Bên MT, chỗ này bị nhảy số chương, AA đánh số chương tạm thế này ko biết đúng hay sai. Bạn nào có đọc convert, nếu thấy sai thì báo lại nhé. http:///threads/1782-noi-bao-nhung-chuong-truyen-bi-loi
Dương Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.
- Sao em biết được…
Lâm Nhược Khê chu miệng, dễ thương lườm một cái, dường như không ngủ không nghỉ một đêm cũng không khiến bộ dạng cô quá mệt mỏi.
- Nếu trong tình huống bình thường, tính cách ngoài lạnh trong nóng này của anh, chắc chắn sẽ bỏ gần tìm xa mà chạy tới chợ nông sản bên đó mua bữa sáng, nhưng đồ hôm nay anh mua là điểm tâm sáng Quảng Đông mà trên đường đến công ty cũng có, vì thế cho thấy anh hơi không yên lòng, đang suy nghĩ việc khác.
Hơn nữa, bình thường giọng của anh sẽ truyền vào trong phòng lúc mở của, thậm chí còn có thể ở ngoài cửa gọi to tên em, nhưng bây giờ lại không nói chuyện sớm bằng em, cũng cho thấy cảm xúc của anh đang không tốt.
Loại người không tim không phổi như anh, cho dù người khác lấy súng dí vào trán cũng không có phản ứng gì, thực sự có thể khiến cảm xúc của anh chênh lệch lớn như vậy, ngoài người anh để ý bên cạnh thì không có khả năng khác, anh cũng không phải người đàn ông lo lắng chuyện gì. Nhưng anh nếu không thể hiện sốt ruột, chỉ là vẻ mặt nặng nề, đó chắc chắn không phải có người có nguy hiểm mà trong lòng anh không thoải mái, bị người anh để ý làm tổn thương…
Lâm Nhược Khê vừa gõ mặt bàn vừa nói một lời phân tích cằn nhằn dài.
Dương Thần nghe đến trợn mắt há mồm, người phụ nữ này vẻn vẹn nhìn hắn một cái, không ngờ lại phát hiện ra nhiều điều như vậy?
- Còn nữa, Thiện Ny và Minh Ngọc ở trong công ty, mấy ả hồ ly tinh khác cũng đều không có khả năng sáng sớm tinh mơ xuất hiện cùng với anh, hơn nữa bọn họ chỉ biết lấy lòng anh, căn bản không có khả năng khiến lòng anh không thoải mái. Vì thế chỉ có thể là người nhà họ Dương, người ở Yến Kinh sẽ không có tranh chấp gì với anh, người ở quân khu gần đây bận phòng thủ trên biển, không thể ở Trung Hải, vì thế, chỉ có thể là mẹ hoặc Dương Liệt đồng thời cùng xuất hiện…
Nói tới đây, Lâm Nhược Khê ngừng đánh máy, đồng thời sửa xong văn kiện.
- Ông xã, em đoán đúng không, tám chín phần chứ?
Lâm Nhược Khê chớp chớp mắt về phía Dương Thần.
Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, cười khổ nói:
- Bản lĩnh trinh thám này của em, trước đây đã có rồi hay là bây giờ mới luyện thành thế?
Lâm Nhược Khê đứng lên từ trên ghế, duỗi thắt lưng, dáng người tuyệt mĩ lộ ra không sót, ngây thơ ngáp một cái, nói:
- Không phải em trinh thám lợi hại nhiều mà là do hai người ở chung lâu, tự nhiên rất nhiều thứ có thể phát hiện ra. Nếu như là một năm trước, em không dám nói, nhưng bây giờ, sự hiểu biết của em đối với anh, so với sự tưởng tượng của anh còn nhiều hơn nhiều.
- Ít đắc ý đi, đoán trúng thì cũng làm sao, em có thể đoán được Dương Liệt đến nhà chúng ta làm cái gì, nói cái gì không?
Dương Thần chua giọng nói.
Lâm Nhược Khê đi tới bên cạnh Dương Thần, tự nhiên kéo cánh tay hắn.
- Em vừa ăn, anh vừa nói cho em nghe được không?
Dương Thần tò mò nói:
- Không phải em rất bận sao, sao còn muốn nghe anh nói mấy chuyện vô vị này.
Lâm Nhược Khê lắc đầu.
- Đây cũng không phải chuyện vô vị đâu, dù sao công ty suy sụp cũng còn có anh nuôi em, nhưng nhà này nếu tiêu tan thì em cứu cũng không được.
