Dương Thần suy nghĩ một lát, nhớ lại một cách ti mĩ diễn biến cuộc chiến khi nãy, chợt lớn tiếng nói:
- Đúng rồi, khác biệt !? Vì vạn vật trong trời đất, không gian vũ trụ tất cả đều thay đồi trong nháy mắt, tất cả phép tắc thiên đạo đều có sự biến động, “Đạo” của ngươi, là lợi dụng sự khác biệt giữa trời và đất để khiến đối phương nảy sinh những phán đoán sai lầm.
- Khác biệt? Ha ha... Từ này cũng thật đặc biệt, nhưng ta không muốn giấu ngươi, ngươi nên hiểu rõ, “Đạo” này không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Người đàn ông gật đầu tấm tắc.
Dương Thần cũng biết nghiên cứu sâu hơn cũng không ý nghĩa gì, tạm thời dựa vào sự lý giải của bản thân, muốn hóa giải “Đạo” của người này, trừ phi cảnh giới của bản thân tiếp tục được nâng lên tầm cao mới, hoặc thực lực của bản thân có thể nghiền nát thiên
đạo, nếu không, e rằng không thắng nổi người này.
về phần dùng pháp bảo, dùng thần khí, Dương Thần không cho rằng người đến cả Thần Lôi cũng không đánh trúng, đỉnh Hỗn Độn và Bàn cổ phủ có thể đánh được.
- Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi, ngươi là ai.
Dương Thần gạt đi uy áp của Thượng Thanh thần lôi, bình tĩnh hỏi.
- Đừng nóng vội, ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Người đàn ông thần bí mỉm cười, thân hình lại lóe sáng lên, lần thứ hai bay tới tòa thành.
Dương Thần nhíu mày, nhưng vẫn theo lão trở lại trong thành, đám phụ nữ thấy
Dương Thần bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, người đàn ông bỗng vẫy vẫy tay với cô bé Lam Lam đang ngồi trong lòng Lâm Nhược Khê, lộ ra một nụ cười hiền hòa.
- Cô bé, cháu tên là Lam Lam ư, lại đây nào, ta có quà tặng cho cháu.
Cô bé Tiểu mập chớp chớp đôi mắt to, tuy không biết vị đại thúc này muốn làm chi, nhưng vừa nghe có quà, theo sự giáo dục của bổ, nguyên tắc thấy có lợi mà không chiếm lấy là đồ ngốc, lập tức nhảy từ lòng Lâm Nhược Khê ra ngoài.
Lâm Nhược Khê cũng không ngăn cản, tựa hồ rất yên tâm để Lam Lam đi qua.
- Đại thúc, quà gì vậy? Có ăn được không?
Lam Lam đứng trước người đàn ông, hỏi một cách mong ngóng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đàn ông bất ngờ rút ra một vòng ngọc màu hồng từ nhẫn không gian trên tay.
Vòng ngọc này giống như đốm lửa màu hồng vây quanh, có những tia thủy tinh trong suốt, còn sáng hơn cả đá Kê Huyết và trong veo hơn ruby.
- Đẹp quá...
Tuệ Lâm đứng cạnh nói hộ lời của tất cả đám nữ nhân.
Những người có võ công ở đó, đều ngấm ngầm tìm hiểu xem vòng ngọc có có phải pháp bảo hay không, nhưng vừa điều tra đã phát hiện ra, giống như vòng Phượng Tường, tựa hồ là pháp bảo, nhưng lại không thể phân biệt rốt cuộc thuộc cấp độ nào, không thể
phát giác linh khí trên bề mặt.
Khuôn mặt Lam Lam bỗng ỉu xìu, tuy cô bé thích những vật xinh xắn, nhưng vòng tay không hấp dẫn bằng món ăn ngon.
Người đàn ông thần bí thấy rõ sự biến đồi trên sắc mặt đứa trẻ, không nhịn được cười, liền giơ tay véo má Lam Lam:
- Cô bé này, thật không biết phân biệt đồ tốt đồ xấu. ikienthuc.org
Mắng yêu, nhưng vẫn đeo vòng cho Lam Lam.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, không hiểu rút cuộc chuyện này là gì, câu nói sau đó của người đàn ông, khiến mọi người kinh hãi:
- Chiếc vòng này có tên “Hỏa phượng”, nó và chiếc vòng Phượng Tường mà các
người nhìn thấy trước đó là một đôi.
