Nơi mà Tuệ Lâm quay phim cách Trung Hải không xa, nhưng bởi vì cần có phong cảnh tự nhiên, nên mới chọn một nơi phù hợp để quay phim.
Chỉ cần thuê một điểm như vậy để quay phim, đã tốn mất mấy trăm vạn NDT, làm cho Dương Thần có chút cảm thán khó trách mỗi năm cũng chỉ có mấy đạo diễn lớn mới có thể quay được mấy bộ phim nổi tiếng, người bình thường có thể làm được sao?
Đồng thời, Dương Thần cũng không khỏi khâm phục sách lược quay phim của đảo quốc nào đấy, tiết kiệm mà vẫn thu được lợi nhuận cao.
Suy nghĩ miên man, không biết đã đến nơi quay phim từ lúc nào, theo lối vào, đã thấy dán tấm biển “Khu vực quay phim < Kiếm Tiên>”
Dương Thần đỗ xe ở bãi đỗ xe, sau đó xách túi táo, đi vào bên trong.
Túi táo này mua được của một nông dân bày bán dọc đường, dù sao hai tay không đến thăm cũng không tốt, tốt xấu gì cùng phải có chút tâm ý.
Khe núi được ba ngọn núi vây quanh, tạo thành một khoảng đất trống, ở khu đất trống này, đã xây không ít nhà cửa dùng làm bối cảnh.
Bên ngoài những bối cảnh này, là một kiến trúc màu xám trắng, chính là cửa chính.
Dương Thần nhìn thấy, không ít phóng viên đều ở ngoài cửa chính, nhưng do bị cấm quay phim chụp ảnh, sợ tiết lộ những tình tiết quan trọng, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng.
Dương Thần cũng không phải giống như năm đó vừa mới vào công ty cái gì cũng không biết, trước khi đi đã bảo Triệu Đằng chuẩn bị cho một cái thẻ ra vào của nhân viên.
Đi đến trước mặt bảo vệ, Dương Thần đưa ra tấm thẻ ra vào, thoải mái mà vào cửa, làm cho mấy gã phóng viên bên ngoài thèm thuồng.
Đi vào sâu bên trong nơi quay phim, Dương Thần tìm người hỏi xem Tuệ Lâm ở đâu, sau đó hào hứng chạy tới.
Lâu rồi không gặp Tuệ Lâm, vừa vào đoàn làm phim là không về nhà, không biết cô nàng này ra sao rồi.
Cuối cùng Dương Thần cũng đã gặp được Tuệ Lâm đang nghỉ ngơi trong phòng hóa trang mới được dựng lên tạm thời.
Nhưng vừa nhìn, Dương Thần liền ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy Tuệ Lâm đang ngồi trên chiếc ghế trang điểm, trên mái tóc đen nhánh có một chiếc kẹp tóc màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ thanh tú.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, hết sức thanh lệ thoát tục, bên dưới chiếc cổ thon dài, là một bộ váy cổ trang màu trắng hoa văn bạc.
Vòng eo mảnh khảnh dùng dây lưng bằng ngọc, hoa văn nhẹ nhàng tú lệ, lộ ra phong cách cổ điển sâu sắc.
Trang phục như vậy, kết hợp với Tuệ Lâm, người sống từ nhỏ trên núi Nga Mi thanh tú, giống như tiên nữ trên trời.
Hạng mục lần nay chủ yếu do Dương Thần chiếu cố, nên cũng đã xem qua kịch bản.
Vai diễn của Tuệ Lâm là vai nữ chính, còn là một nữ kiếm tiên thiên phú trác tuyệt, không tuân theo mệnh lệnh của sư môn, cũng với nam chính là nhân vật trong Ma đạo chống lại tà ma.
Khó trách đạo diễn Dư Thạc cứ nhất định mời bằng được Tuệ Lâm đảm nhân vai diễn này, luận khí chất mà nói, diễn vai nữ kiếm tiên cô thích hợp nhất.
