Lời này vừa nói ra, không chỉ Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc đang ngồi, mà Dương Thần đứng ở cửa cũng có điểm hoài nghi rằng mình nghe lầm!
Nam Phi? Argentina?
Dương Thần sẽ không nghi ngờ Ngọc Lôi có năng lực khai thông thành lập công ty con trên toàn cầu hay không, bởi vì tư bản còn giao thiệp với ngành sản xuất phong phú kia, cho nên có công ty con ở Nam Mỹ và Châu Phi là chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng, vì cái gì mà cố tình điều Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc đến hai nơi đó?
Tuy nói đi phụ trách công ty con sẽ đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, thực tế quyền lực và đãi ngộ đều chỉ tăng mà không giảm, nhưng hai cô gái còn chưa tới ba mươi tuổi, lẻ loi một mình đi dị quốc tha hương, vậy thì có khác gì lưu đày các cô?
Mạc Thiến Ny cùng Lưu Minh Ngọc đột nhiên ý thức được cái gì, khó tin mà nhìn Lâm Nhược Khê, lại nhìn thấy Lâm Nhược Khê không có chút ý tứ đối mặt với các cô.
- Chủ tịch, năng lực công tác của Phó tổng Mạc, Phó tổng Lưu quá rõ ràng, đi công ty con đảm nhận chức Tổng giám đương nhiên không phải nói chơi, nhưng các cô ấy là nguyên lão của tổng bộ, có phải là nên giữ lại tổng bộ để phát huy nhiệt lượng không.
Làm một Tổng giám đốc như hiện tại, Tiết Minh Hòa luận sự nói.
Lâm Nhược Khê thản nhiên mở miệng nói:
- Chính vì nguyên nhân là nguyên lão mới nên làm gương tốt, phái người khác đi tôi cũng không yên tâm. Huống hồ, học hỏi thêm kinh nghiệm lúc nào cũng tốt. Thế nào, Tổng giám đốc Tiết muốn đi?
Lời kia vừa nói ra, đồng thời làm Tiết Minh Hòa câm miệng.
Ngô Nguyệt làm trợ lý cho Lâm Nhược Khê đã nhiều năm, rất biết tính cách của học tỷ này, ở phía sau ra sức nháy mắt với chồng, đừng đối đầu với Lâm Nhược Khê, đây rõ ràng là Lâm Nhược Khê cố ý!
Ai cũng biết Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc có thể đảm nhiện chức vụ Tổng giám ở công ty con bên nước ngoài, điều quan trọng là đây dù sao cũng là khổ sai, không phải Bắc Mỹ và Âu Châu, đây chính là Nam Mỹ và Phi Châu!
Dương Thần đứng ở cửa hồi phục tinh thần, không khỏi nắm chặt hai tay, có chút run rẩy.
Ước hẹn một năm...
Một năm tới rồi, cô chính là dùng phương thức này để bắt đầu tiến hành trả thù mình?
Không chỉ là không đề ý đến mình, còn mãnh liệt loại trừ những người phụ nữ có liên quan đến mình?
Không hề nghi ngờ, Lâm Nhược Khê nắm giữ trên năm phần cô phần Ngọc Lôi, hơn nữa dường như tinh thần đứng đầu đã lâu, đây chính là độc đoán tồn tại đã lâu của cô. Nếu cô sai Triệu Hồng Yến nói ra đề nghị này, thì đây chính là kết luận.
- Nếu chính người đó không có dị nghị gì, chúng ta có thể bỏ phiếu, tán thành thì đưa tay lên.
Lâm Nhược Khê cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc, bắt đầu bỏ phiếu.
Không ít cổ đông ở đây nhìn nhau vài lần, đã không còn do dự gì nữa, đưa tay lên cao.
Một màn này, giống như cảnh tượng đã được diễn thứ vô số lần, hoàn hảo đến nỗi khiến lòng người lạnh lẽo.
Triệu Hồng Yến đứng lên, chuẩn bị kiểm phiếu thì lại bị Lâm Nhược Khê ngăn lại.
