Tuệ Lâm thấy Dương Thần dạy bảo mình không chút khách khí, lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức và chua xót, nhưng cũng cảm thấy trong lòng có điều gì đó ấm áp, hốc mắt ướt sũng từ lúc nào không hay...
Tuy rằng có chút dữ tợn, nhưng như vậy chứng tỏ là anh ấy có để ý đến mình.
Vu Mẫn nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, khuyên:
- Giám đốc Dương anh đừng giận, chuyện này cũng không thể trách Lâm tiểu thư được, cô ấy cũng là vì nghĩ cho đại cục, dù sao thì trong đoàn làm phim cũng có không ít kẻ lắm chuyện, nếu đắc tội với những người này, đừng nói đến việc bộ phim này không thể dựng được, nếu như sau này ai đó chạy khắp nơi nói luyên thuyên, đối với Lâm tiểu thư và công ty chúng ta thì đều có ảnh hưởng lớn, cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì...
Dương Thần hừ một tiếng nói:
- Cũng bởi vì mấy người không chịu nhìn trước ngó sau, nên mới bị bọn họ dắt mũi!
Vu Mẫn nuốt nước bọt, không dám nói thêm câu nào.
Dương Thần suy nghĩ một lát, hỏi:
- Thế nam diễn viên chính kia tên là gì, ở đâu ra vậy?
Dương Thần cũng không quan tâm xem ngoài Tuệ Lâm ra còn diễn viên nào khác nữa, căn bản không thèm để ý đến diễn viên đối thủ là ai.
Vu Mẫn khẩn trương trả lời:
- Anh ta là Trương Khải Uy, năm nay hơn 30 tuổi, hai năm gần đây đã diễn được mấy bộ phim hiện đại và mấy bộ phim về đề tài cung đình, đang rất được dư luận quan tâm chú ý đến, nguyên nhân nổi tiếng lúc đầu, là do anh ta có đi lại với nhị tiểu thư của đại gia bất động sản họ Vương ở HongKong, tuy rằng sau này có chia tay, nhưng cũng đem lại cho anh ta chút danh tiếng.
- Kỹ thuật diễn của anh ta trong hai năm gần đây cũng không tệ, hơn nữa diện mạo và phong cách diễn đều phù hợp với yêu cầu của nhân vật nam chính, và nguyên nhân chủ yếu là hiện giờ anh ta đang rất được hâm mộ ở Hoa Hạ, cộng thêm cả mối tình đầu sóng gió nữa, rất nhiều người cho rằng anh ta là kẻ dám làm dám chịu, lại vô cùng bảnh bao, đặc biệt là những cô gái trẻ, đều thích anh ta đến điên cuồng.
Đạo diễn Dư Thạc cũng muốn mượn sức hút của anh ta, phối hợp cùng với Lâm tiểu thư, tuấn nam mỹ nữ hợp tác với nhau, cứ như vậy thương vụ điện ảnh này chắc chắn sẽ thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người.
- Đạo diễn Dư Thạc đó có thái độ gì với cảnh nóng?
Dương Thần lại hỏi.
Vu Mẫn thở dài đau khổ nói:
- Đạo diễn Dư Thạc cũng đang thương lượng với một số đạo diễn khác, mọi người đều muốn Lâm tiểu thư trực tiếp đóng cảnh này, cảm thấy đó mới là thái độ chuyên nghiệp, hơn nữa nếu như là không đích thân đóng, đến lúc đó cũng không tiện giải thích với người xem. Đạo diễn Dư Thạc mặc dù lúc đầu đã đồng ý với chúng ta là sẽ dùng người đóng thế, nhưng bây giờ anh ta cũng đang ở trong thế khó xử.
Dương Thần cũng đã hiểu hết mọi chuyện, nói:
- Tôi biết rồi, bây giờ hai người đi cùng tôi, tôi muốn đi gặp cái đám người “ có tinh thần nghề nghiệp đó”
Vu Mẫn hiểu được trong lời nói của Dương Thần có ngụ ý gì, cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.
Tuệ Lâm có vẻ hơi lo lắng, nhưng bị Dương Thần giáo huấn cho một bài rồi nên không dám lên tiếng, đành yên lặng theo ra khỏi phòng hóa trang.
Studio được xây dựng dưới một chân núi, các loại thiết bị đều đã được lắp đặt xong, dù sao thì đạo diễn Dư Thạc cũng là môt đạo diễn đẳng cấp quốc tế, nên đội ngũ làm việc cũng như trang thiết bị tuyệt đối phải là hạng nhất.
