Dương Thần thu lại hoàn toàn nét cười trên mặt, cảm thấy hoang đường mà cười nói:
- Nói đùa gì vậy, sao tôi không nhìn ra các ông còn không được bằng tôi? Nếu cứ như vậy thì toàn bộ người trên trái đất đều phải chết, ông và ân sư chó má của ông có năng lực nhưng lại không chịu ra tay, định nhìn tôi đi lý luận với các Chư Thần khác sao?
- Mẹ nó, nữ nhân của ta bây giờ lại không biết tung tích! Ta còn phải tim nữ nhân của ta vê! Ta không có tâm trạng đi lo lắng việc sống chết của người trên Trái Đất!
Nói đến cuối cùng, Dương Thần đã phẫn nộ vô cùng, vốn rất vui vì trên thế giới này còn có sự tồn tại của thế lực mạnh hơn, có thể Ngọc Tuyết Ngưng chi là hồ ly treo trên cao, không liên quan đến mình không chịu ra tay, còn có những cường giả khác cũng có thể.
Nhưng không ngờ những cường giả này lại định bàng quan?
Làm gì vậy! Biết rõ hắn không đủ mạnh lại định nhìn một mình hắn đi đối mặt? Dựa vào cái gì?
Các nữ nhân đứng bên cạnh nghe thấy Dương Thần nói nữ nhân mất tích, không khỏi nghĩ đến Jane, vội vã tiến lên hỏi.
Dương Thần hít sâu một hơi, nói đại khái chuyện Jane bị bắt đi, điều này khiến mọi người vô cùng lo lắng, cảm thấy tinh hình càng ngày càng khó khăn.
Dương Nguyên Túc dường như sớm đã đoán được phản ứng này của Dương Thần, cũng không tức giận, khẽ cười nói:
- Đầu tiên, có một số chuyện không phải ngươi cứ nghĩ là đương nhiên, đứng ở góc
độ khác nhau thì ý kiến đương nhiên khác nhau.
- Thứ hai, ngươi có thể yên tâm, cô nàng kia bây giờ rất tốt, chi là lần này kiếp nạn chưa đến thời khắc cuối cùng thì nàng ta sẽ không về.
- Là ngươi bắt Jane đi ư? Ngươi định làm gì?
Dương Thần vừa nghe liền càng thêm tức giận, dường như thiên linh cái cũng phải nhấc lên, nếu như không phải biết đánh cũng không thể khắc chế cái loại này thì hắn đã không thèm để ý có phải là lão tổ tông không, đánh một trận đã rồi nói.
Dương Nguyên Túc khó lường mà cười nói:
- Đợi đến thời khắc nào đó, cái ngươi nên biết tự nhiên sẽ biết. Tiểu tử, ngươi sắp phải đối mặt với những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đây là con đường ngươi tự
bước, cũng nên là ngươi đưa ra lựa chọn cuối cùng.
- Ngươi chỉ cần nhớ kĩ, lựa chọn của ngươi liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại, nhưng đối với ngươi mà nói chỉ là một lựa chọn thôi.
- Ta biết thực ra ngươi có thể lựa chọn trở nên mạnh hơn, đây chi là vấn đề ngươi có muốn hay không, vì vậy đừng hỏi ta tại sao, rất nhiều chuyện thực ra bản thân ngươi rất rõ ràng.
Phảng phất như bị đâm trúng mệnh môn, Dương Thần sắc mặt biến đồi, đen mặt, nắm chặt bàn tay, trầm mặc không nói.
Dương Nguyên Túc quay đầu, đột nhiên lại nhìn về phía người từ trước đến giờ không hé răng là Tiêu Chỉ Tình, nói:
- Chuyện khác ta không giúp được ngươi, nhưng ở đây ngươi có người phụ nữ trên người có “Cửu âm huyền mạch”, đến nay dựa vào tu vi của ngươi để mạnh mẽ trấn áp âm độc, ta có thể giúp ngươi giải quyết tận gốc.
Nói xong, Dương Nguyên Túc lấy ra một miếng ngọc giản, là thứ ghi lại một số vật cần dùng của công pháp, ném cho Tiêu Chi Tình.
