Nghe Dương Thần hỏi, Mạc Thiện Ny quay mặt đi, dường như không muốn nói.
Nếu như em cảm thấy chuyện gì đó làm em mất mặt, làm em tổn thương, có thể nói với anh.
Dương Thần nghiêm nghị nói:
Nếu như em đồng ý, anh có thể làm những chuyện mất mặt vì em, em sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào cả.
Vẻ mặt Mạc Thiện Ny có phần buồn bã, dường như không nghe được những điều Dương Thần vừa nói.
Dương Thần thấy lòng mình trùng xuống, cười chua xót:
Xem ra chỉ là tự anh thấy tốt, cũng phải, lòng tự tôn của em lớn như vậy, làm sao có thể nói với anh những chuyện đó. Ai mà không có những chuyện không muốn cho người khác biết cơ chứ, lúc nào cũng muốn người bên cạnh coi trọng mình, có lẽ anh đã quá tham lam rồi…
Mạc Thiên Ny cay khóe mắt, người run lên nhè nhẹ.
Em đi nghỉ đi, hôm nay cứ ngủ lại đây, sáng sớm mai anh sẽ đưa em về.
Dương Thần đứng dậy, xoay người định trở về phòng, sự im lặng của Mạc Thiện Ny làm cho hắn cảm thấy bối rối, hắn muốn uống vài chén, hay hút mấy điếu thuốc, cần làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, Mạc Thiện Ny gọi nhỏ.
Dương Thần..
Dương Thần quay người lại:
Sao thế, vẫn còn đau à?
Mạc Thiện Ny lắc đầu, đôi mắt trong veo tựa pha lê.
Chân của em, bị người ta đánh gãy…
Dương Thần giật mình, không biết là thứ cảm xúc gì, khi Dương Thần nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Mạc Thiện Ny, lúc nói chân mình bị gãy, hắn không kìm lòng được.
Cô đúng là như vậy đấy, nói cứ như đó là đôi chân của người khác vậy.
Dương Thần quay lại, ngồi xổm bên giường, nhìn đôi chân xinh đẹp của Mạc Thiện Ny.
Dương Thần nhìn một lúc, kéo chăn đắp cho Mạc Thiện Ny.
Đừng để bị lạnh đấy.
Dương Thần không biết phải nói gì.
Mạc Thiện Ny mỉm cười, bởi vì bị mất nhiều sức nên không thể mở được mắt, nhưng lúc này cô có thể nhìn rõ được Dương Thần.
Anh còn nhớ em đã từng nói với anh năm 13 tuổi em trốn khỏi nhà, đi ăn trộm tiền của người ta, chạy đến Trung Hải làm thuê kiếm tiền không.
Mạc Thiên Ny nói:
Trước khi em gặp được chủ tịch và cũng là bà nội của Lâm Nhược Khê, khoảng 3 tháng gì đó, em đã rửa bát, rửa rau ,làm một số việc vặt trong một quán ăn nhỏ, nhưng vì em tuổi còn nhỏ, cho dù trông em lớn hơn bạn bè cùng trang lứa chút ít, nhưng vẫn bị coi là lao động trẻ con, và bị trả về nhà…
Nghe Mạc Thiện Ny nói vậy, Dương Thần cảm thấy hơi có lỗi, ngăn lời:
Đừng nói nữa, đều là những chuyện đã qua rồi, đừng làm khó mình như thế nữa.
Không phải là anh muốn chia sẻ chuyện buồn với em sao?
Không phải thế…nhưng…
Vậy hãy nghe em nói.
Mạc Thiện Ny khẽ cười, đôi mắt có phần dịu dàng:
Lúc đó em chỉ nghĩ, kiếm một ít tiền, sau đó tiếp tục học trung học. Dù sao học phí cũng không quá đắt, nếu như em vừa đi làm vừa đi học thì sẽ vất vả một chút nhưng em có thể chịu được.
Thế nhưng, ông chủ ở đó thường xuyên làm phiền em, sau lưng mụ vợ, lén lút nói với em những lời bay bướm, lại còn động tay động chân với em.
Lần đó, em không cẩn thận nên đã bị ông ta chặn ở một nhà kho nhỏ, ông ta không cho em đi, định làm chuyện đó với em.
Em dùng hết sức cắn ông ta một cái rồi chạy đi. Nhưng ông ta đã gọi mấy người phục vụ khác đến và bảo rằng em đến nhà kho để ăn trộm đồ, bị ông ta phát hiện, lại còn cắn ông ta một cái.
