là đã giết hai gã đặc sứ, không kiềm được mở to đôi môi đỏ, mở to hai mắt, để lộ không ít vẻ mặt đáng yêu.
Dương Thần hỏi có chút không yên:
- Sắc Vi yêu dấu, có phải em cảm thấy anh quá tàn nhẫn không?
Sắc Vi lắc lắc đầu:
- Không đâu, anh làm như thế là vì muốn bảo vệ chúng em, để cho chúng em có thể giống như anh, trở nên mạnh mẽ, sống thật là lâu, em hiểu mà.
- Nhưng anh…còn phải giết thêm vô số người nữa, mà những kẻ đó có thể là không thù không oán với anh.
Dương Thần thở dài.
Sắc Vi vui vẻ mỉm cười nói:
- Không sao, cùng lắm là đợi sau khi em trở nên lợi hại, em sẽ giúp anh giết họ, hoặc là anh đem những kẻ muốn giết đến trước mặt em, em sẽ giúp anh lấy mạng của họ.
Dương Thần vui mừng:
- Đây chính là điểm anh yêu thích ở em, nhưng chỉ là giết người, ỷ mạnh hiếp yếu, sẽ không hợp với anh đâu, nếu tất cả đều phải chết, thì chỉ trách họ cản đường của chúng ta. Anh sẽ không nương tay, em không cần lo nghĩ nữa.
- Ưm, em tin anh.
Sắc Vi cười dịu dàng.
Dương Thần nhìn kỹ ánh mắt của Sắc Vi, trong con ngươi sáng lấp lánh, so với trước kia, tình cảm hơn nhiều, nhưng hình như thêm một chút lãnh đạm và kỳ lạ.
- Sắc Vi yếu dấu, cảnh giới của em, gần như đã đến được lĩnh vực hoàn toàn mới, lần này về, anh sẽ cho em vài viên bồ đề đan mà anh đã lấy được, nếu như biết cách vận dụng, thì chuyện vào Tiên Thiên là dễ như trở bàn tay.
Nói đến chuyện này, sắc Vi khó mà che dấu niềm vui:
- Ông xã, em đã hiểu lần trước lúc trên núi rốt cục đã nghĩ gì rồi! Trận mưa lôi đó đã khiến em hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng mà…nhưng mà…
- Nhưng không thể nói ra có đúng không?
Dương Thần mỉm cười.
Sắc Vi buồn rầu gật đầu:
- Chính là nói không nên lời, rõ ràng là em biết rất nhiều, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
- Đúng rồi đấy, sợ lĩnh ngộ về đạo của mỗi người không giống nhau, vồn dĩ không thể dùng lời để diễn tả.
Dương Thần cảm khái nói:
- Anh nói cho em biết, Yến Bà Bà của Dương gia Yến Kinh, lúc đầu bà ấy đã dùng một chút hình ý tàn bạo miễn cưỡng chỉ điểm cho anh đột phá tiến vào bí quyết Thần hóa, nhưng cũng phải xem vận mệnh của anh.
Theo như hiện giờ mà nói, sự lĩnh ngộ về đạo của anh mạnh hơn bà ấy, nhưng là do bà ấy đã chỉ đạo cho anh, cho nên về những chuyện này, chỉ có thể cảm nhận, mà không thể diễn đạt.
/1662
|