Người đàn ông đến cùng Lilith, thân phận không cần nói cũng biết đương nhiên là ma cà rồng.
Mặc một bộ đồ vest thủ công tinh xảo sát người, đeo một cái cà-vạt màu đỏ, dáng người đẹp trai, cao tầm hai mét, khôi ngô tuấn tú, có một loại khí chất không giận mà uy, khác với những tên ma cà rồng khác.
Tuy nhiên, tên ma cà rồng nhìn bề ngoài chỉ tầm ba mươi tuổi này, nhìn vào ánh mắt Dương Thần, dường như cũng không thân thiện lắm.
Dương Thần cũng không để ý tới ánh mắt của tên ma cà rồng này, lúc này, hắn chỉ là buồn rầu mà gõ gõ trán, cũng thật là đến không đúng lúc, Lâm Nhược Khê trong lòng còn đang ngon giấc, hắn đã đồng ý đợi cô ấy dậy cũng không rời khỏi.
Vì thế, Dương Thần thi triển Hướng niệm diễn sinh kinh, hình thành một vòng bảo hộ vô hình bên người Lâm Nhược Khê, khiến cho tiếng nói chuyện bên ngoài không đến mức quấy rầy đến cô mới quay đầu cười ngượng ngùng, nói:
- Phiền hai người lần này đến đây rồi, bây giờ tôi không đi được, phải đợi vợ tôi thức dậy. Không bằng hai người tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, muộn mấy tiếng cũng không sao.
Lilith có chút hâm mộ nhìn người phụ nữ nằm trong lòng Dương Thần, cũng không để ý nói:
- Minh Vương các hạ cũng thật thân thiết, vậy được rồi, tôi giới thiệu trước cho ngài…
- Không cần.
Tên ma cà rồng kia dùng tiếng nói trầm mạnh, nói tiếng Italy:
- Raphael, Hầu tước tộc Brujah, vị hôn phu của Lilith.
Dương Thần sửng sốt, cái tên này cũng thú vị đấy, đây là giới thiệu cái gì?
- Raphael!!
Lilith buồn bực hét lên.
- Anh còn như vậy thì bây giờ cút về Italy ngay cho tôi!
Dương Thần vui mừng hắn đã thiết lập một vòng bảo hộ cho Lâm Nhược Khê, giọng nói này không đánh thức người phụ nữ trong lòng hắn dậy mới lạ.
Ánh mắt Raphael nóng rực nói:
- Lilith anh đã theo đuổi em một trăm năm rồi, hôn ước là em và cha anh định ra, lẽ nào trước mặt người khác anh nhắc đến em là vị hôn thê của anh cũng là một sai lầm sao!?
- Anh… Tôi đã sớm nói với anh rồi, từ trước đến nay tôi không thừa nhận cái hôn ước đó, đó chỉ là nói đùa, căn bản không tính!
Lilith trừng to hai mắt nói.
Dương Thần thở dài nói:
- Tôi nói này, hai người là vợ chồng trẻ cãi nhau, thế thì cũng đổi chỗ đi, tôi đang muốn cùng vợ tôi ngủ một giấc đấy.
- Không phải!
Lilith vội giải thích rõ:
- Minh Vương các hạ, ngàn vạn lần đừng nên tin anh ta nói bậy! Đó chỉ là lời phụ vương tôi và cha anh ta có lần thuận miệng nói thôi!
Dương Thần khoát tay.
- Không cần giải thích, tôi cũng không có hứng thú muốn biết…
Raphael hung dữ trừng Dương Thần.
- Từ sau khi Lilith gặp anh… Cô ấy đối xử với tôi ngày càng lạnh nhạt, Minh Vương… Anh là người có vợ, anh rốt cuộc đã làm cái gì với vị hôn thê của tôi!?
- Raphael!
Lilith tức giận đến mức hai mắt thậm chí còn có huyết sắc cuồn cuộn.