- Không cần kiểm phiếu, tám phần đã thông qua, phiếu tán thành của đại cổ đông tôi còn chưa bỏ, đây xem ra là mọi người đồng lòng rồi. Phó tổng Lưu, Phó tổng Mạc, công ty con ở Châu Phi cùng Nam Mỹ vừa thành lập chưa đến một năm, sau ngày dựa vào hai người.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
So với Lưu Minh Ngọc cắn môi không nói. Mạc Thiến Ny giờ phút này kích động vô cùng, hốc mắt hơi đỏ lên, mang theo một chút lóng lánh.
Cô cười nhạo một tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn thẳng vào Lâm Nhược Khê nói:
- Cô thật sự muốn làm như vậy sao? Ngầm làm cho những cổ đông đó phối hợp với cô đấy hai người chúng tôi ra nước ngoài, lại cách rất xa, làm vậy khiến cô vui vẻ sao?
Toàn bộ yên lẳng, không có ai dám thở mạnh, tựa hồ cảm nhận được một trận bão táp đang nổi lên.
Quả thật, người không mù đều có thể nhìn ra, đây là Lâm Nhược Khê cố ý chém rụng hai viên đại tướng của công ty.
Hơn nữa không phải âm thầm, mà là làm trước mặt mọi người, tiến hành đối đãi với tính chất làm nhục với hai thành viên cấp cao này!
Dẫm lên tự tôn của các cô, thể diện của các cô!
Nhưng ai cũng không có can đảm đối đầu với Lâm Nhược Khê, thậm chí nghi ngờ ngập đầu cũng không dám hỏi, đây chính là tự bọn họ không chọn trái ngon mà ăn.
Chris là người nước ngoài duy nhất cũng không bỏ phiếu, lúc này anh ta đã nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn gặp lại trận gió lốc này.
- Tôi không hiểu cô đang nói gì.
Lâm Nhược Khê thong dong nói.
- Lâm Nhược Khê! Cô đừng làm ra bộ dáng giả tạo đó với tôi! Cô như vậy thật khiến người ta ghê tởm!
Mạc Thiến Ny tửc giận đến đỏ cả mặt, cả người phát run.
- Nếu Phó tổng Mạc không phục quyết định của hội đồng quản trị, vậy mời rời khỏi Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê không chút sợ hãi nói.
Mạc Thiến Ny cười lạnh,
- Cô nghĩ tôi không dám sao?
- Đương nhiên không phải, tôi biết có rất nhiều công ty lớn đều muốn có được cô.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, rồi hướng sang Triệu Hồng Yến ở bên cạnh nói:
- Bộ trưởng Triệu, cô phụ trách đi, Phó tổng Mạc nếu rời khỏi công ty, cổ phần công ty cô ta nắm trong tay, tôi lấy giá gấp đôi thị trường, thu mua toàn bộ.
Triệu Hồng Yến rõ ràng sớm nghĩ đến một bước này, bất ngờ gật gật đầu, sau đó là ánh mắt áy náy nhìn người từng là thủ trưởng của mình.
Mạc Thiến Ny giận quá hóa cười,
- Lâm Nhược Khê, cô cho rằng tôi nói vậy là quan tâm đến chút cổ phần công ty trong tay tôi sao? Cô cho rằng tôi nhiều tiền là có thể vui vẻ sao?
- Cô vui vẻ hay không, không liên quan đến tôi, cảm ơn cô đã nỗ lực vì công ty, nếu cô thật sự muốn rời đi, tôi sẽ không bạc đãi cô.
Lâm Nhược Khê nói.
Hai tay Mạc Thiến Ny chống xuống bàn hội nghị, bi phẫn nhìn cô, giống như không dám tin tưởng.
Lưu Minh Ngọc lúc này đứng dậy, tương đối bình tĩnh vỗ lưng Mạc Thiến Ny nói:
- Quên đi, Thiến Ny, nếu Lâm Tổng đã quyết định như vậy, chúng ta làm không được việc đi xa tha hương, cũng chỉ có thế rời đi.
- Cái gì gọi là làm không được?
Mạc Thiến Ny tửc giận nói:
- Minh Ngọc, cô vì sao phải giả bộ hồ đồ? Vấn đề này không phải là đi xa hay không, mà là cô ta căn bản không nghĩ tới thương lượng với chúng ta, đây rõ ràng là coi chúng ta như rác rưởi, nói ném là ném!
