Tuy rằng không phải là một vùng đồi núi cao, nhưng cũng cách khoảng mấy trăm mét so với mặt nước biển, hơn nữa lại có con đường tuyết phủ trắng xóa, Dương Thần cũng không dám đi quá nhanh, cho nên đi được một chút lại dừng, chờ Mạc Thiện Ny cùng đi lên đỉnh núi, giờ cũng đã đi được gần 2 giờ đồng hồ rồi.
Đỉnh núi quả là một nơi không hề bằng phẳng, có đến mấy chục mét vuông đất, ngoại trừ một vài loại cỏ dại, một vài dải rêu đá xanh mượt thì không có gì cả.
Gió biển lạnh thấu xương đang gào thét bên tai, tai Mạc Thiện Ny đỏ lừ, mặt và mũi cũng đỏ hết cả lên.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt lên mặt Mạc Thiện Ny, tháo khăn quàng cổ của mình, định quàng cho cô ấy.
Em không lạnh, anh cứ dùng đi, Mạc Thiện Ny từ chối.
Dương Thần cười khổ sở:
Đàn ông đưa khăn cho thì phải nhận chứ, em không nghĩ là nếu người phụ nữ nói là không lạnh thì người đàn ông sẽ cảm thấy mất mặt lắm sao?
Ở đây chỉ có anh với em thôi.
Mạc Thiện Ny nói.
Câu nói đó không phải là để dùng trong lúc này.
Dương Thần cười nói:
Nếu như là ở trên chiếc giường lớn ấm áp, anh sẽ rất thích em nói câu đó.
Đáng ghét.
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, ngoan ngoãn để Dương Thần quàng khăn lên cổ cho, cảm nhận được hơi ấm của Dương Thần còn lưu lại, thấy thật ấm áp.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, rồi quay người cùng nhìn ra biển.
Từ trên đỉnh núi, nhìn về hướng Đông, biển khơi mênh mông kia dường như đang ở ngay dưới chân mình.
Không biết có phải là tuyết vừa rơi hay không, mặt trời mới hiện ra một góc, những tia nắng như chạm vào tay, xua đi từng đám từng đám mây.
Buổi chiều, ánh mặt trời ghé sát mặt biển, chiếu xuống nước, làm cho người ta say mê.
Vẻ đẹp tự nhiên này quả không ngoài sự mong đợi.
Mạc Thiện Ny hít một hơi khí lạnh, gió thổi tung mái tóc cô.
Đúng như nhóm người kia nói, nơi này rất đẹp.
Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây, còn nếu như em không thích, thì cả đời này anh sẽ không tới đây nữa.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny mỉm cười:
Em sinh ra trên núi, cho dù là sống ở thành phố, cũng muốn đến những nơi như thế này, cảm thấy nơi này thuộc về em… Dương Thần, có phải là rất mắc cười không.
Có sao đâu nào, từ trước tới giờ anh vẫn nghĩ, anh bán rau ở chợ phù hợp hơn là làm việc trong công ty.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghe xong cười khanh khách:
Thật không biết xấu hổ mà.
Đứng trước em và biển lớn, anh có cần phải xấu hổ không?
Dương Thần thoải mái cười mà nói.
Mạc Thiện Ny ngây ngất, đưa đôi tay thon dài và lạnh cóng nắm lấy tay Dương Thần.
Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy biển, là khi bố em vẫn còn sống. Khi đó ông đưa em và mẹ đến thăm một người họ hàng ở xa, đó là một làng chài nằm sát bờ biển.
Mẹ nắm tay em và hỏi, vì sao biển rộng lại thấp hơn tất cả các dòng sông…
Lúc đó em không biết, mẹ đã nói với em, là vì biển muốn tất cả các con sông, đều chảy về biển…
Mẹ nói, là con gái, nếu như sau này đi lấy chồng, nhất định phải là một người phụ nữ giống như biển, con chỉ cần lặng lẽ ở một nơi thấp nhất, cũng đủ làm cho tất cả nước dòng sông đều đổ về con, cũng giống như biển vậy, không nhìn thấy bờ bến, làm cho những người ở bên cạnh mê mẩn mà nhìn con.
