Trời gần nhá nhem tối, Quách Tuyết Hoa lái xe đi mua đồ ăn xong về đến nhà, vừa đúng lúc Mẫn Quyên đón Lam Lam từ nhà trẻ về.
Đứa nhỏ mặc một chiếc váy ngắn bò màu xanh, đi đôi tất màu đen giống như là thiên sứ giáng trần.
Lam Lam đã rất thân mật với Quách Tuyết Hoa, ngọt ngào gọi một tiếng “bà nội”, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy lên phía trước, muốn giúp Quách Tuyết Hoa xách túi rau xanh.
Nếu như là một đứa trẻ của một gia đình bình thường thì tất nhiên không xách được như vậy, muốn xách cũng xách không nổi, nhưng Lam Lam lại rất đặc biệt, Quách Tuyết Hoa cũng mặc cho đứa nhỏ “tận hiếu”.
Còn Mẫn Quyên thì nhìn thấy nụ cười của Quách Tuyết Hoa có chút gượng ép, tò mò hỏi:
- Bà làm sao vậy? Sắc mặt dường như không được tốt lắm.
Quách Tuyết Hoa vội cười lắc đầu:
- Không có gì, có thể là đến tuổi này rồi đi chợ một lúc nên thấy hơi mệt thôi.
- Bà cũng chưa già lắm mà, nhìn vẫn còn trẻ lắm.
Mẫn Quyên nói những câu dễ nghe, nhưng Quách Tuyết Hoa chỉ tùy tiện ứng phó, trong lòng vẫn đang trầm ngâm.
Bước vào trong nhà, vú Vương cùng với túi rau xanh đi vào trong bếp, bắt đầu nấu bữa cơm tối, chuẩn bị cho ngày mai thờ cúng tổ tiên.
Trước đó vẫn còn rất tốt, tết Trùng Dương cũng muốn mời Tiêu Chỉ Tình đến nhà dùng bữa cơm gia đình, nhưng Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình vẫn chưa về, khiến cho Quách Tuyết Hoa có chút lo lắng.
Suy nghĩ một hồi, Quách Tuyết Hoa không biết có nên gọi điện thoại. Mặc dù không chắc có thể gọi được những chỉ cần nghĩ đến chuyện ở quán cà phê là Quách Tuyết Hoa lại không được thoải mái.
Đang lúc do dự thì ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động mở cửa. Giọng nói quen thuộc của Dương Thần đang vang vang ở bên ngoài.
- Ha ha…Mẹ! Vú Vương! Bà xã! Con về rồi! Người đâu? Tiểu phì nữ đâu rồi?
Phản ứng đầu tiên của Lam Lam đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách xem hoạt hình là tức giận đứng dậy, hai chân bật khỏi ghế sô pha, chạy như tên bay về phía Dương Thần.
Dương Thần ôm ngay cô gái bé nhỏ, thì bị cái đầu nhỏ bé của Lam Lam thụi vào ngực rất mạnh.
Sức mạnh “trọng quyền” này của Lam Lam kêu đến bộp một cái. Nếu như không phải Dương Thần có sức khỏe phi phàm thì e rằng đã bị đánh cho đến hộc máu rồi.
- Chú xấu xa, chú xấu xa! Không được phép gọi Lam Lam là tiểu phì nữ.
Dương Thần cười lớn. Bình thường nhìn thấy đứa bé chẳng có gì đặc biệt, nhưng lâu ngày không gặp như vậy thì trong lòng thấy nhớ nhung rất nhiều, thậm chí còn nhớ hơn cả Quách Tuyết Hoa.
Có lẽ đứa nhỏ này rất hợp với mình, càng ngày càng đáng yêu, không kìm được hôn một cái vào má của Lam Lam.
- Tiểu phì nữ dám đánh chú, chú sẽ ăn con.
Dương Thần giả vờ hung dữ.
Lam Lam thấy trên mặt ướt ướt, nghe thấy câu này thì lập tức giãy giụa hét lớn. Nhảy xuống từ trong vòng tay của Dương Thần, trốn đi rất xa, sợ hãi nhìn Dương Thần, đôi mắt tròn mở to.