- Tôi có thể không cần vị trí Phó tổng giám đốc, tôi cũng không muốn lương cao hay cổ phần công ty, nhưng Mạc Thiến Ny này trong công việc, không phải không có chỗ khác đế đi, tôi cũng có kiên trì và tôn nghiêm của tôi!
Lưu Minh Ngọc thần sắc ảm đạm, cô không rõ chuyện này lắm. Nhưng, chuyện tới bây giờ, cả công lẫn tư, sao có thể vẽ được rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Lưu Minh Ngọc buồn bã nhìn Dương Thần ở cửa, lại phát hiện, Dương Thần im lặng cúi đầu nghĩ cái gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy.Truyện copy tại http://truyenyy.com
Mạc Thiến Ny hít sâu một lơi, ánh mắt kiên quyết nói với Lâm Nhược Khê:
- Tôi cho cô biết, từ lúc tôi bước vào công ty này cho tới bây giờ chưa từ nghĩ muốn có được cái gì!
- Là bà nội cô, lão Tổng giám đốc cho tôi tất cả như bây giờ, đời này tôi đều cảm ơn bà!
- Nếu thật sự việc gì cũng có thể dùng tiền tài để cân nhắc, những gì tôi làm cho công ty đã không biết trả cho lão Tổng giám đốc mấy vạn lần rồi!
- Nếu Chủ tịch công ty này không phải cô, không phải Lâm Nhược Khê cô, tôi căn bản sẽ không mặt dày ở lại đây!
- Tôi vứt bỏ tiền đồ lớn hơn nữa của chính mình, bỏ qua bao nhiêu cơ hội, đồng ý vì người khác tăng ca bôn ba, không phải vì công ty này! Càng không phải vì người khác mà chính là vì cô! Vì Lâm Nhược Khê cô!
- Tôi thừa nhận, trong vấn đề riêng tư tôi mắc nợ cô, nhưng cô lại dùng việc chung làm nhục tôi, mặc kệ người khác nghĩ như nào, làm một người phụ nữ, tôi khinh thường cô!
Toàn bộ lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy.
Dương Thần đứng ở cửa ngẩng đầu lên, giống như một chiến sĩ đứng trong đám người nhìn Mạc Thiến Ny, đôi mắt lộ vẻ cảm động.
Lâm Nhược Khê lại coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, bình tĩnh nói với mọi người:
- Phó tổng Mạc Phó tổng Lưu nếu rời đi, công việc của các cô ấy tạm thời sẽ do Triệu Hồng Yến và Chris đảm nhiệm, trong tuần này, hy vọng mọi người cộng tác tiếp nhận chức vụ. Nếu không, tôi sẽ sắp xếp...
Thái độ lạnh nhạt của cô làm cho các cán bộ cấp cao không khỏi hết hồn.
Cũng không biết là dạng tố chất tâm lý gì, thế mà có thể làm thinh với lời nói của Mạc Thiến Ny?
Mạc Thiến Ny tuyệt vọng liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê một cái thật sâu, một loại cảm giác phí hoài hiện lên trong giây lát rồi biến mất, hờ hững xoay người bước ra cửa.
Lưu Minh Ngọc hít một hơi, cô tính tình dịu dàng, không nhiều tình cảm mãnh liệt phẫn nộ như vậy, nhiều phần là vô cùng ưu sầu và bất đắc dĩ.
Khi hai cô đi đến chỗ Dương Thần ở cửa. Mạc Thiến Ny ngẩng đầu nhìn Dương Thần, bỗng nhiên lúm đồng tiền như hoa nói:
- Ồng xã, anh ở lại đây, hay cùng chúng em đi ăn trưa?
Nhìn cô gái mặt còn mang nước mắt có thể cười tươi như vậy, trái tim Dương Thần run rẩy đau đớn, thời điểm này nếu có nửa phần do dự thì chính là đánh nát tâm hai cô gái này.
Ôn hòa cười, hai tay Dương Thần nắm tay hai người phụ nữ.
- Đi, hay là đến chỗ chị Hương ăn cơm uống rượu trắng?
Bàn tay bị nắm của Mạc Thiến Ny cùng Lưu Minh Ngọc run rẩy, lập tức nhu tình gật gật đầu.