Dương Thần nhìn ánh mắt Mạc Thiện Ny như vừa tỉnh giấc mộng, suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói:
Cha mẹ anh dù không phải là giảng viên đại học, cũng không phải chuyên gia, nhưng cũng chỉ có thể nói những câu không bình thường thôi.
Em đang nghĩ, nếu như cả đời này em không lấy chồng, nếu như em không làm được như biển cả, người ở bên bờ biển kia, có nhìn em si mê như vậy không?
Em nhất định phải lấy chồng.
Dương Thần ôm siết lấy Mạc Thiện Ny:
Nếu như em không lấy chồng, lại trở thành biển cả, vậy thì sẽ có rất nhiều người si mê em. Nếu như em là biển cả, thì anh sẽ biến thành địa cầu để mang em theo.
Xì…
Mạc Thiện Ny tựa vào Dương Thần mà cười, mắt mơ màng nói:
Nếu như anh muốn trở thành địa cầu thì em lại không muốn trở thành biển nữa.
Em như vậy là muốn ăn đòn hay là muốn được hôn đây?
Dương Thần ranh mãnh nhìn cô.
Mạc Thiện Ny chớp mắt:
Có cách nào khác không?
Vậy thì em đứng lên…
Dương Thần hôn lên đôi môi Mạc Thiện Ny, một tay ôm eo người đẹp, tay kia vuốt nhẹ mông, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.
Gió đông lạnh giá xung quanh dường như biến thành gió xuân ấm áp, không còn chút lạnh lẽo nào nữa.
Hai người quấn lấy nhau rất lâu, Mạc Thiện Ny dường như không thể thở nổi, tiếc nuối mà buông Dương Thần ra, khổ sở nói:
Xuống núi thôi anh, không xuống nhanh thì sẽ tối mất.
Em có thấy rằng đứng ở đây, có cảm giác như chúng ta đang thề non hẹn biển không?
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny lườm yêu một cái:
Càng ngày anh càng lẻo mép rồi đó, có phải với cô gái nào anh cũng ngọt ngào như thế không?
Nếu đúng là như vậy, anh có thời gian chạy đến chốn hoang vu này cùng với em mà không có gì để ăn sao?
Anh mới ngốc đó.
Mạc Thiện Ny khẽ trách, thoát khỏi vòng tay của Dương Thần, bắt đầu đi xuống núi.
Dương Thần không nói gì thêm, lủi thủi theo sau:
Đừng có đi nhanh như vậy chứ, không nên đi vào những chỗ có nước, rất dễ bị trượt chân.
Mạc Thiện Ny quay người lại cười:
Em là đứa trẻ lớn lên trên núi, c̣n cần anh phải dạy em đi như thế nào nữa sao?
Dương Thần bĩu môi, không nói thêm nữa.
Nhưng sau khi Mạc Thiện Ny nói xong không lâu, đột nhiên, cô khẽ kêu lên, chân trái mềm nhũn, khụy xuống khi mới đi được nửa đường.
Dương Thần kinh ngạc, lập tức chạy đến, đỡ lấy Mạc Thiện Ny, vội vàng hỏi:
Sao vậy em?
Mạc Thiện Ny không nói được gì, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, cả người run lên không nói nên lời, chỉ kêu lên khe khẽ, dường như đang rất đau.
Dương Thần thấy hai tay cô ôm lấy bắp chân trái, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng thấy nóng rực.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thần hỏi lại.
Chân…chân em đau lắm…
Mạc Thiện Ny nói một cách khó khăn.