Người đàn ông thần bí thấy mọi người có chút khó hiểu, tiếp tục cười khanh khách:
- Kỳ thực, tên gọi ban đầu của vòng Phượng Tường là Thanh Loan, chi là ban đầu khi ta tặng vợ, để hậu thế được cát tường, vợ ta đã đặt tên cho nó là Phượng Tường.
Lần này, mọi người đều cảm thấy khó nuốt, lời người đàn ông vừa nói, tại sao...
- Đợi đã! Ngươi nói, vòng Phượng Tường là ngươi tặng vợ, vợ ngươi là ai?
Dương Thần may là đã trải qua sóng to gió lớn, lúc này cũng có chút bất ngờ.
Người đàn ông cười ha ha:
- Tiểu tử ngốc, ngươi còn chưa rõ? Vậy ta nói thẳng một chút, vợ ta, là lão tổ tông của ngươi, ta họ Dương, Dương Nguyên Túc, là ông tổ hơn bốn nghìn năm về trước của
ngươi.
Toàn bộ đại sảnh trong tòa thành, sau câu nói của Dương Nguyên Túc, đều trở nên im lặng như tờ.
Tình huống này quả thực quá chấn động, có chút khiến mọi người không kịp phòng
bị.
Qua hơn một phút, Dương Thần mới nuốt yết hầu, cười gượng gạo:
- Ngươi, ngươi đừng nói chơi nữa, muốn làm tổ tông người khác bộ ngươi điên rồi
sao.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng hơn năm vạn tuổi vừa mới đi chưa bao lâu, Dương Thần kỳ thực đã bắt đầu tin.
Dương Nguyên Túc lắc đầu, thở dài, bỗng thò tay vào nhẫn không gian, rút ra vòng Phương Tường bị lão lấy từ trước, cũng chính là vòng Thanh Loan.
Trong nháy mắt, khung cảnh thay đổi!
Chỉ thấy vòng Thanh Loan và Hỏa Phượng trên tay Lam Lam, một xanh một đỏ, hai chiếc vòng tỏa ra hào quang chói lòa, rồi đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh và màu đỏ rực rờ.
Trong hai tiếng chim hót véo von, một con phượng hoàng xanh và một con phượng hoàng đỏ lần lượt hiện ra từ hai chiếc vòng, quấn quýt, bay lượn trong đại sảnh.
Qua một hồi, hai con Phượng hoàng bay trở về chiếc vòng, tất cả đều biến mất, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ có điều lần này, những người biết võ công có mặt ở đó lập tức có thể cảm nhận được luồng linh khí và uy lực mạnh mẽ từ hai chiếc vòng.
- Tiên khí ! ?
Dương Thần ngẩn người ra, hắn có thể kết luận, đây là đôi vòng tay tiên khí tuyệt đỉnh.
Trong mắt Dương Nguyên Túc, hiện lên thần sắc ấm áp mà hoài niệm, vô cùng cảm khái mà nói rằng:
- Hơn bốn nghìn năm rồi... “Phong Hỏa Luân” này, cuối cùng cũng đoàn tụ.
- Phong Hỏa Luân!
Mọi người hoài nghi xem mình có nghe lầm hay không? Nhưng hôm nay có quá nhiều
thứ khiến mọi người sinh ảo giác.
Dương Thần giở khóc giở cười:
- Ngươi nói... Đôi vòng tay này, theo truyền thuyết, là Phong Hỏa Luân được Na Tra sử dụng trong Phong Thần diễn nghĩa?
- Phong Thần diễn nghĩa chỉ là chuyện kể lại, không nên coi là thật. Nhưng Thanh Loan Hỏa Phong, vốn là Phong Hỏa Luân. Hiện nay, cũng đúng là đang ở trước mắt các ngươi. Đây là tiên khí thượng cổ, do ân sư ta ban tặng, sau đó ta lấy nó làm vật đính ước, tặng cho vợ ta.
- Chi tiếc rằng vợ ta căn cốt bình thường, hơn bốn nghìn năm trước đã qua đời, nhưng Thanh Loan này, coi như đồ gia bảo, truyền từ đời này sang đời khác cho tới tận hôm nay.