Lúc này, một đám người đứng xúm lại xung quanh Dư Thạc, mồm năm miệng mười đang thảo luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy Tuệ Lâm và Vu Mẫn đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, mọi người đều trật tự, có phần hơi bồn chồn.
Sau khi Dư Thạc nhận ra Dương Thần, có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ đứng dậy bắt tay.
- Anh Dương, sao anh lại đến đây, anh đến mà cũng không thông báo trước một tiếng.
Dương Thần cũng bắt tay anh ta lấy lệ, khẽ cười nói:
- Tôi cũng không muốn đến, nhưng Lâm Tuệ nhà chúng tôi xảy ra chuyện rồi, sao tôi có thể không đến được chứ?
Dư Thạc thở dài,
- Tôi biết có thể anh Dương sẽ rất tức giận, nhưng xin chớ nóng vội. Xin anh tin rằng, tôi và các đồng sự của mình luôn lấy việc làm một bộ phim hay làm xuất phát điểm của mình, chuyện dùng người đóng thế, chắc chắn là sẽ gây ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim, thế nên chúng tôi còn đang thảo luận.
- Đạo diễn, vị này là...
Một người có vẻ giống như lãnh đạo của đoàn làm phim tò mò hỏi.
Dư Thạc vội vàng giới thiệu:
- Mọi người làm quen với nhau một chút, vị này là giám đốc Dương của công ty giải trí Ngọc Lôi.
Tất cả mọi người đều như chợt hiểu ra, nhưng cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Có thể đứng đây thảo luận bàn bạc với Dư Thạc, đều là những người có vai vế trong giới điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cần họ, họ cũng chẳng cần phải nịnh bợ nhà đầu tư làm gì, thế nên cũng không quá để ý đến sự xuất hiện của Dương Thần.
Huống hồ, người đầu tư tiền thực sự là là tổng giám đốc Lâm Nhược Khê, Dương Thần chẳng qua cũng chỉ là một “người làm công” mà thôi.
Một gã chỉ đạo lập tức nói:
- Giám đốc Dương, anh đến thật đúng lúc, hy vọng anh có thể khuyên tiểu thư Lâm Tuệ. Mặc dù trong giới ca sĩ bây giờ cô ấy là “tiểu thiên hậu”, nhưng trong giới điện ảnh, cô ấy cũng chỉ là một người mới vào nghề thôi. Nghề này, cũng có những quy định riêng của nó, một khi đã là hậu bối, thì không nên kênh kiệu, vì nền nghệ thuật điện ảnh, đừng nói là hôn một cái, các diễn viên ngôi sao có vai vế rồi còn phải lộ toàn bộ trước ống kính đấy!
- Đúng vậy, chúng ta cũng không phải làm những chuyện không thể nhìn mặt người khác được, chỉ là quay một cảnh hôn, vậy mà cũng cần phải người đóng thế, như vậy sẽ bị hạn chế rất nhiều về mỹ cảm.
Lại một gã có vẻ là lãnh đạo có bộ râu rậm nói:
- Có thể tham gia được một bộ phim như thế này, là phúc phận của một người mới, cùng đừng làm khó mọi người, cô cứ kéo dài như vậy, mọi người cũng không có cách nào bắt đầu quay.
Một đám người bâu xung quanh, mỗi người nói một câu, không ít những người trong đoàn làm phim cũng đều tỏ thái độ mong chờ, đều hướng ánh mắt về phía Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm cúi thấp đầu, cắn môi, không nói được lời nào.
Ánh mắt Dương Thần toát ra cái nhìn lạnh lẽo, cười nhạo một tiếng,
- Tôi không biết trong đầu các vị chứa phân hay là nước tiểu nữa, lúc đầu một khi đã nói là dùng người đóng thế, thì nên tuân thủ lời hứa. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe qua, có nữ hoàng điện ảnh nào mà phải dựa vào chuyện cởi bỏ hết quần áo của mình mới có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh, còn nữa... mấy người tưởng là đến đây để dạy dỗ con bê non sao? Có phải là đã xem nhiều phim sex của HongKong rồi, tưởng là có thể đè đầu cỡi cổ được người mới sao?
- Anh nói cái gì!? Anh... sao anh lại có thể thô lỗ như vậy! Sao anh có thể chửi người!?
