Theo như cách nói của Dương Thần, một Sắc Vi giàu cảm xúc vô cùng đồng tình, nhíu mày nói:
- Cảm giác của em hiện giờ, là có thể thi triển một ít kỹ xảo thần kỳ, nhưng đáng tiếc không có năng lượng để chống đỡ sự thi triển của em, có thể là do việc tu luyện và cảnh giới của em không hợp nhau.
Dương Thần cười nói:
- Anh rất mong được thấy, Sắc Vi yêu dấu của anh đã lĩnh ngộ được gì, đợi về rồi anh sẽ …, tranh thủ trong hai ngày nay đột phá ra.
Sắc Vi tò mò nói:
- Ông xã, anh lại đi nữa sao? Hình như là rất gấp?
Dương Thần bất lực:
- Còn không phải là chuyện Lý Độn của Lý gia ở Yến Kinh đó sao, anh ta kết hôn với tiểu thư họ Đường không được mấy hôm, anh phải đến đó một phen, xong việc sẽ về.
- Mang theo chính cung nương nương à?
Sắc Vi bỡn cợt cười hỏi.
Dương Thần ngượng ngùng cười nói:
- Đừng nhắc nữa, chỉ cần không mang theo con gái là ơn trời đất rồi.
- Con gái à?
Sắc Vi thất thanh kinh ngạc.
- Ông xã, bọn anh có con khi nào thế?
Đây mới chính là mối quan tâm của người phụ nữ.
Dương Thần gấp rút kể về việc nhận nuôi Lam Lam, lại giới thiệu một chút về Lam Lam, mới khiến cho Sắc Vi hiểu ra mọi chuyện.
Không khỏi khanh khách cười nói:
- Đợi khi về em cũng muốn gặp nó một chút, nếu như là con nuôi, thì có nghĩa là con của tất cả chúng ta.
- Sao lại nói như thế! Cho dù là con ruột, không cần biết là ai đã sinh ra, tất cả những người còn lại đều phải coi như con đẻ của mình!
Dương Thần giả vờ hờn giận nói.
- Suy nghĩ xa vời quá.
Sắc Vi chu môi:
- Nhưng mà theo tình hình hiện giờ, em thấy là nhận nuôi thì đáng tin cậy hơn, em cũng muốn nhận nuôi một đứa, đến lúc đó sẽ giao lưu vớiem Lâm về cách nuôi dạy con cái.
Dương Thần cười to:
- Ha ha, em không sợ Nhược Khê nữa à, con yêu tinh ngày thường dữ dằn như thế, mà khi thấy Nhược Khê như chuột thấy mèo toát cả mồ hôi lạnh đấy.
Sắc Vi bĩu môi:
- Có gì đáng sợ chứ, không phải anh đã nói, có một cái hẹn một năm với chính cung nương nương sao?
- Nói là như thế, nhưng thời hạn một năm này…cũng sắp đến rồi, tháng 3 năm sau, cũng sắp đến kỳ hạn rồi, dù gì thì bây giờ cũng đã tháng 9.
Dương Thần thở dài:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, nhưng anh nghĩ đến lúc đó, Nhược Khê chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu, dù gì thì cả hai cũng đều đã thay đổi.
Sắc Vi gật gật đầu, cười nói:
- Chúng ta mau về thôi, Thiện Ny sắp tan ca, mẹ vợ anh cũng về rồi đấy.
Dương Thần vừa nghe nói Mã Quế Phương thì lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng khi nghĩ đến chị em nhà họ Thái, cũng là bên đó thoải mái hơn, cũng không sao.
Mang theo Sắc Vi trở về, chắc sẽ chịu một chút ảnh hưởng, khi về đến khu biệt thự phía Tây Trung Hải, thì trời đã tối.
Biết rằng Dương Thần và Sắc Vi cùng trở về, Mạc Thiện Ny đặc biệt căn dặn mẹ mình trên đường về mua thêm một ít thực phẩm tươi, hai mẹ con hiện giờ đang lủi thủi trong bếp.
Đợi Sắc Vi vừa vào cửa, Mạc Thiện Ny vui mừng tiến lên trước, chùi chùi tay vào chiếc tạp dề, lao vào ôm lấy Sắc Vi.