- Cho anh đến là bởi vì quyết định của Camarilla, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng không có nghĩa anh có thể làm càn như vậy với đồng minh Minh Vương đại nhân của chúng ta.
- Anh chỉ là dùng phương thức cá nhân để chất vấn con người này, tất cả anh làm vì vị hôn thê của anh, không có bất cứ điều gì không đúng cả!
Raphael hung tợn nói.
Dương Thần cũng không hiểu ra sao cả, hắn cũng không làm gì với Lilith mà, lúc đầu cũng là cô ta tự đến quyến rũ hắn, đổi thành bất cứ người đàn ông khác, cũng ngăn không được sức hấp dẫn của người phụ nữ này.
Huống hồ, tên tiểu tử này không được Lilith muốn gặp, lẽ nào cũng trách hắn?
Dương Thần có chút bất đắc dĩ, bộ dạng hắn cũng không đẹp trai, sao cứ có thể cướp ý trung nhân của người khác chứ.
Nghĩ đến điều này, Dương Thần liền cảm thấy rất vui, một mình ở đó cười ha hả, bởi vì mình trần thân trên còn ôm Lâm Nhược Khê, bộ dáng này có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh.
Nhìn thấy một màn này, Lilith hơi kinh ngạc mà há miệng, mà Raphael lại thêm khinh bỉ nồng đậm.
- Hừ, Minh Vương cái gì… Chỉ là một con người chủng tộc xuất thân ti tiện thôi. Tôi không biết vì sao Sargeras các hạ lại đánh giá cao anh như thế, nhưng Raphael tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái tên như anh, khoa chân múa tay với chuyện của Tộc ma cà rồng.
Raphael ngẩng đầu nói:
- Ẩn nấp ở Trung Hải có phải ma cà rồng hay không, tôi và Lilith sẽ điều tra rõ ràng, còn về anh, ở đây ôm phụ nữ loài người mà ngủ, hôm nay sau khi giải quyết chuyện xong, anh cũng đừng gặp mặt vị hôn thê của tôi nữa, bằng không, tôi mới mặc kệ anh là Minh Vương chết tiệt gì, tôi sẽ cắt đầu anh làm thành ngọn đèn!
Nói xong, bóng dáng Raphael chợt lóe, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Dương Thần vẫn ngồi an an ổn ổn, cũng không đáp lời, sau khi trong mắt xẹt qua một chút phát hiện không đổi, lại trở về bình thường.
Lilith vội vã nói:
- Minh Vương các hạ, Raphael chính là một người không biết nặng nhẹ, vô cùng kiêu ngạo, xin đừng cho lời của anh ta là thật.
- Tôi có phán đoán của tôi, bây giờ tôi phải nghỉ ngơi cùng bà xã tôi, cô theo anh ta đi đi, nếu như tìm tên ma cà rồng ẩn nấp kia gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ thì nói với tôi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lilith lắc đầu nói:
- Sẽ không khó, chúng tôi từ hội nghị mang đến trang bị chuyên dùng để điều tra ma cà rồng ẩn nấp trong thành phố, là máy móc truy tìm tung tích chuyên dùng để điều tra ma cà rồng, chỉ cần tên ma cà rồng kia còn ở Trung Hải thì có thể lập tức tìm thấy.
Dương Thần còn không biết có loại đồ tốt này, tuy nhiên nghĩ đến chủng tộc sinh tồn trên vạn năm này, vũ khí hơi kì quái cũng là tất nhiên, giống như mười ba ma khí bình thường của Tộc ma cà rồng, đều có công năng thần kì.
- Đúng rồi.
Dương Thần nghĩ ra nói.
- Có một ma cà rồng tên Mourinho, hắn chỉ là một ma cà rồng tầng lớp hạ lưu, nhưng hắn không phạm phải chuyện gì, tìm thấy thì tha cho hắn đi, nếu là những ma cà rồng khác, sau khi tìm được thì liên lạc với tôi, mặc kệ có cần tôi động thủ hay không, dùng hết sức đừng để hắn chết, tôi còn có một số câu hỏi muốn hỏi.