- Ở đây có một bộ công pháp tên là “cửu chuyển âm dương”, có thể làm thông kinh mạch của người có cửu âm huyền mạch hoặc cửu dương huyền mạch. Trên thực tế, cừu âm huyền mạch là thể chất bấm sinh thiên phú, nếu tu luyện sẽ rất lợi hại, chi là những người trong Huyễn cảnh không hiểu công pháp thượng cồ này mà thôi.
- Cô gái nếu sau này có thể tu luyện hẳn hoi, sử dụng hợp lí thì nhất định có thể thành đại khí.
Tiêu Chỉ Tình có vẻ có chút kích động, viền mắt hơi hồng, không dám tin tưởng đây là thật.
Tựa hồ như cảm thấy không có gì đáng nói nữa, Dương Nguyên Túc xoay người, khom lưng, quý mến giơ tay ra vuốt cái đầu nấm của Lam Lam rồi tiêu sái xoay người ra khỏi tòa thành.
Dương Thần không hề ngăn cản, các nữ nhân cũng si ngốc nhìn Dương Thần, cảm thấy khoảnh khắc này người đàn ông trước mắt dường như rất bất lực, muốn quan tâm một chút nhưng không biết mở miệng từ đâu.
- Ông xã, anh định làm thế nào, đến Bắc cực tim Chư Thần ư?
Lâm Nhược Khê bước lên trước, ánh mắt trong suốt hỏi.
Dương Thần ngẩng đầu, nhìn nữ nhân một cái rất sâu, phức tạp kèm theo một tia mờ mịt cùng đau khổ, cuối cùng lại miễn cường cười cười:
- Ta muốn suy nghĩ đã... trước hết hãy giúp Tình Nhi xem cái công pháp kia đi, đừng bị lão già kia lừa...
Vừa nói Dương Thần vừa đi đến bên cạnh Tiểu Chỉ Tình, cầm lấy Ngọc giản, dùng thần thức kiểm tra công pháp được ghi phía trên.
Một lát sau, Dương Thần nhíu mày suy nghĩ, gật đầu khẳng định trong ánh mắt mong chờ của Tiêu Chi Tình.
- Lão già kia cuối cùng cũng làm chút chuyện tốt, công pháp này quả thực rất kì diệu huyền ảo, Tình Nhi của chúng ta sau này có thể tu luyện bình thường rồi.
Dương Thần tự đáy lòng nở nụ cười xán lạn, nếu như Tiêu Chi Tình có thể tu luyện
thì sẽ có thể mở nút thắt từ trước đến nay của hắn.
Điều này có lẽ cũng là chút ấm áp duy nhất trong đêm đông giá rét này.
Trên hải vực cao hàng ngàn thước ở Án Độ Dương.
Sau khi rời khỏi nơi Dương Thần ở, Dương Nguyên Túc đi qua chỗ đó, đang bay về phía Đông.
Nhưng vào lúc này, Dương Nguyên Túc nhướng mày, thân ảnh dừng lại trong hư không, không tiến về phía trước nữa.
Dần dần, Dương Nguyên Túc lộ ra nụ cười khổ không thể tránh được, giơ tay ra, sờ sờ “không khí” phía trước.
Ầm...
Một trận dư âm vang lên, nơi đó dường như là một bức tường, ngăn trớ lối đi.
Gã bị người khác bất tri bất giác giam ngay tại chỗ, vừa nãy nếu không kịp thời phát hiện thì chi e là đâm sầm vào tường một cách đau đớn, đánh bay ra ngoài.
Đương nhiên, cũng là do đối phương không có ý gây tốn thương cho gã, nếu không sẽ không nhốt lại mà trực tiếp đánh cho gã tan nát rồi.
Với cảnh giới và tu vi hiện nay của gã, số người có thể nhốt gã vào lồng không gian
chi đếm trên đầu ngón tay, Dương Nguyên Túc rất nhanh liền đoán được là ai.
- Tiền bối tội gì phải làm khó dễ Nguyên Túc, ngài là tuyệt đại cao nhân cùng thế hệ với ân sư của ta, tính toán với tiểu bối Nguyên Túc này chẳng phải là rớt giá trị con người sao?