- Cô đã về rồi, có phải đã gặp rắc rối gì không?
Có thể thấy rằng, hai người phụ nữ này khi sống chung với nhau, tình cảm đã thân thiết như người một nhà.
Sắc Vi gật đầu:
- Đợi khi ăn cơm tôi sẽ kể cho cô nghe, tôi không có chuyện gì đâu.
Đầu kia Dương Thần lập tức vã mồ hôi, xem ra chuyện con gái mình sẽ không thể có cái hôn lễ nào, khiến cho người làm mẹ như Mã Quế Phương không được bình tĩnh.
Dương Thần cung kính cúi đầu:
- Mẹ nói đúng, con đã không được chu đáo, đã quên không gọi về nhà.
Mã Quế Phương hơi dừng lại, dù gì thì mọi chuyện cũng đã đến nước này, bà cũng chấp nhận rồi, quay lại mời Dương Thần ngồi, rồi rót trà cho hắn.
Hiếm khi được yên tĩnh để cho hai người phụ nữ thân yêu ngồi ăn cơm với nhau, bên cạnh còn có một bà mẹ vợ, bữa cơm đó Dương Thần cảm thấy ngon hơn nữa chính là sự ấm áp.
Mã Quế Phương tuy sắc mặt không mấy thân thiện, nhưng bà thuộc loại người điển hình thương chàng rể, lâu lâu lại gắp thức cho Dương Thần, lại còn đặc biệt hấp cho Dương Thần hai nồi cơm, bà đã xem Dương Thần như heo rồi.
Cũng may khả năng ăn uống của Dương Thần cũng khá, một bàn lớn thức ăn đã vơi được gần hết.
Chỉ là, Mã Quế Phương rất tức giận đối với Dương Thần, từ đầu tới cuối không cười lấy một cái, đặc biệt là khi nghe nói Lâm Nhược Khê đã nhận nuôi một đứa con, tâm trạng còn xấu đi.
- Dương Thần, sau này khi con có con với con gái ta, thì nhất định không được để con của Tổng giám đốc Lâm ăn hiếp nó.
Mã Quế Phương bắt đầu lo lắng cho tương lai đứa cháu sau này.
Dương Thần sắc mặt cực kỳ lúng túng, và gương mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ cả lên.
- Mẹ! Mẹ nói gì thế! Chuyện còn xa lắm!
Người phụ nữ đã xấu hổ lắm.
Dương Thần cười ngốc nghếch nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo quá, Nhược Khê yêu con nít còn hơn cả con, không cần biết là con của ai, cô ấy cũng yêu thương hết.
- Vậy thì mẹ yên tâm, nghe Thiện Ny nói Tổng giám đốc Lâm từ nhỏ đã theo ba mình đi làm công ích, còn đến cô nhi việc làm tình nguyện, thật đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy, sao lại đi dây dưa với con được chứ.
Mã Quế Phương lắc đầu thở dài.
Dương Thần khổ sở, sao lại nói như mình là con cóc đòi ăn thịt thiên nga chứ?
Mạc Thiện Ny chu mỏ nói:
- Mẹ, mẹ nói gì thế, có ai lại nói về con rể mình như thế?
Mã Quế Phương quay đầu đũa gõ gõ lên đầu con gái:
- Con gái ngốc, nếu như nó không phải một đôi với Tổng giám đốc Lâm, thì đám cưới này sẽ không có con sao?
Mạc Thiện Ny lè lưỡi:
- Nếu không có Nhược Khê thì cũng còn em Sắc Vi mà, cô ấy quen với Dương Thần trước con mà.
- Có chuyện này nữa sao?
Mã Quế Phương nhìn Sắc Vi đang im lặng.
Sắc Vi hé miệng cười nói:
- Tôi sẽ không kết hôn với Dương Thần đâu, tôi không hợp.
Dương Thần thật không được tự nhiên, Mã Quế Phương nói những lời này, thật ra cũng chỉ là muốn khơi gợi sự áy náy của mình thôi, không bàn cãi nữa, bà ta đã thành công, mình đã không còn mặt mũi đối diện với các cô ấy nữa.
Suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải trời xui đất khiến làm mình phải lấy Nhược Khê, trở thành bạn gái chính thức của mình, hoặc nếu quen biết sớm hơn, thì Mạc Thiện Ny cũng khá hợp với mình.
Nhưng sự đời không có nếu như.
Mình cũng chỉ còn cách chai mặt, làm hết khả năng có thể mà chiều chuộng họ, còn đối với sự oán hận của Mã Quế Phương, mỉm cười, thôn Kim Sơn gần đỉnh núi, đã bị cháy rụi một mảng rừng lớn mưa khói khắp nơi.
Hình bóng một nam một nữ, đã xuất hiện từ trong không trung xuống đất.
Người phụ nữ này, mặc bộ đồ dài, xinh đẹp tuyệt trần, cở bỏ chiếc mũ ni cô, mái tóc xõa dài đen nhánh chính là sư thái Yên Vũ.
Còn người đàn ông, gương mặt góc cạnh có phần giống với Yên Vũ, nhưng thân hình cao lớn, mặc một bộ đồ dài đen, nét mặt kiêu căng.
- Thật đáng chết! Họ đã đi rồi, chúng ta đã đến trễ!
Sư thái Yên Vũ tức tối dậm chân.
Người đàn ông trầm ngay nét mặt:
- Hãy yên tâm, Phi Vũ, nếu đã nhìn thấy người thật, với trí nhớ và tài nghệ vẽ siêu phàm của em, cùng lắm là vẽ lại hình ảnh người đó, sau đó phái những người của giới hoàng đi điều tra là được rồi. Người đàn ông trẻ tuổi có tu luyện, toàn cảnh Hoa Hạ cũng không nhiều đâu, chắc chắn sẽ có manh mối.
Ánh mắt Yên Vũ sư thái tỏa sáng:
- Cũng là đại ca suy nghĩ chu đáo, lát nữa em sẽ vẽ ra, tên tiểu tử đáng ghét, đã dám hủy hoại việc tu luyện của em, Yến Phi Vũ chúng ta chưa từng chịu sự sỉ nhục này bao giờ.
- Đợi khi em tìm thấy hắn, anh sẽ đi cùng với em, em của Yến Phi Vân này tuyệt đối không phải chịu sự ức hiếp nào, nhưng em hãy cảnh giác đừng để quá nhiều người biết, nếu đến tai cha, ông ấy rất xem trọng mặt mũi, chuyện của em nhất định sẽ bôi nhọ mặt mũi của ông ấy, cả anh và em sẽ không tránh khỏi bị trách phạt đâu.
- Hừ, em là em, ông ta là ông ta, liên quan gì đến nhau? Huống hồ, ông ta sẽ không quan tâm đến em đâu.
Yến Phi Vũ khinh thường nói.
- Nhị muội, không được nói về cha như thế! Bao nhiêu năm qua có bao giờ ông ấy không nhớ nhung em và tam muội đâu? Em không nên làm cho quan hệ hai người xấu đi nữa, vì chuyện năm xưa em vẫn chưa chịu quên đi sao?
Yến Phi Vân nhíu mày nói.
- Nếu ông ta nhớ bọn em thật, thì đã không bỏ mặc bọn em ngần ấy năm! Càng không thèm đi tìm tam muội!
- Em…chẳng lẽ bảo em đi xin lỗi cha mà cũng khó vậy sao?
Yến Phi Vũ lạnh lùng nói:
- Đại ca, em muốn anh giúp em, chứ không phải để nghe những lời này của anh, nếu anh không muốn, em sẽ tự tìm cách, muốn em đi xin lỗi cha à, em không đi! Em đâu có gì sai!
Yến Phi Vân thở dài nặng nề:
- Thôi được, nếu đã như thế, em cứ đi tìm đi, nếu tìm được, hãy nói anh nghe, anh về đảo Chư Thiên trước.
Nói xong, bóng dáng người đàn ông thoắt một cái mất hút trên đỉnh núi.
Chỉ để lại Yến Phi Vũ im lặng đứng ở bên mép tường đã nát, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đen nhánh, như là đang nhớ lại điều gì đó.
