Phụ nữ luôn cảm thấy có hứng thú đặc biệt với những thứ có chữ “bảo”, lập tức cầm lấy mở ra.
Khi nhìn thấy là một quả trứng chim đen xì. hai cô gái lập tửc mất đi một nửa hứng thú.
Tiêu Chỉ Tình còn dễ thương dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lại nhíu mi:
- Cái gì không biết, đây thật sự là linh bảo trấn trạch chứ? Nhìn như cục than đá ấy, mà lại còn nặng hơn cả than, là tảng đá sao?
Jane thì lại chuyên nghiệp hơn nhiều, cầm kính hiển vi nhìn một lát, lại lấy đi phân tích hóa học, thậm chí còn kiểm tra trên quang phổ.
- Hình như là thứ gì đó chưng khô, thành phần vô cùng phức tạp, giống như khoáng vật, nhưng kỳ lạ chính là... dường như có thành phần protein, chẳng lẽ là di hài sinh vật? Trong tự nhiên quả thực có không ít thể hỗn hợp của sinh mệnh cùng phi sinh mệnh, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không đến nỗi hiếm lạ.
Dương Thần sau khi nghe xong, không khỏi có chút bốc khói, như vậy thì có thứ đồ này sao còn có thể được trở thành linh bảo? Mông gia không nghèo như vậy chứ, chẳng lẽ thật sự có ý nghĩa kỷ niệm gì với Mông gia?
Nhưng dù sao cũng được người ta coi trọng. Dương Thần phải thu về đã, sau khi về sẽ xem xem có dùng được hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn hai cô gái cũng không nghiên cứu ra cái gì, Dương Thần bảo hai người buổi tối quay về biệt viện Tây Giao cùng nhau ăn cơm, đừng để bụng đói đến hư mất.
Trên đường lái xe về nhà, Dương Thần nhận được điện thoại của Tuệ Lâm.
Cô hiện tại cũng quá bận rộn, vừa mới đi tuyên truyền xong ở rạp chiếu phim, cũng đi Mỹ thu âm tập mới nhất, sau đó là muốn bắt đầu tuần biểu diễn trên toàn cầu.
Cũng không biết có phải Lâm Nhược Khê cố ý sắp xếp như vậy hay không, làm cho Tuệ Lâm không còn một chút thời gian trống, tuy thân thể sẽ không mệt, nhưng tâm sẽ luôn mệt.
Dương Thần hứa có thời gian sẽ đi nghe buổi biểu diễn của cô khiến Tuệ Lâm vô cùng mong chờ, loại tình cảm nhớ nhung và cô độc này khiến Dương Thần vô cùng áy náy.
Sau khi về đến nhà, Mẫn Quyên và Lam Lam đang ở trong đại sảnh chơi đùa. Mạc Thiến Ny đi chợ mua thức ăn.
Bé mập khó có được lúc không chơi game, có thể là cảm thấy kỹ thuật của Mẫn Quyên quá kém, đơn giản lấy ra vài hộp màu nước cùng bút sáp màu, bắt đầu tô tô trên tờ giấy trắng.
Khóa mỹ thuật tạo hình trong nhà trẻ là một trong những môn học được Lam Lam thích nhất, bởi vì những con vật Lam Lam vẽ rất đẹp, hoa cỏ cũng đẹp, luôn giống hơn những đứa trẻ khác, điều này cũng có liên quan đến trí nhớ vượt trội của Lam Lam.
Dương Thần đi đến bên cạnh con gái, nhìn bức tranh trên tờ giấy trắng, vẽ một căn nhà to có mái màu hồng, mặt cỏ xanh biếc, trong không trung của Lam Lam, ông mặt trời thật hiền lành.
Ở trên cỏ, là một cô gái tóc dài đang nắm tay một cô bé, còn có một người đàn ông, nhìn giống như siêu nhân đang bay giữa không trung, mang theo áo choàng màu hồng.
Dương Thần cất tiếng.
- Con gái ngoan, siêu nhân trong bức tranh của con, là cha sao?
Lam Lam đang tập trung tinh thần, vẽ xong một gốc cây đại thụ cùng những chiếc lá rồi mới quay sang dùng sức gật đầu.
- Vậy cô gái tóc dài kia, cùng cô bé đó, là ai vậy?