- Thanh Loan và Hỏa Phượng trong Phong Hỏa Luân vốn là tình nhân, chỉ khi hai người bên nhau, mới có thể thể hiện hết uy lực thật sự, đây cũng là lý do tại sao, các ngươi không thể nhận ra đây là tiên khí.
- Phong Hỏa Luân uy lực mạnh mẽ, nhưng nếu người sử dụng không đủ công lực, chỉ có thể coi là pháp bảo giúp thoát thân, cũng thích hợp giao cho con cháu đời sau, này đây, mấy nghìn năm rồi ta chưa từng nghĩ sẽ thu hồi lại.
Dương Nguyên Túc vừa nói, vừa đeo vòng Thanh Loan lên tay Lâm Nhược Khê:
- Hôm nay, Phong Hỏa Luân lại tràng phùng, vậy giao cho hai ngươi cất giữ.
Thời khắc này, tất cả mọi người đã tin, kết quả là, ánh mắt nhìn Dương Nguyên Túc cũng thêm vài phần kính nể, đặc biệt là đám nữ nhân, dù sao đây cũng là tồ tông của người đàn ông mình yêu.
Dương Thần tựa hồ không quá để ý tới danh hiệu của lão tồ tông này, bĩu môi nói:
- Hóa ra ông vẫn sống tới tận bây giờ, ông cũng độc ác thật, huyết mạch nhà họ Dương đã vài lần đứt đoạn, mấy nghìn năm nay ông cứ giương mắt đứng nhìn con cháu mình bị truy sát đến chết đi sống lại.
Dương Nguyên Túc khẽ cười nói:
- Ngươi sai rồi, ta không hề luôn quan tâm tới chuyện nhà họ Dương, đa số thời gian, ta tập trung tu luyện, nhà họ Dương không có ta, vẫn có thể đi tới ngày hôm nay, ông nội ngươi hẳn đã nói qua với ngươi, nhà họ Dương lý do tại sao đứt huyết mạch, vẫn có thể truyền đến ngày hôm nay.
- Cái nâng đờ cho nhà họ Dương không phải là huyết thống, là vinh quang trong căn cốt gia tộc, lão nhân chi biết nói những lời nhảm nhí này, xem ra ngươi cũng vậy.
Dương Thần cảm thấy buồn nôn cũng lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng chuyển sang
cười khề khà:
- Nếu là lão tổ tông, hôm nay ông đến đây không phải gây phiền phức cho ta, chẳng lẽ thấy ta gần đây gặp nhiều phiền toái, muốn giúp ta thoát khỏi khốn đốn.
- Đúng rồi, ngươi nói ngươi có sư phụ, sư phụ có thể tặng ngươi Phong Hỏa Luân, vậy ông ta chắc chắn rất lợi hại, ông ta vẫn còn sống mới phải! Tiên khí cũng không có nghĩa lý gì! Chi bằng tặng ta vài món?
- Còn nữa, có lẽ ông ta cũng có thể giải quyết vấn đề trái đất lạnh đi hiện nay? Ngươi xem loài người sắp chết hết rồi, sao không tới cứu vãn tình thế? Ta kẹt giữa con người và thần tộc nên rất khó ra tay, Athena quá ác độc, ta không làm nổi...
Đám nữ nhân đứng cạnh không nhịn được cười, người đàn ông này thần kinh có vấn đề rồi, chẳng trách là cha đẻ của Lam Lam, nhanh như vậy đã bắt đầu muốn lừa lão tố
tông.
Qủa nhiên, Dương Nguyên Túc có chút không chống đờ nối những câu hỏi như pháo liên thanh của Dương Thần, cuối cùng lắc đầu cười:
- Tiểu tử nhà ngươi, biết nói thế nào... Chút nữa đã bị ngươi làm rối tung lên...
Vừa nói, Dương Nguyên Túc đứng dậy, nghiêm nghị:
- Kiếp nạn này, là số mệnh của loài người, là sống hay chết, ngươi là nhân tố then chốt, lần này vốn ta không cố ý đến đây, nhưng nghĩ ngươi và ta cùng dòng máu, mới được sự đồng ý của ân sư, gặp ngươi một lần.
- Tỉ thí với ngươi, là muốn ngươi hiểu rõ thực lực của bản thân, có thể giúp ngươi nâng cao, tốt quá còn gì. Nhưng muốn ta ra tay giúp ngươi, không phải ta không đồng ý, mà kẻ địch của ngươi, thực sự ta không thể chống lại.