- Cảm giác của em hiện giờ, là có thể thi triển một ít kỹ xảo thần kỳ, nhưng đáng tiếc không có năng lượng để chống đỡ sự thi triển của em, có thể là do việc tu luyện và cảnh giới của em không hợp nhau.
Dương Thần cười nói:
- Anh rất mong được thấy, Sắc Vi yêu dấu của anh đã lĩnh ngộ được gì, đợi về rồi anh sẽ …, tranh thủ trong hai ngày nay đột phá ra.
Sắc Vi tò mò nói:
- Ông xã, anh lại đi nữa sao? Hình như là rất gấp?
Dương Thần bất lực:
- Còn không phải là chuyện Lý Độn của Lý gia ở Yến Kinh đó sao, anh ta kết hôn với tiểu thư họ Đường không được mấy hôm, anh phải đến đó một phen, xong việc sẽ về.
- Mang theo chính cung nương nương à?
Sắc Vi bỡn cợt cười hỏi.
Dương Thần ngượng ngùng cười nói:
- Đừng nhắc nữa, chỉ cần không mang theo con gái là ơn trời đất rồi.
- Con gái à?
Sắc Vi thất thanh kinh ngạc.
- Ông xã, bọn anh có con khi nào thế?
Đây mới chính là mối quan tâm của người phụ nữ.
Dương Thần gấp rút kể về việc nhận nuôi Lam Lam, lại giới thiệu một chút về Lam Lam, mới khiến cho Sắc Vi hiểu ra mọi chuyện.
Không khỏi khanh khách cười nói:
- Đợi khi về em cũng muốn gặp nó một chút, nếu như là con nuôi, thì có nghĩa là con của tất cả chúng ta.
- Sao lại nói như thế! Cho dù là con ruột, không cần biết là ai đã sinh ra, tất cả những người còn lại đều phải coi như con đẻ của mình!
Dương Thần giả vờ hờn giận nói.
- Suy nghĩ xa vời quá.
Sắc Vi chu môi:
- Nhưng mà theo tình hình hiện giờ, em thấy là nhận nuôi thì đáng tin cậy hơn, em cũng muốn nhận nuôi một đứa, đến lúc đó sẽ giao lưu vớiem Lâm về cách nuôi dạy con cái.
Dương Thần cười to:
- Ha ha, em không sợ Nhược Khê nữa à, con yêu tinh ngày thường dữ dằn như thế, mà khi thấy Nhược Khê như chuột thấy mèo toát cả mồ hôi lạnh đấy.
Sắc Vi bĩu môi:
- Có gì đáng sợ chứ, không phải anh đã nói, có một cái hẹn một năm với chính cung nương nương sao?
- Nói là như thế, nhưng thời hạn một năm này…cũng sắp đến rồi, tháng 3 năm sau, cũng sắp đến kỳ hạn rồi, dù gì thì bây giờ cũng đã tháng 9.
Dương Thần thở dài:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, nhưng anh nghĩ đến lúc đó, Nhược Khê chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu, dù gì thì cả hai cũng đều đã thay đổi.
Sắc Vi gật gật đầu, cười nói:
- Chúng ta mau về thôi, Thiện Ny sắp tan ca, mẹ vợ anh cũng về rồi đấy.
Dương Thần vừa nghe nói Mã Quế Phương thì lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng khi nghĩ đến chị em nhà họ Thái, cũng là bên đó thoải mái hơn, cũng không sao.
Mang theo Sắc Vi trở về, chắc sẽ chịu một chút ảnh hưởng, khi về đến khu biệt thự phía Tây Trung Hải, thì trời đã tối.
Biết rằng Dương Thần và Sắc Vi cùng trở về, Mạc Thiện Ny đặc biệt căn dặn mẹ mình trên đường về mua thêm một ít thực phẩm tươi, hai mẹ con hiện giờ đang lủi thủi trong bếp.
Đợi Sắc Vi vừa vào cửa, Mạc Thiện Ny vui mừng tiến lên trước, chùi chùi tay vào chiếc tạp dề, lao vào ôm lấy Sắc Vi.