Quách Tuyết Hoa từ trong nhà bếp đi ra, trước tiên là mừng rỡ, sau đó lại cười mắng:
- Đừng có hù dọa Lam Lam nữa, con dựa vào cái gì mà nói Lam Lam, con đã quên là ta dặn con trước ngày mai phải về sao?
Dương Thần nhức đầu:
- Con vốn là muốn ngày mai về, nhưng cảm thấy những thứ cần tìm cũng đã được kha khá rồi nên việc đi đến địa điểm mới để tìm cũng không còn cần thiết nữa, cho nên hôm nay về luôn. Đúng rồi, Tiêu Chỉ Tình có ghé qua, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.
Quách Tuyết Hoa gật đầu, hít sâu một hơi dài, hạ quyết tâm, tiến lên trước nói nhỏ:
- Con trai, cùng mẹ lên trên tầng, có chuyện ta muốn hỏi con.
Dương Thần cảm thấy kỳ lạ, sao lại có chuyện ngầm giống nhau vậy, nhưng biết Quách Tuyết Hoa sẽ không đùa, liền lẳng lặng không nói gì mà đi lên trên.
Chờ cho Dương Thần vào trong phòng, Quách Tuyết Hoa còn cẩn thận khóa cửa phòng lại, vội vàng hỏi:
- Dương Thần, con có cảm thấy Nhược Khê gần đây có điểm gì kỳ lạ không?
Dương Thần sửng sốt:
- Gần đây? Cái gì gần đây? Mấy hôm nay chẳng phải con ở bên ngoài sao? Nhược Khê làm sao ạ?
- Chính là…chính là chuyện Nhược Khê có gặp mặt người đàn ông lạ nào đó không?
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Dương Thần thản nhiên cười:
- Làm sao con biết, cô ấy đi làm có thể gặp vài vị khách làm ăn, như vậy có tính không?
Quách Tuyết Hoa thở dài:
- Cái thằng này? Không để ý rồi, nên quan tâm nhiều hơn nữa xem có người nào xuất hiện cạnh Nhược Khê không mới phải…
Dương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, chau mày hỏi:
- Mẹ, mẹ có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo với con. Có phải mẹ đã nghe thấy điều gì không?
Sắc mặt Quách Tuyết Hoa trông rất khó coi, rút điện thoại ra, lấy bức ảnh chụp được đưa cho Dương Thần xem.
- Người đàn ông này, con có quen không?
Dương Thần thờ ơ, chỉ liếc qua, ánh mắt như dừng lại.
- Lý... Kiến... Hà!
Quách Tuyết Hoa vừa nghe, vội vàng nói:
- Tên là Lý Kiến Hà sao? Con quen? Anh ta làm gì vậy? Tại sao…
- Mẹ!
Dương Thần ngắt câu hỏi của Quách Tuyết Hoa, sắc mặt trầm xuống, dồn dập hỏi:
- Làm sao mẹ chụp được bức ảnh này?
Quách Tuyết Hoa liền kể lại chuyện buổi chiều đi đến công ty không gặp được Nhược Khê, khi muốn rời đi thì gặp ngay sự việc này.
- Lúc đó, sau khi mẹ chụp xong cũng không dám nhìn, trên đường làn xe bị tắc rất đông, nên vội vàng rời khỏi. Mẹ thực sự muốn đi vào hỏi xem, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Nếu như mẹ hiểu lầm Nhược Khê thì sao? Như vậy sẽ khiến nó khó có thể sống tốt được, nhưng làm sao mẹ có thể yên lòng được chứ?
Quách Tuyết Hoa buồn phiền nói.
Dương Thần trả điện thoại di động lại cho Quách Tuyết Hoa, trầm ngâm một lúc, thở dài một tiếng, thả lỏng lông mày, cười nói:
- Con tin, vấn đề là ở tên Lý Kiến Hà đó. Hắn là học trưởng của Nhược Khê khi còn học đại học, chính xác là đã từng có quan hệ rất thân thiết, nhưng đã là quá khứ rồi.