Trong mắt Lilith hiện lên sự nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi vuốt cằm liền rời đi.
Tuy rằng hai người đã có một đêm Paris kiều diễm, nhưng đối với Dương Thần cũng tốt, Lilith cũng hay, chuyện đó giữa nam và nữ, cũng không thể hiện ít nhiều gì, chỉ là một kiểu hai bên buông thả lẫn nhau mức độ sâu lúc đại não nóng lên mà thôi .
Cho nên, tuy hai người có tình cảm tốt, nhưng cũng sẽ không vì thế, thực sự liền muốn có sự phát triển nhảy vọt.
Dương Thần sẽ không đối đãi với Lilith như người hắn yêu, Lilith cũng sẽ không thực sự coi Dương Thần có thể hoàn toàn tin cậy như đồng tộc, càng sẽ không là người lựa chọn để bầu bạn trong tương lai.
Đối với sinh mạng dài của ma cà rồng mà nói, dù cho là chủ Thần, cũng chỉ là một đoạn kinh nghiệm cuộc đời nhỏ bé trong đó mà thôi.
Cùng lúc đó.
Trong một căn phòng cảnh biển vắng vẻ bên bờ biển Trung Hải.
Một người đàn ông phương Tây cường tráng, làn da màu đồng, tóc nâu vàng, đang nằm trên một chiếc sô-pha da thật dài, nhìn cảnh biển qua cửa sổ sát đất.
Tay người đàn ông giơ một chiếc ly có chân dài, chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc, hơi hơi dập dờn.
Nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, người đàn ông dường như tự nói:
- Biết không… Trên thế giới này, thứ máu ngọt lành nhất, loại thứ nhất chính là máu sôi sục dương cương của người đàn ông, loại thứ hai, chính là máu thơm thuần khiết của phụ nữ thanh xuân, còn về loại thứ ba, ngon nhất, là máu ngọt ngào của trẻ con chưa từng bị vấy bẩn…
Tiếng bước chân từ phòng khách phía sau người đàn ông truyền tới.
Một giọng tà tà cười lạnh nói:
- Anh lại đi săn bắt rồi?
Người đàn ông phương Tây liếm liếm màu đỏ tươi trên môi.
- Tôi làm sao dám chứ, bây giờ cả Trung Hải đều có người muốn tìm thấy tôi, tôi cũng không phải đối thủ của anh cậu…
- Hắn không phải anh tôi.
Dương Liệt mặc quân trang, đi tới mở cửa sát đất ra, đi vào hành lang bên ngoài, quay người lại, vẻ mặt dày đặc nói:
- Hắn chẳng qua là một tên tạp chủng ngu xuẩn đến cực điểm thôi.
Người đàn ông phương Tây nhíu mày.
- Xem ra cậu thành công đùa giỡn trước mặt hắn? Tôi tưởng rằng cậu sẽ bị đánh cho rất thảm hại.
- Ha Ha!
Dương Liệt tùy tiện cười to:
- Có lẽ trước kia sẽ thế, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn ta chỉ có thể bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
- Cậu tin chắc như thế? Nếu chẳng may hắn không để ý người mẹ kia của cậu, cố ý muốn giết cậu?
Người đàn ông tò mò nói.
Một bàn tay của Dương Liệt nhéo nhéo cách khoảng không.
- Hắn ta sẽ không… Hắn ta không làm được.
- Vì sao?
- Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chung quy vẫn chỉ là một con người.
Dương Liệt quỷ dị nhếch miệng nói.
- Người sao…
Dương Liệt đắc ý dào dạt nói.
- Đúng vậy, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, có tình cảm thì sẽ có thứ để ý, chỉ cần có thứ để ý thì sẽ có nhược điểm, vì thế, hắn chỉ cần để ý những tình thân, tình bạn, tình yêu chó má đó, thế thì hắn vĩnh viễn sẽ không là Thần chân chính, vĩnh viễn đều có thể bị đánh bại!