Kết quả là…em bị mấy người đó giữ, muốn chạy cũng không chạy được, sau đó còn bị bà chủ cho một trận.
Mụ già đó sớm đã ghét em, nên không cần biết là có chuyện gì xảy ra, bà ta dùng một cây gậy đánh em, nói em là kẻ ăn cắp, trộm đồ, cắn người rồi còn bỏ chạy, cho nên đã đánh gãy chân em…
Mạc Thiện Ny nói xong, cổ họng nghẹn lại, không thể nói gì thêm.
Dương Thần tức giận nói:
Bà già đánh gãy chân em với ông chồng bà ta vẫn ở Trung Hải sao?
Mạc Thiện Ny mắt long lanh:
Không, là chủ tịch đã giúp em tống họ vào tù, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Chủ tịch còn chữa lành chân cho em, nếu không, em đã gặp tai họa rồi.
Chẳng trách em lại tôn trọng bà nội của Nhược Khê như vậy, ân tình của bà ấy đối với em, thật quá sâu nặng.
Dương Thần gật đầu cười.
Tuy rằng đối với bà nội Lâm Nhược Khê mà nói, giúp đỡ Mạc Thiện Ny, và bồi dưỡng một cô bé có năng lực như vậy có thể xuất phát từ sự đồng cảm, nhưng đối với Mạc Thiện Ny mà nói, cho dù là ai giúp đỡ mình thành tài, hay giúp cô thoát khỏi cảnh cực khổ, cô đều khắc sâu trong lòng.
Nếu như không phải là như vậy, Mạc Thiện Ny có thể đã sớm như cánh hoa tàn rồi.
Anh biết không…mỗi ngày em đều muốn được gặp anh. Tuy em biết rõ rằng anh ở công ty, nhưng không dám đi gặp anh, không phải vì em với Nhược Khê tình cảm sâu đậm, chúng em là chị em tốt của nhau, nhưng trong tình yêu, em không thể lùi bước,chỉ sợ em là người thứ ba, nhưng chỉ cần anh không chê em, em sẽ không cảm thấy mình là người thấp hèn…Sở dĩ em không đi gặp anh, không chịu liên lạc với anh, là vì em không muốn có lỗi với chủ tịch. Nếu như có một ngày, Nhược Khê muốn em ra đi, em nghĩ mình khó mà từ chối được.
Mạc Thiện Ny ung dung nói.
Dương Thần cười đau khổ:
Có lẽ không phải là muốn em ra đi, mà là muốn anh ra đi, anh có thể cảm nhận được trong mắt cô ấy, em quan trọng hơn.
Mạc Thiện Ny cười nói:
Em đã nói rồi, không phải là cô ấy không rộng lượng để đón nhận anh, mà là anh lúc này rất khó để cô ấy có thể đón nhận.
Dương Thần đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lạnh, mềm mại của Mạc Thiện Ny.
Em cứ mơ đến ngày đó đi, mơ gặp được chủ tịch, và nói với bà ấy, Dương Thần có lời muốn nhờ em nói với bà.
Mạc Thiện Ny lúng túng hỏi:
Nói cái gì?
Nói rằng, cháu xin lỗi. Cháu biết là làm khó cho bà, nhưng đừng bắt Mạc Thiện Ny rời xa Dương Thần, bởi vì người làm sai không phải là Mạc Thiện Ny, mà là người đàn ông không tốt này.
Dương Thần cười nói.
Một lúc nước mắt đã thấm ướt hết gối Mạc Thiện Ny, cô cảm động, khóc nức nở, tay run rẩy không ngừng.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên trán Mạc Thiện Ny, Dương Thần không định an ủi Mạc Thiện Ny, cũng không có ý định khuyên cô đừng khóc nữa, nước mắt lúc này làm cho Dương Thần cảm thấy người phụ nữ này thật đẹp.
Dương Thần, chân em không đau nữa rồi.
Mạc Thiện Ny ấp úng nói.
Dương Thần lên tiếng:
Muộn rồi, anh bảo họ mang món gì đó đến đây nhé.
Em đã nói là chân em hết đau rồi mà.
Mạc Thiện Ny tiếp tục.
Anh biết là em không đau nữa, nhưng cũng phải ăn cơm chứ.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny bĩu môi:
Anh cởi quần của em rồi..