Dương Thần hỏi.
- Cô bé là Lam Lam, cô gái kia là mẹ, tóc của mẹ rất dài.
Lam Lam điềm nhiên trả lời.
- Không đúng, khuôn mặt bé mập của chúng ta phải tròn hơn một chút, thân mình phải mập hơn nữa, cô bé này quá gầy.
Dương Thần trêu đùa.
Lam Lam bỗng nhiên chu chu miệng.
- Lam Lam nhớ mẹ, cho nên gầy đi.
Lòng Dương Thần hơi thay đổi, cười nói:
- Mấy ngày nay, đều là dì Thiến Ny làm đồ ăn ngon cho con, thấy con ăn cũng không ít, gầy ở đâu chứ?
- Không ăn cơm Lam Lam đói bụng.
Bé mập tựa hồ bản thân cũng ngượng ngùng, nhăn nhó lè lười.
Dương Thần dở khóc dở cười, nhéo vào cái mặt thịt của đứa nhỏ,
- Dì Thiến Ny của con chắc đau lòng lắm, làm cho con nhiều đồ ăn ngon như vậy con cũng không vẽ cho cô ấy một bức tranh.
Lam Lam nháy mắt mấy cái nói:
- Bởi vì Lam Lam nhớ mẹ, nhưng lại không được gặp mẹ, cho nên vẽ mẹ...
Dương Thần không nói gì, không ngờ lại là nguyên nhân này, trong lòng thầm than, đừng nói con không được gặp, cha cũng đang chờ mẹ quay về.
- Cha, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?
Lam Lam đột nhiên hỏi.
Dương Thần không kịp phản ứng, nhất thời không biết giải thích vấn đề này như nào, do dự một lát, lắc đầu cười nói:- Lam Lam phải nhớ kỹ, mẹ khẳng định là rất thích con, chỉ là hiện tại mẹ không vui, chờ sau này khá hơn đã.
- Mẹ khẳng định là thích Lam Lam, bởi vì Lam Lam là do mẹ sinh ra!
Bé mập rất chắc chắn nói, cũng không biết tự tin này từ đâu tới.
Lòng Dương Thần một hồi thương cảm, cũng không biết Lam Lam có còn thật sự nhớ rõ mẹ đẻ của mình không, một loại thương yêu dâng lên, nhịn không được một tay bế bé mập lên, nhẹ nhàng vồ phía sau lưng.
Mẫn Quyên trầm mặc không lên tiếng ở bên cạnh nhìn, trong mắt có nhiều phần không đành lòng, im lặng lau khóe mắt.
Nếu không phải Dương Thần truyền thụ công pháp cho Lam Lam, có lẽ những ngày không có Lâm Nhược Khê bên cạnh, Lam Lam nhất định sẽ không ngủ được giống như trước kia.
Sợ rằng không có nhiều người sẽ tin, đứa bé gái tuổi còn nhỏ như vậy đã biết đem những tình cảm phức tạp đó giấu sâu trong lòng, vì vậy ban ngày mới có thể cười đến sáng lạn như vậy.
Khi mọi người đang hoạt động, một tuần từ từ đi qua.
Dương Thần cuối cùng cũng chờ được đến thứ hai, theo lý thuyết, hôm nay Lâm Nhược Khê sẽ về Trung Hải đi làm.
Về phần tiệc rượu lúc chạng vạng mà Mông Nguyệt nói, Dương Thần không quá để tâm, loại chuyện này một chút cũng không khẩn trương.
Vốn tính chờ Lâm Nhược Khê hết giờ làm về nhà, nhưng Dương Thần cảm thấy loại chuyện này còn phải để chính mình chủ động, cô sẽ ngại thể diện, lòng cô cũng không thật sự nghĩ sẽ nháo đến không thế vãn hồi.
Cho nên, Dương Thần ăn xong điểm tâm, trước tiên lái xe đến tổng bộ Quốc Tế Ngọc Lôi, muốn đến văn phòng Lâm Nhược Khê tìm cô.
Đi vào chiếc thang máy quen thuộc lên đến tầng cao nhất, tuy hiện tại chức Tổng giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi là Tiết Minh Hòa đảm nhiệm, nhưng văn phòng anh ta là ở chỗ khác, văn phòng của Lâm Nhược Khê trực tiếp đổi thành văn phòng Chủ tịch.