Mặc một bộ đồ vest thủ công tinh xảo sát người, đeo một cái cà-vạt màu đỏ, dáng người đẹp trai, cao tầm hai mét, khôi ngô tuấn tú, có một loại khí chất không giận mà uy, khác với những tên ma cà rồng khác.
Tuy nhiên, tên ma cà rồng nhìn bề ngoài chỉ tầm ba mươi tuổi này, nhìn vào ánh mắt Dương Thần, dường như cũng không thân thiện lắm.
Dương Thần cũng không để ý tới ánh mắt của tên ma cà rồng này, lúc này, hắn chỉ là buồn rầu mà gõ gõ trán, cũng thật là đến không đúng lúc, Lâm Nhược Khê trong lòng còn đang ngon giấc, hắn đã đồng ý đợi cô ấy dậy cũng không rời khỏi.
Vì thế, Dương Thần thi triển Hướng niệm diễn sinh kinh, hình thành một vòng bảo hộ vô hình bên người Lâm Nhược Khê, khiến cho tiếng nói chuyện bên ngoài không đến mức quấy rầy đến cô mới quay đầu cười ngượng ngùng, nói:
- Phiền hai người lần này đến đây rồi, bây giờ tôi không đi được, phải đợi vợ tôi thức dậy. Không bằng hai người tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, muộn mấy tiếng cũng không sao.
Lilith có chút hâm mộ nhìn người phụ nữ nằm trong lòng Dương Thần, cũng không để ý nói:
- Minh Vương các hạ cũng thật thân thiết, vậy được rồi, tôi giới thiệu trước cho ngài…
- Không cần.
Tên ma cà rồng kia dùng tiếng nói trầm mạnh, nói tiếng Italy:
- Raphael, Hầu tước tộc Brujah, vị hôn phu của Lilith.
Dương Thần sửng sốt, cái tên này cũng thú vị đấy, đây là giới thiệu cái gì?
- Raphael!!
Lilith buồn bực hét lên.
- Anh còn như vậy thì bây giờ cút về Italy ngay cho tôi!
Dương Thần vui mừng hắn đã thiết lập một vòng bảo hộ cho Lâm Nhược Khê, giọng nói này không đánh thức người phụ nữ trong lòng hắn dậy mới lạ.
Ánh mắt Raphael nóng rực nói:
- Lilith anh đã theo đuổi em một trăm năm rồi, hôn ước là em và cha anh định ra, lẽ nào trước mặt người khác anh nhắc đến em là vị hôn thê của anh cũng là một sai lầm sao!?
- Anh… Tôi đã sớm nói với anh rồi, từ trước đến nay tôi không thừa nhận cái hôn ước đó, đó chỉ là nói đùa, căn bản không tính!
Lilith trừng to hai mắt nói.
Dương Thần thở dài nói:
- Tôi nói này, hai người là vợ chồng trẻ cãi nhau, thế thì cũng đổi chỗ đi, tôi đang muốn cùng vợ tôi ngủ một giấc đấy.
- Không phải!
Lilith vội giải thích rõ:
- Minh Vương các hạ, ngàn vạn lần đừng nên tin anh ta nói bậy! Đó chỉ là lời phụ vương tôi và cha anh ta có lần thuận miệng nói thôi!
Dương Thần khoát tay.
- Không cần giải thích, tôi cũng không có hứng thú muốn biết…
Raphael hung dữ trừng Dương Thần.
- Từ sau khi Lilith gặp anh… Cô ấy đối xử với tôi ngày càng lạnh nhạt, Minh Vương… Anh là người có vợ, anh rốt cuộc đã làm cái gì với vị hôn thê của tôi!?
- Raphael!
Lilith tức giận đến mức hai mắt thậm chí còn có huyết sắc cuồn cuộn.
- Cho anh đến là bởi vì quyết định của Camarilla, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng không có nghĩa anh có thể làm càn như vậy với đồng minh Minh Vương đại nhân của chúng ta.