Nhưng Dương Thần vừa lại gần, lại phát hiện, không ngờ thấy Tuệ Lâm nhăn mày, có chút rầu rĩ không vui.
Có lẽ do đang suy nghĩ chuyện gì đến xuất thần, ngay cả tiếng bước chân của Dương Thần đi vào cũng không phát hiện ra, điều này hiển nhiên là không bình thường.
- Nghĩ gì vậy.
Dương Thần đi đến bên cạnh Tuệ Lâm, nhẹ nhàng nói.
Lúc này Tuệ Lâm mới giật mình ngẩng đầu lên, thấy người ở bên cạnh là Dương Thần, đôi mi thanh tú mới giãn ra, điềm nhiên đứng dậy cười nói:
- Anh Dương, sao anh lại đên đây.
- Ừm, mua cho em ít hoa quả.
Dương Thần đặt túi táo lên trên bàn.
Tuệ Lâm nhìn thấy túi táo bằng lưới thô kệch, bật cười:
- Đúng là phong cách của anh Dương, em còn chưa bao giờ nhìn thấy món quà nào dân dã như thế này đâu.
Dương Thần gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Có chút lòng thành, là chị của em bảo anh đến thăm em, anh lại không thể tay không đến, đúng rồi, em còn chưa nói vừa rồi ngẩn người nghĩ cái gì vậy.
Tuệ Lâm vừa nghe thế, lại trở nên có chút buồn bã,
- Cũng...không có việc gì, chì là vấn đề đóng phim thôi.
Dương Thần thấy Tuệ Lâm có vẻ không muốn nói ra, liền hỏi:
- Có phải chịu ấm ức gì rồi không? Nếu đúng như thế thì nói cho anh biết.
- Trời ơi, không có ấm ức gì cả, chỉ là vấn đề đóng phim thôi mà.
Tuệ Lâm cười gượng.
- Anh Dương anh nói là chị em bảo anh đến thăm em? Vậy chẳng lẽ anh không muốn đến?
Dương Thần vẫn cảm thấy lạ lạ, nghe thấy vậy, trong lòng có chút khác thường.
Chuyện lúc trước ở Viên gia, đã thể hiện rõ thái độ của mình, hy vọng Tuệ Lâm không lún vào sâu, tuy rằng hơi tàn nhẫn, nhưng thà đau một lần còn hơn.
Nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn không thể cắt được.
Đúng ra có cô gái xinh đẹp có tình ý với mình, thì là chuyện tốt, hơn nữa Tuệ Lâm càng ngày càng giống như một siêu sao xinh đẹp, nhưng đây lại là em gái của Nhược Khê, mình lại nợ tình quá nhiều, thực sự không muốn thêm nữa.
- Vợ chồng là một, chị em muốn đên thăm em, thì cũng là anh muốn tới thăm em.
Trong mắt Tuệ Lâm lóe lên một tia thất vọng, những vẫn cố gắng gượng cười gật gật đầu.
- Đúng rồi, đây là tạo hình trong phim của em sao? Nhìn rất đẹp, xem ra bộ phim này chỉ cần dựa vào tạo hình này của em đã không sợ lỗ rồi.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm nghe Dương Thần khen mình đẹp, trong mắt mới hiện lên vẻ vui mừng,
- Em cũng rất thích, chỉ là mỗi ngày hóa trang phiền phức quá, ngày trước không biết, không ngờ đóng phim lại tốn sức thế, nếu không phải em có nội công, thật sự khó có cách nào nhanh như vậy thích ứng được.
Đang lúc hai người nói chuyện, một người phụ nữ trung tuổi chạy vào phòng hóa trang, còn đang nghe điện thoại.
Nhìn thấy Dương Thần cũng có mặt, cô ta có chút bất ngờ, rất nhanh nói xong điện thoại, lễ phép chào hỏi:
- Giám đốc Dương, anh cũng đến rồi.
