Dương Thần kinh ngạc ngồi ngây ra đó, bị Lâm Nhược Khê dội cho gáo nước lạnh, ngơ ngác nói không ra lời.
Đúng vậy, mình lấy danh nghĩa gì, lí do gì để áp đặt chuyện Lý Tinh Tinh lựa chọn bạn trai của cô ấy chứ?
Là do bản thân hắn yêu cầu cô rời xa hắn càng xa càng tốt mà, giờ quay lại, lại muốn đi quản chuyện của cô ấy sao?
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đã bình tĩnh lại, lời nói vô cùng thấm thía:
- Thế này đi, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tinh Tinh, nếu như anh nhúng tay vào, chỉ càng gây cho Tinh Tinh sự ác cảm mà thôi.
Dương Thần nhìn vợ thật lâu, cảm thấy suy nghĩ của Lâm Nhược Khê rất hợp lí, nên đành gật đầu:
- Vậy thì nhờ em, anh không muốn sau này gặp lại bác Lý, họ lại nói anh hại con gái họ.
- Vâng.
Lâm Nhược Khê gật đầu, vỗ vỗ tay Dương Thần.
Không lâu sau, chủ đề của bữa tiệc được bắt đầu.
Sau lời mở màn nồng nàn tình cảm của Park Chuan, trên sân khấu, Trinh Tú, chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay xuất hiện.
Thân hình trẻ con của Trinh Tú khoác lên mình bộ lễ phục hình đuôi cá, trước ngực đeo một chuỗi hạt kim cương màu xanh lam, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, dưới ánh đèn, để lộ ra những nét quyến rũ của một người con gái mới lớn, làn da trắng muốt, mịn màng, khiến cho bao chàng trai trẻ tuổi phải ngây ngất.
Chính là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tuy rằng gen di truyền không phải lúc nào cũng chuẩn, nhưng thời gian lâu dần cũng có thể thấy được vài phần.
Liễu Nghiên Hi là minh tinh Hàn Quốc, không kể tới những nữ minh tinh khác, nhan sắc của cô đích thực vượt xa hị, huyết thống của Trinh Tú và Liễu Nghiên Hi là một, căn bản trông giống như là chị em vậy, vẻ đẹp của Trinh Tú trưởng thành theo thời gian, càng lúc càng lộ rõ.
Đương nhiên, Dương Thần không hy vọng trái tim của Trinh Tú cũng đen tối như Liễu Nghiên Hi.
Nghe thấy những tiếng tán thưởng và tiếng vỗ tay trong hội trường, Trinh Tú ngại ngùng chào hỏi mọi người.
Park Chuan cũng vô cùng hài lòng vì cô cháu ngoại bảo bối của ông nhận được những lời tán thưởng, ông đứng bên sân khấu cười lớn vẻ đắc ý.
Toàn bộ quang cảnh bữa tiệc, ngoài Liễu Nghiên Hi ra, già trẻ lớn bé nhà họ Park đều tới buổi tiệc.
Bất kể sau lưng họ nghĩ gì, biểu hiện bên ngoài đều vui vẻ chúc mừng Trinh Tú trở về.
Một lát sau, Park Chuan tỏ ý muốn mọi người im lặng, lần thứ hai bước lên bục phát biểu.
- Ngày hôm nay, ngoài việc tổ chức lễ chào đón cháu ngoại Trinh Tú của tôi trở về, tôi cũng muốn nhân cơ hội này, chính thức tuyên bố với mọi người một việc quan trọng.
Tôi tuyên bố, ngày mười một tháng này, sẽ chính thức tổ chức nghi lễ bàn giao cho người kế thừa gia tộc này, Trinh Tú sẽ chính thức trở thành người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Tinh Nguyệt, là người thừa kế gia tộc này.
Đến lúc đó, mong rằng các vị ở đây, sẽ cùng tới tham dự, xin cảm ơn!
Park Chuan nói xong, trịnh trọng khom lưng chào trên khái đài.
Các quan khách trong hội trường đang định vỗ tay chúc mừng, thì trước mắt họ lại diễn ra màn kịch hoàn toàn không được chuẩn bị trước.
Park Chuan vừa khom lưng cảm tạ, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Park Chuan sắc mặt trắng bệch đau đớn, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, một tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, rồi hôn mê bất tỉnh.