- Cô đã về rồi, có phải đã gặp rắc rối gì không?
Có thể thấy rằng, hai người phụ nữ này khi sống chung với nhau, tình cảm đã thân thiết như người một nhà.
Sắc Vi gật đầu:
- Đợi khi ăn cơm tôi sẽ kể cho cô nghe, tôi không có chuyện gì đâu.
Đầu kia Dương Thần lập tức vã mồ hôi, xem ra chuyện con gái mình sẽ không thể có cái hôn lễ nào, khiến cho người làm mẹ như Mã Quế Phương không được bình tĩnh.
Dương Thần cung kính cúi đầu:
- Mẹ nói đúng, con đã không được chu đáo, đã quên không gọi về nhà.
Mã Quế Phương hơi dừng lại, dù gì thì mọi chuyện cũng đã đến nước này, bà cũng chấp nhận rồi, quay lại mời Dương Thần ngồi, rồi rót trà cho hắn.
Hiếm khi được yên tĩnh để cho hai người phụ nữ thân yêu ngồi ăn cơm với nhau, bên cạnh còn có một bà mẹ vợ, bữa cơm đó Dương Thần cảm thấy ngon hơn nữa chính là sự ấm áp.
Mã Quế Phương tuy sắc mặt không mấy thân thiện, nhưng bà thuộc loại người điển hình thương chàng rể, lâu lâu lại gắp thức cho Dương Thần, lại còn đặc biệt hấp cho Dương Thần hai nồi cơm, bà đã xem Dương Thần như heo rồi.
Cũng may khả năng ăn uống của Dương Thần cũng khá, một bàn lớn thức ăn đã vơi được gần hết.
Chỉ là, Mã Quế Phương rất tức giận đối với Dương Thần, từ đầu tới cuối không cười lấy một cái, đặc biệt là khi nghe nói Lâm Nhược Khê đã nhận nuôi một đứa con, tâm trạng còn xấu đi.
- Dương Thần, sau này khi con có con với con gái ta, thì nhất định không được để con của Tổng giám đốc Lâm ăn hiếp nó.
Mã Quế Phương bắt đầu lo lắng cho tương lai đứa cháu sau này.
Dương Thần sắc mặt cực kỳ lúng túng, và gương mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ cả lên.
- Mẹ! Mẹ nói gì thế! Chuyện còn xa lắm!
Người phụ nữ đã xấu hổ lắm.
Dương Thần cười ngốc nghếch nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo quá, Nhược Khê yêu con nít còn hơn cả con, không cần biết là con của ai, cô ấy cũng yêu thương hết.
- Vậy thì mẹ yên tâm, nghe Thiện Ny nói Tổng giám đốc Lâm từ nhỏ đã theo ba mình đi làm công ích, còn đến cô nhi việc làm tình nguyện, thật đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy, sao lại đi dây dưa với con được chứ.
Mã Quế Phương lắc đầu thở dài.
Dương Thần khổ sở, sao lại nói như mình là con cóc đòi ăn thịt thiên nga chứ?
Mạc Thiện Ny chu mỏ nói:
- Mẹ, mẹ nói gì thế, có ai lại nói về con rể mình như thế?
Mã Quế Phương quay đầu đũa gõ gõ lên đầu con gái:
- Con gái ngốc, nếu như nó không phải một đôi với Tổng giám đốc Lâm, thì đám cưới này sẽ không có con sao?
Mạc Thiện Ny lè lưỡi:
- Nếu không có Nhược Khê thì cũng còn em Sắc Vi mà, cô ấy quen với Dương Thần trước con mà.
- Có chuyện này nữa sao?
Mã Quế Phương nhìn Sắc Vi đang im lặng.
Sắc Vi hé miệng cười nói:
- Tôi sẽ không kết hôn với Dương Thần đâu, tôi không hợp.
Dương Thần thật không được tự nhiên, Mã Quế Phương nói những lời này, thật ra cũng chỉ là muốn khơi gợi sự áy náy của mình thôi, không bàn cãi nữa, bà ta đã thành công, mình đã không còn mặt mũi đối diện với các cô ấy nữa.
Suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải trời xui đất khiến làm mình phải lấy Nhược Khê, trở thành bạn gái chính thức của mình, hoặc nếu quen biết sớm hơn, thì Mạc Thiện Ny cũng khá hợp với mình.
Nhưng sự đời không có nếu như.
Mình cũng chỉ còn cách chai mặt, làm hết khả năng có thể mà chiều chuộng họ, còn đối với sự oán hận của Mã Quế Phương, mỉm cười, thôn Kim Sơn gần đỉnh núi, đã bị cháy rụi một mảng rừng lớn mưa khói khắp nơi.
Hình bóng một nam một nữ, đã xuất hiện từ trong không trung xuống đất.
Người phụ nữ này, mặc bộ đồ dài, xinh đẹp tuyệt trần, cở bỏ chiếc mũ ni cô, mái tóc xõa dài đen nhánh chính là sư thái Yên Vũ.
Còn người đàn ông, gương mặt góc cạnh có phần giống với Yên Vũ, nhưng thân hình cao lớn, mặc một bộ đồ dài đen, nét mặt kiêu căng.
- Thật đáng chết! Họ đã đi rồi, chúng ta đã đến trễ!
Sư thái Yên Vũ tức tối dậm chân.
Người đàn ông trầm ngay nét mặt:
- Hãy yên tâm, Phi Vũ, nếu đã nhìn thấy người thật, với trí nhớ và tài nghệ vẽ siêu phàm của em, cùng lắm là vẽ lại hình ảnh người đó, sau đó phái những người của giới hoàng đi điều tra là được rồi. Người đàn ông trẻ tuổi có tu luyện, toàn cảnh Hoa Hạ cũng không nhiều đâu, chắc chắn sẽ có manh mối.
Ánh mắt Yên Vũ sư thái tỏa sáng:
- Cũng là đại ca suy nghĩ chu đáo, lát nữa em sẽ vẽ ra, tên tiểu tử đáng ghét, đã dám hủy hoại việc tu luyện của em, Yến Phi Vũ chúng ta chưa từng chịu sự sỉ nhục này bao giờ.
- Đợi khi em tìm thấy hắn, anh sẽ đi cùng với em, em của Yến Phi Vân này tuyệt đối không phải chịu sự ức hiếp nào, nhưng em hãy cảnh giác đừng để quá nhiều người biết, nếu đến tai cha, ông ấy rất xem trọng mặt mũi, chuyện của em nhất định sẽ bôi nhọ mặt mũi của ông ấy, cả anh và em sẽ không tránh khỏi bị trách phạt đâu.
- Hừ, em là em, ông ta là ông ta, liên quan gì đến nhau? Huống hồ, ông ta sẽ không quan tâm đến em đâu.
Yến Phi Vũ khinh thường nói.
- Nhị muội, không được nói về cha như thế! Bao nhiêu năm qua có bao giờ ông ấy không nhớ nhung em và tam muội đâu? Em không nên làm cho quan hệ hai người xấu đi nữa, vì chuyện năm xưa em vẫn chưa chịu quên đi sao?
Yến Phi Vân nhíu mày nói.
- Nếu ông ta nhớ bọn em thật, thì đã không bỏ mặc bọn em ngần ấy năm! Càng không thèm đi tìm tam muội!
- Em…chẳng lẽ bảo em đi xin lỗi cha mà cũng khó vậy sao?
Yến Phi Vũ lạnh lùng nói:
- Đại ca, em muốn anh giúp em, chứ không phải để nghe những lời này của anh, nếu anh không muốn, em sẽ tự tìm cách, muốn em đi xin lỗi cha à, em không đi! Em đâu có gì sai!
Yến Phi Vân thở dài nặng nề:
- Thôi được, nếu đã như thế, em cứ đi tìm đi, nếu tìm được, hãy nói anh nghe, anh về đảo Chư Thiên trước.
Nói xong, bóng dáng người đàn ông thoắt một cái mất hút trên đỉnh núi.
Chỉ để lại Yến Phi Vũ im lặng đứng ở bên mép tường đã nát, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đen nhánh, như là đang nhớ lại điều gì đó.
/1662
|