Gã râu ria xồm xoàm bực tức nói.
- Miệng của mấy người phun ra toàn phân còn gì.
Dương Thần cười nhạt.
Dư Thạc nhất thời bị kẹt ở giữa hai bên, nên khuyên can cả hai:
- Giám đốc Dương, anh đừng giận, còn cả mấy thằng cha này nữa, các anh đang làm gì vậy, mọi người có gì thì từ từ nói!
Anh ta làm phim thì quả thật rất xuất sắc, nhưng xử lý những chuyện như này thì dở tệ, đúng là chẳng hiểu gì cả.
- Đạo diễn anh không cần phải nói nữa, anh ta làm như vậy rõ ràng là công kích người khác, chúng tôi muốn tố cáo anh ta! Tố cáo anh ta lên Ngọc Lôi.
- Đúng, chúng tôi không làm nữa! Hắn ta là cái thể loại du côn vô lại nào thế!?
Một đám người há mồm ra hét đến rát cổ bỏng họng, tức giận muốn lôi Dương Thần về Ngọc Lôi kiện cáo!
Mặt Dư Thạc trắng bệch, thế này thì lấy đâu ra chuyện dựng được phim nữa?
Lúc này, một người đàn ông dáng người khỏe khoắn, mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương, bước ra từ một phòng hóa trang khác, người đàn ông này có đôi mắt rất sáng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
Còn bên cạnh người đàn ông này, có mấy người đi cùng, dáng vẻ cũng rất khôi ngô, chắc là vệ sĩ.
- Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe tôi nói vài câu.
Tiếng nói của người đàn ông này quả thực có trọng lượng, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
- Giám đốc Dương, anh ta chính là Trương Khải Uy.
Vu Mẫn đứng bên cạnh Dương Thần nói nhỏ.
Dương Thần thản nhiên gật đầu, nhìn người đàn ông này cũng thấy quen quen, hình như mình cũng đã từng nhìn thấy anh ta trên TV, quả thật bề ngoài cũng không tồi.
Trương Khải Uy cũng lễ phép nhìn Dương Thần gật đầu chào hỏi, cười cười, rồi nhìn Tuệ Lâm cười áy náy nói:
- Lâm Tuệ tiểu thư, khiến cho cô phải phiền lòng rồi. Xin lỗi, tôi rất tích cực với công việc, tôi luôn cảm thấy, một khi đã làm diễn viên, thì phải cống hiến hết mình cho khán giả.
- Thế nên, từ khi tôi bắt đầu đi diễn đến giờ, chỉ cần có thể làm cho hình ảnh tốt hơn, thì tôi sẽ tận lực mà làm.
- Tôi biết cô là nữ sinh, lần đầu tiên cô diễn cảnh hôn chắc chắn sẽ là rất khó khăn, nhưng hãy tin tôi, tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình, như vậy sẽ không gây ảnh hưởng đến những chuyện cá nhân khác.
- Tôi vô cùng trịnh trọng thỉnh cầu cô, có thể vì mọi người ở đây, lùi một bước, để chúng ta có thể diễn cho tốt bộ phim này?
Trương Khải Uy nói vô cùng thành khẩn, khiến cho không ít những người xung quanh phải vỗ tay tán thưởng, đặc biệt là mấy cô gái có mặt ở đây, hai mắt đều đã sáng lên như đèn rồi.
- Thật không hổ danh là Trương Khải Uy a, tinh thần làm việc thật chuyên nghiệp! Một diễn viên như vậy mới đáng được tôn trọng!
Có người thán phục nói.
- Trời ơi... Khải Uy đẹp trai quá! Lâm Tuệ kia thì có đáng gì cơ chứ... lại còn bày đặt nọ kia, có nữ diễn viên nào đóng phim mà lại không hôn cơ chứ? Làm như mình là ngọc nữ không bằng...
- Trước đây tôi còn thích nghe cô ta hát, hóa ra cô ta là người như vậy, đóng phim lại còn không hợp tác, muốn giỡn cái gì cơ chứ...
Không ít nữ nhân viên có mặt ở đây bắt đầu thì thào nói xấu Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm lập tức đỏ bừng mặt, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, lại bị người ta châm chọc khiêu khích, mà không thể phản bác được.
Ánh mắt Trương Khải Uy thầm hiện lên vẻ đắc ý, nhìn khuôn mặt buồn bã ngượng ngùng của Tuệ Lâm, rồi lại có chút gì đó tham lam, nhưng tất cả những điều đó chỉ thể hiện lên trong giây lát.