Dương Thần vẫn có vài phần tâm tình lo lắng không yên, đi đến gõ cửa, nhưng, bên trong không có chút hồi ứng.
Lúc này, một thư ký thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi từ trong văn phòng thư ký đi ra:
- Là Dương tiên sinh sao?
Dương Thần sửng sốt, không quen lắm.
- Cô là?
- Tôi là thư ký mới được điều đến, Tiểu Vân. Dương tiên sinh khẳng định không biết tôi, ngài tới tìm Lâm Tổng sao?
Tiểu Vân cung kính hỏi, các nhân viên trong công ty đương nhiên biết Dương Thần.
- Đúng vậy, cô ấy đâu?
Dương Thần cười, trong lòng đại khái đã đoán ra, là sau khi Triệu Hồng Yến trở thành Bộ trưởng Quan hệ xã hội, người mới lên thay thế công việc thư ký.
Tiểu Vân nói:
- Sáng nay Lâm Tổng triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, hiện tại hẳn là đang ở phòng hội nghị thứ ba.
- Hội đồng quản trị?
Dương Thần nhíu mày, thật là cô gái cuồng công việc, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Đi đến phòng hội nghị thứ ba như lời Tiểu Vân nói, quả nhiên từ bên ngoài nhìn vào, phòng họp đầy người, không phải cấp cao của công ty, mà là cổ đông của Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí Chủ tịch, vẫn không nói không cười như thường, đôi mắt sáng ngời, nhìn không có chút tâm tình, so với lúc trước, vẻ lạnh lẽo chỉ tăng chứ không giảm.
Toàn bộ cổ đông và ban giám đốc trong phòng hội nghị đều có chút không được tự nhiên, có vài người tương đối kính sợ Lâm Nhược Khê, cô giống như một pho tượng nữ thần băng đang tản ra hàn khí, khiến bọn họ run rẩy.
Dương Thần xuất hiện tại cửa, nhất thời gây ra không ít sự chú ý của những người trong phòng hội nghị. Tiết Minh Hòa, vợ chồng Ngô Nguyệt và cả những người nước ngoài như Chris đều nở nụ cười thân thiện.
Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc ở vị trí phía trước hơi hơi kinh ngạc, các nàng dường như không ngờ Dương Thần sẽ không chờ được mà đến công ty.
Dương Thần cười với hai cô gái, sau lại phức tạp khôn kể nhìn về phía Lâm Nhược Khê.
Mà mày Lâm Nhược Khê lại cau lại, sắc mặt cũng là hờ hững, sau khi liếc mắt thì dường như không thấy người này.
Không ít người ở đây đều đánh hơi được điều gì đấy, nhìn về phía hai người có chút là lạ.
Dương Thần lại gượng cười, hơi có chút chua sót sờ sờ cằm, thở dài, bất đắc dĩ tựa vào cửa phòng.
Tuy hiện tại rất muốn đi lên nói chuyện với Lâm Nhược Khê, nhưng loại thời điểm này quấy rầy công việc của cô, khẳng định mất nhiều hơn được.
- Bộ trưởng Triệu, vừa rồi nói được một nửa, tiếp tục.
Lâm Nhược Khê nói với Triệu Hồng Yến bên cạnh.
Triệu Hồng Yến thấy Dương Thần xuất hiện, vẻ mặt vốn có chút căng thẳng, nghĩ sâu xa, nhưng vẫn gật gật đầu, nhìn vào văn kiện nói:
- Lần này Quốc Tế Ngọc Lôi của chúng ta thành lập tập đoàn, cần cắt cử rất nhiều nhân viên cao cấp đến công ty con và chi nhánh lớn nhậm chức, nhằm đảm bảo công tác quản lý của tập đoàn được thuận lợi nối đường ray.
- Chủ tịch cho rằng, cấp cao ở tổng bộ hẳn nên làm gương tốt, vì sự lớn mạnh của tập đoàn mà làm ra cống hiến. Cho nên đề nghị, cắt cử hai Phó tổng giám đốc lớn trước tiên là Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiến Ny đến Nam Phi phụ trách công ty ở khu vực Nam Phi và văn phòng chi nhánh Buenos Aires tại Argentina Nam Mỹ..