- Anh chỉ là dùng phương thức cá nhân để chất vấn con người này, tất cả anh làm vì vị hôn thê của anh, không có bất cứ điều gì không đúng cả!
Raphael hung tợn nói.
Dương Thần cũng không hiểu ra sao cả, hắn cũng không làm gì với Lilith mà, lúc đầu cũng là cô ta tự đến quyến rũ hắn, đổi thành bất cứ người đàn ông khác, cũng ngăn không được sức hấp dẫn của người phụ nữ này.
Huống hồ, tên tiểu tử này không được Lilith muốn gặp, lẽ nào cũng trách hắn?
Dương Thần có chút bất đắc dĩ, bộ dạng hắn cũng không đẹp trai, sao cứ có thể cướp ý trung nhân của người khác chứ.
Nghĩ đến điều này, Dương Thần liền cảm thấy rất vui, một mình ở đó cười ha hả, bởi vì mình trần thân trên còn ôm Lâm Nhược Khê, bộ dáng này có bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh.
Nhìn thấy một màn này, Lilith hơi kinh ngạc mà há miệng, mà Raphael lại thêm khinh bỉ nồng đậm.
- Hừ, Minh Vương cái gì… Chỉ là một con người chủng tộc xuất thân ti tiện thôi. Tôi không biết vì sao Sargeras các hạ lại đánh giá cao anh như thế, nhưng Raphael tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái tên như anh, khoa chân múa tay với chuyện của Tộc ma cà rồng.
Raphael ngẩng đầu nói:
- Ẩn nấp ở Trung Hải có phải ma cà rồng hay không, tôi và Lilith sẽ điều tra rõ ràng, còn về anh, ở đây ôm phụ nữ loài người mà ngủ, hôm nay sau khi giải quyết chuyện xong, anh cũng đừng gặp mặt vị hôn thê của tôi nữa, bằng không, tôi mới mặc kệ anh là Minh Vương chết tiệt gì, tôi sẽ cắt đầu anh làm thành ngọn đèn!
Nói xong, bóng dáng Raphael chợt lóe, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Dương Thần vẫn ngồi an an ổn ổn, cũng không đáp lời, sau khi trong mắt xẹt qua một chút phát hiện không đổi, lại trở về bình thường.
Lilith vội vã nói:
- Minh Vương các hạ, Raphael chính là một người không biết nặng nhẹ, vô cùng kiêu ngạo, xin đừng cho lời của anh ta là thật.
- Tôi có phán đoán của tôi, bây giờ tôi phải nghỉ ngơi cùng bà xã tôi, cô theo anh ta đi đi, nếu như tìm tên ma cà rồng ẩn nấp kia gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ thì nói với tôi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lilith lắc đầu nói:
- Sẽ không khó, chúng tôi từ hội nghị mang đến trang bị chuyên dùng để điều tra ma cà rồng ẩn nấp trong thành phố, là máy móc truy tìm tung tích chuyên dùng để điều tra ma cà rồng, chỉ cần tên ma cà rồng kia còn ở Trung Hải thì có thể lập tức tìm thấy.
Dương Thần còn không biết có loại đồ tốt này, tuy nhiên nghĩ đến chủng tộc sinh tồn trên vạn năm này, vũ khí hơi kì quái cũng là tất nhiên, giống như mười ba ma khí bình thường của Tộc ma cà rồng, đều có công năng thần kì.
- Đúng rồi.
Dương Thần nghĩ ra nói.
- Có một ma cà rồng tên Mourinho, hắn chỉ là một ma cà rồng tầng lớp hạ lưu, nhưng hắn không phạm phải chuyện gì, tìm thấy thì tha cho hắn đi, nếu là những ma cà rồng khác, sau khi tìm được thì liên lạc với tôi, mặc kệ có cần tôi động thủ hay không, dùng hết sức đừng để hắn chết, tôi còn có một số câu hỏi muốn hỏi.