Dương Thần không nghĩ nhiều nữa, ôm lấy Mạc Thiện Ny, bị Dương Thần ôm vào lòng, Mạc Thiện Ny một tay liên tiếp đánh vào người Dương Thần , khó khăn nói:
Đừng…đừng vội…sẽ không có chuyện gì đâu…em…em chịu được…đi nhanh quá… sẽ nguy hiểm đó…
Dương Thần cũng không hỏi thêm là chuyện gì, còn việc đường núi trơn hay không với hắn cũng không thành vấn đề, giống như là một cơn gió, dù là đường núi khó đi thì cũng chỉ chạy một lát là tới chân núi rồi.
Vì Mạc Thiện Ny đau quá, gần như là đã bị hôn mê cho nên không cảm thấy có gì khác thường cả.
Dương Thần vội chạy xuống nông trại dưới chân núi, đặt một phòng trong quán trọ, cô phục vụ thấy Dương Thần bế Mạc Thiện Ny trong tình trạng nửa hôn mê, vội vàng làm cho nhanh thủ tục.
Dương Thần bế Mạc Thiện Ny vào bên trong căn phòng trọ ấm áp, đặt cô lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mạc Thiện Ny nhíu mày, mặt cắt không còn giọt máu, trông rất khổ sở.
Dương Thần không quan tâm gì nữa, lần xuống eo Mạc Thiện Ny, nhẹ nhàng cởi chiếc quần đang bó sát thân hình kia, bên trong thật là trắng trẻo đẫy đà.
Thiện Ny, để anh giúp em.
Dương Thần nói xong, muốn cởi nốt cái quần giữ ấm của Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiên Ny khẽ ngăn lại:
Đừng… đừng xem nữa, không…không sao đâu…
Việc này không thể nghe em được.
Dương Thần không do dự, cởi nốt quần ra.
Bên trong chỉ còn một chiếc quần lót đen rất gợi cảm, một đôi chân trắng trẻo đẫy đà, dưới ánh đèn thì nó bóng lên như ngà.
Đôi chân không một vết sẹo, nhẵn nhụi như ngọc, thẳng tắp, trông thật đáng yêu.
Nhưng Dương Thần không hề thích cảnh này chút nào, mắt anh ta tập trung vào cái chân trái đang bị đau của Mạc Thiện Ny, không thấy có gì khác thường, nhưng mà nếu nhìn kĩ, sẽ thấy có một vết sẹo nhỏ dài.
Dương Thần một tay xoa lên vết sẹo của Mạc Thiện Ny, rõ ràng là nó đã bị mổ, nhưng mà kĩ thật của bác sĩ rất tốt, cũng có thể là do biết cách giữ gìn, nên khó mà nhìn ra được.
Dương Thần thở dài, xoa nhẹ chỗ đau của Mạc Thiện Ny, tay truyền nội lực vào chỗ đau.
Dương Thần chợt phát hiện ra, chỗ bị mổ của Mạc Thiện Ny dường như khá nghiêm trọng, tuy rằng chữa trị rất nhiều, nhưng giống như bị cái đinh đâm như đâm vào một cây gỗ bình thường, không bao giờ có thể nguyên vẹn như cây gỗ ban đầu.
Nội lực đang dần dần dẫn vào cơ thể, cô nhanh chóng ấm áp, mềm mại trở lại. Đôi lông mày của Mạc Thiện Ny hết trau vào lại dãn ra, trên mặt lấy lại từng tia máu.
Mạc Thiện Ny mở mắt ra, đờ đẫn nhìn Dương Thần:
Cảm ơn...
Cô cũng không hỏi Dương Thần đã làm thế nào, cô đã từng chứng kiến Dương Thần không hề tầm thường, cô có thói quen không hỏi Dương Thần, không nói những chuyện đã qua.
Vết thương của em không nhẹ, trời lạnh như thế này, gặp gió, bị đông lạnh, rất dễ bị viêm nhiễm.
Dương Thần nói.
Hai năm nay không hề bị đau lại, em nghĩ là không có chuyện gì, làm anh phải lo lắng, xin lỗi anh...
Mạc Thiện Ny giống như một đứa trẻ làm sai gì đó, hạ giọng mà xin lỗi.
