Sự trở về của Dương Thần khiến cho toàn gia đình được đoàn tụ cùng nhau dùng bữa cơm tối, cứ giống như một cuộc thi xem ai ăn nhiều hơn. Lam Lam không khỏi nhìn Dương Thần, nuốt từng miếng to một.
Căn bản là Quách Tuyết Hoa vẫn lo lắng đứa nhỏ này không biết có tiêu hóa được tốt không, kết quả là đến sau này mới phát hiện ra tất cả sự lo lắng đó đều thừa. Dạ dày của đứa nhỏ này với tố chất về sức khỏe của nó tốt hơn cả bình thường, không chừng ăn thép ăn sắt còn tiêu hóa hết.
Khi ăn được một nửa thì vú Vương đột nhiên nghĩ đến việc lúc trưa Quách Tuyết Hoa muốn kêu Lâm Nhược Khê cùng đi quét dọn mộ, bèn thuận miệng hỏi:
- Tuyết Hoa, tôi còn chưa hỏi hôm nay đi quét dọn mộ chưa?
Quách Tuyết Hoa ngẩn người ra, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm nhìn về phía Lâm Nhược Khê.
Còn Lâm Nhược Khê thì nghi ngờ hỏi:
- Mẹ, quét dọn cái gì?
- À… buổi trưa mẹ có đi đến công ty tìm con, xem xem con có thời gian rảnh không, dù sao thì mai cũng là tết Trùng Dương, muốn cùng con đi đến thăm mộ của mẹ và bà nội con một chuyến, dù sao thì mẹ cũng chưa từng đến thăm lần nào.
Quách Tuyết Hoa cười giải thích.
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên một tia ấm áp:
- Mẹ nên nói với con sớm hơn mới phải, buổi trưa con vừa mới xuống dưới quán cà phê dưới tầng lầu, thực ra có thời gian để đi.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa chột dạ, không nhịn được nói:
- Quán cà phê? Buổi trưa một mình đi đến quán cà phê sao? Làm sao mà ăn trưa được chứ?
Nghe đến vấn đề này, Dương Thần đang đua ăn cùng với Lam Lam chợt dừng đũa lại.
Quách Tuyết Hoa hỏi như vậy để xem động thái, Dương Thần hiểu rõ là muốn thử xem Lâm Nhược Khê có giấu diếm điều gì không.
Trong lòng Dương Thần thở dài một tiếng, không ngờ Quách Tuyết Hoa lại không yên tâm như vậy, nhưng đã hỏi rồi thì cũng chỉ có thể xem Lâm Nhược Khê nói ra sao.
Còn Lâm Nhược Khê thì hiện lên hình ảnh Lý Kiến Hà năn nỉ mình, ngẩn người ra, lắc đầu:
- Không phải, con và Thiện Ny đi cùng nhau, cô ấy nói muốn ăn bánh ngọt.
- Chỉ có Thiện Ny thôi sao? Không gặp người quen gì sao?
Quách Tuyết Hoa như vô tình hỏi.
Dương Thần cảm thấy hỏi như vậy cũng có chút hơi quá, giống như tra hỏi phạm nhân vậy.
- Mẹ, sao lại hỏi như vậy, còn có thể gặp ai được nữa chứ, đã nói là cùng Thiện Ny đi ăn rồi mà. Đúng không Nhược Khê?
Nhược Khê cười miễn cưỡng với Dương Thần, lòng bàn tay toát mồ hồi, trước đó Lý Kiến Hà có xuất hiện tại phòng làm việc, phản ứng mãnh liệt của Dương Thần khiến cô có chút sợ hãi, nên cô đã lựa chọn giấu chuyện gặp Lý Kiến Hà đi.
- Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này, con và Thiện Ny hai người đi với nhau, không gặp ai khác…
Lâm Nhược Khê cố gắng trấn tĩnh nói.
Cô vừa nói xong thì sắc mặt thoải mái của Dương Thần liền trở nên cứng nhắc, nắm lấy chiếc đũa, suýt nữa thì bẻ gãy.
Quách Tuyết Hoa cũng không ngờ, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, lập tức nhếch môi, sắc mặt trở nên khó coi, lộ vẻ tức giận.
Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng ý thức được điều gì đang xảy ra, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải con nói sai điều gì không?