Đây không phải là giúp em xem có vấn đề gì không sao…
Dương Thần xấu hổ nói.
Nhưng anh đã nhìn thấy hết rồi. Từ thắt lưng cho tới chân, hơn nửa người em đều bị anh thấy hết rồi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần dần hiểu ra ý vị trong câu nói ấy, đột nhiên, lồng ngực nóng rực, mắt ánh lên:
Tiểu Thiện Thiện, xem như là bồi thường, em có muốn xem nửa người anh không?
Hai gò má Mạc Thiện Ny đỏ ửng lên, mắt mơ màng:
Muốn.
Dương Thần nuốt nước bọt, không nói thêm nữa, nhảy lên giường, quăng áo choàng xuống đất, cả quần và bít tất cũng cởi luôn.
Khi Dương Thần vừa để lộ ra trước cái nhìn của Mạc Thiện Ny, cô bắt đầu run sợ, nhưng lại không hề nhắm mắt, mà lại làm ra vẻ mơ màng.
Anh làm cái gì vậy, em đâu có bảo anh phải cởi hết.
Làm sao bây giờ, anh đã cởi hết rồi, em cũng nhìn thấy cả rồi.
Dương Thần liếm môi.
Vậy em cũng sẽ cho anh xem…
Nhất thời, gương mặt Mạc Thiện Ny trở nên quyến rũ vô cùng:
Anh muốn xem thì tự mình xem đi.
Nói xong, Mạc Thiện Ny kéo chăn lên, lộ ra một cặp đùi trắng nõn, và nơi kia là một cái quần lót tơ tằm gợi cảm…
Dương Thần nhẹ nhàng ép người mình lên, một tay xoa nhẹ mặt Mạc Thiện Ny, tay kia đặt sát cái quần tơ tằm kia, ở đó, một dây thắt nơ dần được kéo ra…
Làm sao đây, Tiểu Thiện Thiện, anh thấy nóng quá.
Dương Thần hổn hển, cắn nhẹ tai Thiện Ny mà nói.
Mạc Thiện Ny mặt đỏ ửng, rên rỉ.
Nóng thì cởi quần áo ra…
Anh cởi thì chẳng phải em sẽ thấy hết sao?
Vậy anh cởi của em,em sẽ không lợi dụng anh…
Từng lớp từng lớp áo quần bị Dương Thần ném xuống đất một cách không thương tiếc, hai người cùng quấn lấy nhau.
Dương Thần ôm lấy Mạc Thiện Ny trắng mịn, mềm mại, hôn lên bờ môi anh đào, rồi hôn xuống ngực.
Tiểu Thiện Thiện, phía dưới anh lạnh, làm sao bây giờ…
Mặc quần đi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần hít một hơi sâu, hơi thở kích thích mãnh liệt:
Mặc quần thì phiền quá, làm ấm cho anh đi.
Tự anh vào đi chứ.
Mạc Thiện Ny nỉ non.
Một đêm gió xuân thổi qua cửa ngọc, làm lay động hai, ba nhánh hoa mai.
Đêm đông giá lạnh này, có chút đột nhiên, đơn giản mà lại dạt dào.
Sau khi ngừng cơn vũ bão lại, Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny nằm trên giường vào lòng, đầu Mạc Thiện Ny gối vào ngực Dương Thần, trên mặt vẫn còn đỏ ửng lên, màu hồng ấy làm người ta mê mẩn.
Dưới chăn, một tay Dương Thần vẫn rất thành thục vuốt cặp đùi nhẵn nhụi, nhưng dường Như Mạc Thiện Ny quá mệt mỏi, nên chỉ có thể như người tình phóng túng mà nghịch ngợm chỉ lặng yên hưởng thụ, làm bộ như không biết gì.
Dương Thần.
Một lúc lâu, Mạc Thiện Ny mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Thần:
Em yêu anh.
Anh biết.
Em thật sự, thật sự rất thích anh.
Mạc Thiện Ny bướng bỉnh nói.
Dương Thần nhéo yêu vào cằm Mạc Thiện Ny:
Anh nói anh biết, em không nói anh cũng biết em yêu anh.
Không phải….Em thích anh, em thích anh nhiều hơn anh tưởng, thích anh, thích anh rất nhiều…rất nhiều…
Dương Thần không nói tiếp, mặc dù biết rằng phụ nữ không chịu nổi hình phạt, nhưng hắn vẫn dứt khoát nhấc chăn lên, đem đè cô gái “Không hiểu chuyện” ấy ở phía dưới…
Nếu như em cảm thấy chuyện gì đó làm em mất mặt, làm em tổn thương, có thể nói với anh.