- Lâm Nhược Khê, có phải em bị sốt rồi không, sao lại nói ra loại lời này, không giống em.
Dương Thần càng bất ngờ nói.
Nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên biến mất, lành lạnh nói:
- Thế anh thì sao, bộ dạng uể oải không phấn chấn này, anh cảm thấy giống anh không?
Dương Thần kinh ngạc nhìn cô, lập tức không có tiếng nói.
- Em không biết Dương Liệt rốt cuộc đã nói gì, làm cái gì, em cũng không biết mẹ chúng ta bày tỏ thái độ như thế nào, nhưng nếu bà đã lựa chọn sống cùng chúng ta, thì đã nói rõ vấn đề, lẽ nào anh bây giờ, đến việc đối phó với Dương Liệt cũng không có tự tin nữa rồi?
Lâm Nhược Khê truy hỏi.
Dương Thần cụp mắt xuống, im lặng không nói.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Cùng em đến một nơi.
Dương Thần cũng không hỏi, gật gật đầu, cùng cô ra khỏi văn phòng.
Nơi Lâm Nhược Khê đã nói cũng không xa, chính là tầng thượng của công ty.
Đứng trên đỉnh tòa nhà, quan sát diện mạo của thành phố, nhìn những tòa lầu nối tiếp nhau san sát, dòng xe cộ như nước chảy, tự nhiên có một cảm giác thư thái mở ra trong lòng.
Hai người dựa kề nhau đứng trước lưới sắt, hứng một lúc gió lạnh, mười mấy phút sau Lâm Nhược Khê mới lẳng lặng mở lời…
- Dương Thần…
- Ừ.
Dương Thần nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn hắn.
- Hôm nay Hồng Yến đi làm, khí sắc rất tốt.
Trong lòng Dương Thần rùng mình, bật cười nói:
- Sao tự dưng nhắc đến cái này.
Lâm Nhược Khê cười như không cười, nói:
- Em tưởng rằng tâm tình cô ấy sẽ rất áp lực, nhưng xem ra công tác khuyên bảo của anh làm rất tốt.
Dương Thần xấu hổ cười cười.
- Em nói như vậy, trong lòng anh ngứa ngáy, cũng không biết trả lời em, ha ha… Cũng được…
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên sự giảo hoạt khiến người ta suy xét không ra, giống như đang châm biếm gì đó, bỗng nhiên giơ tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ Dương Thần.
- Ăn ở đây đi, không khí tốt, tầm nhìn cũng tốt, thế nào?
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, nói “Từ từ”, rồi cởi áo phông của mình ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê hồng hồng hỏi:
- Anh cởi áo làm gì?
Dương Thần trải áo trên mặt đất, nói:
- Dưới đất bẩn, em ngồi lên áo của anh.
Lâm Nhược Khê ngớ ra một lát mới hé miệng cười cười, cũng không khách sáo mà ngồi xuống.
Cứ như vậy, Dương Thần cùng ngồi ở một bên, nhìn Lâm Nhược Khê ăn từng miếng từng miếng nhỏ bữa sáng.
- Anh còn chưa nói vừa rồi trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì đâu.
Lâm Nhược Khê cắn bánh hấp nói.
Dương Thần đưa cho cô tờ khăn giấy để cô lau miệng, nói:
- Thực ra cũng không có gì, Dương Liệt bây giờ bắt đầu tỏ ra thông minh, mẹ còn tin tưởng nữa, nếu anh giết hắn có thể sẽ khiến mẹ hận anh cả đời, nhưng nếu như không giết hắn, có thể sẽ dẫn đến không ít phiền phức. Anh còn đoán chuyện ma cà rồng lần này, phía sau cũng có thể có sự can dự của hắn.
Lâm Nhược Khê giật mình gật gật đầu.
- Vì mẹ giúp Dương Liệt, thế nên trong lòng anh không thoải mái sao?
- Anh cũng không biết, anh chỉ đang nghĩ, nếu như lúc đầu không tha thứ cho bà, không sống cùng bà trong quãng thời gian này, có lẽ sẽ không có nhiều phiền lòng như vậy.
- Không thể.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên kiên quyết nói:
- Nếu trong lòng mẹ nhớ anh, mặc kệ là trước đây đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể không nhận mẹ.
Dương Thần sửng sốt một lát, nhìn cô, dịu dàng nói:
- Nhược Khê, anh có thể hỏi em một câu không.
Lâm Nhược Khê lúng túng gật gật đầu.