“Xôn xao!!”
Cả hội trường đồng loạt ồ lên!
Trinh Tú đứng bên cạnh kinh hãi, vội vàng hét lên, nhanh chóng chạy về phía Park Chuan, lo lắng không ngừng gọi:
- Ông ngoại!
Nhưng Park Chuan hai mắt trắng dã, đã ngất lịm đi rồi.
- Mau gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!!
Cô con gái thứ ba Park Ji Yeon đứng lên lúng túng hét lớn.
Park Jung Hoon vội vàng chạy lên sân khấu, lớn tiếng gọi Park Chuan, đầy vẻ lo lắng.
Đám vệ sĩ của Park Chuan nhanh chóng chạy lại lập thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê đứng dậy, Jane nhanh chóng bỏ ly rượu xuống, xách váy chạy lại.
Tại nơi cách khán đài gần nhất, Goo Chi Yong ra hiệu cho Leen đi xem thế nào, Leen sắc mặt nghiêm trọng, chạy lên khán đài hét lớn mình là bác sĩ, dẹp đám vệ sĩ sang một bên.
Leen đưa tay xem nhịp thở, nói:
- Mọi người đừng hoang mang, mạch hô hấp vẫn còn đập, sau khi đưa tới bệnh viện tôi nhất định sẽ cứu chữa được cho Hội trưởng.
- Bác sĩ Lee, tình hình của ông tôi rốt cuộc là thế nào?
Park Jung Hoon vội vàng hỏi.
Leen nhíu mày nói:
- Tạm thời chưa thể xác định được, nhưng chắc hẳn không có liên quan tới khối u ở gan, sau khi đến bệnh viện cấp cứu, chúng ta tiến hành chụp phim chuẩn đoán mới xác định được.
Lúc này Jane chạy tới khán đài, đẩy mọi người ra, nửa ngồi nửa quỳ, đặt một tay lên ngực Park Chuan.
Người nhà họ Park đều biết Jane là một trong số những bác sĩ được mời tới để chữa trị cho Park Chuan, cho nên không hề ngăn cản.
- Bác sĩ Jane, cô phát hiện ra điều gì rồi sao?
Park Ji Yeon khẩn thiết hỏi.
Jane thở dài:
- Nếu đoán không nhầm, thì phiền phức lớn rồi…
Leen bất mãn nói:
- Bác sĩ Jane, không nên nói kiểu đe dọa như vậy, trước khi có chuẩn đoán chính xác, bác sĩ không được suy đoán bừa bãi như vậy.
Jane không quan tâm tới ông ta, nhanh chóng đứng dậy, chạy xuống khán đài.
Quan khách trong hội trường nghe ngóng động tĩnh, có người vẻ mặt lo lắng, có người thì lộ vẻ ả hê.
Yến tiệc đêm nay, kết quả phần cao trào nhất chính là tiếng xe cấp cứu dồn dập.
Park Chuan rất nhanh sau đó được đưa tới bệnh viện, người nhà họ Park cũng chạy theo, Trinh Tú không ngừng khóc, khiến người ta thấy thương hại.
Vì lo lắng cho Trinh Tú, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng ngồi xe vệ sĩ chạy tới bệnh viện đại học Seoul, đây cũng là một trong những bệnh viện tốt nhất Hàn Quốc mà nhà họ Goo nắm giữ nhiều cổ phần nhất.
Sau khi nhóm người của Leen tiến hành chuẩn đoán, Park Chuan cuối cùng đã khôi phục lại ý thức, sau khi làm xét nghiệm CT, cắm ống dưỡng khí, ông được nghỉ ngơi tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Phòng hội nghị nhỏ trong bệnh viện, người nhà họ Park, người nhà họ Goo và đoàn bác sĩ trị liệu chính thức bàn luận về bệnh tình của Park Chuan.
Jane cùng hai bác sĩ người Mỹ cùng tới bệnh viện, đứng cùng với đoàn bác sĩ của Leen, sau khi xem xong số liệu kiểm tra và phim chụp, sắc mặt vô cùng khó coi.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi một bên, cũng không tới lượt để họ lên tiếng, nên chỉ có thể ngồi yên lặng lắng nghe.