Dương Thần nghiêm nghị nói:
Nếu như em đồng ý, anh có thể làm những chuyện mất mặt vì em, em sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào cả.
Vẻ mặt Mạc Thiện Ny có phần buồn bã, dường như không nghe được những điều Dương Thần vừa nói.
Dương Thần thấy lòng mình trùng xuống, cười chua xót:
Xem ra chỉ là tự anh thấy tốt, cũng phải, lòng tự tôn của em lớn như vậy, làm sao có thể nói với anh những chuyện đó. Ai mà không có những chuyện không muốn cho người khác biết cơ chứ, lúc nào cũng muốn người bên cạnh coi trọng mình, có lẽ anh đã quá tham lam rồi…
Mạc Thiên Ny cay khóe mắt, người run lên nhè nhẹ.
Em đi nghỉ đi, hôm nay cứ ngủ lại đây, sáng sớm mai anh sẽ đưa em về.
Dương Thần đứng dậy, xoay người định trở về phòng, sự im lặng của Mạc Thiện Ny làm cho hắn cảm thấy bối rối, hắn muốn uống vài chén, hay hút mấy điếu thuốc, cần làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, Mạc Thiện Ny gọi nhỏ.
Dương Thần..
Dương Thần quay người lại:
Sao thế, vẫn còn đau à?
Mạc Thiện Ny lắc đầu, đôi mắt trong veo tựa pha lê.
Chân của em, bị người ta đánh gãy…
Dương Thần giật mình, không biết là thứ cảm xúc gì, khi Dương Thần nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Mạc Thiện Ny, lúc nói chân mình bị gãy, hắn không kìm lòng được.
Cô đúng là như vậy đấy, nói cứ như đó là đôi chân của người khác vậy.
Dương Thần quay lại, ngồi xổm bên giường, nhìn đôi chân xinh đẹp của Mạc Thiện Ny.
Dương Thần nhìn một lúc, kéo chăn đắp cho Mạc Thiện Ny.
Đừng để bị lạnh đấy.
Dương Thần không biết phải nói gì.
Mạc Thiện Ny mỉm cười, bởi vì bị mất nhiều sức nên không thể mở được mắt, nhưng lúc này cô có thể nhìn rõ được Dương Thần.
Anh còn nhớ em đã từng nói với anh năm 13 tuổi em trốn khỏi nhà, đi ăn trộm tiền của người ta, chạy đến Trung Hải làm thuê kiếm tiền không.
Mạc Thiên Ny nói:
Trước khi em gặp được chủ tịch và cũng là bà nội của Lâm Nhược Khê, khoảng 3 tháng gì đó, em đã rửa bát, rửa rau ,làm một số việc vặt trong một quán ăn nhỏ, nhưng vì em tuổi còn nhỏ, cho dù trông em lớn hơn bạn bè cùng trang lứa chút ít, nhưng vẫn bị coi là lao động trẻ con, và bị trả về nhà…
Nghe Mạc Thiện Ny nói vậy, Dương Thần cảm thấy hơi có lỗi, ngăn lời:
Đừng nói nữa, đều là những chuyện đã qua rồi, đừng làm khó mình như thế nữa.
Không phải là anh muốn chia sẻ chuyện buồn với em sao?
Không phải thế…nhưng…
Vậy hãy nghe em nói.
Mạc Thiện Ny khẽ cười, đôi mắt có phần dịu dàng:
Lúc đó em chỉ nghĩ, kiếm một ít tiền, sau đó tiếp tục học trung học. Dù sao học phí cũng không quá đắt, nếu như em vừa đi làm vừa đi học thì sẽ vất vả một chút nhưng em có thể chịu được.
Thế nhưng, ông chủ ở đó thường xuyên làm phiền em, sau lưng mụ vợ, lén lút nói với em những lời bay bướm, lại còn động tay động chân với em.
Lần đó, em không cẩn thận nên đã bị ông ta chặn ở một nhà kho nhỏ, ông ta không cho em đi, định làm chuyện đó với em.
Em dùng hết sức cắn ông ta một cái rồi chạy đi. Nhưng ông ta đã gọi mấy người phục vụ khác đến và bảo rằng em đến nhà kho để ăn trộm đồ, bị ông ta phát hiện, lại còn cắn ông ta một cái.