- Hỏi đi, chúng ta là vợ chồng, cái gì cũng có thể hỏi.
- Có thể em sẽ không vui.
Dương Thần lại thêm vào một câu.
Lâm Nhược Khê do dự một lát, vẫn gật gật đầu.
- Không có việc gì, em tức giận thì anh cho em đánh anh mấy cái.
Dương Thần há miệng thở dốc, cười khổ, sắp xếp lại suy nghĩ mới nói:
- Nếu… Anh nói nếu, Thủ tướng Ninh ông ta… đến chết cũng không muốn thừa nhận, em là con đẻ ông ta, em có hận ông ta, đồng ý cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ta không?
Câu hỏi còn chưa nói hết, động tác của Lâm Nhược Khê hiển nhiên đông cứng lại tại đó.
Dương Thần vội hỏi:
- Em không trả lời cũng không sao, anh chỉ là muốn biết, tại sao em cứ có thể xem người thân quan trọng như vậy, bởi vì bọn họ cứ làm tổn thương em, không đúng sao?
Lâm Nhược Khê lại tỏ ra không có gì, mím mím môi, buồn bã nói:
- Em không biết tại sao anh có thể nghĩ như thế, nhưng em chắc chắn anh không làm được, có thể anh sẽ cảm thấy em vô dụng, nhưng em chính là làm không được…
Đối với em mà nói, điều này không phải trong vòng một ngày, tình cảm có thể sinh ra và quên đi, bản thân không có cách nào khống chế, không thể đoạn tuyệt, cũng không thể để cho người khác thay thế… Lại muốn phủ định thế nào, muốn căm thù, cũng không có cách nào tránh được… Chết cũng không thể tha thứ, lại oán hận vài năm, mười mấy năm, vẫn sẽ nhớ đến, muốn gặp được người đó.
Với em mà nói, tình thân chính là tình cảm như vậy, vì thế có nhiều lúc em rất ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ chí ít mẹ thật lòng coi anh là con trai, không giống em… Cũng không biết mình coi là gì, trong lòng người kia thì được coi là gì.
Gió lạnh thổi qua tầng thượng, cuốn theo những sợi tóc của cô, vài phần tiêu điều, vài phần thổn thức.
Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy trái tim của hắn còn đau hơn trước, nhưng không phải vì hắn, mà là vì người phụ nữ ngốc nghếch đang nói những lời khiến mũi người ta cay cay.
- Sao em ngốc như vậy, em có biết không, cho dù em sai anh bây giờ chạy đến nhà họ Ninh, làm thịt tên Ninh Quang Diệu làm cha khốn khiếp kia, anh cũng không quản tất cả mà đồng ý.
Dương Thần vừa nói vừa giữ lấy vai vợ, khiến cô tựa trên vai hắn.
Lâm Nhược Khê ha ha cười.
- Em cũng biết chính mình rất ngốc, những vẫn muốn giữ lại sự khờ dại, nếu không thì… Em cũng không biết sống tiếp như thế nào.
- Em đương nhiên có thể sống tốt.
Dương Thần siết thật chặt tay hắn, nói:
- Mặc kệ người ta nhận hay không nhận em, em chính là bà xã của anh.
- Vâng, anh cũng thế…
Lâm Nhược Khê nỉ non.
- Em muốn ngủ, mệt quá…
Dương Thần mỉm cười nói:
- Nói em vừa rồi cứng rắn, tính ra ngày hôm qua, em một ngày một đêm không ngủ rồi, còn làm việc cường độ cao, có thể không mệt mỏi sao.
- Ăn no mới muốn ngủ… Anh cứ để em dựa vào như này, không cho phép đi.
Lâm Nhược Khê ngập ngừng, đầu dụi dụi vào trong lòng Dương Thần, giọng nói đã ngày càng mơ hồ.
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, ước gì ngủ cả ngày mới được.
Vì thế không bao lâu, Lâm Nhược Khê liền ngọt ngào hô hấp vững vàng trong lòng hắn.
Dương Thần vốn định cùng cô ngủ, nhưng không quá nửa giờ, từ mái nhà phía sau tầng thượng, lại có một đôi nam nữ mặc đồ tây đơn giản màu đen, quỷ dị xuất hiện.
- Ha ha, đúng là một bức tranh ấm áp ngọt ngào, chúng tôi hình như đến không đúng lúc.
Cô gái tóc vàng nói cười thản nhiên, dưới ánh mặt trời không chút mất tự nhiên nào, ai cũng không nghĩ đến, cô gái da trắng mặt mày quyến rũ này, lại là một trong bốn ma cà rồng thuần chủng sống được hai trăm năm.