Dương Nguyên Túc chắp tay thi lễ về phía hư không ở phía trước một cách tôn kính, mặc dù gã không hề phát hiện người đó ở đâu nhưng đối với người này, gã tuyệt đối không dám thất lễ. truyện copy từ tunghoanh.com
Trong nháy mắt, một đường lệ ảnh màu trắng khuynh thành tuyệt thế xuất hiện trên bầu trời phía trước Dương Nguyên Túc, dường như là chân đạp Thanh Liên, Vân Ba sương nhiễu, thanh lệ như tiên, bất ngờ lại là Ngọc Tuyết Ngưng, người trước đây đến Hồng Hoang cảnh, lúc này lại xuất hiện ở đây!
Lúc này thần sắc của Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn không thoải mái thản nhiên như khi ở cùng Dương Thần, trên mặt là một tầng âm u, hàn khí đáng sợ.
- Oắt con, sư phụ ngươi ở đâu, đưa ta đi gặp y.
Ngọc Tuyết Ngưng lạnh giọng chất vấn.
Dương Nguyên Túc cảm thấy áp lực vô cùng, trong lòng âm thầm khiếp sợ, quả nhiên đúng như sư tôn nói, hồ ly chín đuôi này là kỳ tài ngút trời muôn đời mới có của Thanh Khâu tộc, cảnh giới tu vi này giống như lúc sư tôn đích thân đến vậy, ép đến mức gã không thở được!
Dương Nguyên Túc thấy mình như một đứa trẻ đứng trước mặt một người khổng lồ, không chút kháng cự, Ngọc Tuyết Ngưng bóp chết mình nhẹ nhàng như bóp một con kiến hôi!
Trên thực tế, ngay cả Dương Thần cũng chưa từng chứng kiến mặt này của Ngọc Tuyết Ngưng, tất cả chân nguyên uy áp khi cô ta thật sự nghiêm túc.
- Tiền bối, sư tôn sớm đã đoán ta và sư tỷ sẽ gặp tiền bối nên sư tôn sớm đã bảo tôi đưa tiền bối đến gặp ông ấy, tiền bối không cần gây áp lực như vậy.
Dương Nguyên Túc cười một cách khó khăn.
Lông mày kẻ đen của Ngọc Tuyết Ngưng hơi chau lại, sau khi triệt hồi chân nguyên uy áp, hồ nghi nói:
- Ngươi nói... sư phụ các ngươi sớm đã bằng lòng gặp ta?
Dương Nguyên Túc thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu:
- Đúng vậy, sư phụ còn nói, rất cảm kích tiền bối có thể hiểu được tâm ý của ông ấy, không can thiệp vào đại cục hiện nay, nói tiền bối là người hiểu ông nhất trong hơn 5 vạn
năm qua...
Ngọc Tuyết Ngưng nghe đến đó, trên dung nhan tuyệt thế lại lộ ra vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, miệng lại nói:
- Hứ, ông ta tưởng mình rất thông minh ư? Chi là ta thích xem kịch nên mới không để ý đến sự sắp đặt của ông ta.
Mặc dù chi thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Nguyên Túc vô tình hồn phách run lên...
Thật là hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng Dương Nguyên Túc cảm thán, hồ ly chín đuôi này chi riêng bề ngoài đã có thể khiến người sống hơn bốn nghìn năm lại một thân tu vi như gã động lòng, thật là giỏi!
Cũng chỉ có nhân vật như sư tôn mới có thể không gặp mặt hồng nhan tri kỉ như thế này trong hơn năm mươi nghìn năm.
Ngọc Tuyết Ngưng tựa hồ tâm tình tốt hơn nhiều, nói rằng:
- Đã như vậy thì ngươi dẫn đường đi, ta muốn xem xem lão già đó đang ở xó xỉnh nào, để lão nương tìm một vòng Trái đất cũng không tìm thấy.
Dương Nguyên Túc không dám chậm trễ, lập tức cung kính đồng ý, làm tư thế mời rồi bay về phía Đông.
Tốc độ của hai người trên thực tế rất nhanh, chi nháy mắt là đã đến đầu bên kia của địa cầu.
Trên một hòn đảo nhỏ nhiệt đới nằm ở hải vực của Jamaica, khu vực châu mỹ latin.
Hòn đảo này là nơi rất lạc hậu, trong rừng mưa rậm rạp, chi có vài chỗ ở, phần lớn là nhà tranh và tường đất, mấy trăm dân trên đảo đều là cư dân Indian.
Sau khi nhìn một cái, dường như Ngọc Tuyết Ngưng có chút không tin, híp đôi mắt đẹp hỏi:
- Sư phụ ngươi... lão sống ở đây sao?