Dương Thần còn nhớ rõ cô ta, là người đại diện mới, sau khi đã điều đội mà trước kia của Tuệ Lâm về Châu Âu, nhớ không lầm, hình như là Vu Mẫn.
- Tôi đến xem tiến độ quay phim thế nào, Tổng giám đốc Lâm cũng rất quan tâm đên Tuệ Lâm, sợ cô ấy phải chịu ấm ức, cho nên đặc biệt đến xem thế nào.
Đối với cấp dưới, Dương Thần cố gắng nói đứng đắn chút.
Vu Mẫn biết Dương Thần và Lâm Nhược Khê có quan hệ vợ chồng, gia cảnh còn rất thần bí, nên không dám có chút chậm trễ.
- Giám đốc Dương, anh có thể đến đây thật tốt quá rồi, tôi đang có...
Vu Mẫn đang muốn nói cái gì, lại thấy Tuệ Lâm ở đằng sau đang nháy mắt ra hiệu.
Vu Mẫn ngẩn ra, không còn cách nào nói tiếp.
Dương Thần nhận ra sự khác thường, quay đầu lại nhìn Tuệ Lâm,
- Làm sao vậy, có chuyện gì sao không nói được?
Tuệ Lâm cắn cắn môi, biết rằng không giấu được Dương Thần.
- Giám đốc Dương, là như thế này.
Vu Mẫn thấy như thế, mới tiếp tục nói:
- Do một số tình tiết trong kịch bản có vấn đề, cho nên có nhiều ý kiến khác nhau, tổ đạo diễn hi vọng cô Tuệ Lâm có thể làm đúng theo kịch bản, cùng với nam chính có một cảnh quay hôn thân mật.
- “ Cảnh hôn”
Dương Thần cau mày nói:
- Sao trước kia tôi không thấy có cảnh này?
Vu Mẫn cười khổ nói:
- Kỳ thật vẫn luôn có, nhưng lúc trước nói là, do diễn viên đóng thế sẽ đóng cảnh này, dù sao trong toàn bộ bộ phim, những cảnh quay “nóng” cũng chỉ có hai cảnh, một cảnh ở giữa, một cảnh ở cuối cùng, cho nên cũng không cần đóng thế, chỉ có vài giây mà thôi.
Nhưng một số thành viên khác trong tổ thành viên, từ đạo diễn Dư Thạc đến những người khác đều nói không nên dung diễn viên đóng thế, đây là sự tôn trọng đối với bạn diễn, Nam chính cũng không đồng tình với việc đóng thế, cho rằng như thế đối với anh ta không tôn trọng, người quản lý của anh ta vừa rồi còn cãi nhau với tôi.
Dương Thần lập tức hiểu rõ 7,8 phần, lãnh đạm cười nói:
- Hừ, không chấp nhận, nếu như đã không chấp nhận, thì sao lúc đầu còn nhận đóng phim, chẳng lẽ trước đó bọn họ không xem kịch bản? Không xem yêu cầu?
- Đúng thế!
Vu Mẫn tức giận nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương hiện nay là minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, lại có rất nhiều người ủng hộ bọn họ, tôi cũng ngại không nói, vừa rồi còn thương lượng với cô Tuệ Lâm, có nên để công ty xử lý chuyện này không, nhưng Tuệ Lâm sợ làm phiền Anh và Tổng giám đốc Lâm, sợ hai người lo lắng, cho nên không để tôi nói, còn đang buồn bực.
Dương Thần có chút không vui nhíu mày nhìn Tuệ Lâm nói:
- Vừa rồi đến anh vào lúc nào mà em cũng không biết, là do đang nghĩ chuyện đó? Anh cùng với chị của em đã nói với em bao nhiều lần rồi, không cần việc gì cũng phải nhịn, như thể không phải khiên cho bọn anh không lo lắng, mà là làm cho bọn anh đau lòng!
- Nếu như Nhược Khê biết em bị cả đoàn làm phim ép phải đóng mấy cảnh này, em nghĩ cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Em có biết không, 90% chi phí đóng phim là của chị em, cô ấy bỏ ra 1 tỷ NDT không phải để bọn họ đến ức hiếp em.