Vết sẹo dường như kéo dài gần một nửa bắp chân, không giống như vết thương té ngã bình thường, sao em lại có vết sẹo này?
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi thẳng ra.
Đỉnh núi quả là một nơi không hề bằng phẳng, có đến mấy chục mét vuông đất, ngoại trừ một vài loại cỏ dại, một vài dải rêu đá xanh mượt thì không có gì cả.
Gió biển lạnh thấu xương đang gào thét bên tai, tai Mạc Thiện Ny đỏ lừ, mặt và mũi cũng đỏ hết cả lên.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt lên mặt Mạc Thiện Ny, tháo khăn quàng cổ của mình, định quàng cho cô ấy.
Em không lạnh, anh cứ dùng đi, Mạc Thiện Ny từ chối.
Dương Thần cười khổ sở:
Đàn ông đưa khăn cho thì phải nhận chứ, em không nghĩ là nếu người phụ nữ nói là không lạnh thì người đàn ông sẽ cảm thấy mất mặt lắm sao?
Ở đây chỉ có anh với em thôi.
Mạc Thiện Ny nói.
Câu nói đó không phải là để dùng trong lúc này.
Dương Thần cười nói:
Nếu như là ở trên chiếc giường lớn ấm áp, anh sẽ rất thích em nói câu đó.
Đáng ghét.
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, ngoan ngoãn để Dương Thần quàng khăn lên cổ cho, cảm nhận được hơi ấm của Dương Thần còn lưu lại, thấy thật ấm áp.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, rồi quay người cùng nhìn ra biển.
Từ trên đỉnh núi, nhìn về hướng Đông, biển khơi mênh mông kia dường như đang ở ngay dưới chân mình.
Không biết có phải là tuyết vừa rơi hay không, mặt trời mới hiện ra một góc, những tia nắng như chạm vào tay, xua đi từng đám từng đám mây.
Buổi chiều, ánh mặt trời ghé sát mặt biển, chiếu xuống nước, làm cho người ta say mê.
Vẻ đẹp tự nhiên này quả không ngoài sự mong đợi.
Mạc Thiện Ny hít một hơi khí lạnh, gió thổi tung mái tóc cô.
Đúng như nhóm người kia nói, nơi này rất đẹp.
Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây, còn nếu như em không thích, thì cả đời này anh sẽ không tới đây nữa.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny mỉm cười:
Em sinh ra trên núi, cho dù là sống ở thành phố, cũng muốn đến những nơi như thế này, cảm thấy nơi này thuộc về em… Dương Thần, có phải là rất mắc cười không.
Có sao đâu nào, từ trước tới giờ anh vẫn nghĩ, anh bán rau ở chợ phù hợp hơn là làm việc trong công ty.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghe xong cười khanh khách:
Thật không biết xấu hổ mà.
Đứng trước em và biển lớn, anh có cần phải xấu hổ không?
Dương Thần thoải mái cười mà nói.
Mạc Thiện Ny ngây ngất, đưa đôi tay thon dài và lạnh cóng nắm lấy tay Dương Thần.
Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy biển, là khi bố em vẫn còn sống. Khi đó ông đưa em và mẹ đến thăm một người họ hàng ở xa, đó là một làng chài nằm sát bờ biển.
Mẹ nắm tay em và hỏi, vì sao biển rộng lại thấp hơn tất cả các dòng sông…
Lúc đó em không biết, mẹ đã nói với em, là vì biển muốn tất cả các con sông, đều chảy về biển…
Mẹ nói, là con gái, nếu như sau này đi lấy chồng, nhất định phải là một người phụ nữ giống như biển, con chỉ cần lặng lẽ ở một nơi thấp nhất, cũng đủ làm cho tất cả nước dòng sông đều đổ về con, cũng giống như biển vậy, không nhìn thấy bờ bến, làm cho những người ở bên cạnh mê mẩn mà nhìn con.
