Vốn tưởng rằng lão gia đã chuẩn bị tốt cho việc phẫu thuật. Khoảng thời gian này cũng sẽ không có gì quan trọng khác để làm, nhưng vì sự trở về của Trinh Tú nên đã mở một bữa tiệc chào đón.
Mấy ngày này vì sự trở về của Trinh Tú mà sức khỏe của Park Chuan đã tốt lên khá nhiều. Vì cuộc phẫu thuật mà khả năng điều chỉnh sức khỏe đã phát huy tác dụng.
Trước kia vì tình trạng sức khỏe không thể mở một bữa tiệc hoan nghênh kịp thời, phải kéo dài đến hai ngày mới lục tục chuẩn bị hoàn tất.
Bữa tiệc lần này, một là muốn những nhân vật xã hội trong giới thượng lưu ở Seoul có quan hệ thân thiết với nhà họ Park đến làm quen với Trinh Tú, sau đó là để tuyên bố Park Chuan chuẩn bị bước vào cuộc phẫu thuật ung thư gan, không giống như những tin đồn nhảm ở khắp nơi.
Đương nhiên, đây cũng là để tuyên bố với bên ngoài rằng, Park Chuan đã tìm thấy gan để thay thế, để khiến cho những cốt cán trong tập đoàn Tinh Nguyệt an tâm hơn.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc của tập đoàn Tinh Nguyệt được tổ chức tại một khách sạn 5 sao.
Bên trong phòng tổ chức tiệc, không khí vô cùng hoành tráng, khắp nơi đều là những người comle và đeo cà vạt, hoặc là những nhân vật thành công mặc áo bành tô, thêm vào đó là những cô cô gái mặc những chiếc váy áo dạ hội màu hồng, cũng có một số quý bà trẻ tuổi, ăn mặc quần áo sặc sỡ mang phong cách Hàn Quốc.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê không thuộc tuýp người thích sự ồn ào và náo nhiệt, đôi vợ chồng trẻ này bước vào trong hội trường, cũng không có ai quen biết, tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, cầm hai ly rượu lên lặng lẽ chờ đợi.
Vì khí chất khác nhau nên đại đa số những người Hàn Quốc đều có thể nhận ra được, Dương Thần và Lâm Nhược Khê là người Hoa Hạ. Đa số đều có chút hoài nghi nhưng cũng không tiến lên trên để hỏi.
Cũng có một phần nguyên nhân vì Lâm Nhược Khê không thu hút ánh nhìn của người khác, cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, vì không được quyến rũ nên rất dễ khiến cho những người khác bỏ qua.
Park Chuan ngồi ở trung tâm bữa tiệc, nhận không ít những lời chúc của mọi người. Bên cạnh ông ấy là bố con nhà họ Goo- Goo Chi Yong và Goo Yu, cùng với một bác sỹ tên Leen.
Lúc này, Park Chuan cũng sẽ không có thời giờ rảnh rỗi để chào hỏi hai vợ chồng Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Bỗng nhiên, có một người phụ nữ da trắng cao cao trong đám đông, đi thẳng đến chỗ Dương Thần và Lâm Nhược Khê, kéo một chiếc ghế ra để ngồi.
Kêu bồi bàn đưa cho một ly rượu, nhấp một ngụm lớn, như đang rất khát.
Jane mặc bộ dạ hội màu hồng, thoáng nhìn qua trông cô có vẻ bực mình, giơ tay ra phẩy phẩy lẩm bẩm:
- Sớm biết thì thế thì ăn mặc quần áo như khi đi làm giống chị Lâm cho rồi. Đàn ông Hàn Quốc dai như đỉa. Tiếng Anh đã chẳng nói được rồi lại còn nhiều lời. Em nói với họ rằng em có thể dùng tiếng Hàn để nói chuyện, vậy mà bọn họ lại còn giả bộ dùng tiếng Anh như là họ giỏi lắm ý. Thật tức chết đi được.
Nhìn thấy người đàn ông kia chớp mắt không ngừng với Jane, Dương Thần tỏ ra rất cảm thông, gật gật đầu:
- Không để ý đến bọn họ là được ý mà. Có lúc không lịch sự cũng không hẳn là chuyện xấu.