- Ta không biết con có đi cùng Thiện Ny hay không, nhưng sao ta lại nhìn thấy một người khác nữa.
Quách Tuyết Hoa nói rồi, lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh chụp được cho Lâm Nhược Khê.
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên vẻ hoảng loạn, lúng túng nhìn một hồi, mới cẩn thận nhìn tiếp.
Những người khác trên bàn đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này là thế nào, sao đột nhiên không khí lại trở nên ngột ngạt như vậy.
Dương Thần buông chiếc đũa xuống, sầm sầm sắc mặt nhìn Lâm Nhược Khê:
- Chuyện này là thế nào?
Lâm Nhược Khê nhìn bức ảnh ở trong điện thoại, rõ ràng là cảnh Lý Kiến Hà cầm tay mình, vì góc độ chụp được bức ảnh khiến cho người ta cảm thấy giống như hai người đang nắm tay nhau.
Sau một hồi, sắc mặt Lâm Nhược Khê trở nên trắng bệch, đồng thời đã hiểu Quách Tuyết Hoa sao lại hỏi hàm ý như vậy, và cũng hiểu sao Dương Thần lại nhìn mình với ánh mắt phức tạp như vậy.
Nhưng theo đó, ngoại trừ sự hoảng loạn ở trong lòng thì nhiều hơn cả là sự uất ức và giận dữ.
- Mẹ… Mẹ…Sao mẹ có thể chụp con?
Lâm Nhược Khê không nhịn được đặt chiếc điện thoại lên trên mặt bàn.
Lần này, ngay cả Lam Lam cũng bị dọa cho sợ. Đứa trẻ dường như vì sự tức giận của mẹ mình mà co người lại, lo lắng ngồi ngây trên bàn.
- Tiểu thư…đây là….chuyện này là sao? Đừng có kích động, người cùng một nhà thì nên nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.
Vú Vương khuyên giải, vội vàng cầm chiếc điện thoại của Quách Tuyết Hoa lên xem.
Vừa nhìn thì không thấy sao, nhưng vú Vương lại nhận ra Lý Kiến Hà, sau khi suy nghĩ một hồi, nói:
- Đây chẳng phải là Lý Kiến Hà mà tiểu thư quen khi học đại học sao?Khi Tổng giám đốc còn ở thì tôi có gặp qua người này, sao tiểu thư lại gặp anh ta. Không phải anh ta đã kết hôn và đi nước ngoài rồi sao?
Vú Vương nói một cách vô ý, nhưng lại khiến cho Quách Tuyết Hoa nghe sang một nghĩa khác.
- Cái gì? Còn kết hôn nữa sao?
Sắc mặt của Quách Tuyết Hoa đanh lại:
- Nhược Khê, bức ảnh này chẳng qua là vừa đúng lúc nhìn thấy nên mới chụp, đứng ở bên đường không muốn nhìn cũng khó.
Nhưng vấn đề bây giờ là tại sao con lại lừa ta, lẽ nào lại có chuyện gì không thể nói sao?
Lâm Nhược Khê tức giận đến nỗi thân thể mềm nhũn ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt lạnh lùng, vành mắt đỏ hoe, bỗng nhiên đứng dậy.
- Mẹ, mẹ đang nghi ngờ con?
- Ta vẫn cho rằng con là một đứa trẻ trung thực, nếu như còn có thể thẳng thắn nói ra thì hà tất ta phải nghi ngờ con?
- Con cũng có nỗi khổ của riêng mình. Hơn nữa lẽ nào con không thể có bí mật riêng sao?
Lâm Nhược Khê đau khổ nói.
- Chuyện này thì có gì là bí mật chứ?
Quách Tuyết Hoa nóng giận, lớn tiếng.
Lâm Nhược Khê lộ vẻ đau buồn, cười lắc đầu:
- Con không ngờ, mẹ lại cho rằng con là một người như vậy…Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?
- Vậy sao con lại đối xử với Dương Thần như vậy?
Quách Tuyết Hoa cũng phản lại:
- Con có biết lúc ta đưa bức ảnh cho Dương Thần, nó đã nói tốt giúp con, nó cũng khuyên ta nên tin con, nó đảm bảo con không có dính dáng gì đến người đàn ông đó. Nó còn không cho ta hỏi con nữa.