- Bác sĩ Lee, xin hỏi ông tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải là vấn đề về gan, vậy thì là vì sao?
Park Jung Hoon khẩn thiết hỏi.
Leen đẩy gọng kính lên, thở dài vẻ nghiêm trọng:
- Ba năm trước Hội trưởng đã từng làm phẫu thuật Batista, có lẽ các vị ở đây đều nhớ.
- Phẫu thuật Batista?
Park Ji Yeon dường như đã nhớ ra điều gì đó, hỏi:
- Đấy có phải là phẫu thuật tim?
- Đúng vậy.
Leen nói:
- Có lẽ do cuộc phẫu thuật Batista không thành công nên đã dẫ tới tình trạng như hôm nay.
- Ôi! Sao lại có thể như vậy chứ?
Cậu con rể Liễu Hạo Minh phẫn nộ đập bàn.
Trinh Tú hai mắt đẫm lệ hỏi:
- Bác sĩ, phẫu thuật Batista là gì?
Leen tỏ vẻ uyên bác, nói dõng dạc:
- Phẫu thuật Batista, là do một người Brazil phát minh ra, Batista là lấy tên của vị bác sĩ đó.
Loại phẫu thuật này, là nhắm vào cơ tim, làm cho tim phình lớn, sau đó cắt bỏ phần bị phình, rồi khâu lại, khiến cho tim bị thu nhỏ lại.
Có thể nói đây là loại phẫu thuật có độ khó cao trong y học, đối với trường hợp phải cấy ghép tim mới có thể cứu sống được bệnh nhân mà nói, thì đây là kĩ thuật chủ yếu.
- Không sai, ông thực sự đã từng làm phẫu thuật Batista, nhưng vị bác sĩ Mỹ năm đó nói ca phẫu thuật rất thành công mà!
Park Jung Hoon nói.
Jane hai tay khoanh trước ngực im lặng từ đầu đến giờ, sau mội hồi lâu suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng:
- Thực sự là đã thành công rồi, không phải sự thất bại ngay lúc đó của bác sĩ dẫn tới tình trạng này.
Ca phẫu thuật Batista ba năm trước, do tình trạng sức khỏe của Hội trưởng Park Chuan trong ba năm này luôn không được tốt, cho nên đã khiến cho tim gần đây bị xấu đi. Sau khi làm phẫu thuật Batista, tim không thể hoàn toàn khôi phục chức năng như ban đầu.
Hiện tại, chức năng của tim không được hoàn thiện, là do rất nhiều nguyên nhân khiến cho chức năng co bóp của cơ tim bị giảm sút, khiến cho việc bơm máu của tim cũng giảm sút, tạo thành tắc nghẽn tại tuần hoàn máu hoặc tuần hoàn phổi, dẫn tới tình trạng này.
Đám người ở đây nghe điều đó như lọi vào đám sương mù, hai vị bác sỹ người Mỹ Vinson và Warren ở một bên nhìn bậc thầy của mình đầy khâm phục.
Leen tức giận vì bị Jane phản bác, bực bội nói:
- Phân tích của bác sĩ Jane, thực sự rất có lí, vậy xin hỏi bác sĩ Jane, đối với việc chức năng tim bị suy yếu thì có cách chữa trị nào?
Jane không buồn quay đầu lại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc nhìn Leen:
- Bác sĩ Lee, ông không cảm thấy câu hỏi này rất vô nghĩa sao, tình trạng hiện tại, ngoài tiến hành cấy ghép tim ra, thì còn có cách giải phẫu nào khác để cứu trái tim đang chết dần kia sao?
- Tôi….Cô….
Leen đỏ mặt tía tai, ông ta vừa dứt lời cũng đã phát hiện ra câu hỏi của mình là vô cùng ngu ngốc.
Goo Chi Yong lúc này mới cười nói:
- Bác sĩ Jane, tha lỗi cho người ngoài ngành như tôi nói câu này, tôi cảm thấy, cách nói này của cô không thỏa đáng.
Tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng theo như tôi được biết, nếu sau khi Hội trưởng Park Chuan làm phẫu thuật cấy ghép gan, lại phải làm cả phẫu thuật cấy ghép tim, với cường độ làm phẫu thuật như vậy, e rằng cơ thể của Hội trưởng hiện tại khó có thể chịu đựng được.