Khi nhìn thấy là một quả trứng chim đen xì. hai cô gái lập tửc mất đi một nửa hứng thú.
Tiêu Chỉ Tình còn dễ thương dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lại nhíu mi:
- Cái gì không biết, đây thật sự là linh bảo trấn trạch chứ? Nhìn như cục than đá ấy, mà lại còn nặng hơn cả than, là tảng đá sao?
Jane thì lại chuyên nghiệp hơn nhiều, cầm kính hiển vi nhìn một lát, lại lấy đi phân tích hóa học, thậm chí còn kiểm tra trên quang phổ.
- Hình như là thứ gì đó chưng khô, thành phần vô cùng phức tạp, giống như khoáng vật, nhưng kỳ lạ chính là... dường như có thành phần protein, chẳng lẽ là di hài sinh vật? Trong tự nhiên quả thực có không ít thể hỗn hợp của sinh mệnh cùng phi sinh mệnh, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không đến nỗi hiếm lạ.
Dương Thần sau khi nghe xong, không khỏi có chút bốc khói, như vậy thì có thứ đồ này sao còn có thể được trở thành linh bảo? Mông gia không nghèo như vậy chứ, chẳng lẽ thật sự có ý nghĩa kỷ niệm gì với Mông gia?
Nhưng dù sao cũng được người ta coi trọng. Dương Thần phải thu về đã, sau khi về sẽ xem xem có dùng được hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn hai cô gái cũng không nghiên cứu ra cái gì, Dương Thần bảo hai người buổi tối quay về biệt viện Tây Giao cùng nhau ăn cơm, đừng để bụng đói đến hư mất.
Trên đường lái xe về nhà, Dương Thần nhận được điện thoại của Tuệ Lâm.
Cô hiện tại cũng quá bận rộn, vừa mới đi tuyên truyền xong ở rạp chiếu phim, cũng đi Mỹ thu âm tập mới nhất, sau đó là muốn bắt đầu tuần biểu diễn trên toàn cầu.
Cũng không biết có phải Lâm Nhược Khê cố ý sắp xếp như vậy hay không, làm cho Tuệ Lâm không còn một chút thời gian trống, tuy thân thể sẽ không mệt, nhưng tâm sẽ luôn mệt.
Dương Thần hứa có thời gian sẽ đi nghe buổi biểu diễn của cô khiến Tuệ Lâm vô cùng mong chờ, loại tình cảm nhớ nhung và cô độc này khiến Dương Thần vô cùng áy náy.
Sau khi về đến nhà, Mẫn Quyên và Lam Lam đang ở trong đại sảnh chơi đùa. Mạc Thiến Ny đi chợ mua thức ăn.
Bé mập khó có được lúc không chơi game, có thể là cảm thấy kỹ thuật của Mẫn Quyên quá kém, đơn giản lấy ra vài hộp màu nước cùng bút sáp màu, bắt đầu tô tô trên tờ giấy trắng.
Khóa mỹ thuật tạo hình trong nhà trẻ là một trong những môn học được Lam Lam thích nhất, bởi vì những con vật Lam Lam vẽ rất đẹp, hoa cỏ cũng đẹp, luôn giống hơn những đứa trẻ khác, điều này cũng có liên quan đến trí nhớ vượt trội của Lam Lam.
Dương Thần đi đến bên cạnh con gái, nhìn bức tranh trên tờ giấy trắng, vẽ một căn nhà to có mái màu hồng, mặt cỏ xanh biếc, trong không trung của Lam Lam, ông mặt trời thật hiền lành.
Ở trên cỏ, là một cô gái tóc dài đang nắm tay một cô bé, còn có một người đàn ông, nhìn giống như siêu nhân đang bay giữa không trung, mang theo áo choàng màu hồng.
Dương Thần cất tiếng.
- Con gái ngoan, siêu nhân trong bức tranh của con, là cha sao?
Lam Lam đang tập trung tinh thần, vẽ xong một gốc cây đại thụ cùng những chiếc lá rồi mới quay sang dùng sức gật đầu.
- Vậy cô gái tóc dài kia, cùng cô bé đó, là ai vậy?
Dương Thần hỏi.