Còn con thì sao? Con cương quyết nói dối chúng ta. Uổng công Dương Thần nói con trong sáng vô tư.
Lâm Nhược Khê thở mạnh, lạnh lùng nhìn Dương Thần:
- Hóa ra anh còn giúp em nói tốt sao? Thực sự cảm ơn anh. Nhưng anh đã xem qua rồi mà còn cảm thấy em trong sáng vô tư, vậy tại sao không nói với em. Tại sao anh lại để mẹ nói bóng nói gió tra hỏi em như vậy? Anh cảm thấy không tiện mở miệng hay là sợ em nói anh bụng dạ hẹp hòi?
Trong lòng Dương Thần hỗn tạp vô cùng, ngoại trừ sự thất vọng và đau lòng ra thì là sự bất lực.
Nhưng sự châm biếm của Lâm Nhược Khê lại khiến cho Dương Thần cảm thấy có lửa đốt trong lòng.
- Lâm Nhược Khê, em còn nói anh lợi dụng mẹ để thử em sao?
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Em nói lại lần nữa xem nào…
- Có gì mà không dám chứ. Anh là đồ đê tiện.
Dương Thần đứng mạnh dậy, vẻ mặt tức giận, mặt đỏ bừng bừng nói:
- Trong lòng tôi luôn tin tưởng cô, nhưng trong mắt cô không ngờ tôi lại là một thằng đê tiện.
Quách Tuyết Hoa tức giận đến phát run, còn vú Vương đã ý thức được sự sai lầm từ sự vô tư của mình, nhanh chóng kêu Mẫn Quyên bế Lam Lam lên lầu, tránh được cuộc cãi vã nảy lửa này.
- Chơi đùa tôi như một con ngốc thì thú vị lắm sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thần, quay người đi lấy túi và áo khoác ở trên giá, đi thẳng ra khỏi phòng.
Sắc mặt Dương Thần lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt nắm đấm, kêu “rắc rắc”.
Quách Tuyết Hoa lau nước mắt, nức nở nói:
- Dương Thần, con mau đuổi theo đi. Dù sao vấn đề cũng phải được làm rõ ràng.
Dương Thần thở một hơi dài, xoay người đuổi theo.
Xông vào trong gara, không đợi cho Lâm Nhược Khê nổ máy xe, Dương Thần đã tiến đến túm lấy tay người phụ nữ này.
- Cô muốn đi đâu?
- Buông tôi ra.
Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Nhược Khê tràn đầy sự lạnh lùng.
- Cô muốn chạy trốn sao?
- Chạy trốn? Tôi chạy trốn thế nào đây?
Lâm Nhược Khê cười nhạo:
- Dù sao thì tôi cũng không biết đi đâu, nhưng chẳng phải anh đang quản tôi sao? Lần này là mẹ chụp ảnh, không biết lần sau thì ai chụp nữa đây?
- Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Mẹ chỉ tình cờ bắt gặp, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn quản cô.
Dương Thầnn buồn bã cao giọng nói.
- Có hay không thì bản thân anh là người rõ nhất.
Dương Thần chửi thầm vài tiếng, không dám tin, nhìn người phụ nữ:
- Lâm Nhược Khê, hôm nay rốt cuộc cô làm sao vậy? Nếu như là hiểu lầm thì nên nói cho rõ ràng. Nếu như không phải cô gặp mặt Lý Kiến Hà, các người không phải nắm tay nhau thì sẽ không xảy ra những việc như thế này.
Cho dù là mẹ chụp vào lúc không thích hợp, nhưng vấn đề này lẽ nào là do mẹ tạo ra sao? Nếu như cô thẳng thắn nói ra thì lẽ nào cô cảm thấy tôi sẽ hiểu lầm cô sao?
Dương Thần chửi thầm vài tiếng, không dám tin, nhìn người phụ nữ:
- Lâm Nhược Khê, hôm nay rốt cuộc cô làm sao vậy? Nếu như là hiểu lầm thì nên nói cho rõ ràng. Nếu như không phải cô gặp mặt Lý Kiến Hà, các người không phải nắm tay nhau thì sẽ không xảy ra những việc như thế này.