Đúng vậy, mình lấy danh nghĩa gì, lí do gì để áp đặt chuyện Lý Tinh Tinh lựa chọn bạn trai của cô ấy chứ?
Là do bản thân hắn yêu cầu cô rời xa hắn càng xa càng tốt mà, giờ quay lại, lại muốn đi quản chuyện của cô ấy sao?
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đã bình tĩnh lại, lời nói vô cùng thấm thía:
- Thế này đi, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tinh Tinh, nếu như anh nhúng tay vào, chỉ càng gây cho Tinh Tinh sự ác cảm mà thôi.
Dương Thần nhìn vợ thật lâu, cảm thấy suy nghĩ của Lâm Nhược Khê rất hợp lí, nên đành gật đầu:
- Vậy thì nhờ em, anh không muốn sau này gặp lại bác Lý, họ lại nói anh hại con gái họ.
- Vâng.
Lâm Nhược Khê gật đầu, vỗ vỗ tay Dương Thần.
Không lâu sau, chủ đề của bữa tiệc được bắt đầu.
Sau lời mở màn nồng nàn tình cảm của Park Chuan, trên sân khấu, Trinh Tú, chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay xuất hiện.
Thân hình trẻ con của Trinh Tú khoác lên mình bộ lễ phục hình đuôi cá, trước ngực đeo một chuỗi hạt kim cương màu xanh lam, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, dưới ánh đèn, để lộ ra những nét quyến rũ của một người con gái mới lớn, làn da trắng muốt, mịn màng, khiến cho bao chàng trai trẻ tuổi phải ngây ngất.
Chính là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tuy rằng gen di truyền không phải lúc nào cũng chuẩn, nhưng thời gian lâu dần cũng có thể thấy được vài phần.
Liễu Nghiên Hi là minh tinh Hàn Quốc, không kể tới những nữ minh tinh khác, nhan sắc của cô đích thực vượt xa hị, huyết thống của Trinh Tú và Liễu Nghiên Hi là một, căn bản trông giống như là chị em vậy, vẻ đẹp của Trinh Tú trưởng thành theo thời gian, càng lúc càng lộ rõ.
Đương nhiên, Dương Thần không hy vọng trái tim của Trinh Tú cũng đen tối như Liễu Nghiên Hi.
Nghe thấy những tiếng tán thưởng và tiếng vỗ tay trong hội trường, Trinh Tú ngại ngùng chào hỏi mọi người.
Park Chuan cũng vô cùng hài lòng vì cô cháu ngoại bảo bối của ông nhận được những lời tán thưởng, ông đứng bên sân khấu cười lớn vẻ đắc ý.
Toàn bộ quang cảnh bữa tiệc, ngoài Liễu Nghiên Hi ra, già trẻ lớn bé nhà họ Park đều tới buổi tiệc.
Bất kể sau lưng họ nghĩ gì, biểu hiện bên ngoài đều vui vẻ chúc mừng Trinh Tú trở về.
Một lát sau, Park Chuan tỏ ý muốn mọi người im lặng, lần thứ hai bước lên bục phát biểu.
- Ngày hôm nay, ngoài việc tổ chức lễ chào đón cháu ngoại Trinh Tú của tôi trở về, tôi cũng muốn nhân cơ hội này, chính thức tuyên bố với mọi người một việc quan trọng.
Tôi tuyên bố, ngày mười một tháng này, sẽ chính thức tổ chức nghi lễ bàn giao cho người kế thừa gia tộc này, Trinh Tú sẽ chính thức trở thành người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Tinh Nguyệt, là người thừa kế gia tộc này.
Đến lúc đó, mong rằng các vị ở đây, sẽ cùng tới tham dự, xin cảm ơn!
Park Chuan nói xong, trịnh trọng khom lưng chào trên khái đài.
Các quan khách trong hội trường đang định vỗ tay chúc mừng, thì trước mắt họ lại diễn ra màn kịch hoàn toàn không được chuẩn bị trước.
Park Chuan vừa khom lưng cảm tạ, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Park Chuan sắc mặt trắng bệch đau đớn, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, một tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, rồi hôn mê bất tỉnh.
“Xôn xao!!”