- Đúng rồi, khác biệt !? Vì vạn vật trong trời đất, không gian vũ trụ tất cả đều thay đồi trong nháy mắt, tất cả phép tắc thiên đạo đều có sự biến động, “Đạo” của ngươi, là lợi dụng sự khác biệt giữa trời và đất để khiến đối phương nảy sinh những phán đoán sai lầm.
- Khác biệt? Ha ha... Từ này cũng thật đặc biệt, nhưng ta không muốn giấu ngươi, ngươi nên hiểu rõ, “Đạo” này không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Người đàn ông gật đầu tấm tắc.
Dương Thần cũng biết nghiên cứu sâu hơn cũng không ý nghĩa gì, tạm thời dựa vào sự lý giải của bản thân, muốn hóa giải “Đạo” của người này, trừ phi cảnh giới của bản thân tiếp tục được nâng lên tầm cao mới, hoặc thực lực của bản thân có thể nghiền nát thiên
đạo, nếu không, e rằng không thắng nổi người này.
về phần dùng pháp bảo, dùng thần khí, Dương Thần không cho rằng người đến cả Thần Lôi cũng không đánh trúng, đỉnh Hỗn Độn và Bàn cổ phủ có thể đánh được.
- Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi, ngươi là ai.
Dương Thần gạt đi uy áp của Thượng Thanh thần lôi, bình tĩnh hỏi.
- Đừng nóng vội, ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Người đàn ông thần bí mỉm cười, thân hình lại lóe sáng lên, lần thứ hai bay tới tòa thành.
Dương Thần nhíu mày, nhưng vẫn theo lão trở lại trong thành, đám phụ nữ thấy
Dương Thần bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, người đàn ông bỗng vẫy vẫy tay với cô bé Lam Lam đang ngồi trong lòng Lâm Nhược Khê, lộ ra một nụ cười hiền hòa.
- Cô bé, cháu tên là Lam Lam ư, lại đây nào, ta có quà tặng cho cháu.
Cô bé Tiểu mập chớp chớp đôi mắt to, tuy không biết vị đại thúc này muốn làm chi, nhưng vừa nghe có quà, theo sự giáo dục của bổ, nguyên tắc thấy có lợi mà không chiếm lấy là đồ ngốc, lập tức nhảy từ lòng Lâm Nhược Khê ra ngoài.
Lâm Nhược Khê cũng không ngăn cản, tựa hồ rất yên tâm để Lam Lam đi qua.
- Đại thúc, quà gì vậy? Có ăn được không?
Lam Lam đứng trước người đàn ông, hỏi một cách mong ngóng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đàn ông bất ngờ rút ra một vòng ngọc màu hồng từ nhẫn không gian trên tay.
Vòng ngọc này giống như đốm lửa màu hồng vây quanh, có những tia thủy tinh trong suốt, còn sáng hơn cả đá Kê Huyết và trong veo hơn ruby.
- Đẹp quá...
Tuệ Lâm đứng cạnh nói hộ lời của tất cả đám nữ nhân.
Những người có võ công ở đó, đều ngấm ngầm tìm hiểu xem vòng ngọc có có phải pháp bảo hay không, nhưng vừa điều tra đã phát hiện ra, giống như vòng Phượng Tường, tựa hồ là pháp bảo, nhưng lại không thể phân biệt rốt cuộc thuộc cấp độ nào, không thể
phát giác linh khí trên bề mặt.
Khuôn mặt Lam Lam bỗng ỉu xìu, tuy cô bé thích những vật xinh xắn, nhưng vòng tay không hấp dẫn bằng món ăn ngon.
Người đàn ông thần bí thấy rõ sự biến đồi trên sắc mặt đứa trẻ, không nhịn được cười, liền giơ tay véo má Lam Lam:
- Cô bé này, thật không biết phân biệt đồ tốt đồ xấu. ikienthuc.org
Mắng yêu, nhưng vẫn đeo vòng cho Lam Lam.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, không hiểu rút cuộc chuyện này là gì, câu nói sau đó của người đàn ông, khiến mọi người kinh hãi:
- Chiếc vòng này có tên “Hỏa phượng”, nó và chiếc vòng Phượng Tường mà các
người nhìn thấy trước đó là một đôi.