Trước đó con cũng đã từng hiểu nhầm Nhược Khê, nhưng cô ấy nói là trong lòng đã không còn tơ vương gì đến tên đó nữa. Con cũng tin cô ấy, nếu không tin thì mẹ có thể hỏi thẳng Nhược Khê xem buổi chiều gặp ai. Cô ấy nhất định sẽ không giấu diếm gì. Bởi vì việc này cũng không có gì đáng phải suy nghĩ nhiều.
Quách Tuyết Hoa bán tín bán nghi gật đầu:
- Hóa ra là học trưởng hồi đại học. Con đã quen biết như vậy thì tốt rồi, mẹ sợ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người.
- Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mẹ cũng không tin tưởng con nữa rồi. Con có thể đảm bảo. Hơn nữa Lâm Nhược Khê cũng không phải hạng phụ nữ tùy tiện. Tính cách của cô ấy đơn thuần, không cẩn thận khiến cho Lý Kiến Hà động tay động chân.
Dương Thần an ủi.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần một cái:
- Được rồi, con dâu của mẹ là tuyệt nhất, tốt nhất là như con nói, mẹ cũng hi vọng Nhược Khê không làm việc gì thẹn với lương tâm.
Mặc dù nói con đối với những người phụ nữ thực sự không làm được chuyện gì tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là con trai của ta. Ta không thể để cho những người phụ nữ khác mang tiếng bất trung với con trai của ta.
Dương Thần cảm thấy có chút xấu hổ, lại có chút cảm động. Luân thường đạo lý gì đi nữa thì khi đứng trước tình yêu thương của mẹ cũng không là gì hết.
Sau khi tiễn Quách Tuyết Hoa xuống dưới, Dương Thần cũng tắm rửa, thay trang phục. Bao nhiêu ngày dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài, bụi bặm cũng nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Nhược Khê cũng họp xong cuộc họp trở về nhà. Quách Tuyết Hoa nghe lời Dương Thần, không nhắc đến chuyện này nữa, vẫn cười nói bình thường với Lâm Nhược Khê.
Nhìn thấy Dương Thần xuống dưới, ánh mắt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp nhìn ngắm một hồi, mỉm cười:
- Lại ăn cơm thôi, mấy ngày này vất vả cho anh rồi.
Dương Thất thấy được sự bất an trong ánh mắt của người phụ nữ này. Điều này khiến cho Dương Thần không khỏi nghĩ đến bức ảnh ở trong điện thoại di động, trong lòng có chút không thoải mái.
- Bà xã, anh tặng em một món quà.
Dương Thần kìm nén cảm xúc của mình lại, không được tự nhiên cho lắm, từ trong túi áo rút ta một vật màu xanh.
- Oa, thật đẹp!
Mẫn Quyên từ trong bếp kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Lâm Nhược Khê cũng thấy rất thích, đó là một miếng ngọc màu tím, khuôn đúc từ tự nhiên, thủy tinh hình lăng trụ, xung quanh là sắc tím. Dưới ánh đèn, toàn bộ đường viền tuyệt diệu tự nhiên tỏa sáng lung linh.
- Đây là thứ mà một người Brazil trong khi khai thác khoáng sản đã tìm được. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng là hàng có giá trị thực, hơn nữa chính anh phát hiện ra. Anh nghĩ với một người làm việc nhiều với máy tính như em, đặt nó trên bàn làm việc, nó sẽ hấp thu phóng xạ, tốt cho sức khỏe của em hơn.
Dương Thần cười nói, đưa vật thủy tinh đó cho Lâm Nhược Khê.
Tiến gần thêm chút nữa, Dương Thần không quên thì thầm bên tai người phụ nữ:
- Nhưng anh phát hiện ra là liền lấy cắp nó, nếu không thì ở trước mặt không tặng cho Tiêu Chỉ Tình là không hợp lý, nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị cho em một món quà. Nhiều ngày như vậy không ở nhà, nếu như quà cũng không mang về thì quá là tệ rồi, phải không?
Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy vui mừng, nhưng lại nghĩ không dễ dàng gì để bị “lừa”. Chẳng phải mấy ngày này toàn cùng với người phụ nữ khác đi du ngoạn sao?