Nam Phi? Argentina?
Dương Thần sẽ không nghi ngờ Ngọc Lôi có năng lực khai thông thành lập công ty con trên toàn cầu hay không, bởi vì tư bản còn giao thiệp với ngành sản xuất phong phú kia, cho nên có công ty con ở Nam Mỹ và Châu Phi là chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng, vì cái gì mà cố tình điều Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc đến hai nơi đó?
Tuy nói đi phụ trách công ty con sẽ đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, thực tế quyền lực và đãi ngộ đều chỉ tăng mà không giảm, nhưng hai cô gái còn chưa tới ba mươi tuổi, lẻ loi một mình đi dị quốc tha hương, vậy thì có khác gì lưu đày các cô?
Mạc Thiến Ny cùng Lưu Minh Ngọc đột nhiên ý thức được cái gì, khó tin mà nhìn Lâm Nhược Khê, lại nhìn thấy Lâm Nhược Khê không có chút ý tứ đối mặt với các cô.
- Chủ tịch, năng lực công tác của Phó tổng Mạc, Phó tổng Lưu quá rõ ràng, đi công ty con đảm nhận chức Tổng giám đương nhiên không phải nói chơi, nhưng các cô ấy là nguyên lão của tổng bộ, có phải là nên giữ lại tổng bộ để phát huy nhiệt lượng không.
Làm một Tổng giám đốc như hiện tại, Tiết Minh Hòa luận sự nói.
Lâm Nhược Khê thản nhiên mở miệng nói:
- Chính vì nguyên nhân là nguyên lão mới nên làm gương tốt, phái người khác đi tôi cũng không yên tâm. Huống hồ, học hỏi thêm kinh nghiệm lúc nào cũng tốt. Thế nào, Tổng giám đốc Tiết muốn đi?
Lời kia vừa nói ra, đồng thời làm Tiết Minh Hòa câm miệng.
Ngô Nguyệt làm trợ lý cho Lâm Nhược Khê đã nhiều năm, rất biết tính cách của học tỷ này, ở phía sau ra sức nháy mắt với chồng, đừng đối đầu với Lâm Nhược Khê, đây rõ ràng là Lâm Nhược Khê cố ý!
Ai cũng biết Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc có thể đảm nhiện chức vụ Tổng giám ở công ty con bên nước ngoài, điều quan trọng là đây dù sao cũng là khổ sai, không phải Bắc Mỹ và Âu Châu, đây chính là Nam Mỹ và Phi Châu!
Dương Thần đứng ở cửa hồi phục tinh thần, không khỏi nắm chặt hai tay, có chút run rẩy.
Ước hẹn một năm...
Một năm tới rồi, cô chính là dùng phương thức này để bắt đầu tiến hành trả thù mình?
Không chỉ là không đề ý đến mình, còn mãnh liệt loại trừ những người phụ nữ có liên quan đến mình?
Không hề nghi ngờ, Lâm Nhược Khê nắm giữ trên năm phần cô phần Ngọc Lôi, hơn nữa dường như tinh thần đứng đầu đã lâu, đây chính là độc đoán tồn tại đã lâu của cô. Nếu cô sai Triệu Hồng Yến nói ra đề nghị này, thì đây chính là kết luận.
- Nếu chính người đó không có dị nghị gì, chúng ta có thể bỏ phiếu, tán thành thì đưa tay lên.
Lâm Nhược Khê cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Thiến Ny và Lưu Minh Ngọc, bắt đầu bỏ phiếu.
Không ít cổ đông ở đây nhìn nhau vài lần, đã không còn do dự gì nữa, đưa tay lên cao.
Một màn này, giống như cảnh tượng đã được diễn thứ vô số lần, hoàn hảo đến nỗi khiến lòng người lạnh lẽo.
Triệu Hồng Yến đứng lên, chuẩn bị kiểm phiếu thì lại bị Lâm Nhược Khê ngăn lại.