Cho dù là mẹ chụp vào lúc không thích hợp, nhưng vấn đề này lẽ nào là do mẹ tạo ra sao? Nếu như cô thẳng thắn nói ra thì lẽ nào cô cảm thấy tôi sẽ hiểu lầm cô sao?
Căn bản là Quách Tuyết Hoa vẫn lo lắng đứa nhỏ này không biết có tiêu hóa được tốt không, kết quả là đến sau này mới phát hiện ra tất cả sự lo lắng đó đều thừa. Dạ dày của đứa nhỏ này với tố chất về sức khỏe của nó tốt hơn cả bình thường, không chừng ăn thép ăn sắt còn tiêu hóa hết.
Khi ăn được một nửa thì vú Vương đột nhiên nghĩ đến việc lúc trưa Quách Tuyết Hoa muốn kêu Lâm Nhược Khê cùng đi quét dọn mộ, bèn thuận miệng hỏi:
- Tuyết Hoa, tôi còn chưa hỏi hôm nay đi quét dọn mộ chưa?
Quách Tuyết Hoa ngẩn người ra, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm nhìn về phía Lâm Nhược Khê.
Còn Lâm Nhược Khê thì nghi ngờ hỏi:
- Mẹ, quét dọn cái gì?
- À… buổi trưa mẹ có đi đến công ty tìm con, xem xem con có thời gian rảnh không, dù sao thì mai cũng là tết Trùng Dương, muốn cùng con đi đến thăm mộ của mẹ và bà nội con một chuyến, dù sao thì mẹ cũng chưa từng đến thăm lần nào.
Quách Tuyết Hoa cười giải thích.
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên một tia ấm áp:
- Mẹ nên nói với con sớm hơn mới phải, buổi trưa con vừa mới xuống dưới quán cà phê dưới tầng lầu, thực ra có thời gian để đi.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa chột dạ, không nhịn được nói:
- Quán cà phê? Buổi trưa một mình đi đến quán cà phê sao? Làm sao mà ăn trưa được chứ?
Nghe đến vấn đề này, Dương Thần đang đua ăn cùng với Lam Lam chợt dừng đũa lại.
Quách Tuyết Hoa hỏi như vậy để xem động thái, Dương Thần hiểu rõ là muốn thử xem Lâm Nhược Khê có giấu diếm điều gì không.
Trong lòng Dương Thần thở dài một tiếng, không ngờ Quách Tuyết Hoa lại không yên tâm như vậy, nhưng đã hỏi rồi thì cũng chỉ có thể xem Lâm Nhược Khê nói ra sao.
Còn Lâm Nhược Khê thì hiện lên hình ảnh Lý Kiến Hà năn nỉ mình, ngẩn người ra, lắc đầu:
- Không phải, con và Thiện Ny đi cùng nhau, cô ấy nói muốn ăn bánh ngọt.
- Chỉ có Thiện Ny thôi sao? Không gặp người quen gì sao?
Quách Tuyết Hoa như vô tình hỏi.
Dương Thần cảm thấy hỏi như vậy cũng có chút hơi quá, giống như tra hỏi phạm nhân vậy.
- Mẹ, sao lại hỏi như vậy, còn có thể gặp ai được nữa chứ, đã nói là cùng Thiện Ny đi ăn rồi mà. Đúng không Nhược Khê?
Nhược Khê cười miễn cưỡng với Dương Thần, lòng bàn tay toát mồ hồi, trước đó Lý Kiến Hà có xuất hiện tại phòng làm việc, phản ứng mãnh liệt của Dương Thần khiến cô có chút sợ hãi, nên cô đã lựa chọn giấu chuyện gặp Lý Kiến Hà đi.
- Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này, con và Thiện Ny hai người đi với nhau, không gặp ai khác…
Lâm Nhược Khê cố gắng trấn tĩnh nói.
Cô vừa nói xong thì sắc mặt thoải mái của Dương Thần liền trở nên cứng nhắc, nắm lấy chiếc đũa, suýt nữa thì bẻ gãy.
Quách Tuyết Hoa cũng không ngờ, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, lập tức nhếch môi, sắc mặt trở nên khó coi, lộ vẻ tức giận.
Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng ý thức được điều gì đang xảy ra, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải con nói sai điều gì không?
- Ta không biết con có đi cùng Thiện Ny hay không, nhưng sao ta lại nhìn thấy một người khác nữa.