- Ừm, cảm ơn, em rất thích.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê liền trở lại vẻ lạnh lùng, bề ngoài không một chút biểu cảm nhận món quà, đặt miếng ngọc lên cạnh bàn trà, tiếp tục bưng thức ăn từ trong nhà bếp ra.
Quách Tuyết Hoa nhướn mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vú Vương và Mẫn Quyên thì lại thích thú nhìn ngắm viên ngọc một hồi.
Duy chỉ có Lam Lam là rất hoài nghi, chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, tự nói:
- Chú xấu xa tặng viên đá làm gì, viên đá đó lại không ăn được.
Dương Thần không nhịn được cười, điều này tự dưng làm hắn cảm thấy như quay về một năm trước đó khi mới quen Lâm Nhược Khê. Biểu cảm và nụ hôn lạnh lùng này lâu lắm chưa được thử, đủ để bản thân thèm khát.
Nhưng may mà Dương Thần khống chế cảm xúc rất tốt, như vậy mãi thì cũng quen, sau khi ngồi xuống, bắt đầu cầm miếng đùi gà lên gặm.
Quách Tuyết Hoa thấy đứa con trai không lo nghĩ gì của mình bắt đầu ăn thì âm thầm nghĩ ngợi, lại bất lực, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang bưng thức ăn đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng rõ rệt.
Dương Thần không nhịn được cười, điều này tự dưng làm hắn cảm thấy như quay về một năm trước đó khi mới quen Lâm Nhược Khê. Biểu cảm và nụ hôn lạnh lùng này lâu lắm chưa được thử, đủ để bản thân thèm khát.
Nhưng may mà Dương Thần khống chế cảm xúc rất tốt, như vậy mãi thì cũng quen, sau khi ngồi xuống, bắt đầu cầm miếng đùi gà lên gặm.
Quách Tuyết Hoa thấy đứa con trai không lo nghĩ gì của mình bắt đầu ăn thì âm thầm nghĩ ngợi, lại bất lực, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang bưng thức ăn đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng rõ rệt.
Đứa nhỏ mặc một chiếc váy ngắn bò màu xanh, đi đôi tất màu đen giống như là thiên sứ giáng trần.
Lam Lam đã rất thân mật với Quách Tuyết Hoa, ngọt ngào gọi một tiếng “bà nội”, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy lên phía trước, muốn giúp Quách Tuyết Hoa xách túi rau xanh.
Nếu như là một đứa trẻ của một gia đình bình thường thì tất nhiên không xách được như vậy, muốn xách cũng xách không nổi, nhưng Lam Lam lại rất đặc biệt, Quách Tuyết Hoa cũng mặc cho đứa nhỏ “tận hiếu”.
Còn Mẫn Quyên thì nhìn thấy nụ cười của Quách Tuyết Hoa có chút gượng ép, tò mò hỏi:
- Bà làm sao vậy? Sắc mặt dường như không được tốt lắm.
Quách Tuyết Hoa vội cười lắc đầu:
- Không có gì, có thể là đến tuổi này rồi đi chợ một lúc nên thấy hơi mệt thôi.
- Bà cũng chưa già lắm mà, nhìn vẫn còn trẻ lắm.
Mẫn Quyên nói những câu dễ nghe, nhưng Quách Tuyết Hoa chỉ tùy tiện ứng phó, trong lòng vẫn đang trầm ngâm.
Bước vào trong nhà, vú Vương cùng với túi rau xanh đi vào trong bếp, bắt đầu nấu bữa cơm tối, chuẩn bị cho ngày mai thờ cúng tổ tiên.
Trước đó vẫn còn rất tốt, tết Trùng Dương cũng muốn mời Tiêu Chỉ Tình đến nhà dùng bữa cơm gia đình, nhưng Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình vẫn chưa về, khiến cho Quách Tuyết Hoa có chút lo lắng.
Suy nghĩ một hồi, Quách Tuyết Hoa không biết có nên gọi điện thoại. Mặc dù không chắc có thể gọi được những chỉ cần nghĩ đến chuyện ở quán cà phê là Quách Tuyết Hoa lại không được thoải mái.