Dương Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.
- Sao em biết được…
Lâm Nhược Khê chu miệng, dễ thương lườm một cái, dường như không ngủ không nghỉ một đêm cũng không khiến bộ dạng cô quá mệt mỏi.
- Nếu trong tình huống bình thường, tính cách ngoài lạnh trong nóng này của anh, chắc chắn sẽ bỏ gần tìm xa mà chạy tới chợ nông sản bên đó mua bữa sáng, nhưng đồ hôm nay anh mua là điểm tâm sáng Quảng Đông mà trên đường đến công ty cũng có, vì thế cho thấy anh hơi không yên lòng, đang suy nghĩ việc khác.
Hơn nữa, bình thường giọng của anh sẽ truyền vào trong phòng lúc mở của, thậm chí còn có thể ở ngoài cửa gọi to tên em, nhưng bây giờ lại không nói chuyện sớm bằng em, cũng cho thấy cảm xúc của anh đang không tốt.
Loại người không tim không phổi như anh, cho dù người khác lấy súng dí vào trán cũng không có phản ứng gì, thực sự có thể khiến cảm xúc của anh chênh lệch lớn như vậy, ngoài người anh để ý bên cạnh thì không có khả năng khác, anh cũng không phải người đàn ông lo lắng chuyện gì. Nhưng anh nếu không thể hiện sốt ruột, chỉ là vẻ mặt nặng nề, đó chắc chắn không phải có người có nguy hiểm mà trong lòng anh không thoải mái, bị người anh để ý làm tổn thương…
Lâm Nhược Khê vừa gõ mặt bàn vừa nói một lời phân tích cằn nhằn dài.
Dương Thần nghe đến trợn mắt há mồm, người phụ nữ này vẻn vẹn nhìn hắn một cái, không ngờ lại phát hiện ra nhiều điều như vậy?
- Còn nữa, Thiện Ny và Minh Ngọc ở trong công ty, mấy ả hồ ly tinh khác cũng đều không có khả năng sáng sớm tinh mơ xuất hiện cùng với anh, hơn nữa bọn họ chỉ biết lấy lòng anh, căn bản không có khả năng khiến lòng anh không thoải mái. Vì thế chỉ có thể là người nhà họ Dương, người ở Yến Kinh sẽ không có tranh chấp gì với anh, người ở quân khu gần đây bận phòng thủ trên biển, không thể ở Trung Hải, vì thế, chỉ có thể là mẹ hoặc Dương Liệt đồng thời cùng xuất hiện…
Nói tới đây, Lâm Nhược Khê ngừng đánh máy, đồng thời sửa xong văn kiện.
- Ông xã, em đoán đúng không, tám chín phần chứ?
Lâm Nhược Khê chớp chớp mắt về phía Dương Thần.
Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, cười khổ nói:
- Bản lĩnh trinh thám này của em, trước đây đã có rồi hay là bây giờ mới luyện thành thế?
Lâm Nhược Khê đứng lên từ trên ghế, duỗi thắt lưng, dáng người tuyệt mĩ lộ ra không sót, ngây thơ ngáp một cái, nói:
- Không phải em trinh thám lợi hại nhiều mà là do hai người ở chung lâu, tự nhiên rất nhiều thứ có thể phát hiện ra. Nếu như là một năm trước, em không dám nói, nhưng bây giờ, sự hiểu biết của em đối với anh, so với sự tưởng tượng của anh còn nhiều hơn nhiều.
- Ít đắc ý đi, đoán trúng thì cũng làm sao, em có thể đoán được Dương Liệt đến nhà chúng ta làm cái gì, nói cái gì không?
Dương Thần chua giọng nói.
Lâm Nhược Khê đi tới bên cạnh Dương Thần, tự nhiên kéo cánh tay hắn.
- Em vừa ăn, anh vừa nói cho em nghe được không?
Dương Thần tò mò nói:
- Không phải em rất bận sao, sao còn muốn nghe anh nói mấy chuyện vô vị này.
Lâm Nhược Khê lắc đầu.
- Đây cũng không phải chuyện vô vị đâu, dù sao công ty suy sụp cũng còn có anh nuôi em, nhưng nhà này nếu tiêu tan thì em cứu cũng không được.
- Lâm Nhược Khê, có phải em bị sốt rồi không, sao lại nói ra loại lời này, không giống em.
Dương Thần càng bất ngờ nói.
Nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên biến mất, lành lạnh nói:
- Thế anh thì sao, bộ dạng uể oải không phấn chấn này, anh cảm thấy giống anh không?
Dương Thần kinh ngạc nhìn cô, lập tức không có tiếng nói.
- Em không biết Dương Liệt rốt cuộc đã nói gì, làm cái gì, em cũng không biết mẹ chúng ta bày tỏ thái độ như thế nào, nhưng nếu bà đã lựa chọn sống cùng chúng ta, thì đã nói rõ vấn đề, lẽ nào anh bây giờ, đến việc đối phó với Dương Liệt cũng không có tự tin nữa rồi?
Lâm Nhược Khê truy hỏi.
Dương Thần cụp mắt xuống, im lặng không nói.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Cùng em đến một nơi.
Dương Thần cũng không hỏi, gật gật đầu, cùng cô ra khỏi văn phòng.
Nơi Lâm Nhược Khê đã nói cũng không xa, chính là tầng thượng của công ty.
Đứng trên đỉnh tòa nhà, quan sát diện mạo của thành phố, nhìn những tòa lầu nối tiếp nhau san sát, dòng xe cộ như nước chảy, tự nhiên có một cảm giác thư thái mở ra trong lòng.
Hai người dựa kề nhau đứng trước lưới sắt, hứng một lúc gió lạnh, mười mấy phút sau Lâm Nhược Khê mới lẳng lặng mở lời…
- Dương Thần…
- Ừ.
Dương Thần nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn hắn.
- Hôm nay Hồng Yến đi làm, khí sắc rất tốt.
Trong lòng Dương Thần rùng mình, bật cười nói:
- Sao tự dưng nhắc đến cái này.
Lâm Nhược Khê cười như không cười, nói:
- Em tưởng rằng tâm tình cô ấy sẽ rất áp lực, nhưng xem ra công tác khuyên bảo của anh làm rất tốt.
Dương Thần xấu hổ cười cười.
- Em nói như vậy, trong lòng anh ngứa ngáy, cũng không biết trả lời em, ha ha… Cũng được…
Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên sự giảo hoạt khiến người ta suy xét không ra, giống như đang châm biếm gì đó, bỗng nhiên giơ tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ Dương Thần.
- Ăn ở đây đi, không khí tốt, tầm nhìn cũng tốt, thế nào?
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, nói “Từ từ”, rồi cởi áo phông của mình ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê hồng hồng hỏi:
- Anh cởi áo làm gì?
Dương Thần trải áo trên mặt đất, nói:
- Dưới đất bẩn, em ngồi lên áo của anh.
Lâm Nhược Khê ngớ ra một lát mới hé miệng cười cười, cũng không khách sáo mà ngồi xuống.
Cứ như vậy, Dương Thần cùng ngồi ở một bên, nhìn Lâm Nhược Khê ăn từng miếng từng miếng nhỏ bữa sáng.
- Anh còn chưa nói vừa rồi trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì đâu.
Lâm Nhược Khê cắn bánh hấp nói.
Dương Thần đưa cho cô tờ khăn giấy để cô lau miệng, nói:
- Thực ra cũng không có gì, Dương Liệt bây giờ bắt đầu tỏ ra thông minh, mẹ còn tin tưởng nữa, nếu anh giết hắn có thể sẽ khiến mẹ hận anh cả đời, nhưng nếu như không giết hắn, có thể sẽ dẫn đến không ít phiền phức. Anh còn đoán chuyện ma cà rồng lần này, phía sau cũng có thể có sự can dự của hắn.
Lâm Nhược Khê giật mình gật gật đầu.
- Vì mẹ giúp Dương Liệt, thế nên trong lòng anh không thoải mái sao?
- Anh cũng không biết, anh chỉ đang nghĩ, nếu như lúc đầu không tha thứ cho bà, không sống cùng bà trong quãng thời gian này, có lẽ sẽ không có nhiều phiền lòng như vậy.
- Không thể.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên kiên quyết nói:
- Nếu trong lòng mẹ nhớ anh, mặc kệ là trước đây đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể không nhận mẹ.
Dương Thần sửng sốt một lát, nhìn cô, dịu dàng nói:
- Nhược Khê, anh có thể hỏi em một câu không.
Lâm Nhược Khê lúng túng gật gật đầu.
- Hỏi đi, chúng ta là vợ chồng, cái gì cũng có thể hỏi.
- Có thể em sẽ không vui.
Dương Thần lại thêm vào một câu.