Tuy rằng có chút dữ tợn, nhưng như vậy chứng tỏ là anh ấy có để ý đến mình.
Vu Mẫn nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, khuyên:
- Giám đốc Dương anh đừng giận, chuyện này cũng không thể trách Lâm tiểu thư được, cô ấy cũng là vì nghĩ cho đại cục, dù sao thì trong đoàn làm phim cũng có không ít kẻ lắm chuyện, nếu đắc tội với những người này, đừng nói đến việc bộ phim này không thể dựng được, nếu như sau này ai đó chạy khắp nơi nói luyên thuyên, đối với Lâm tiểu thư và công ty chúng ta thì đều có ảnh hưởng lớn, cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì...
Dương Thần hừ một tiếng nói:
- Cũng bởi vì mấy người không chịu nhìn trước ngó sau, nên mới bị bọn họ dắt mũi!
Vu Mẫn nuốt nước bọt, không dám nói thêm câu nào.
Dương Thần suy nghĩ một lát, hỏi:
- Thế nam diễn viên chính kia tên là gì, ở đâu ra vậy?
Dương Thần cũng không quan tâm xem ngoài Tuệ Lâm ra còn diễn viên nào khác nữa, căn bản không thèm để ý đến diễn viên đối thủ là ai.
Vu Mẫn khẩn trương trả lời:
- Anh ta là Trương Khải Uy, năm nay hơn 30 tuổi, hai năm gần đây đã diễn được mấy bộ phim hiện đại và mấy bộ phim về đề tài cung đình, đang rất được dư luận quan tâm chú ý đến, nguyên nhân nổi tiếng lúc đầu, là do anh ta có đi lại với nhị tiểu thư của đại gia bất động sản họ Vương ở HongKong, tuy rằng sau này có chia tay, nhưng cũng đem lại cho anh ta chút danh tiếng.
- Kỹ thuật diễn của anh ta trong hai năm gần đây cũng không tệ, hơn nữa diện mạo và phong cách diễn đều phù hợp với yêu cầu của nhân vật nam chính, và nguyên nhân chủ yếu là hiện giờ anh ta đang rất được hâm mộ ở Hoa Hạ, cộng thêm cả mối tình đầu sóng gió nữa, rất nhiều người cho rằng anh ta là kẻ dám làm dám chịu, lại vô cùng bảnh bao, đặc biệt là những cô gái trẻ, đều thích anh ta đến điên cuồng.
Đạo diễn Dư Thạc cũng muốn mượn sức hút của anh ta, phối hợp cùng với Lâm tiểu thư, tuấn nam mỹ nữ hợp tác với nhau, cứ như vậy thương vụ điện ảnh này chắc chắn sẽ thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người.
- Đạo diễn Dư Thạc đó có thái độ gì với cảnh nóng?
Dương Thần lại hỏi.
Vu Mẫn thở dài đau khổ nói:
- Đạo diễn Dư Thạc cũng đang thương lượng với một số đạo diễn khác, mọi người đều muốn Lâm tiểu thư trực tiếp đóng cảnh này, cảm thấy đó mới là thái độ chuyên nghiệp, hơn nữa nếu như là không đích thân đóng, đến lúc đó cũng không tiện giải thích với người xem. Đạo diễn Dư Thạc mặc dù lúc đầu đã đồng ý với chúng ta là sẽ dùng người đóng thế, nhưng bây giờ anh ta cũng đang ở trong thế khó xử.
Dương Thần cũng đã hiểu hết mọi chuyện, nói:
- Tôi biết rồi, bây giờ hai người đi cùng tôi, tôi muốn đi gặp cái đám người “ có tinh thần nghề nghiệp đó”
Vu Mẫn hiểu được trong lời nói của Dương Thần có ngụ ý gì, cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng.
Tuệ Lâm có vẻ hơi lo lắng, nhưng bị Dương Thần giáo huấn cho một bài rồi nên không dám lên tiếng, đành yên lặng theo ra khỏi phòng hóa trang.
Studio được xây dựng dưới một chân núi, các loại thiết bị đều đã được lắp đặt xong, dù sao thì đạo diễn Dư Thạc cũng là môt đạo diễn đẳng cấp quốc tế, nên đội ngũ làm việc cũng như trang thiết bị tuyệt đối phải là hạng nhất.