Đang lúc do dự thì ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động mở cửa. Giọng nói quen thuộc của Dương Thần đang vang vang ở bên ngoài.
- Ha ha…Mẹ! Vú Vương! Bà xã! Con về rồi! Người đâu? Tiểu phì nữ đâu rồi?
Phản ứng đầu tiên của Lam Lam đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách xem hoạt hình là tức giận đứng dậy, hai chân bật khỏi ghế sô pha, chạy như tên bay về phía Dương Thần.
Dương Thần ôm ngay cô gái bé nhỏ, thì bị cái đầu nhỏ bé của Lam Lam thụi vào ngực rất mạnh.
Sức mạnh “trọng quyền” này của Lam Lam kêu đến bộp một cái. Nếu như không phải Dương Thần có sức khỏe phi phàm thì e rằng đã bị đánh cho đến hộc máu rồi.
- Chú xấu xa, chú xấu xa! Không được phép gọi Lam Lam là tiểu phì nữ.
Dương Thần cười lớn. Bình thường nhìn thấy đứa bé chẳng có gì đặc biệt, nhưng lâu ngày không gặp như vậy thì trong lòng thấy nhớ nhung rất nhiều, thậm chí còn nhớ hơn cả Quách Tuyết Hoa.
Có lẽ đứa nhỏ này rất hợp với mình, càng ngày càng đáng yêu, không kìm được hôn một cái vào má của Lam Lam.
- Tiểu phì nữ dám đánh chú, chú sẽ ăn con.
Dương Thần giả vờ hung dữ.
Lam Lam thấy trên mặt ướt ướt, nghe thấy câu này thì lập tức giãy giụa hét lớn. Nhảy xuống từ trong vòng tay của Dương Thần, trốn đi rất xa, sợ hãi nhìn Dương Thần, đôi mắt tròn mở to.
Quách Tuyết Hoa từ trong nhà bếp đi ra, trước tiên là mừng rỡ, sau đó lại cười mắng:
- Đừng có hù dọa Lam Lam nữa, con dựa vào cái gì mà nói Lam Lam, con đã quên là ta dặn con trước ngày mai phải về sao?
Dương Thần nhức đầu:
- Con vốn là muốn ngày mai về, nhưng cảm thấy những thứ cần tìm cũng đã được kha khá rồi nên việc đi đến địa điểm mới để tìm cũng không còn cần thiết nữa, cho nên hôm nay về luôn. Đúng rồi, Tiêu Chỉ Tình có ghé qua, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.
Quách Tuyết Hoa gật đầu, hít sâu một hơi dài, hạ quyết tâm, tiến lên trước nói nhỏ:
- Con trai, cùng mẹ lên trên tầng, có chuyện ta muốn hỏi con.
Dương Thần cảm thấy kỳ lạ, sao lại có chuyện ngầm giống nhau vậy, nhưng biết Quách Tuyết Hoa sẽ không đùa, liền lẳng lặng không nói gì mà đi lên trên.
Chờ cho Dương Thần vào trong phòng, Quách Tuyết Hoa còn cẩn thận khóa cửa phòng lại, vội vàng hỏi:
- Dương Thần, con có cảm thấy Nhược Khê gần đây có điểm gì kỳ lạ không?
Dương Thần sửng sốt:
- Gần đây? Cái gì gần đây? Mấy hôm nay chẳng phải con ở bên ngoài sao? Nhược Khê làm sao ạ?
- Chính là…chính là chuyện Nhược Khê có gặp mặt người đàn ông lạ nào đó không?
Quách Tuyết Hoa hỏi.
Dương Thần thản nhiên cười:
- Làm sao con biết, cô ấy đi làm có thể gặp vài vị khách làm ăn, như vậy có tính không?
Quách Tuyết Hoa thở dài:
- Cái thằng này? Không để ý rồi, nên quan tâm nhiều hơn nữa xem có người nào xuất hiện cạnh Nhược Khê không mới phải…
Dương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, chau mày hỏi:
- Mẹ, mẹ có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo với con. Có phải mẹ đã nghe thấy điều gì không?