Cả hội trường đồng loạt ồ lên!
Trinh Tú đứng bên cạnh kinh hãi, vội vàng hét lên, nhanh chóng chạy về phía Park Chuan, lo lắng không ngừng gọi:
- Ông ngoại!
Nhưng Park Chuan hai mắt trắng dã, đã ngất lịm đi rồi.
- Mau gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!!
Cô con gái thứ ba Park Ji Yeon đứng lên lúng túng hét lớn.
Park Jung Hoon vội vàng chạy lên sân khấu, lớn tiếng gọi Park Chuan, đầy vẻ lo lắng.
Đám vệ sĩ của Park Chuan nhanh chóng chạy lại lập thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê đứng dậy, Jane nhanh chóng bỏ ly rượu xuống, xách váy chạy lại.
Tại nơi cách khán đài gần nhất, Goo Chi Yong ra hiệu cho Leen đi xem thế nào, Leen sắc mặt nghiêm trọng, chạy lên khán đài hét lớn mình là bác sĩ, dẹp đám vệ sĩ sang một bên.
Leen đưa tay xem nhịp thở, nói:
- Mọi người đừng hoang mang, mạch hô hấp vẫn còn đập, sau khi đưa tới bệnh viện tôi nhất định sẽ cứu chữa được cho Hội trưởng.
- Bác sĩ Lee, tình hình của ông tôi rốt cuộc là thế nào?
Park Jung Hoon vội vàng hỏi.
Leen nhíu mày nói:
- Tạm thời chưa thể xác định được, nhưng chắc hẳn không có liên quan tới khối u ở gan, sau khi đến bệnh viện cấp cứu, chúng ta tiến hành chụp phim chuẩn đoán mới xác định được.
Lúc này Jane chạy tới khán đài, đẩy mọi người ra, nửa ngồi nửa quỳ, đặt một tay lên ngực Park Chuan.
Người nhà họ Park đều biết Jane là một trong số những bác sĩ được mời tới để chữa trị cho Park Chuan, cho nên không hề ngăn cản.
- Bác sĩ Jane, cô phát hiện ra điều gì rồi sao?
Park Ji Yeon khẩn thiết hỏi.
Jane thở dài:
- Nếu đoán không nhầm, thì phiền phức lớn rồi…
Leen bất mãn nói:
- Bác sĩ Jane, không nên nói kiểu đe dọa như vậy, trước khi có chuẩn đoán chính xác, bác sĩ không được suy đoán bừa bãi như vậy.
Jane không quan tâm tới ông ta, nhanh chóng đứng dậy, chạy xuống khán đài.
Quan khách trong hội trường nghe ngóng động tĩnh, có người vẻ mặt lo lắng, có người thì lộ vẻ ả hê.
Yến tiệc đêm nay, kết quả phần cao trào nhất chính là tiếng xe cấp cứu dồn dập.
Park Chuan rất nhanh sau đó được đưa tới bệnh viện, người nhà họ Park cũng chạy theo, Trinh Tú không ngừng khóc, khiến người ta thấy thương hại.
Vì lo lắng cho Trinh Tú, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng ngồi xe vệ sĩ chạy tới bệnh viện đại học Seoul, đây cũng là một trong những bệnh viện tốt nhất Hàn Quốc mà nhà họ Goo nắm giữ nhiều cổ phần nhất.
Sau khi nhóm người của Leen tiến hành chuẩn đoán, Park Chuan cuối cùng đã khôi phục lại ý thức, sau khi làm xét nghiệm CT, cắm ống dưỡng khí, ông được nghỉ ngơi tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Phòng hội nghị nhỏ trong bệnh viện, người nhà họ Park, người nhà họ Goo và đoàn bác sĩ trị liệu chính thức bàn luận về bệnh tình của Park Chuan.
Jane cùng hai bác sĩ người Mỹ cùng tới bệnh viện, đứng cùng với đoàn bác sĩ của Leen, sau khi xem xong số liệu kiểm tra và phim chụp, sắc mặt vô cùng khó coi.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi một bên, cũng không tới lượt để họ lên tiếng, nên chỉ có thể ngồi yên lặng lắng nghe.
- Bác sĩ Lee, xin hỏi ông tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải là vấn đề về gan, vậy thì là vì sao?