Người đàn ông thần bí thấy mọi người có chút khó hiểu, tiếp tục cười khanh khách:
- Kỳ thực, tên gọi ban đầu của vòng Phượng Tường là Thanh Loan, chi là ban đầu khi ta tặng vợ, để hậu thế được cát tường, vợ ta đã đặt tên cho nó là Phượng Tường.
Lần này, mọi người đều cảm thấy khó nuốt, lời người đàn ông vừa nói, tại sao...
- Đợi đã! Ngươi nói, vòng Phượng Tường là ngươi tặng vợ, vợ ngươi là ai?
Dương Thần may là đã trải qua sóng to gió lớn, lúc này cũng có chút bất ngờ.
Người đàn ông cười ha ha:
- Tiểu tử ngốc, ngươi còn chưa rõ? Vậy ta nói thẳng một chút, vợ ta, là lão tổ tông của ngươi, ta họ Dương, Dương Nguyên Túc, là ông tổ hơn bốn nghìn năm về trước của
ngươi.
Toàn bộ đại sảnh trong tòa thành, sau câu nói của Dương Nguyên Túc, đều trở nên im lặng như tờ.
Tình huống này quả thực quá chấn động, có chút khiến mọi người không kịp phòng
bị.
Qua hơn một phút, Dương Thần mới nuốt yết hầu, cười gượng gạo:
- Ngươi, ngươi đừng nói chơi nữa, muốn làm tổ tông người khác bộ ngươi điên rồi
sao.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ngọc Tuyết Ngưng hơn năm vạn tuổi vừa mới đi chưa bao lâu, Dương Thần kỳ thực đã bắt đầu tin.
Dương Nguyên Túc lắc đầu, thở dài, bỗng thò tay vào nhẫn không gian, rút ra vòng Phương Tường bị lão lấy từ trước, cũng chính là vòng Thanh Loan.
Trong nháy mắt, khung cảnh thay đổi!
Chỉ thấy vòng Thanh Loan và Hỏa Phượng trên tay Lam Lam, một xanh một đỏ, hai chiếc vòng tỏa ra hào quang chói lòa, rồi đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh và màu đỏ rực rờ.
Trong hai tiếng chim hót véo von, một con phượng hoàng xanh và một con phượng hoàng đỏ lần lượt hiện ra từ hai chiếc vòng, quấn quýt, bay lượn trong đại sảnh.
Qua một hồi, hai con Phượng hoàng bay trở về chiếc vòng, tất cả đều biến mất, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ có điều lần này, những người biết võ công có mặt ở đó lập tức có thể cảm nhận được luồng linh khí và uy lực mạnh mẽ từ hai chiếc vòng.
- Tiên khí ! ?
Dương Thần ngẩn người ra, hắn có thể kết luận, đây là đôi vòng tay tiên khí tuyệt đỉnh.
Trong mắt Dương Nguyên Túc, hiện lên thần sắc ấm áp mà hoài niệm, vô cùng cảm khái mà nói rằng:
- Hơn bốn nghìn năm rồi... “Phong Hỏa Luân” này, cuối cùng cũng đoàn tụ.
- Phong Hỏa Luân!
Mọi người hoài nghi xem mình có nghe lầm hay không? Nhưng hôm nay có quá nhiều
thứ khiến mọi người sinh ảo giác.
Dương Thần giở khóc giở cười:
- Ngươi nói... Đôi vòng tay này, theo truyền thuyết, là Phong Hỏa Luân được Na Tra sử dụng trong Phong Thần diễn nghĩa?
- Phong Thần diễn nghĩa chỉ là chuyện kể lại, không nên coi là thật. Nhưng Thanh Loan Hỏa Phong, vốn là Phong Hỏa Luân. Hiện nay, cũng đúng là đang ở trước mắt các ngươi. Đây là tiên khí thượng cổ, do ân sư ta ban tặng, sau đó ta lấy nó làm vật đính ước, tặng cho vợ ta.
- Chi tiếc rằng vợ ta căn cốt bình thường, hơn bốn nghìn năm trước đã qua đời, nhưng Thanh Loan này, coi như đồ gia bảo, truyền từ đời này sang đời khác cho tới tận hôm nay.
- Thanh Loan và Hỏa Phượng trong Phong Hỏa Luân vốn là tình nhân, chỉ khi hai người bên nhau, mới có thể thể hiện hết uy lực thật sự, đây cũng là lý do tại sao, các ngươi không thể nhận ra đây là tiên khí.