Sắc mặt Quách Tuyết Hoa trông rất khó coi, rút điện thoại ra, lấy bức ảnh chụp được đưa cho Dương Thần xem.
- Người đàn ông này, con có quen không?
Dương Thần thờ ơ, chỉ liếc qua, ánh mắt như dừng lại.
- Lý... Kiến... Hà!
Quách Tuyết Hoa vừa nghe, vội vàng nói:
- Tên là Lý Kiến Hà sao? Con quen? Anh ta làm gì vậy? Tại sao…
- Mẹ!
Dương Thần ngắt câu hỏi của Quách Tuyết Hoa, sắc mặt trầm xuống, dồn dập hỏi:
- Làm sao mẹ chụp được bức ảnh này?
Quách Tuyết Hoa liền kể lại chuyện buổi chiều đi đến công ty không gặp được Nhược Khê, khi muốn rời đi thì gặp ngay sự việc này.
- Lúc đó, sau khi mẹ chụp xong cũng không dám nhìn, trên đường làn xe bị tắc rất đông, nên vội vàng rời khỏi. Mẹ thực sự muốn đi vào hỏi xem, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Nếu như mẹ hiểu lầm Nhược Khê thì sao? Như vậy sẽ khiến nó khó có thể sống tốt được, nhưng làm sao mẹ có thể yên lòng được chứ?
Quách Tuyết Hoa buồn phiền nói.
Dương Thần trả điện thoại di động lại cho Quách Tuyết Hoa, trầm ngâm một lúc, thở dài một tiếng, thả lỏng lông mày, cười nói:
- Con tin, vấn đề là ở tên Lý Kiến Hà đó. Hắn là học trưởng của Nhược Khê khi còn học đại học, chính xác là đã từng có quan hệ rất thân thiết, nhưng đã là quá khứ rồi.
Trước đó con cũng đã từng hiểu nhầm Nhược Khê, nhưng cô ấy nói là trong lòng đã không còn tơ vương gì đến tên đó nữa. Con cũng tin cô ấy, nếu không tin thì mẹ có thể hỏi thẳng Nhược Khê xem buổi chiều gặp ai. Cô ấy nhất định sẽ không giấu diếm gì. Bởi vì việc này cũng không có gì đáng phải suy nghĩ nhiều.
Quách Tuyết Hoa bán tín bán nghi gật đầu:
- Hóa ra là học trưởng hồi đại học. Con đã quen biết như vậy thì tốt rồi, mẹ sợ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người.
- Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mẹ cũng không tin tưởng con nữa rồi. Con có thể đảm bảo. Hơn nữa Lâm Nhược Khê cũng không phải hạng phụ nữ tùy tiện. Tính cách của cô ấy đơn thuần, không cẩn thận khiến cho Lý Kiến Hà động tay động chân.
Dương Thần an ủi.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần một cái:
- Được rồi, con dâu của mẹ là tuyệt nhất, tốt nhất là như con nói, mẹ cũng hi vọng Nhược Khê không làm việc gì thẹn với lương tâm.
Mặc dù nói con đối với những người phụ nữ thực sự không làm được chuyện gì tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là con trai của ta. Ta không thể để cho những người phụ nữ khác mang tiếng bất trung với con trai của ta.
Dương Thần cảm thấy có chút xấu hổ, lại có chút cảm động. Luân thường đạo lý gì đi nữa thì khi đứng trước tình yêu thương của mẹ cũng không là gì hết.
Sau khi tiễn Quách Tuyết Hoa xuống dưới, Dương Thần cũng tắm rửa, thay trang phục. Bao nhiêu ngày dầm mưa dãi nắng ở bên ngoài, bụi bặm cũng nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Nhược Khê cũng họp xong cuộc họp trở về nhà. Quách Tuyết Hoa nghe lời Dương Thần, không nhắc đến chuyện này nữa, vẫn cười nói bình thường với Lâm Nhược Khê.
Nhìn thấy Dương Thần xuống dưới, ánh mắt Lâm Nhược Khê có chút phức tạp nhìn ngắm một hồi, mỉm cười:
- Lại ăn cơm thôi, mấy ngày này vất vả cho anh rồi.