Jane nhướn mày nói:
- Khó mà làm được, em là thục nữ.
Lâm Nhược Khê không thể nhịn được cười:
- Jane, thục nữ thì sẽ không nói xấu sau lưng người khác như vậy đâu.
Jane che miệng lại, cười hì hì.
Dương Thần tò mò hỏi:
- Cuộc phẫu thuật của Hội trưởng Park Chuan rốt cuộc là do ai làm. Mấy ngày nay không phải là em đi kiểm tra ông ấy sao? Lẽ nào do Leen làm?
Jane tỏ vẻ bất cần nhún vai:
- Hội trưởng Park Chuan dường như không tin em lắm, có thể là do em còn quá trẻ, hơn nữa nhà họ Goo lại đảm bảo cho ca phẫu thuật của bác sỹ Lee. Bác sỹ Lee cũng chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật này nhiều hơn em.
Thực ra sau buổi tối ngày hôm đó, em đã không quan tâm rồi. Em cũng không phải là một kẻ thèm đi phẫu thuật, cũng không cần phải cướp việc làm của họ. Dù sao thì phẫu thuật gan cũng không phải là một cuộc phẫu thuật quá khó. Nếu như không phải là hai học trò của em đến mời em thì em đã không qua đó rồi.
- Vậy mấy ngày này em làm gì?
Dương Thần buồn bực.
Jane hưng phấn nói:
- Em đi đến một làng gần núi của Seoul, học cách làm thế nào để làm được kim chi ngon nhất.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhất thời nuốt nước bọt cái ực, có một chút không hiểu việc này có gì thích thú.
- Không phải em nói là nhà họ Park trả em rất nhiều thù lao sao? Không phải là thù lao mà em muốn cao quá đấy chứ, vì vậy mà ông ấy mới lựa chọn việc chủ động đi mời bác sỹ Leen kia?
Dương Thần hỏi.
Jane nhíu mày gật đầu:
- Có thể, bởi vì theo lý mà nói thì cuộc phẫu thuật này ở nước Mỹ có thể tốn đến một triệu USD mới hoàn thành được. Nhà họ Goo cũng có thể vì Hội trưởng Park mà làm phẫu thuật miễn phí.
- Vậy em đòi thù lao bao nhiêu?
Dương Thần hiếu kỳ hỏi.
Jane giơ hai ngón tay ra.
- Hai triệu?
- Sao có thể chứ?
Jane đưa mắt:
- Hai triệu còn chưa đủ để em giúp ông ấy kiểm tra lưỡi, 20 triệu, hơn nữa lại còn phải là bảng Anh.
- Hả…
Dương Thần hít một hơi sâu, vậy chẳng phải là tương đương với hơn 200 triệu nhân dân tệ sao?
Đây nào phải là bác sỹ đi khám bệnh chứ. Đây rõ ràng là đi cướp tiền của người ta mà.
Lâm Nhược Khê cũng khó có thể tin được, không nhịn được, nói:
- Jane, em làm phẫu thuật sao lại đắt như vậy?
Jane thản nhiên nói:
- Điều đó cũng phải tùy từng người. Nếu như là dân khó khăn ở những vùng có chiến tranh thì chữa miễn phí, nhưng nhà họ Park lại là một gia tộc giàu có xếp thứ hai ở châu Á, 20 triệu bảng Anh cũng tương đương với thân phận của ông ấy, thực sự đối với ông ấy không là gì cả.
Hơn nữa, em và ông ấy cũng chẳng có giao tình gì, giá tình bạn cũng miễn rồi. Ông ấy chẳng phải muốn cuộc phẫu thuật phải thành công 100% sao? Em đảm bảo 100% là em không bao giờ thất bại.
Người phụ nữ này lắc lắc đầu ngón tay.
- Thảo nào ông ấy không chọn em. Với cái giá này của em, cho dù là cứu ông ấy thì ông ấy cũng sẽ hộc máu ra thôi.
Dương Thần cười khổ, Lâm Nhược Khê ở một bên cũng gật đầu đồng ý.