Kết quả là…em bị mấy người đó giữ, muốn chạy cũng không chạy được, sau đó còn bị bà chủ cho một trận.
Mụ già đó sớm đã ghét em, nên không cần biết là có chuyện gì xảy ra, bà ta dùng một cây gậy đánh em, nói em là kẻ ăn cắp, trộm đồ, cắn người rồi còn bỏ chạy, cho nên đã đánh gãy chân em…
Mạc Thiện Ny nói xong, cổ họng nghẹn lại, không thể nói gì thêm.
Dương Thần tức giận nói:
Bà già đánh gãy chân em với ông chồng bà ta vẫn ở Trung Hải sao?
Mạc Thiện Ny mắt long lanh:
Không, là chủ tịch đã giúp em tống họ vào tù, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Chủ tịch còn chữa lành chân cho em, nếu không, em đã gặp tai họa rồi.
Chẳng trách em lại tôn trọng bà nội của Nhược Khê như vậy, ân tình của bà ấy đối với em, thật quá sâu nặng.
Dương Thần gật đầu cười.
Tuy rằng đối với bà nội Lâm Nhược Khê mà nói, giúp đỡ Mạc Thiện Ny, và bồi dưỡng một cô bé có năng lực như vậy có thể xuất phát từ sự đồng cảm, nhưng đối với Mạc Thiện Ny mà nói, cho dù là ai giúp đỡ mình thành tài, hay giúp cô thoát khỏi cảnh cực khổ, cô đều khắc sâu trong lòng.
Nếu như không phải là như vậy, Mạc Thiện Ny có thể đã sớm như cánh hoa tàn rồi.
Anh biết không…mỗi ngày em đều muốn được gặp anh. Tuy em biết rõ rằng anh ở công ty, nhưng không dám đi gặp anh, không phải vì em với Nhược Khê tình cảm sâu đậm, chúng em là chị em tốt của nhau, nhưng trong tình yêu, em không thể lùi bước,chỉ sợ em là người thứ ba, nhưng chỉ cần anh không chê em, em sẽ không cảm thấy mình là người thấp hèn…Sở dĩ em không đi gặp anh, không chịu liên lạc với anh, là vì em không muốn có lỗi với chủ tịch. Nếu như có một ngày, Nhược Khê muốn em ra đi, em nghĩ mình khó mà từ chối được.
Mạc Thiện Ny ung dung nói.
Dương Thần cười đau khổ:
Có lẽ không phải là muốn em ra đi, mà là muốn anh ra đi, anh có thể cảm nhận được trong mắt cô ấy, em quan trọng hơn.
Mạc Thiện Ny cười nói:
Em đã nói rồi, không phải là cô ấy không rộng lượng để đón nhận anh, mà là anh lúc này rất khó để cô ấy có thể đón nhận.
Dương Thần đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lạnh, mềm mại của Mạc Thiện Ny.
Em cứ mơ đến ngày đó đi, mơ gặp được chủ tịch, và nói với bà ấy, Dương Thần có lời muốn nhờ em nói với bà.
Mạc Thiện Ny lúng túng hỏi:
Nói cái gì?
Nói rằng, cháu xin lỗi. Cháu biết là làm khó cho bà, nhưng đừng bắt Mạc Thiện Ny rời xa Dương Thần, bởi vì người làm sai không phải là Mạc Thiện Ny, mà là người đàn ông không tốt này.
Dương Thần cười nói.
Một lúc nước mắt đã thấm ướt hết gối Mạc Thiện Ny, cô cảm động, khóc nức nở, tay run rẩy không ngừng.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên trán Mạc Thiện Ny, Dương Thần không định an ủi Mạc Thiện Ny, cũng không có ý định khuyên cô đừng khóc nữa, nước mắt lúc này làm cho Dương Thần cảm thấy người phụ nữ này thật đẹp.
Dương Thần, chân em không đau nữa rồi.
Mạc Thiện Ny ấp úng nói.
Dương Thần lên tiếng:
Muộn rồi, anh bảo họ mang món gì đó đến đây nhé.
Em đã nói là chân em hết đau rồi mà.
Mạc Thiện Ny tiếp tục.
Anh biết là em không đau nữa, nhưng cũng phải ăn cơm chứ.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny bĩu môi:
Anh cởi quần của em rồi..
Đây không phải là giúp em xem có vấn đề gì không sao…
Dương Thần xấu hổ nói.