- Phong Hỏa Luân uy lực mạnh mẽ, nhưng nếu người sử dụng không đủ công lực, chỉ có thể coi là pháp bảo giúp thoát thân, cũng thích hợp giao cho con cháu đời sau, này đây, mấy nghìn năm rồi ta chưa từng nghĩ sẽ thu hồi lại.
Dương Nguyên Túc vừa nói, vừa đeo vòng Thanh Loan lên tay Lâm Nhược Khê:
- Hôm nay, Phong Hỏa Luân lại tràng phùng, vậy giao cho hai ngươi cất giữ.
Thời khắc này, tất cả mọi người đã tin, kết quả là, ánh mắt nhìn Dương Nguyên Túc cũng thêm vài phần kính nể, đặc biệt là đám nữ nhân, dù sao đây cũng là tồ tông của người đàn ông mình yêu.
Dương Thần tựa hồ không quá để ý tới danh hiệu của lão tồ tông này, bĩu môi nói:
- Hóa ra ông vẫn sống tới tận bây giờ, ông cũng độc ác thật, huyết mạch nhà họ Dương đã vài lần đứt đoạn, mấy nghìn năm nay ông cứ giương mắt đứng nhìn con cháu mình bị truy sát đến chết đi sống lại.
Dương Nguyên Túc khẽ cười nói:
- Ngươi sai rồi, ta không hề luôn quan tâm tới chuyện nhà họ Dương, đa số thời gian, ta tập trung tu luyện, nhà họ Dương không có ta, vẫn có thể đi tới ngày hôm nay, ông nội ngươi hẳn đã nói qua với ngươi, nhà họ Dương lý do tại sao đứt huyết mạch, vẫn có thể truyền đến ngày hôm nay.
- Cái nâng đờ cho nhà họ Dương không phải là huyết thống, là vinh quang trong căn cốt gia tộc, lão nhân chi biết nói những lời nhảm nhí này, xem ra ngươi cũng vậy.
Dương Thần cảm thấy buồn nôn cũng lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng chuyển sang
cười khề khà:
- Nếu là lão tổ tông, hôm nay ông đến đây không phải gây phiền phức cho ta, chẳng lẽ thấy ta gần đây gặp nhiều phiền toái, muốn giúp ta thoát khỏi khốn đốn.
- Đúng rồi, ngươi nói ngươi có sư phụ, sư phụ có thể tặng ngươi Phong Hỏa Luân, vậy ông ta chắc chắn rất lợi hại, ông ta vẫn còn sống mới phải! Tiên khí cũng không có nghĩa lý gì! Chi bằng tặng ta vài món?
- Còn nữa, có lẽ ông ta cũng có thể giải quyết vấn đề trái đất lạnh đi hiện nay? Ngươi xem loài người sắp chết hết rồi, sao không tới cứu vãn tình thế? Ta kẹt giữa con người và thần tộc nên rất khó ra tay, Athena quá ác độc, ta không làm nổi...
Đám nữ nhân đứng cạnh không nhịn được cười, người đàn ông này thần kinh có vấn đề rồi, chẳng trách là cha đẻ của Lam Lam, nhanh như vậy đã bắt đầu muốn lừa lão tố
tông.
Qủa nhiên, Dương Nguyên Túc có chút không chống đờ nối những câu hỏi như pháo liên thanh của Dương Thần, cuối cùng lắc đầu cười:
- Tiểu tử nhà ngươi, biết nói thế nào... Chút nữa đã bị ngươi làm rối tung lên...
Vừa nói, Dương Nguyên Túc đứng dậy, nghiêm nghị:
- Kiếp nạn này, là số mệnh của loài người, là sống hay chết, ngươi là nhân tố then chốt, lần này vốn ta không cố ý đến đây, nhưng nghĩ ngươi và ta cùng dòng máu, mới được sự đồng ý của ân sư, gặp ngươi một lần.
- Tỉ thí với ngươi, là muốn ngươi hiểu rõ thực lực của bản thân, có thể giúp ngươi nâng cao, tốt quá còn gì. Nhưng muốn ta ra tay giúp ngươi, không phải ta không đồng ý, mà kẻ địch của ngươi, thực sự ta không thể chống lại.
/1662
|