Chỉ cần thuê một điểm như vậy để quay phim, đã tốn mất mấy trăm vạn NDT, làm cho Dương Thần có chút cảm thán khó trách mỗi năm cũng chỉ có mấy đạo diễn lớn mới có thể quay được mấy bộ phim nổi tiếng, người bình thường có thể làm được sao?
Đồng thời, Dương Thần cũng không khỏi khâm phục sách lược quay phim của đảo quốc nào đấy, tiết kiệm mà vẫn thu được lợi nhuận cao.
Suy nghĩ miên man, không biết đã đến nơi quay phim từ lúc nào, theo lối vào, đã thấy dán tấm biển “Khu vực quay phim < Kiếm Tiên>”
Dương Thần đỗ xe ở bãi đỗ xe, sau đó xách túi táo, đi vào bên trong.
Túi táo này mua được của một nông dân bày bán dọc đường, dù sao hai tay không đến thăm cũng không tốt, tốt xấu gì cùng phải có chút tâm ý.
Khe núi được ba ngọn núi vây quanh, tạo thành một khoảng đất trống, ở khu đất trống này, đã xây không ít nhà cửa dùng làm bối cảnh.
Bên ngoài những bối cảnh này, là một kiến trúc màu xám trắng, chính là cửa chính.
Dương Thần nhìn thấy, không ít phóng viên đều ở ngoài cửa chính, nhưng do bị cấm quay phim chụp ảnh, sợ tiết lộ những tình tiết quan trọng, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng.
Dương Thần cũng không phải giống như năm đó vừa mới vào công ty cái gì cũng không biết, trước khi đi đã bảo Triệu Đằng chuẩn bị cho một cái thẻ ra vào của nhân viên.
Đi đến trước mặt bảo vệ, Dương Thần đưa ra tấm thẻ ra vào, thoải mái mà vào cửa, làm cho mấy gã phóng viên bên ngoài thèm thuồng.
Đi vào sâu bên trong nơi quay phim, Dương Thần tìm người hỏi xem Tuệ Lâm ở đâu, sau đó hào hứng chạy tới.
Lâu rồi không gặp Tuệ Lâm, vừa vào đoàn làm phim là không về nhà, không biết cô nàng này ra sao rồi.
Cuối cùng Dương Thần cũng đã gặp được Tuệ Lâm đang nghỉ ngơi trong phòng hóa trang mới được dựng lên tạm thời.
Nhưng vừa nhìn, Dương Thần liền ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy Tuệ Lâm đang ngồi trên chiếc ghế trang điểm, trên mái tóc đen nhánh có một chiếc kẹp tóc màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ thanh tú.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, hết sức thanh lệ thoát tục, bên dưới chiếc cổ thon dài, là một bộ váy cổ trang màu trắng hoa văn bạc.
Vòng eo mảnh khảnh dùng dây lưng bằng ngọc, hoa văn nhẹ nhàng tú lệ, lộ ra phong cách cổ điển sâu sắc.
Trang phục như vậy, kết hợp với Tuệ Lâm, người sống từ nhỏ trên núi Nga Mi thanh tú, giống như tiên nữ trên trời.
Hạng mục lần nay chủ yếu do Dương Thần chiếu cố, nên cũng đã xem qua kịch bản.
Vai diễn của Tuệ Lâm là vai nữ chính, còn là một nữ kiếm tiên thiên phú trác tuyệt, không tuân theo mệnh lệnh của sư môn, cũng với nam chính là nhân vật trong Ma đạo chống lại tà ma.
Khó trách đạo diễn Dư Thạc cứ nhất định mời bằng được Tuệ Lâm đảm nhân vai diễn này, luận khí chất mà nói, diễn vai nữ kiếm tiên cô thích hợp nhất.
Nhưng Dương Thần vừa lại gần, lại phát hiện, không ngờ thấy Tuệ Lâm nhăn mày, có chút rầu rĩ không vui.