- Không liên quan đến em. Căn bản là em không có hứng thú làm phẫu thuật như nhiều bác sỹ khác, đặc biệt lại còn muốn em từ xa xôi đến để làm. Chẳng qua là tuổi ông ấy đã cao, trước đó lại có làm một số cuộc phẫu thuật lớn, độ khó tăng lên chút, nên em mới đến.
Jane thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ hỏi Dương Thần:
- Ông xã, không phải anh có thể ngăn máu độc cho người khác rất nhanh không? Chi bằng anh thử chữa trị cho Park Chuan xem sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Không thể được, anh không phải thần tiên. Anh chỉ làm được một số trị liệu thô thôi. Còn đây là cơ quan của người ra bị hỏng, lại là những bộ phận quan trọng nhất liên quan đến tính mạng của người ta. Không được phép làm sai một phần nào cả. Anh cũng không phải là bác sỹ, không hiểu lắm đối với việc trị liệu sinh lý.
Cũng giống như một chiếc xe, anh có thể rửa, thay dầu, nhưng anh vẫn không phải là nhân viên sửa chữa, càng không phải là một kỹ sư về ô tô. Nếu muốn thay động cơ xe, điều chỉnh hệ thống điện của xe thì phải mời kỹ sư đến.
Đang trò chuyện thì từ cửa của phòng yến tiệc có hai bóng người đang từ từ bước vào, thu hút sự chú ý của Dương Thần.
Nhìn tỉ mỉ, không ngờ là Park Jung Hoon và Lý Tinh Tinh!
Park Jung Hoon mặc một bộ comle màu trắng, trông rất khôi ngô tuấn tú, khí chất ung dung.
Còn Lý Tinh Tinh mặc một bộ dạ hội màu hồng, cạnh chiếc eo nhỏ nhắn có cài một chiếc nơ to, lộ ra một bộ ngực căng tròn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người đều quay lại nhìn. Đối với một nhân vật chủ chốt của tập đoàn Tinh Nguyệt hiện nay như Park Jung Hoon, đại đa số mọi người đều quen thuộc với cái tên này.
Rất nhanh sau đó, không ít người đều bước qua chào hỏi Park Jung Hoon, cũng có người hỏi người đi bên cạnh Park Jung Hoon-Lý Tinh Tinh là ai. Đa số đều mỉm cười thiện ý.
Lý Tinh Tinh cười hơi rụt rè. Dưới sự giới thiệu của Park Jung Hoon, chào hỏi với những quý khách này.
Cảnh này khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê không kìm được nhìn nhau, đôi bên đều thấy được sự bất an trong mắt đối phương.
- Tinh Tinh, cô, sao giống như…
Lâm Nhược Khê không dám nói tiếp. Việc này đúng là ngoài dự đoán.
Dương Thần nhíu mày, nhìn về phía Lý Tinh Tinh, đúng lúc Lý Tinh Tinh cũng quét ánh mắt qua Dương Thần.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Lý Tinh Tinh chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục trò chuyện tiếp với những vị khách lạ mặt khác.
Trong mắt Dương Thần lộ vẻ lo lắng, nhìn thấy bộ dạng cười nói của Lý Tinh Tinh và Park Jung Hoon, không thể nào yên tâm được.
Mà lúc này, trong sảnh lớn, Park Jung Hoon và Lý Tinh Tinh đang đứng cạnh nhau, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không ít người bắt đầu tiến lên chúc phúc hai người, không biết là thật hay giả.
Trong mắt Dương Thần hiện lên đầy sự phức tạp, cuối cùng thì lộ vẻ tức giận, đứng dậy định bước qua đó.
Nhưng Lâm Nhược Khê đã nhanh tay túm lấy Dương Thần, vội vàng nói:
- Anh định làm gì?
- Cô ấy đang lấy hạnh phúc của mình để đánh cược, lẽ nào em muốn anh nhìn thấy cô ấy cứ bước sai tiếp sao?
Dương Thần cố nén sự tức giận lại.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê như trắng bệch ra:
- Lẽ nào anh muốn đi thẳng đến đó giết Park Jung Hoon sao? Anh dựa vào gì mà quản cô ấy? Tại sao anh lại lo lắng cho cô ấy, chẳng lẽ tất cả những gì mà anh nói với cô ấy trước kia đều là lừa cô ấy sao?