Dương Thần nhìn ánh mắt Mạc Thiện Ny như vừa tỉnh giấc mộng, suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói:
Cha mẹ anh dù không phải là giảng viên đại học, cũng không phải chuyên gia, nhưng cũng chỉ có thể nói những câu không bình thường thôi.
Em đang nghĩ, nếu như cả đời này em không lấy chồng, nếu như em không làm được như biển cả, người ở bên bờ biển kia, có nhìn em si mê như vậy không?
Em nhất định phải lấy chồng.
Dương Thần ôm siết lấy Mạc Thiện Ny:
Nếu như em không lấy chồng, lại trở thành biển cả, vậy thì sẽ có rất nhiều người si mê em. Nếu như em là biển cả, thì anh sẽ biến thành địa cầu để mang em theo.
Xì…
Mạc Thiện Ny tựa vào Dương Thần mà cười, mắt mơ màng nói:
Nếu như anh muốn trở thành địa cầu thì em lại không muốn trở thành biển nữa.
Em như vậy là muốn ăn đòn hay là muốn được hôn đây?
Dương Thần ranh mãnh nhìn cô.
Mạc Thiện Ny chớp mắt:
Có cách nào khác không?
Vậy thì em đứng lên…
Dương Thần hôn lên đôi môi Mạc Thiện Ny, một tay ôm eo người đẹp, tay kia vuốt nhẹ mông, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.
Gió đông lạnh giá xung quanh dường như biến thành gió xuân ấm áp, không còn chút lạnh lẽo nào nữa.
Hai người quấn lấy nhau rất lâu, Mạc Thiện Ny dường như không thể thở nổi, tiếc nuối mà buông Dương Thần ra, khổ sở nói:
Xuống núi thôi anh, không xuống nhanh thì sẽ tối mất.
Em có thấy rằng đứng ở đây, có cảm giác như chúng ta đang thề non hẹn biển không?
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny lườm yêu một cái:
Càng ngày anh càng lẻo mép rồi đó, có phải với cô gái nào anh cũng ngọt ngào như thế không?
Nếu đúng là như vậy, anh có thời gian chạy đến chốn hoang vu này cùng với em mà không có gì để ăn sao?
Anh mới ngốc đó.
Mạc Thiện Ny khẽ trách, thoát khỏi vòng tay của Dương Thần, bắt đầu đi xuống núi.
Dương Thần không nói gì thêm, lủi thủi theo sau:
Đừng có đi nhanh như vậy chứ, không nên đi vào những chỗ có nước, rất dễ bị trượt chân.
Mạc Thiện Ny quay người lại cười:
Em là đứa trẻ lớn lên trên núi, c̣n cần anh phải dạy em đi như thế nào nữa sao?
Dương Thần bĩu môi, không nói thêm nữa.
Nhưng sau khi Mạc Thiện Ny nói xong không lâu, đột nhiên, cô khẽ kêu lên, chân trái mềm nhũn, khụy xuống khi mới đi được nửa đường.
Dương Thần kinh ngạc, lập tức chạy đến, đỡ lấy Mạc Thiện Ny, vội vàng hỏi:
Sao vậy em?
Mạc Thiện Ny không nói được gì, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, cả người run lên không nói nên lời, chỉ kêu lên khe khẽ, dường như đang rất đau.
Dương Thần thấy hai tay cô ôm lấy bắp chân trái, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng thấy nóng rực.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thần hỏi lại.
Chân…chân em đau lắm…
Mạc Thiện Ny nói một cách khó khăn.
Dương Thần không nghĩ nhiều nữa, ôm lấy Mạc Thiện Ny, bị Dương Thần ôm vào lòng, Mạc Thiện Ny một tay liên tiếp đánh vào người Dương Thần , khó khăn nói:
Đừng…đừng vội…sẽ không có chuyện gì đâu…em…em chịu được…đi nhanh quá… sẽ nguy hiểm đó…
Dương Thần cũng không hỏi thêm là chuyện gì, còn việc đường núi trơn hay không với hắn cũng không thành vấn đề, giống như là một cơn gió, dù là đường núi khó đi thì cũng chỉ chạy một lát là tới chân núi rồi.