Có lẽ do đang suy nghĩ chuyện gì đến xuất thần, ngay cả tiếng bước chân của Dương Thần đi vào cũng không phát hiện ra, điều này hiển nhiên là không bình thường.
- Nghĩ gì vậy.
Dương Thần đi đến bên cạnh Tuệ Lâm, nhẹ nhàng nói.
Lúc này Tuệ Lâm mới giật mình ngẩng đầu lên, thấy người ở bên cạnh là Dương Thần, đôi mi thanh tú mới giãn ra, điềm nhiên đứng dậy cười nói:
- Anh Dương, sao anh lại đên đây.
- Ừm, mua cho em ít hoa quả.
Dương Thần đặt túi táo lên trên bàn.
Tuệ Lâm nhìn thấy túi táo bằng lưới thô kệch, bật cười:
- Đúng là phong cách của anh Dương, em còn chưa bao giờ nhìn thấy món quà nào dân dã như thế này đâu.
Dương Thần gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Có chút lòng thành, là chị của em bảo anh đến thăm em, anh lại không thể tay không đến, đúng rồi, em còn chưa nói vừa rồi ngẩn người nghĩ cái gì vậy.
Tuệ Lâm vừa nghe thế, lại trở nên có chút buồn bã,
- Cũng...không có việc gì, chì là vấn đề đóng phim thôi.
Dương Thần thấy Tuệ Lâm có vẻ không muốn nói ra, liền hỏi:
- Có phải chịu ấm ức gì rồi không? Nếu đúng như thế thì nói cho anh biết.
- Trời ơi, không có ấm ức gì cả, chỉ là vấn đề đóng phim thôi mà.
Tuệ Lâm cười gượng.
- Anh Dương anh nói là chị em bảo anh đến thăm em? Vậy chẳng lẽ anh không muốn đến?
Dương Thần vẫn cảm thấy lạ lạ, nghe thấy vậy, trong lòng có chút khác thường.
Chuyện lúc trước ở Viên gia, đã thể hiện rõ thái độ của mình, hy vọng Tuệ Lâm không lún vào sâu, tuy rằng hơi tàn nhẫn, nhưng thà đau một lần còn hơn.
Nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn không thể cắt được.
Đúng ra có cô gái xinh đẹp có tình ý với mình, thì là chuyện tốt, hơn nữa Tuệ Lâm càng ngày càng giống như một siêu sao xinh đẹp, nhưng đây lại là em gái của Nhược Khê, mình lại nợ tình quá nhiều, thực sự không muốn thêm nữa.
- Vợ chồng là một, chị em muốn đên thăm em, thì cũng là anh muốn tới thăm em.
Trong mắt Tuệ Lâm lóe lên một tia thất vọng, những vẫn cố gắng gượng cười gật gật đầu.
- Đúng rồi, đây là tạo hình trong phim của em sao? Nhìn rất đẹp, xem ra bộ phim này chỉ cần dựa vào tạo hình này của em đã không sợ lỗ rồi.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm nghe Dương Thần khen mình đẹp, trong mắt mới hiện lên vẻ vui mừng,
- Em cũng rất thích, chỉ là mỗi ngày hóa trang phiền phức quá, ngày trước không biết, không ngờ đóng phim lại tốn sức thế, nếu không phải em có nội công, thật sự khó có cách nào nhanh như vậy thích ứng được.
Đang lúc hai người nói chuyện, một người phụ nữ trung tuổi chạy vào phòng hóa trang, còn đang nghe điện thoại.
Nhìn thấy Dương Thần cũng có mặt, cô ta có chút bất ngờ, rất nhanh nói xong điện thoại, lễ phép chào hỏi:
- Giám đốc Dương, anh cũng đến rồi.
Dương Thần còn nhớ rõ cô ta, là người đại diện mới, sau khi đã điều đội mà trước kia của Tuệ Lâm về Châu Âu, nhớ không lầm, hình như là Vu Mẫn.