Nhưng anh đã nhìn thấy hết rồi. Từ thắt lưng cho tới chân, hơn nửa người em đều bị anh thấy hết rồi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần dần hiểu ra ý vị trong câu nói ấy, đột nhiên, lồng ngực nóng rực, mắt ánh lên:
Tiểu Thiện Thiện, xem như là bồi thường, em có muốn xem nửa người anh không?
Hai gò má Mạc Thiện Ny đỏ ửng lên, mắt mơ màng:
Muốn.
Dương Thần nuốt nước bọt, không nói thêm nữa, nhảy lên giường, quăng áo choàng xuống đất, cả quần và bít tất cũng cởi luôn.
Khi Dương Thần vừa để lộ ra trước cái nhìn của Mạc Thiện Ny, cô bắt đầu run sợ, nhưng lại không hề nhắm mắt, mà lại làm ra vẻ mơ màng.
Anh làm cái gì vậy, em đâu có bảo anh phải cởi hết.
Làm sao bây giờ, anh đã cởi hết rồi, em cũng nhìn thấy cả rồi.
Dương Thần liếm môi.
Vậy em cũng sẽ cho anh xem…
Nhất thời, gương mặt Mạc Thiện Ny trở nên quyến rũ vô cùng:
Anh muốn xem thì tự mình xem đi.
Nói xong, Mạc Thiện Ny kéo chăn lên, lộ ra một cặp đùi trắng nõn, và nơi kia là một cái quần lót tơ tằm gợi cảm…
Dương Thần nhẹ nhàng ép người mình lên, một tay xoa nhẹ mặt Mạc Thiện Ny, tay kia đặt sát cái quần tơ tằm kia, ở đó, một dây thắt nơ dần được kéo ra…
Làm sao đây, Tiểu Thiện Thiện, anh thấy nóng quá.
Dương Thần hổn hển, cắn nhẹ tai Thiện Ny mà nói.
Mạc Thiện Ny mặt đỏ ửng, rên rỉ.
Nóng thì cởi quần áo ra…
Anh cởi thì chẳng phải em sẽ thấy hết sao?
Vậy anh cởi của em,em sẽ không lợi dụng anh…
Từng lớp từng lớp áo quần bị Dương Thần ném xuống đất một cách không thương tiếc, hai người cùng quấn lấy nhau.
Dương Thần ôm lấy Mạc Thiện Ny trắng mịn, mềm mại, hôn lên bờ môi anh đào, rồi hôn xuống ngực.
Tiểu Thiện Thiện, phía dưới anh lạnh, làm sao bây giờ…
Mặc quần đi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần hít một hơi sâu, hơi thở kích thích mãnh liệt:
Mặc quần thì phiền quá, làm ấm cho anh đi.
Tự anh vào đi chứ.
Mạc Thiện Ny nỉ non.
Một đêm gió xuân thổi qua cửa ngọc, làm lay động hai, ba nhánh hoa mai.
Đêm đông giá lạnh này, có chút đột nhiên, đơn giản mà lại dạt dào.
Sau khi ngừng cơn vũ bão lại, Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny nằm trên giường vào lòng, đầu Mạc Thiện Ny gối vào ngực Dương Thần, trên mặt vẫn còn đỏ ửng lên, màu hồng ấy làm người ta mê mẩn.
Dưới chăn, một tay Dương Thần vẫn rất thành thục vuốt cặp đùi nhẵn nhụi, nhưng dường Như Mạc Thiện Ny quá mệt mỏi, nên chỉ có thể như người tình phóng túng mà nghịch ngợm chỉ lặng yên hưởng thụ, làm bộ như không biết gì.
Dương Thần.
Một lúc lâu, Mạc Thiện Ny mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Thần:
Em yêu anh.
Anh biết.
Em thật sự, thật sự rất thích anh.
Mạc Thiện Ny bướng bỉnh nói.
Dương Thần nhéo yêu vào cằm Mạc Thiện Ny:
Anh nói anh biết, em không nói anh cũng biết em yêu anh.
Không phải….Em thích anh, em thích anh nhiều hơn anh tưởng, thích anh, thích anh rất nhiều…rất nhiều…
Dương Thần không nói tiếp, mặc dù biết rằng phụ nữ không chịu nổi hình phạt, nhưng hắn vẫn dứt khoát nhấc chăn lên, đem đè cô gái “Không hiểu chuyện” ấy ở phía dưới…
/1662
|