Quách Tuyết Hoa nói rồi, lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh chụp được cho Lâm Nhược Khê.
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên vẻ hoảng loạn, lúng túng nhìn một hồi, mới cẩn thận nhìn tiếp.
Những người khác trên bàn đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này là thế nào, sao đột nhiên không khí lại trở nên ngột ngạt như vậy.
Dương Thần buông chiếc đũa xuống, sầm sầm sắc mặt nhìn Lâm Nhược Khê:
- Chuyện này là thế nào?
Lâm Nhược Khê nhìn bức ảnh ở trong điện thoại, rõ ràng là cảnh Lý Kiến Hà cầm tay mình, vì góc độ chụp được bức ảnh khiến cho người ta cảm thấy giống như hai người đang nắm tay nhau.
Sau một hồi, sắc mặt Lâm Nhược Khê trở nên trắng bệch, đồng thời đã hiểu Quách Tuyết Hoa sao lại hỏi hàm ý như vậy, và cũng hiểu sao Dương Thần lại nhìn mình với ánh mắt phức tạp như vậy.
Nhưng theo đó, ngoại trừ sự hoảng loạn ở trong lòng thì nhiều hơn cả là sự uất ức và giận dữ.
- Mẹ… Mẹ…Sao mẹ có thể chụp con?
Lâm Nhược Khê không nhịn được đặt chiếc điện thoại lên trên mặt bàn.
Lần này, ngay cả Lam Lam cũng bị dọa cho sợ. Đứa trẻ dường như vì sự tức giận của mẹ mình mà co người lại, lo lắng ngồi ngây trên bàn.
- Tiểu thư…đây là….chuyện này là sao? Đừng có kích động, người cùng một nhà thì nên nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.
Vú Vương khuyên giải, vội vàng cầm chiếc điện thoại của Quách Tuyết Hoa lên xem.
Vừa nhìn thì không thấy sao, nhưng vú Vương lại nhận ra Lý Kiến Hà, sau khi suy nghĩ một hồi, nói:
- Đây chẳng phải là Lý Kiến Hà mà tiểu thư quen khi học đại học sao?Khi Tổng giám đốc còn ở thì tôi có gặp qua người này, sao tiểu thư lại gặp anh ta. Không phải anh ta đã kết hôn và đi nước ngoài rồi sao?
Vú Vương nói một cách vô ý, nhưng lại khiến cho Quách Tuyết Hoa nghe sang một nghĩa khác.
- Cái gì? Còn kết hôn nữa sao?
Sắc mặt của Quách Tuyết Hoa đanh lại:
- Nhược Khê, bức ảnh này chẳng qua là vừa đúng lúc nhìn thấy nên mới chụp, đứng ở bên đường không muốn nhìn cũng khó.
Nhưng vấn đề bây giờ là tại sao con lại lừa ta, lẽ nào lại có chuyện gì không thể nói sao?
Lâm Nhược Khê tức giận đến nỗi thân thể mềm nhũn ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt lạnh lùng, vành mắt đỏ hoe, bỗng nhiên đứng dậy.
- Mẹ, mẹ đang nghi ngờ con?
- Ta vẫn cho rằng con là một đứa trẻ trung thực, nếu như còn có thể thẳng thắn nói ra thì hà tất ta phải nghi ngờ con?
- Con cũng có nỗi khổ của riêng mình. Hơn nữa lẽ nào con không thể có bí mật riêng sao?
Lâm Nhược Khê đau khổ nói.
- Chuyện này thì có gì là bí mật chứ?
Quách Tuyết Hoa nóng giận, lớn tiếng.
Lâm Nhược Khê lộ vẻ đau buồn, cười lắc đầu:
- Con không ngờ, mẹ lại cho rằng con là một người như vậy…Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?
- Vậy sao con lại đối xử với Dương Thần như vậy?
Quách Tuyết Hoa cũng phản lại:
- Con có biết lúc ta đưa bức ảnh cho Dương Thần, nó đã nói tốt giúp con, nó cũng khuyên ta nên tin con, nó đảm bảo con không có dính dáng gì đến người đàn ông đó. Nó còn không cho ta hỏi con nữa.
Còn con thì sao? Con cương quyết nói dối chúng ta. Uổng công Dương Thần nói con trong sáng vô tư.