Vì Mạc Thiện Ny đau quá, gần như là đã bị hôn mê cho nên không cảm thấy có gì khác thường cả.
Dương Thần vội chạy xuống nông trại dưới chân núi, đặt một phòng trong quán trọ, cô phục vụ thấy Dương Thần bế Mạc Thiện Ny trong tình trạng nửa hôn mê, vội vàng làm cho nhanh thủ tục.
Dương Thần bế Mạc Thiện Ny vào bên trong căn phòng trọ ấm áp, đặt cô lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mạc Thiện Ny nhíu mày, mặt cắt không còn giọt máu, trông rất khổ sở.
Dương Thần không quan tâm gì nữa, lần xuống eo Mạc Thiện Ny, nhẹ nhàng cởi chiếc quần đang bó sát thân hình kia, bên trong thật là trắng trẻo đẫy đà.
Thiện Ny, để anh giúp em.
Dương Thần nói xong, muốn cởi nốt cái quần giữ ấm của Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiên Ny khẽ ngăn lại:
Đừng… đừng xem nữa, không…không sao đâu…
Việc này không thể nghe em được.
Dương Thần không do dự, cởi nốt quần ra.
Bên trong chỉ còn một chiếc quần lót đen rất gợi cảm, một đôi chân trắng trẻo đẫy đà, dưới ánh đèn thì nó bóng lên như ngà.
Đôi chân không một vết sẹo, nhẵn nhụi như ngọc, thẳng tắp, trông thật đáng yêu.
Nhưng Dương Thần không hề thích cảnh này chút nào, mắt anh ta tập trung vào cái chân trái đang bị đau của Mạc Thiện Ny, không thấy có gì khác thường, nhưng mà nếu nhìn kĩ, sẽ thấy có một vết sẹo nhỏ dài.
Dương Thần một tay xoa lên vết sẹo của Mạc Thiện Ny, rõ ràng là nó đã bị mổ, nhưng mà kĩ thật của bác sĩ rất tốt, cũng có thể là do biết cách giữ gìn, nên khó mà nhìn ra được.
Dương Thần thở dài, xoa nhẹ chỗ đau của Mạc Thiện Ny, tay truyền nội lực vào chỗ đau.
Dương Thần chợt phát hiện ra, chỗ bị mổ của Mạc Thiện Ny dường như khá nghiêm trọng, tuy rằng chữa trị rất nhiều, nhưng giống như bị cái đinh đâm như đâm vào một cây gỗ bình thường, không bao giờ có thể nguyên vẹn như cây gỗ ban đầu.
Nội lực đang dần dần dẫn vào cơ thể, cô nhanh chóng ấm áp, mềm mại trở lại. Đôi lông mày của Mạc Thiện Ny hết trau vào lại dãn ra, trên mặt lấy lại từng tia máu.
Mạc Thiện Ny mở mắt ra, đờ đẫn nhìn Dương Thần:
Cảm ơn...
Cô cũng không hỏi Dương Thần đã làm thế nào, cô đã từng chứng kiến Dương Thần không hề tầm thường, cô có thói quen không hỏi Dương Thần, không nói những chuyện đã qua.
Vết thương của em không nhẹ, trời lạnh như thế này, gặp gió, bị đông lạnh, rất dễ bị viêm nhiễm.
Dương Thần nói.
Hai năm nay không hề bị đau lại, em nghĩ là không có chuyện gì, làm anh phải lo lắng, xin lỗi anh...
Mạc Thiện Ny giống như một đứa trẻ làm sai gì đó, hạ giọng mà xin lỗi.
Vết sẹo dường như kéo dài gần một nửa bắp chân, không giống như vết thương té ngã bình thường, sao em lại có vết sẹo này?
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi thẳng ra.
/1662
|