Mấy ngày này vì sự trở về của Trinh Tú mà sức khỏe của Park Chuan đã tốt lên khá nhiều. Vì cuộc phẫu thuật mà khả năng điều chỉnh sức khỏe đã phát huy tác dụng.
Trước kia vì tình trạng sức khỏe không thể mở một bữa tiệc hoan nghênh kịp thời, phải kéo dài đến hai ngày mới lục tục chuẩn bị hoàn tất.
Bữa tiệc lần này, một là muốn những nhân vật xã hội trong giới thượng lưu ở Seoul có quan hệ thân thiết với nhà họ Park đến làm quen với Trinh Tú, sau đó là để tuyên bố Park Chuan chuẩn bị bước vào cuộc phẫu thuật ung thư gan, không giống như những tin đồn nhảm ở khắp nơi.
Đương nhiên, đây cũng là để tuyên bố với bên ngoài rằng, Park Chuan đã tìm thấy gan để thay thế, để khiến cho những cốt cán trong tập đoàn Tinh Nguyệt an tâm hơn.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc của tập đoàn Tinh Nguyệt được tổ chức tại một khách sạn 5 sao.
Bên trong phòng tổ chức tiệc, không khí vô cùng hoành tráng, khắp nơi đều là những người comle và đeo cà vạt, hoặc là những nhân vật thành công mặc áo bành tô, thêm vào đó là những cô cô gái mặc những chiếc váy áo dạ hội màu hồng, cũng có một số quý bà trẻ tuổi, ăn mặc quần áo sặc sỡ mang phong cách Hàn Quốc.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê không thuộc tuýp người thích sự ồn ào và náo nhiệt, đôi vợ chồng trẻ này bước vào trong hội trường, cũng không có ai quen biết, tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, cầm hai ly rượu lên lặng lẽ chờ đợi.
Vì khí chất khác nhau nên đại đa số những người Hàn Quốc đều có thể nhận ra được, Dương Thần và Lâm Nhược Khê là người Hoa Hạ. Đa số đều có chút hoài nghi nhưng cũng không tiến lên trên để hỏi.
Cũng có một phần nguyên nhân vì Lâm Nhược Khê không thu hút ánh nhìn của người khác, cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, vì không được quyến rũ nên rất dễ khiến cho những người khác bỏ qua.
Park Chuan ngồi ở trung tâm bữa tiệc, nhận không ít những lời chúc của mọi người. Bên cạnh ông ấy là bố con nhà họ Goo- Goo Chi Yong và Goo Yu, cùng với một bác sỹ tên Leen.
Lúc này, Park Chuan cũng sẽ không có thời giờ rảnh rỗi để chào hỏi hai vợ chồng Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Bỗng nhiên, có một người phụ nữ da trắng cao cao trong đám đông, đi thẳng đến chỗ Dương Thần và Lâm Nhược Khê, kéo một chiếc ghế ra để ngồi.
Kêu bồi bàn đưa cho một ly rượu, nhấp một ngụm lớn, như đang rất khát.
Jane mặc bộ dạ hội màu hồng, thoáng nhìn qua trông cô có vẻ bực mình, giơ tay ra phẩy phẩy lẩm bẩm:
- Sớm biết thì thế thì ăn mặc quần áo như khi đi làm giống chị Lâm cho rồi. Đàn ông Hàn Quốc dai như đỉa. Tiếng Anh đã chẳng nói được rồi lại còn nhiều lời. Em nói với họ rằng em có thể dùng tiếng Hàn để nói chuyện, vậy mà bọn họ lại còn giả bộ dùng tiếng Anh như là họ giỏi lắm ý. Thật tức chết đi được.
Nhìn thấy người đàn ông kia chớp mắt không ngừng với Jane, Dương Thần tỏ ra rất cảm thông, gật gật đầu:
- Không để ý đến bọn họ là được ý mà. Có lúc không lịch sự cũng không hẳn là chuyện xấu.
Jane nhướn mày nói:
- Khó mà làm được, em là thục nữ.