Park Jung Hoon khẩn thiết hỏi.
Leen đẩy gọng kính lên, thở dài vẻ nghiêm trọng:
- Ba năm trước Hội trưởng đã từng làm phẫu thuật Batista, có lẽ các vị ở đây đều nhớ.
- Phẫu thuật Batista?
Park Ji Yeon dường như đã nhớ ra điều gì đó, hỏi:
- Đấy có phải là phẫu thuật tim?
- Đúng vậy.
Leen nói:
- Có lẽ do cuộc phẫu thuật Batista không thành công nên đã dẫ tới tình trạng như hôm nay.
- Ôi! Sao lại có thể như vậy chứ?
Cậu con rể Liễu Hạo Minh phẫn nộ đập bàn.
Trinh Tú hai mắt đẫm lệ hỏi:
- Bác sĩ, phẫu thuật Batista là gì?
Leen tỏ vẻ uyên bác, nói dõng dạc:
- Phẫu thuật Batista, là do một người Brazil phát minh ra, Batista là lấy tên của vị bác sĩ đó.
Loại phẫu thuật này, là nhắm vào cơ tim, làm cho tim phình lớn, sau đó cắt bỏ phần bị phình, rồi khâu lại, khiến cho tim bị thu nhỏ lại.
Có thể nói đây là loại phẫu thuật có độ khó cao trong y học, đối với trường hợp phải cấy ghép tim mới có thể cứu sống được bệnh nhân mà nói, thì đây là kĩ thuật chủ yếu.
- Không sai, ông thực sự đã từng làm phẫu thuật Batista, nhưng vị bác sĩ Mỹ năm đó nói ca phẫu thuật rất thành công mà!
Park Jung Hoon nói.
Jane hai tay khoanh trước ngực im lặng từ đầu đến giờ, sau mội hồi lâu suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng:
- Thực sự là đã thành công rồi, không phải sự thất bại ngay lúc đó của bác sĩ dẫn tới tình trạng này.
Ca phẫu thuật Batista ba năm trước, do tình trạng sức khỏe của Hội trưởng Park Chuan trong ba năm này luôn không được tốt, cho nên đã khiến cho tim gần đây bị xấu đi. Sau khi làm phẫu thuật Batista, tim không thể hoàn toàn khôi phục chức năng như ban đầu.
Hiện tại, chức năng của tim không được hoàn thiện, là do rất nhiều nguyên nhân khiến cho chức năng co bóp của cơ tim bị giảm sút, khiến cho việc bơm máu của tim cũng giảm sút, tạo thành tắc nghẽn tại tuần hoàn máu hoặc tuần hoàn phổi, dẫn tới tình trạng này.
Đám người ở đây nghe điều đó như lọi vào đám sương mù, hai vị bác sỹ người Mỹ Vinson và Warren ở một bên nhìn bậc thầy của mình đầy khâm phục.
Leen tức giận vì bị Jane phản bác, bực bội nói:
- Phân tích của bác sĩ Jane, thực sự rất có lí, vậy xin hỏi bác sĩ Jane, đối với việc chức năng tim bị suy yếu thì có cách chữa trị nào?
Jane không buồn quay đầu lại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc nhìn Leen:
- Bác sĩ Lee, ông không cảm thấy câu hỏi này rất vô nghĩa sao, tình trạng hiện tại, ngoài tiến hành cấy ghép tim ra, thì còn có cách giải phẫu nào khác để cứu trái tim đang chết dần kia sao?
- Tôi….Cô….
Leen đỏ mặt tía tai, ông ta vừa dứt lời cũng đã phát hiện ra câu hỏi của mình là vô cùng ngu ngốc.
Goo Chi Yong lúc này mới cười nói:
- Bác sĩ Jane, tha lỗi cho người ngoài ngành như tôi nói câu này, tôi cảm thấy, cách nói này của cô không thỏa đáng.
Tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng theo như tôi được biết, nếu sau khi Hội trưởng Park Chuan làm phẫu thuật cấy ghép gan, lại phải làm cả phẫu thuật cấy ghép tim, với cường độ làm phẫu thuật như vậy, e rằng cơ thể của Hội trưởng hiện tại khó có thể chịu đựng được.
/1662
|