Lúc này, một đám người đứng xúm lại xung quanh Dư Thạc, mồm năm miệng mười đang thảo luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy Tuệ Lâm và Vu Mẫn đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, mọi người đều trật tự, có phần hơi bồn chồn.
Sau khi Dư Thạc nhận ra Dương Thần, có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ đứng dậy bắt tay.
- Anh Dương, sao anh lại đến đây, anh đến mà cũng không thông báo trước một tiếng.
Dương Thần cũng bắt tay anh ta lấy lệ, khẽ cười nói:
- Tôi cũng không muốn đến, nhưng Lâm Tuệ nhà chúng tôi xảy ra chuyện rồi, sao tôi có thể không đến được chứ?
Dư Thạc thở dài,
- Tôi biết có thể anh Dương sẽ rất tức giận, nhưng xin chớ nóng vội. Xin anh tin rằng, tôi và các đồng sự của mình luôn lấy việc làm một bộ phim hay làm xuất phát điểm của mình, chuyện dùng người đóng thế, chắc chắn là sẽ gây ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim, thế nên chúng tôi còn đang thảo luận.
- Đạo diễn, vị này là...
Một người có vẻ giống như lãnh đạo của đoàn làm phim tò mò hỏi.
Dư Thạc vội vàng giới thiệu:
- Mọi người làm quen với nhau một chút, vị này là giám đốc Dương của công ty giải trí Ngọc Lôi.
Tất cả mọi người đều như chợt hiểu ra, nhưng cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Có thể đứng đây thảo luận bàn bạc với Dư Thạc, đều là những người có vai vế trong giới điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư cần họ, họ cũng chẳng cần phải nịnh bợ nhà đầu tư làm gì, thế nên cũng không quá để ý đến sự xuất hiện của Dương Thần.
Huống hồ, người đầu tư tiền thực sự là là tổng giám đốc Lâm Nhược Khê, Dương Thần chẳng qua cũng chỉ là một “người làm công” mà thôi.
Một gã chỉ đạo lập tức nói:
- Giám đốc Dương, anh đến thật đúng lúc, hy vọng anh có thể khuyên tiểu thư Lâm Tuệ. Mặc dù trong giới ca sĩ bây giờ cô ấy là “tiểu thiên hậu”, nhưng trong giới điện ảnh, cô ấy cũng chỉ là một người mới vào nghề thôi. Nghề này, cũng có những quy định riêng của nó, một khi đã là hậu bối, thì không nên kênh kiệu, vì nền nghệ thuật điện ảnh, đừng nói là hôn một cái, các diễn viên ngôi sao có vai vế rồi còn phải lộ toàn bộ trước ống kính đấy!
- Đúng vậy, chúng ta cũng không phải làm những chuyện không thể nhìn mặt người khác được, chỉ là quay một cảnh hôn, vậy mà cũng cần phải người đóng thế, như vậy sẽ bị hạn chế rất nhiều về mỹ cảm.
Lại một gã có vẻ là lãnh đạo có bộ râu rậm nói:
- Có thể tham gia được một bộ phim như thế này, là phúc phận của một người mới, cùng đừng làm khó mọi người, cô cứ kéo dài như vậy, mọi người cũng không có cách nào bắt đầu quay.
Một đám người bâu xung quanh, mỗi người nói một câu, không ít những người trong đoàn làm phim cũng đều tỏ thái độ mong chờ, đều hướng ánh mắt về phía Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm cúi thấp đầu, cắn môi, không nói được lời nào.
Ánh mắt Dương Thần toát ra cái nhìn lạnh lẽo, cười nhạo một tiếng,
- Tôi không biết trong đầu các vị chứa phân hay là nước tiểu nữa, lúc đầu một khi đã nói là dùng người đóng thế, thì nên tuân thủ lời hứa. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe qua, có nữ hoàng điện ảnh nào mà phải dựa vào chuyện cởi bỏ hết quần áo của mình mới có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh, còn nữa... mấy người tưởng là đến đây để dạy dỗ con bê non sao? Có phải là đã xem nhiều phim sex của HongKong rồi, tưởng là có thể đè đầu cỡi cổ được người mới sao?
- Anh nói cái gì!? Anh... sao anh lại có thể thô lỗ như vậy! Sao anh có thể chửi người!?
Gã râu ria xồm xoàm bực tức nói.
- Miệng của mấy người phun ra toàn phân còn gì.