Lâm Nhược Khê không thể nhịn được cười:
- Jane, thục nữ thì sẽ không nói xấu sau lưng người khác như vậy đâu.
Jane che miệng lại, cười hì hì.
Dương Thần tò mò hỏi:
- Cuộc phẫu thuật của Hội trưởng Park Chuan rốt cuộc là do ai làm. Mấy ngày nay không phải là em đi kiểm tra ông ấy sao? Lẽ nào do Leen làm?
Jane tỏ vẻ bất cần nhún vai:
- Hội trưởng Park Chuan dường như không tin em lắm, có thể là do em còn quá trẻ, hơn nữa nhà họ Goo lại đảm bảo cho ca phẫu thuật của bác sỹ Lee. Bác sỹ Lee cũng chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật này nhiều hơn em.
Thực ra sau buổi tối ngày hôm đó, em đã không quan tâm rồi. Em cũng không phải là một kẻ thèm đi phẫu thuật, cũng không cần phải cướp việc làm của họ. Dù sao thì phẫu thuật gan cũng không phải là một cuộc phẫu thuật quá khó. Nếu như không phải là hai học trò của em đến mời em thì em đã không qua đó rồi.
- Vậy mấy ngày này em làm gì?
Dương Thần buồn bực.
Jane hưng phấn nói:
- Em đi đến một làng gần núi của Seoul, học cách làm thế nào để làm được kim chi ngon nhất.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhất thời nuốt nước bọt cái ực, có một chút không hiểu việc này có gì thích thú.
- Không phải em nói là nhà họ Park trả em rất nhiều thù lao sao? Không phải là thù lao mà em muốn cao quá đấy chứ, vì vậy mà ông ấy mới lựa chọn việc chủ động đi mời bác sỹ Leen kia?
Dương Thần hỏi.
Jane nhíu mày gật đầu:
- Có thể, bởi vì theo lý mà nói thì cuộc phẫu thuật này ở nước Mỹ có thể tốn đến một triệu USD mới hoàn thành được. Nhà họ Goo cũng có thể vì Hội trưởng Park mà làm phẫu thuật miễn phí.
- Vậy em đòi thù lao bao nhiêu?
Dương Thần hiếu kỳ hỏi.
Jane giơ hai ngón tay ra.
- Hai triệu?
- Sao có thể chứ?
Jane đưa mắt:
- Hai triệu còn chưa đủ để em giúp ông ấy kiểm tra lưỡi, 20 triệu, hơn nữa lại còn phải là bảng Anh.
- Hả…
Dương Thần hít một hơi sâu, vậy chẳng phải là tương đương với hơn 200 triệu nhân dân tệ sao?
Đây nào phải là bác sỹ đi khám bệnh chứ. Đây rõ ràng là đi cướp tiền của người ta mà.
Lâm Nhược Khê cũng khó có thể tin được, không nhịn được, nói:
- Jane, em làm phẫu thuật sao lại đắt như vậy?
Jane thản nhiên nói:
- Điều đó cũng phải tùy từng người. Nếu như là dân khó khăn ở những vùng có chiến tranh thì chữa miễn phí, nhưng nhà họ Park lại là một gia tộc giàu có xếp thứ hai ở châu Á, 20 triệu bảng Anh cũng tương đương với thân phận của ông ấy, thực sự đối với ông ấy không là gì cả.
Hơn nữa, em và ông ấy cũng chẳng có giao tình gì, giá tình bạn cũng miễn rồi. Ông ấy chẳng phải muốn cuộc phẫu thuật phải thành công 100% sao? Em đảm bảo 100% là em không bao giờ thất bại.
Người phụ nữ này lắc lắc đầu ngón tay.
- Thảo nào ông ấy không chọn em. Với cái giá này của em, cho dù là cứu ông ấy thì ông ấy cũng sẽ hộc máu ra thôi.
Dương Thần cười khổ, Lâm Nhược Khê ở một bên cũng gật đầu đồng ý.
- Không liên quan đến em. Căn bản là em không có hứng thú làm phẫu thuật như nhiều bác sỹ khác, đặc biệt lại còn muốn em từ xa xôi đến để làm. Chẳng qua là tuổi ông ấy đã cao, trước đó lại có làm một số cuộc phẫu thuật lớn, độ khó tăng lên chút, nên em mới đến.