- Nói đùa gì vậy, sao tôi không nhìn ra các ông còn không được bằng tôi? Nếu cứ như vậy thì toàn bộ người trên trái đất đều phải chết, ông và ân sư chó má của ông có năng lực nhưng lại không chịu ra tay, định nhìn tôi đi lý luận với các Chư Thần khác sao?
- Mẹ nó, nữ nhân của ta bây giờ lại không biết tung tích! Ta còn phải tim nữ nhân của ta vê! Ta không có tâm trạng đi lo lắng việc sống chết của người trên Trái Đất!
Nói đến cuối cùng, Dương Thần đã phẫn nộ vô cùng, vốn rất vui vì trên thế giới này còn có sự tồn tại của thế lực mạnh hơn, có thể Ngọc Tuyết Ngưng chi là hồ ly treo trên cao, không liên quan đến mình không chịu ra tay, còn có những cường giả khác cũng có thể.
Nhưng không ngờ những cường giả này lại định bàng quan?
Làm gì vậy! Biết rõ hắn không đủ mạnh lại định nhìn một mình hắn đi đối mặt? Dựa vào cái gì?
Các nữ nhân đứng bên cạnh nghe thấy Dương Thần nói nữ nhân mất tích, không khỏi nghĩ đến Jane, vội vã tiến lên hỏi.
Dương Thần hít sâu một hơi, nói đại khái chuyện Jane bị bắt đi, điều này khiến mọi người vô cùng lo lắng, cảm thấy tinh hình càng ngày càng khó khăn.
Dương Nguyên Túc dường như sớm đã đoán được phản ứng này của Dương Thần, cũng không tức giận, khẽ cười nói:
- Đầu tiên, có một số chuyện không phải ngươi cứ nghĩ là đương nhiên, đứng ở góc
độ khác nhau thì ý kiến đương nhiên khác nhau.
- Thứ hai, ngươi có thể yên tâm, cô nàng kia bây giờ rất tốt, chi là lần này kiếp nạn chưa đến thời khắc cuối cùng thì nàng ta sẽ không về.
- Là ngươi bắt Jane đi ư? Ngươi định làm gì?
Dương Thần vừa nghe liền càng thêm tức giận, dường như thiên linh cái cũng phải nhấc lên, nếu như không phải biết đánh cũng không thể khắc chế cái loại này thì hắn đã không thèm để ý có phải là lão tổ tông không, đánh một trận đã rồi nói.
Dương Nguyên Túc khó lường mà cười nói:
- Đợi đến thời khắc nào đó, cái ngươi nên biết tự nhiên sẽ biết. Tiểu tử, ngươi sắp phải đối mặt với những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đây là con đường ngươi tự
bước, cũng nên là ngươi đưa ra lựa chọn cuối cùng.
- Ngươi chỉ cần nhớ kĩ, lựa chọn của ngươi liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại, nhưng đối với ngươi mà nói chỉ là một lựa chọn thôi.
- Ta biết thực ra ngươi có thể lựa chọn trở nên mạnh hơn, đây chi là vấn đề ngươi có muốn hay không, vì vậy đừng hỏi ta tại sao, rất nhiều chuyện thực ra bản thân ngươi rất rõ ràng.
Phảng phất như bị đâm trúng mệnh môn, Dương Thần sắc mặt biến đồi, đen mặt, nắm chặt bàn tay, trầm mặc không nói.
Dương Nguyên Túc quay đầu, đột nhiên lại nhìn về phía người từ trước đến giờ không hé răng là Tiêu Chỉ Tình, nói:
- Chuyện khác ta không giúp được ngươi, nhưng ở đây ngươi có người phụ nữ trên người có “Cửu âm huyền mạch”, đến nay dựa vào tu vi của ngươi để mạnh mẽ trấn áp âm độc, ta có thể giúp ngươi giải quyết tận gốc.
Nói xong, Dương Nguyên Túc lấy ra một miếng ngọc giản, là thứ ghi lại một số vật cần dùng của công pháp, ném cho Tiêu Chi Tình.
- Ở đây có một bộ công pháp tên là “cửu chuyển âm dương”, có thể làm thông kinh mạch của người có cửu âm huyền mạch hoặc cửu dương huyền mạch. Trên thực tế, cừu âm huyền mạch là thể chất bấm sinh thiên phú, nếu tu luyện sẽ rất lợi hại, chi là những người trong Huyễn cảnh không hiểu công pháp thượng cồ này mà thôi.