- Cô bé là Lam Lam, cô gái kia là mẹ, tóc của mẹ rất dài.
Lam Lam điềm nhiên trả lời.
- Không đúng, khuôn mặt bé mập của chúng ta phải tròn hơn một chút, thân mình phải mập hơn nữa, cô bé này quá gầy.
Dương Thần trêu đùa.
Lam Lam bỗng nhiên chu chu miệng.
- Lam Lam nhớ mẹ, cho nên gầy đi.
Lòng Dương Thần hơi thay đổi, cười nói:
- Mấy ngày nay, đều là dì Thiến Ny làm đồ ăn ngon cho con, thấy con ăn cũng không ít, gầy ở đâu chứ?
- Không ăn cơm Lam Lam đói bụng.
Bé mập tựa hồ bản thân cũng ngượng ngùng, nhăn nhó lè lười.
Dương Thần dở khóc dở cười, nhéo vào cái mặt thịt của đứa nhỏ,
- Dì Thiến Ny của con chắc đau lòng lắm, làm cho con nhiều đồ ăn ngon như vậy con cũng không vẽ cho cô ấy một bức tranh.
Lam Lam nháy mắt mấy cái nói:
- Bởi vì Lam Lam nhớ mẹ, nhưng lại không được gặp mẹ, cho nên vẽ mẹ...
Dương Thần không nói gì, không ngờ lại là nguyên nhân này, trong lòng thầm than, đừng nói con không được gặp, cha cũng đang chờ mẹ quay về.
- Cha, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?
Lam Lam đột nhiên hỏi.
Dương Thần không kịp phản ứng, nhất thời không biết giải thích vấn đề này như nào, do dự một lát, lắc đầu cười nói:- Lam Lam phải nhớ kỹ, mẹ khẳng định là rất thích con, chỉ là hiện tại mẹ không vui, chờ sau này khá hơn đã.
- Mẹ khẳng định là thích Lam Lam, bởi vì Lam Lam là do mẹ sinh ra!
Bé mập rất chắc chắn nói, cũng không biết tự tin này từ đâu tới.
Lòng Dương Thần một hồi thương cảm, cũng không biết Lam Lam có còn thật sự nhớ rõ mẹ đẻ của mình không, một loại thương yêu dâng lên, nhịn không được một tay bế bé mập lên, nhẹ nhàng vồ phía sau lưng.
Mẫn Quyên trầm mặc không lên tiếng ở bên cạnh nhìn, trong mắt có nhiều phần không đành lòng, im lặng lau khóe mắt.
Nếu không phải Dương Thần truyền thụ công pháp cho Lam Lam, có lẽ những ngày không có Lâm Nhược Khê bên cạnh, Lam Lam nhất định sẽ không ngủ được giống như trước kia.
Sợ rằng không có nhiều người sẽ tin, đứa bé gái tuổi còn nhỏ như vậy đã biết đem những tình cảm phức tạp đó giấu sâu trong lòng, vì vậy ban ngày mới có thể cười đến sáng lạn như vậy.
Khi mọi người đang hoạt động, một tuần từ từ đi qua.
Dương Thần cuối cùng cũng chờ được đến thứ hai, theo lý thuyết, hôm nay Lâm Nhược Khê sẽ về Trung Hải đi làm.
Về phần tiệc rượu lúc chạng vạng mà Mông Nguyệt nói, Dương Thần không quá để tâm, loại chuyện này một chút cũng không khẩn trương.
Vốn tính chờ Lâm Nhược Khê hết giờ làm về nhà, nhưng Dương Thần cảm thấy loại chuyện này còn phải để chính mình chủ động, cô sẽ ngại thể diện, lòng cô cũng không thật sự nghĩ sẽ nháo đến không thế vãn hồi.
Cho nên, Dương Thần ăn xong điểm tâm, trước tiên lái xe đến tổng bộ Quốc Tế Ngọc Lôi, muốn đến văn phòng Lâm Nhược Khê tìm cô.
Đi vào chiếc thang máy quen thuộc lên đến tầng cao nhất, tuy hiện tại chức Tổng giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi là Tiết Minh Hòa đảm nhiệm, nhưng văn phòng anh ta là ở chỗ khác, văn phòng của Lâm Nhược Khê trực tiếp đổi thành văn phòng Chủ tịch.