Dương Thần cười nhạt.
Dư Thạc nhất thời bị kẹt ở giữa hai bên, nên khuyên can cả hai:
- Giám đốc Dương, anh đừng giận, còn cả mấy thằng cha này nữa, các anh đang làm gì vậy, mọi người có gì thì từ từ nói!
Anh ta làm phim thì quả thật rất xuất sắc, nhưng xử lý những chuyện như này thì dở tệ, đúng là chẳng hiểu gì cả.
- Đạo diễn anh không cần phải nói nữa, anh ta làm như vậy rõ ràng là công kích người khác, chúng tôi muốn tố cáo anh ta! Tố cáo anh ta lên Ngọc Lôi.
- Đúng, chúng tôi không làm nữa! Hắn ta là cái thể loại du côn vô lại nào thế!?
Một đám người há mồm ra hét đến rát cổ bỏng họng, tức giận muốn lôi Dương Thần về Ngọc Lôi kiện cáo!
Mặt Dư Thạc trắng bệch, thế này thì lấy đâu ra chuyện dựng được phim nữa?
Lúc này, một người đàn ông dáng người khỏe khoắn, mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương, bước ra từ một phòng hóa trang khác, người đàn ông này có đôi mắt rất sáng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
Còn bên cạnh người đàn ông này, có mấy người đi cùng, dáng vẻ cũng rất khôi ngô, chắc là vệ sĩ.
- Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe tôi nói vài câu.
Tiếng nói của người đàn ông này quả thực có trọng lượng, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
- Giám đốc Dương, anh ta chính là Trương Khải Uy.
Vu Mẫn đứng bên cạnh Dương Thần nói nhỏ.
Dương Thần thản nhiên gật đầu, nhìn người đàn ông này cũng thấy quen quen, hình như mình cũng đã từng nhìn thấy anh ta trên TV, quả thật bề ngoài cũng không tồi.
Trương Khải Uy cũng lễ phép nhìn Dương Thần gật đầu chào hỏi, cười cười, rồi nhìn Tuệ Lâm cười áy náy nói:
- Lâm Tuệ tiểu thư, khiến cho cô phải phiền lòng rồi. Xin lỗi, tôi rất tích cực với công việc, tôi luôn cảm thấy, một khi đã làm diễn viên, thì phải cống hiến hết mình cho khán giả.
- Thế nên, từ khi tôi bắt đầu đi diễn đến giờ, chỉ cần có thể làm cho hình ảnh tốt hơn, thì tôi sẽ tận lực mà làm.
- Tôi biết cô là nữ sinh, lần đầu tiên cô diễn cảnh hôn chắc chắn sẽ là rất khó khăn, nhưng hãy tin tôi, tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình, như vậy sẽ không gây ảnh hưởng đến những chuyện cá nhân khác.
- Tôi vô cùng trịnh trọng thỉnh cầu cô, có thể vì mọi người ở đây, lùi một bước, để chúng ta có thể diễn cho tốt bộ phim này?
Trương Khải Uy nói vô cùng thành khẩn, khiến cho không ít những người xung quanh phải vỗ tay tán thưởng, đặc biệt là mấy cô gái có mặt ở đây, hai mắt đều đã sáng lên như đèn rồi.
- Thật không hổ danh là Trương Khải Uy a, tinh thần làm việc thật chuyên nghiệp! Một diễn viên như vậy mới đáng được tôn trọng!
Có người thán phục nói.
- Trời ơi... Khải Uy đẹp trai quá! Lâm Tuệ kia thì có đáng gì cơ chứ... lại còn bày đặt nọ kia, có nữ diễn viên nào đóng phim mà lại không hôn cơ chứ? Làm như mình là ngọc nữ không bằng...
- Trước đây tôi còn thích nghe cô ta hát, hóa ra cô ta là người như vậy, đóng phim lại còn không hợp tác, muốn giỡn cái gì cơ chứ...
Không ít nữ nhân viên có mặt ở đây bắt đầu thì thào nói xấu Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm lập tức đỏ bừng mặt, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, lại bị người ta châm chọc khiêu khích, mà không thể phản bác được.
Ánh mắt Trương Khải Uy thầm hiện lên vẻ đắc ý, nhìn khuôn mặt buồn bã ngượng ngùng của Tuệ Lâm, rồi lại có chút gì đó tham lam, nhưng tất cả những điều đó chỉ thể hiện lên trong giây lát.
/1662
|