Jane thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ hỏi Dương Thần:
- Ông xã, không phải anh có thể ngăn máu độc cho người khác rất nhanh không? Chi bằng anh thử chữa trị cho Park Chuan xem sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Không thể được, anh không phải thần tiên. Anh chỉ làm được một số trị liệu thô thôi. Còn đây là cơ quan của người ra bị hỏng, lại là những bộ phận quan trọng nhất liên quan đến tính mạng của người ta. Không được phép làm sai một phần nào cả. Anh cũng không phải là bác sỹ, không hiểu lắm đối với việc trị liệu sinh lý.
Cũng giống như một chiếc xe, anh có thể rửa, thay dầu, nhưng anh vẫn không phải là nhân viên sửa chữa, càng không phải là một kỹ sư về ô tô. Nếu muốn thay động cơ xe, điều chỉnh hệ thống điện của xe thì phải mời kỹ sư đến.
Đang trò chuyện thì từ cửa của phòng yến tiệc có hai bóng người đang từ từ bước vào, thu hút sự chú ý của Dương Thần.
Nhìn tỉ mỉ, không ngờ là Park Jung Hoon và Lý Tinh Tinh!
Park Jung Hoon mặc một bộ comle màu trắng, trông rất khôi ngô tuấn tú, khí chất ung dung.
Còn Lý Tinh Tinh mặc một bộ dạ hội màu hồng, cạnh chiếc eo nhỏ nhắn có cài một chiếc nơ to, lộ ra một bộ ngực căng tròn, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người đều quay lại nhìn. Đối với một nhân vật chủ chốt của tập đoàn Tinh Nguyệt hiện nay như Park Jung Hoon, đại đa số mọi người đều quen thuộc với cái tên này.
Rất nhanh sau đó, không ít người đều bước qua chào hỏi Park Jung Hoon, cũng có người hỏi người đi bên cạnh Park Jung Hoon-Lý Tinh Tinh là ai. Đa số đều mỉm cười thiện ý.
Lý Tinh Tinh cười hơi rụt rè. Dưới sự giới thiệu của Park Jung Hoon, chào hỏi với những quý khách này.
Cảnh này khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê không kìm được nhìn nhau, đôi bên đều thấy được sự bất an trong mắt đối phương.
- Tinh Tinh, cô, sao giống như…
Lâm Nhược Khê không dám nói tiếp. Việc này đúng là ngoài dự đoán.
Dương Thần nhíu mày, nhìn về phía Lý Tinh Tinh, đúng lúc Lý Tinh Tinh cũng quét ánh mắt qua Dương Thần.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Lý Tinh Tinh chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục trò chuyện tiếp với những vị khách lạ mặt khác.
Trong mắt Dương Thần lộ vẻ lo lắng, nhìn thấy bộ dạng cười nói của Lý Tinh Tinh và Park Jung Hoon, không thể nào yên tâm được.
Mà lúc này, trong sảnh lớn, Park Jung Hoon và Lý Tinh Tinh đang đứng cạnh nhau, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, không ít người bắt đầu tiến lên chúc phúc hai người, không biết là thật hay giả.
Trong mắt Dương Thần hiện lên đầy sự phức tạp, cuối cùng thì lộ vẻ tức giận, đứng dậy định bước qua đó.
Nhưng Lâm Nhược Khê đã nhanh tay túm lấy Dương Thần, vội vàng nói:
- Anh định làm gì?
- Cô ấy đang lấy hạnh phúc của mình để đánh cược, lẽ nào em muốn anh nhìn thấy cô ấy cứ bước sai tiếp sao?
Dương Thần cố nén sự tức giận lại.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê như trắng bệch ra:
- Lẽ nào anh muốn đi thẳng đến đó giết Park Jung Hoon sao? Anh dựa vào gì mà quản cô ấy? Tại sao anh lại lo lắng cho cô ấy, chẳng lẽ tất cả những gì mà anh nói với cô ấy trước kia đều là lừa cô ấy sao?
/1662
|