Dương Thần vẫn có vài phần tâm tình lo lắng không yên, đi đến gõ cửa, nhưng, bên trong không có chút hồi ứng.
Lúc này, một thư ký thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi từ trong văn phòng thư ký đi ra:
- Là Dương tiên sinh sao?
Dương Thần sửng sốt, không quen lắm.
- Cô là?
- Tôi là thư ký mới được điều đến, Tiểu Vân. Dương tiên sinh khẳng định không biết tôi, ngài tới tìm Lâm Tổng sao?
Tiểu Vân cung kính hỏi, các nhân viên trong công ty đương nhiên biết Dương Thần.
- Đúng vậy, cô ấy đâu?
Dương Thần cười, trong lòng đại khái đã đoán ra, là sau khi Triệu Hồng Yến trở thành Bộ trưởng Quan hệ xã hội, người mới lên thay thế công việc thư ký.
Tiểu Vân nói:
- Sáng nay Lâm Tổng triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, hiện tại hẳn là đang ở phòng hội nghị thứ ba.
- Hội đồng quản trị?
Dương Thần nhíu mày, thật là cô gái cuồng công việc, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Đi đến phòng hội nghị thứ ba như lời Tiểu Vân nói, quả nhiên từ bên ngoài nhìn vào, phòng họp đầy người, không phải cấp cao của công ty, mà là cổ đông của Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí Chủ tịch, vẫn không nói không cười như thường, đôi mắt sáng ngời, nhìn không có chút tâm tình, so với lúc trước, vẻ lạnh lẽo chỉ tăng chứ không giảm.
Toàn bộ cổ đông và ban giám đốc trong phòng hội nghị đều có chút không được tự nhiên, có vài người tương đối kính sợ Lâm Nhược Khê, cô giống như một pho tượng nữ thần băng đang tản ra hàn khí, khiến bọn họ run rẩy.
Dương Thần xuất hiện tại cửa, nhất thời gây ra không ít sự chú ý của những người trong phòng hội nghị. Tiết Minh Hòa, vợ chồng Ngô Nguyệt và cả những người nước ngoài như Chris đều nở nụ cười thân thiện.
Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc ở vị trí phía trước hơi hơi kinh ngạc, các nàng dường như không ngờ Dương Thần sẽ không chờ được mà đến công ty.
Dương Thần cười với hai cô gái, sau lại phức tạp khôn kể nhìn về phía Lâm Nhược Khê.
Mà mày Lâm Nhược Khê lại cau lại, sắc mặt cũng là hờ hững, sau khi liếc mắt thì dường như không thấy người này.
Không ít người ở đây đều đánh hơi được điều gì đấy, nhìn về phía hai người có chút là lạ.
Dương Thần lại gượng cười, hơi có chút chua sót sờ sờ cằm, thở dài, bất đắc dĩ tựa vào cửa phòng.
Tuy hiện tại rất muốn đi lên nói chuyện với Lâm Nhược Khê, nhưng loại thời điểm này quấy rầy công việc của cô, khẳng định mất nhiều hơn được.
- Bộ trưởng Triệu, vừa rồi nói được một nửa, tiếp tục.
Lâm Nhược Khê nói với Triệu Hồng Yến bên cạnh.
Triệu Hồng Yến thấy Dương Thần xuất hiện, vẻ mặt vốn có chút căng thẳng, nghĩ sâu xa, nhưng vẫn gật gật đầu, nhìn vào văn kiện nói:
- Lần này Quốc Tế Ngọc Lôi của chúng ta thành lập tập đoàn, cần cắt cử rất nhiều nhân viên cao cấp đến công ty con và chi nhánh lớn nhậm chức, nhằm đảm bảo công tác quản lý của tập đoàn được thuận lợi nối đường ray.
- Chủ tịch cho rằng, cấp cao ở tổng bộ hẳn nên làm gương tốt, vì sự lớn mạnh của tập đoàn mà làm ra cống hiến. Cho nên đề nghị, cắt cử hai Phó tổng giám đốc lớn trước tiên là Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiến Ny đến Nam Phi phụ trách công ty ở khu vực Nam Phi và văn phòng chi nhánh Buenos Aires tại Argentina Nam Mỹ..
/1662
|