- Cô gái nếu sau này có thể tu luyện hẳn hoi, sử dụng hợp lí thì nhất định có thể thành đại khí.
Tiêu Chỉ Tình có vẻ có chút kích động, viền mắt hơi hồng, không dám tin tưởng đây là thật.
Tựa hồ như cảm thấy không có gì đáng nói nữa, Dương Nguyên Túc xoay người, khom lưng, quý mến giơ tay ra vuốt cái đầu nấm của Lam Lam rồi tiêu sái xoay người ra khỏi tòa thành.
Dương Thần không hề ngăn cản, các nữ nhân cũng si ngốc nhìn Dương Thần, cảm thấy khoảnh khắc này người đàn ông trước mắt dường như rất bất lực, muốn quan tâm một chút nhưng không biết mở miệng từ đâu.
- Ông xã, anh định làm thế nào, đến Bắc cực tim Chư Thần ư?
Lâm Nhược Khê bước lên trước, ánh mắt trong suốt hỏi.
Dương Thần ngẩng đầu, nhìn nữ nhân một cái rất sâu, phức tạp kèm theo một tia mờ mịt cùng đau khổ, cuối cùng lại miễn cường cười cười:
- Ta muốn suy nghĩ đã... trước hết hãy giúp Tình Nhi xem cái công pháp kia đi, đừng bị lão già kia lừa...
Vừa nói Dương Thần vừa đi đến bên cạnh Tiểu Chỉ Tình, cầm lấy Ngọc giản, dùng thần thức kiểm tra công pháp được ghi phía trên.
Một lát sau, Dương Thần nhíu mày suy nghĩ, gật đầu khẳng định trong ánh mắt mong chờ của Tiêu Chi Tình.
- Lão già kia cuối cùng cũng làm chút chuyện tốt, công pháp này quả thực rất kì diệu huyền ảo, Tình Nhi của chúng ta sau này có thể tu luyện bình thường rồi.
Dương Thần tự đáy lòng nở nụ cười xán lạn, nếu như Tiêu Chi Tình có thể tu luyện
thì sẽ có thể mở nút thắt từ trước đến nay của hắn.
Điều này có lẽ cũng là chút ấm áp duy nhất trong đêm đông giá rét này.
Trên hải vực cao hàng ngàn thước ở Án Độ Dương.
Sau khi rời khỏi nơi Dương Thần ở, Dương Nguyên Túc đi qua chỗ đó, đang bay về phía Đông.
Nhưng vào lúc này, Dương Nguyên Túc nhướng mày, thân ảnh dừng lại trong hư không, không tiến về phía trước nữa.
Dần dần, Dương Nguyên Túc lộ ra nụ cười khổ không thể tránh được, giơ tay ra, sờ sờ “không khí” phía trước.
Ầm...
Một trận dư âm vang lên, nơi đó dường như là một bức tường, ngăn trớ lối đi.
Gã bị người khác bất tri bất giác giam ngay tại chỗ, vừa nãy nếu không kịp thời phát hiện thì chi e là đâm sầm vào tường một cách đau đớn, đánh bay ra ngoài.
Đương nhiên, cũng là do đối phương không có ý gây tốn thương cho gã, nếu không sẽ không nhốt lại mà trực tiếp đánh cho gã tan nát rồi.
Với cảnh giới và tu vi hiện nay của gã, số người có thể nhốt gã vào lồng không gian
chi đếm trên đầu ngón tay, Dương Nguyên Túc rất nhanh liền đoán được là ai.
- Tiền bối tội gì phải làm khó dễ Nguyên Túc, ngài là tuyệt đại cao nhân cùng thế hệ với ân sư của ta, tính toán với tiểu bối Nguyên Túc này chẳng phải là rớt giá trị con người sao?
Dương Nguyên Túc chắp tay thi lễ về phía hư không ở phía trước một cách tôn kính, mặc dù gã không hề phát hiện người đó ở đâu nhưng đối với người này, gã tuyệt đối không dám thất lễ. truyện copy từ tunghoanh.com
Trong nháy mắt, một đường lệ ảnh màu trắng khuynh thành tuyệt thế xuất hiện trên bầu trời phía trước Dương Nguyên Túc, dường như là chân đạp Thanh Liên, Vân Ba sương nhiễu, thanh lệ như tiên, bất ngờ lại là Ngọc Tuyết Ngưng, người trước đây đến Hồng Hoang cảnh, lúc này lại xuất hiện ở đây!