Lâm Nhược Khê do dự một lát, vẫn gật gật đầu.
- Không có việc gì, em tức giận thì anh cho em đánh anh mấy cái.
Dương Thần há miệng thở dốc, cười khổ, sắp xếp lại suy nghĩ mới nói:
- Nếu… Anh nói nếu, Thủ tướng Ninh ông ta… đến chết cũng không muốn thừa nhận, em là con đẻ ông ta, em có hận ông ta, đồng ý cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ta không?
Câu hỏi còn chưa nói hết, động tác của Lâm Nhược Khê hiển nhiên đông cứng lại tại đó.
Dương Thần vội hỏi:
- Em không trả lời cũng không sao, anh chỉ là muốn biết, tại sao em cứ có thể xem người thân quan trọng như vậy, bởi vì bọn họ cứ làm tổn thương em, không đúng sao?
Lâm Nhược Khê lại tỏ ra không có gì, mím mím môi, buồn bã nói:
- Em không biết tại sao anh có thể nghĩ như thế, nhưng em chắc chắn anh không làm được, có thể anh sẽ cảm thấy em vô dụng, nhưng em chính là làm không được…
Đối với em mà nói, điều này không phải trong vòng một ngày, tình cảm có thể sinh ra và quên đi, bản thân không có cách nào khống chế, không thể đoạn tuyệt, cũng không thể để cho người khác thay thế… Lại muốn phủ định thế nào, muốn căm thù, cũng không có cách nào tránh được… Chết cũng không thể tha thứ, lại oán hận vài năm, mười mấy năm, vẫn sẽ nhớ đến, muốn gặp được người đó.
Với em mà nói, tình thân chính là tình cảm như vậy, vì thế có nhiều lúc em rất ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ chí ít mẹ thật lòng coi anh là con trai, không giống em… Cũng không biết mình coi là gì, trong lòng người kia thì được coi là gì.
Gió lạnh thổi qua tầng thượng, cuốn theo những sợi tóc của cô, vài phần tiêu điều, vài phần thổn thức.
Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy trái tim của hắn còn đau hơn trước, nhưng không phải vì hắn, mà là vì người phụ nữ ngốc nghếch đang nói những lời khiến mũi người ta cay cay.
- Sao em ngốc như vậy, em có biết không, cho dù em sai anh bây giờ chạy đến nhà họ Ninh, làm thịt tên Ninh Quang Diệu làm cha khốn khiếp kia, anh cũng không quản tất cả mà đồng ý.
Dương Thần vừa nói vừa giữ lấy vai vợ, khiến cô tựa trên vai hắn.
Lâm Nhược Khê ha ha cười.
- Em cũng biết chính mình rất ngốc, những vẫn muốn giữ lại sự khờ dại, nếu không thì… Em cũng không biết sống tiếp như thế nào.
- Em đương nhiên có thể sống tốt.
Dương Thần siết thật chặt tay hắn, nói:
- Mặc kệ người ta nhận hay không nhận em, em chính là bà xã của anh.
- Vâng, anh cũng thế…
Lâm Nhược Khê nỉ non.
- Em muốn ngủ, mệt quá…
Dương Thần mỉm cười nói:
- Nói em vừa rồi cứng rắn, tính ra ngày hôm qua, em một ngày một đêm không ngủ rồi, còn làm việc cường độ cao, có thể không mệt mỏi sao.
- Ăn no mới muốn ngủ… Anh cứ để em dựa vào như này, không cho phép đi.
Lâm Nhược Khê ngập ngừng, đầu dụi dụi vào trong lòng Dương Thần, giọng nói đã ngày càng mơ hồ.
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, ước gì ngủ cả ngày mới được.
Vì thế không bao lâu, Lâm Nhược Khê liền ngọt ngào hô hấp vững vàng trong lòng hắn.
Dương Thần vốn định cùng cô ngủ, nhưng không quá nửa giờ, từ mái nhà phía sau tầng thượng, lại có một đôi nam nữ mặc đồ tây đơn giản màu đen, quỷ dị xuất hiện.
- Ha ha, đúng là một bức tranh ấm áp ngọt ngào, chúng tôi hình như đến không đúng lúc.
Cô gái tóc vàng nói cười thản nhiên, dưới ánh mặt trời không chút mất tự nhiên nào, ai cũng không nghĩ đến, cô gái da trắng mặt mày quyến rũ này, lại là một trong bốn ma cà rồng thuần chủng sống được hai trăm năm.
/1662
|