- Không cần kiểm phiếu, tám phần đã thông qua, phiếu tán thành của đại cổ đông tôi còn chưa bỏ, đây xem ra là mọi người đồng lòng rồi. Phó tổng Lưu, Phó tổng Mạc, công ty con ở Châu Phi cùng Nam Mỹ vừa thành lập chưa đến một năm, sau ngày dựa vào hai người.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
So với Lưu Minh Ngọc cắn môi không nói. Mạc Thiến Ny giờ phút này kích động vô cùng, hốc mắt hơi đỏ lên, mang theo một chút lóng lánh.
Cô cười nhạo một tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn thẳng vào Lâm Nhược Khê nói:
- Cô thật sự muốn làm như vậy sao? Ngầm làm cho những cổ đông đó phối hợp với cô đấy hai người chúng tôi ra nước ngoài, lại cách rất xa, làm vậy khiến cô vui vẻ sao?
Toàn bộ yên lẳng, không có ai dám thở mạnh, tựa hồ cảm nhận được một trận bão táp đang nổi lên.
Quả thật, người không mù đều có thể nhìn ra, đây là Lâm Nhược Khê cố ý chém rụng hai viên đại tướng của công ty.
Hơn nữa không phải âm thầm, mà là làm trước mặt mọi người, tiến hành đối đãi với tính chất làm nhục với hai thành viên cấp cao này!
Dẫm lên tự tôn của các cô, thể diện của các cô!
Nhưng ai cũng không có can đảm đối đầu với Lâm Nhược Khê, thậm chí nghi ngờ ngập đầu cũng không dám hỏi, đây chính là tự bọn họ không chọn trái ngon mà ăn.
Chris là người nước ngoài duy nhất cũng không bỏ phiếu, lúc này anh ta đã nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn gặp lại trận gió lốc này.
- Tôi không hiểu cô đang nói gì.
Lâm Nhược Khê thong dong nói.
- Lâm Nhược Khê! Cô đừng làm ra bộ dáng giả tạo đó với tôi! Cô như vậy thật khiến người ta ghê tởm!
Mạc Thiến Ny tửc giận đến đỏ cả mặt, cả người phát run.
- Nếu Phó tổng Mạc không phục quyết định của hội đồng quản trị, vậy mời rời khỏi Ngọc Lôi.
Lâm Nhược Khê không chút sợ hãi nói.
Mạc Thiến Ny cười lạnh,
- Cô nghĩ tôi không dám sao?
- Đương nhiên không phải, tôi biết có rất nhiều công ty lớn đều muốn có được cô.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, rồi hướng sang Triệu Hồng Yến ở bên cạnh nói:
- Bộ trưởng Triệu, cô phụ trách đi, Phó tổng Mạc nếu rời khỏi công ty, cổ phần công ty cô ta nắm trong tay, tôi lấy giá gấp đôi thị trường, thu mua toàn bộ.
Triệu Hồng Yến rõ ràng sớm nghĩ đến một bước này, bất ngờ gật gật đầu, sau đó là ánh mắt áy náy nhìn người từng là thủ trưởng của mình.
Mạc Thiến Ny giận quá hóa cười,
- Lâm Nhược Khê, cô cho rằng tôi nói vậy là quan tâm đến chút cổ phần công ty trong tay tôi sao? Cô cho rằng tôi nhiều tiền là có thể vui vẻ sao?
- Cô vui vẻ hay không, không liên quan đến tôi, cảm ơn cô đã nỗ lực vì công ty, nếu cô thật sự muốn rời đi, tôi sẽ không bạc đãi cô.
Lâm Nhược Khê nói.
Hai tay Mạc Thiến Ny chống xuống bàn hội nghị, bi phẫn nhìn cô, giống như không dám tin tưởng.
Lưu Minh Ngọc lúc này đứng dậy, tương đối bình tĩnh vỗ lưng Mạc Thiến Ny nói:
- Quên đi, Thiến Ny, nếu Lâm Tổng đã quyết định như vậy, chúng ta làm không được việc đi xa tha hương, cũng chỉ có thế rời đi.
- Cái gì gọi là làm không được?
Mạc Thiến Ny tửc giận nói:
- Minh Ngọc, cô vì sao phải giả bộ hồ đồ? Vấn đề này không phải là đi xa hay không, mà là cô ta căn bản không nghĩ tới thương lượng với chúng ta, đây rõ ràng là coi chúng ta như rác rưởi, nói ném là ném!