Lâm Nhược Khê thở mạnh, lạnh lùng nhìn Dương Thần:
- Hóa ra anh còn giúp em nói tốt sao? Thực sự cảm ơn anh. Nhưng anh đã xem qua rồi mà còn cảm thấy em trong sáng vô tư, vậy tại sao không nói với em. Tại sao anh lại để mẹ nói bóng nói gió tra hỏi em như vậy? Anh cảm thấy không tiện mở miệng hay là sợ em nói anh bụng dạ hẹp hòi?
Trong lòng Dương Thần hỗn tạp vô cùng, ngoại trừ sự thất vọng và đau lòng ra thì là sự bất lực.
Nhưng sự châm biếm của Lâm Nhược Khê lại khiến cho Dương Thần cảm thấy có lửa đốt trong lòng.
- Lâm Nhược Khê, em còn nói anh lợi dụng mẹ để thử em sao?
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Em nói lại lần nữa xem nào…
- Có gì mà không dám chứ. Anh là đồ đê tiện.
Dương Thần đứng mạnh dậy, vẻ mặt tức giận, mặt đỏ bừng bừng nói:
- Trong lòng tôi luôn tin tưởng cô, nhưng trong mắt cô không ngờ tôi lại là một thằng đê tiện.
Quách Tuyết Hoa tức giận đến phát run, còn vú Vương đã ý thức được sự sai lầm từ sự vô tư của mình, nhanh chóng kêu Mẫn Quyên bế Lam Lam lên lầu, tránh được cuộc cãi vã nảy lửa này.
- Chơi đùa tôi như một con ngốc thì thú vị lắm sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thần, quay người đi lấy túi và áo khoác ở trên giá, đi thẳng ra khỏi phòng.
Sắc mặt Dương Thần lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt nắm đấm, kêu “rắc rắc”.
Quách Tuyết Hoa lau nước mắt, nức nở nói:
- Dương Thần, con mau đuổi theo đi. Dù sao vấn đề cũng phải được làm rõ ràng.
Dương Thần thở một hơi dài, xoay người đuổi theo.
Xông vào trong gara, không đợi cho Lâm Nhược Khê nổ máy xe, Dương Thần đã tiến đến túm lấy tay người phụ nữ này.
- Cô muốn đi đâu?
- Buông tôi ra.
Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Nhược Khê tràn đầy sự lạnh lùng.
- Cô muốn chạy trốn sao?
- Chạy trốn? Tôi chạy trốn thế nào đây?
Lâm Nhược Khê cười nhạo:
- Dù sao thì tôi cũng không biết đi đâu, nhưng chẳng phải anh đang quản tôi sao? Lần này là mẹ chụp ảnh, không biết lần sau thì ai chụp nữa đây?
- Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Mẹ chỉ tình cờ bắt gặp, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn quản cô.
Dương Thầnn buồn bã cao giọng nói.
- Có hay không thì bản thân anh là người rõ nhất.
Dương Thần chửi thầm vài tiếng, không dám tin, nhìn người phụ nữ:
- Lâm Nhược Khê, hôm nay rốt cuộc cô làm sao vậy? Nếu như là hiểu lầm thì nên nói cho rõ ràng. Nếu như không phải cô gặp mặt Lý Kiến Hà, các người không phải nắm tay nhau thì sẽ không xảy ra những việc như thế này.
Cho dù là mẹ chụp vào lúc không thích hợp, nhưng vấn đề này lẽ nào là do mẹ tạo ra sao? Nếu như cô thẳng thắn nói ra thì lẽ nào cô cảm thấy tôi sẽ hiểu lầm cô sao?
Dương Thần chửi thầm vài tiếng, không dám tin, nhìn người phụ nữ:
- Lâm Nhược Khê, hôm nay rốt cuộc cô làm sao vậy? Nếu như là hiểu lầm thì nên nói cho rõ ràng. Nếu như không phải cô gặp mặt Lý Kiến Hà, các người không phải nắm tay nhau thì sẽ không xảy ra những việc như thế này.
Cho dù là mẹ chụp vào lúc không thích hợp, nhưng vấn đề này lẽ nào là do mẹ tạo ra sao? Nếu như cô thẳng thắn nói ra thì lẽ nào cô cảm thấy tôi sẽ hiểu lầm cô sao?
/1662
|