Dương Thất thấy được sự bất an trong ánh mắt của người phụ nữ này. Điều này khiến cho Dương Thần không khỏi nghĩ đến bức ảnh ở trong điện thoại di động, trong lòng có chút không thoải mái.
- Bà xã, anh tặng em một món quà.
Dương Thần kìm nén cảm xúc của mình lại, không được tự nhiên cho lắm, từ trong túi áo rút ta một vật màu xanh.
- Oa, thật đẹp!
Mẫn Quyên từ trong bếp kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Lâm Nhược Khê cũng thấy rất thích, đó là một miếng ngọc màu tím, khuôn đúc từ tự nhiên, thủy tinh hình lăng trụ, xung quanh là sắc tím. Dưới ánh đèn, toàn bộ đường viền tuyệt diệu tự nhiên tỏa sáng lung linh.
- Đây là thứ mà một người Brazil trong khi khai thác khoáng sản đã tìm được. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng là hàng có giá trị thực, hơn nữa chính anh phát hiện ra. Anh nghĩ với một người làm việc nhiều với máy tính như em, đặt nó trên bàn làm việc, nó sẽ hấp thu phóng xạ, tốt cho sức khỏe của em hơn.
Dương Thần cười nói, đưa vật thủy tinh đó cho Lâm Nhược Khê.
Tiến gần thêm chút nữa, Dương Thần không quên thì thầm bên tai người phụ nữ:
- Nhưng anh phát hiện ra là liền lấy cắp nó, nếu không thì ở trước mặt không tặng cho Tiêu Chỉ Tình là không hợp lý, nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị cho em một món quà. Nhiều ngày như vậy không ở nhà, nếu như quà cũng không mang về thì quá là tệ rồi, phải không?
Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy vui mừng, nhưng lại nghĩ không dễ dàng gì để bị “lừa”. Chẳng phải mấy ngày này toàn cùng với người phụ nữ khác đi du ngoạn sao?
- Ừm, cảm ơn, em rất thích.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê liền trở lại vẻ lạnh lùng, bề ngoài không một chút biểu cảm nhận món quà, đặt miếng ngọc lên cạnh bàn trà, tiếp tục bưng thức ăn từ trong nhà bếp ra.
Quách Tuyết Hoa nhướn mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vú Vương và Mẫn Quyên thì lại thích thú nhìn ngắm viên ngọc một hồi.
Duy chỉ có Lam Lam là rất hoài nghi, chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, tự nói:
- Chú xấu xa tặng viên đá làm gì, viên đá đó lại không ăn được.
Dương Thần không nhịn được cười, điều này tự dưng làm hắn cảm thấy như quay về một năm trước đó khi mới quen Lâm Nhược Khê. Biểu cảm và nụ hôn lạnh lùng này lâu lắm chưa được thử, đủ để bản thân thèm khát.
Nhưng may mà Dương Thần khống chế cảm xúc rất tốt, như vậy mãi thì cũng quen, sau khi ngồi xuống, bắt đầu cầm miếng đùi gà lên gặm.
Quách Tuyết Hoa thấy đứa con trai không lo nghĩ gì của mình bắt đầu ăn thì âm thầm nghĩ ngợi, lại bất lực, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang bưng thức ăn đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng rõ rệt.
Dương Thần không nhịn được cười, điều này tự dưng làm hắn cảm thấy như quay về một năm trước đó khi mới quen Lâm Nhược Khê. Biểu cảm và nụ hôn lạnh lùng này lâu lắm chưa được thử, đủ để bản thân thèm khát.
Nhưng may mà Dương Thần khống chế cảm xúc rất tốt, như vậy mãi thì cũng quen, sau khi ngồi xuống, bắt đầu cầm miếng đùi gà lên gặm.
Quách Tuyết Hoa thấy đứa con trai không lo nghĩ gì của mình bắt đầu ăn thì âm thầm nghĩ ngợi, lại bất lực, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đang bưng thức ăn đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng rõ rệt.
/1662
|