Lúc này thần sắc của Ngọc Tuyết Ngưng hoàn toàn không thoải mái thản nhiên như khi ở cùng Dương Thần, trên mặt là một tầng âm u, hàn khí đáng sợ.
- Oắt con, sư phụ ngươi ở đâu, đưa ta đi gặp y.
Ngọc Tuyết Ngưng lạnh giọng chất vấn.
Dương Nguyên Túc cảm thấy áp lực vô cùng, trong lòng âm thầm khiếp sợ, quả nhiên đúng như sư tôn nói, hồ ly chín đuôi này là kỳ tài ngút trời muôn đời mới có của Thanh Khâu tộc, cảnh giới tu vi này giống như lúc sư tôn đích thân đến vậy, ép đến mức gã không thở được!
Dương Nguyên Túc thấy mình như một đứa trẻ đứng trước mặt một người khổng lồ, không chút kháng cự, Ngọc Tuyết Ngưng bóp chết mình nhẹ nhàng như bóp một con kiến hôi!
Trên thực tế, ngay cả Dương Thần cũng chưa từng chứng kiến mặt này của Ngọc Tuyết Ngưng, tất cả chân nguyên uy áp khi cô ta thật sự nghiêm túc.
- Tiền bối, sư tôn sớm đã đoán ta và sư tỷ sẽ gặp tiền bối nên sư tôn sớm đã bảo tôi đưa tiền bối đến gặp ông ấy, tiền bối không cần gây áp lực như vậy.
Dương Nguyên Túc cười một cách khó khăn.
Lông mày kẻ đen của Ngọc Tuyết Ngưng hơi chau lại, sau khi triệt hồi chân nguyên uy áp, hồ nghi nói:
- Ngươi nói... sư phụ các ngươi sớm đã bằng lòng gặp ta?
Dương Nguyên Túc thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu:
- Đúng vậy, sư phụ còn nói, rất cảm kích tiền bối có thể hiểu được tâm ý của ông ấy, không can thiệp vào đại cục hiện nay, nói tiền bối là người hiểu ông nhất trong hơn 5 vạn
năm qua...
Ngọc Tuyết Ngưng nghe đến đó, trên dung nhan tuyệt thế lại lộ ra vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ, miệng lại nói:
- Hứ, ông ta tưởng mình rất thông minh ư? Chi là ta thích xem kịch nên mới không để ý đến sự sắp đặt của ông ta.
Mặc dù chi thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Nguyên Túc vô tình hồn phách run lên...
Thật là hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng Dương Nguyên Túc cảm thán, hồ ly chín đuôi này chi riêng bề ngoài đã có thể khiến người sống hơn bốn nghìn năm lại một thân tu vi như gã động lòng, thật là giỏi!
Cũng chỉ có nhân vật như sư tôn mới có thể không gặp mặt hồng nhan tri kỉ như thế này trong hơn năm mươi nghìn năm.
Ngọc Tuyết Ngưng tựa hồ tâm tình tốt hơn nhiều, nói rằng:
- Đã như vậy thì ngươi dẫn đường đi, ta muốn xem xem lão già đó đang ở xó xỉnh nào, để lão nương tìm một vòng Trái đất cũng không tìm thấy.
Dương Nguyên Túc không dám chậm trễ, lập tức cung kính đồng ý, làm tư thế mời rồi bay về phía Đông.
Tốc độ của hai người trên thực tế rất nhanh, chi nháy mắt là đã đến đầu bên kia của địa cầu.
Trên một hòn đảo nhỏ nhiệt đới nằm ở hải vực của Jamaica, khu vực châu mỹ latin.
Hòn đảo này là nơi rất lạc hậu, trong rừng mưa rậm rạp, chi có vài chỗ ở, phần lớn là nhà tranh và tường đất, mấy trăm dân trên đảo đều là cư dân Indian.
Sau khi nhìn một cái, dường như Ngọc Tuyết Ngưng có chút không tin, híp đôi mắt đẹp hỏi:
- Sư phụ ngươi... lão sống ở đây sao?
/1662
|