- Tôi có thể không cần vị trí Phó tổng giám đốc, tôi cũng không muốn lương cao hay cổ phần công ty, nhưng Mạc Thiến Ny này trong công việc, không phải không có chỗ khác đế đi, tôi cũng có kiên trì và tôn nghiêm của tôi!
Lưu Minh Ngọc thần sắc ảm đạm, cô không rõ chuyện này lắm. Nhưng, chuyện tới bây giờ, cả công lẫn tư, sao có thể vẽ được rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Lưu Minh Ngọc buồn bã nhìn Dương Thần ở cửa, lại phát hiện, Dương Thần im lặng cúi đầu nghĩ cái gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy.Truyện copy tại http://truyenyy.com
Mạc Thiến Ny hít sâu một lơi, ánh mắt kiên quyết nói với Lâm Nhược Khê:
- Tôi cho cô biết, từ lúc tôi bước vào công ty này cho tới bây giờ chưa từ nghĩ muốn có được cái gì!
- Là bà nội cô, lão Tổng giám đốc cho tôi tất cả như bây giờ, đời này tôi đều cảm ơn bà!
- Nếu thật sự việc gì cũng có thể dùng tiền tài để cân nhắc, những gì tôi làm cho công ty đã không biết trả cho lão Tổng giám đốc mấy vạn lần rồi!
- Nếu Chủ tịch công ty này không phải cô, không phải Lâm Nhược Khê cô, tôi căn bản sẽ không mặt dày ở lại đây!
- Tôi vứt bỏ tiền đồ lớn hơn nữa của chính mình, bỏ qua bao nhiêu cơ hội, đồng ý vì người khác tăng ca bôn ba, không phải vì công ty này! Càng không phải vì người khác mà chính là vì cô! Vì Lâm Nhược Khê cô!
- Tôi thừa nhận, trong vấn đề riêng tư tôi mắc nợ cô, nhưng cô lại dùng việc chung làm nhục tôi, mặc kệ người khác nghĩ như nào, làm một người phụ nữ, tôi khinh thường cô!
Toàn bộ lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy.
Dương Thần đứng ở cửa ngẩng đầu lên, giống như một chiến sĩ đứng trong đám người nhìn Mạc Thiến Ny, đôi mắt lộ vẻ cảm động.
Lâm Nhược Khê lại coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, bình tĩnh nói với mọi người:
- Phó tổng Mạc Phó tổng Lưu nếu rời đi, công việc của các cô ấy tạm thời sẽ do Triệu Hồng Yến và Chris đảm nhiệm, trong tuần này, hy vọng mọi người cộng tác tiếp nhận chức vụ. Nếu không, tôi sẽ sắp xếp...
Thái độ lạnh nhạt của cô làm cho các cán bộ cấp cao không khỏi hết hồn.
Cũng không biết là dạng tố chất tâm lý gì, thế mà có thể làm thinh với lời nói của Mạc Thiến Ny?
Mạc Thiến Ny tuyệt vọng liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê một cái thật sâu, một loại cảm giác phí hoài hiện lên trong giây lát rồi biến mất, hờ hững xoay người bước ra cửa.
Lưu Minh Ngọc hít một hơi, cô tính tình dịu dàng, không nhiều tình cảm mãnh liệt phẫn nộ như vậy, nhiều phần là vô cùng ưu sầu và bất đắc dĩ.
Khi hai cô đi đến chỗ Dương Thần ở cửa. Mạc Thiến Ny ngẩng đầu nhìn Dương Thần, bỗng nhiên lúm đồng tiền như hoa nói:
- Ồng xã, anh ở lại đây, hay cùng chúng em đi ăn trưa?
Nhìn cô gái mặt còn mang nước mắt có thể cười tươi như vậy, trái tim Dương Thần run rẩy đau đớn, thời điểm này nếu có nửa phần do dự thì chính là đánh nát tâm hai cô gái này.
Ôn hòa cười, hai tay Dương Thần nắm tay hai người phụ nữ.
- Đi, hay là đến chỗ chị Hương ăn cơm uống rượu trắng?
Bàn tay bị nắm của Mạc Thiến Ny cùng Lưu Minh Ngọc run rẩy, lập tức nhu tình gật gật đầu.
/1662
|