- Tôi đến xem tiến độ quay phim thế nào, Tổng giám đốc Lâm cũng rất quan tâm đên Tuệ Lâm, sợ cô ấy phải chịu ấm ức, cho nên đặc biệt đến xem thế nào.
Đối với cấp dưới, Dương Thần cố gắng nói đứng đắn chút.
Vu Mẫn biết Dương Thần và Lâm Nhược Khê có quan hệ vợ chồng, gia cảnh còn rất thần bí, nên không dám có chút chậm trễ.
- Giám đốc Dương, anh có thể đến đây thật tốt quá rồi, tôi đang có...
Vu Mẫn đang muốn nói cái gì, lại thấy Tuệ Lâm ở đằng sau đang nháy mắt ra hiệu.
Vu Mẫn ngẩn ra, không còn cách nào nói tiếp.
Dương Thần nhận ra sự khác thường, quay đầu lại nhìn Tuệ Lâm,
- Làm sao vậy, có chuyện gì sao không nói được?
Tuệ Lâm cắn cắn môi, biết rằng không giấu được Dương Thần.
- Giám đốc Dương, là như thế này.
Vu Mẫn thấy như thế, mới tiếp tục nói:
- Do một số tình tiết trong kịch bản có vấn đề, cho nên có nhiều ý kiến khác nhau, tổ đạo diễn hi vọng cô Tuệ Lâm có thể làm đúng theo kịch bản, cùng với nam chính có một cảnh quay hôn thân mật.
- “ Cảnh hôn”
Dương Thần cau mày nói:
- Sao trước kia tôi không thấy có cảnh này?
Vu Mẫn cười khổ nói:
- Kỳ thật vẫn luôn có, nhưng lúc trước nói là, do diễn viên đóng thế sẽ đóng cảnh này, dù sao trong toàn bộ bộ phim, những cảnh quay “nóng” cũng chỉ có hai cảnh, một cảnh ở giữa, một cảnh ở cuối cùng, cho nên cũng không cần đóng thế, chỉ có vài giây mà thôi.
Nhưng một số thành viên khác trong tổ thành viên, từ đạo diễn Dư Thạc đến những người khác đều nói không nên dung diễn viên đóng thế, đây là sự tôn trọng đối với bạn diễn, Nam chính cũng không đồng tình với việc đóng thế, cho rằng như thế đối với anh ta không tôn trọng, người quản lý của anh ta vừa rồi còn cãi nhau với tôi.
Dương Thần lập tức hiểu rõ 7,8 phần, lãnh đạm cười nói:
- Hừ, không chấp nhận, nếu như đã không chấp nhận, thì sao lúc đầu còn nhận đóng phim, chẳng lẽ trước đó bọn họ không xem kịch bản? Không xem yêu cầu?
- Đúng thế!
Vu Mẫn tức giận nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương hiện nay là minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, lại có rất nhiều người ủng hộ bọn họ, tôi cũng ngại không nói, vừa rồi còn thương lượng với cô Tuệ Lâm, có nên để công ty xử lý chuyện này không, nhưng Tuệ Lâm sợ làm phiền Anh và Tổng giám đốc Lâm, sợ hai người lo lắng, cho nên không để tôi nói, còn đang buồn bực.
Dương Thần có chút không vui nhíu mày nhìn Tuệ Lâm nói:
- Vừa rồi đến anh vào lúc nào mà em cũng không biết, là do đang nghĩ chuyện đó? Anh cùng với chị của em đã nói với em bao nhiều lần rồi, không cần việc gì cũng phải nhịn, như thể không phải khiên cho bọn anh không lo lắng, mà là làm cho bọn anh đau lòng!
- Nếu như Nhược Khê biết em bị cả đoàn làm phim ép phải đóng mấy cảnh này, em nghĩ cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Em có biết không, 90% chi phí đóng phim là của chị em, cô ấy bỏ ra 1 tỷ NDT không phải để bọn họ đến ức hiếp em.
/1662
|