Trong mắt Lilith hiện lên sự nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi vuốt cằm liền rời đi.
Tuy rằng hai người đã có một đêm Paris kiều diễm, nhưng đối với Dương Thần cũng tốt, Lilith cũng hay, chuyện đó giữa nam và nữ, cũng không thể hiện ít nhiều gì, chỉ là một kiểu hai bên buông thả lẫn nhau mức độ sâu lúc đại não nóng lên mà thôi .
Cho nên, tuy hai người có tình cảm tốt, nhưng cũng sẽ không vì thế, thực sự liền muốn có sự phát triển nhảy vọt.
Dương Thần sẽ không đối đãi với Lilith như người hắn yêu, Lilith cũng sẽ không thực sự coi Dương Thần có thể hoàn toàn tin cậy như đồng tộc, càng sẽ không là người lựa chọn để bầu bạn trong tương lai.
Đối với sinh mạng dài của ma cà rồng mà nói, dù cho là chủ Thần, cũng chỉ là một đoạn kinh nghiệm cuộc đời nhỏ bé trong đó mà thôi.
Cùng lúc đó.
Trong một căn phòng cảnh biển vắng vẻ bên bờ biển Trung Hải.
Một người đàn ông phương Tây cường tráng, làn da màu đồng, tóc nâu vàng, đang nằm trên một chiếc sô-pha da thật dài, nhìn cảnh biển qua cửa sổ sát đất.
Tay người đàn ông giơ một chiếc ly có chân dài, chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc, hơi hơi dập dờn.
Nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, người đàn ông dường như tự nói:
- Biết không… Trên thế giới này, thứ máu ngọt lành nhất, loại thứ nhất chính là máu sôi sục dương cương của người đàn ông, loại thứ hai, chính là máu thơm thuần khiết của phụ nữ thanh xuân, còn về loại thứ ba, ngon nhất, là máu ngọt ngào của trẻ con chưa từng bị vấy bẩn…
Tiếng bước chân từ phòng khách phía sau người đàn ông truyền tới.
Một giọng tà tà cười lạnh nói:
- Anh lại đi săn bắt rồi?
Người đàn ông phương Tây liếm liếm màu đỏ tươi trên môi.
- Tôi làm sao dám chứ, bây giờ cả Trung Hải đều có người muốn tìm thấy tôi, tôi cũng không phải đối thủ của anh cậu…
- Hắn không phải anh tôi.
Dương Liệt mặc quân trang, đi tới mở cửa sát đất ra, đi vào hành lang bên ngoài, quay người lại, vẻ mặt dày đặc nói:
- Hắn chẳng qua là một tên tạp chủng ngu xuẩn đến cực điểm thôi.
Người đàn ông phương Tây nhíu mày.
- Xem ra cậu thành công đùa giỡn trước mặt hắn? Tôi tưởng rằng cậu sẽ bị đánh cho rất thảm hại.
- Ha Ha!
Dương Liệt tùy tiện cười to:
- Có lẽ trước kia sẽ thế, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn ta chỉ có thể bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
- Cậu tin chắc như thế? Nếu chẳng may hắn không để ý người mẹ kia của cậu, cố ý muốn giết cậu?
Người đàn ông tò mò nói.
Một bàn tay của Dương Liệt nhéo nhéo cách khoảng không.
- Hắn ta sẽ không… Hắn ta không làm được.
- Vì sao?
- Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chung quy vẫn chỉ là một con người.
Dương Liệt quỷ dị nhếch miệng nói.
- Người sao…
Dương Liệt đắc ý dào dạt nói.
- Đúng vậy, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, có tình cảm thì sẽ có thứ để ý, chỉ cần có thứ để ý thì sẽ có nhược điểm, vì thế, hắn chỉ cần để ý những tình thân, tình bạn, tình yêu chó má đó, thế thì hắn vĩnh viễn sẽ không là Thần chân chính, vĩnh viễn đều có thể bị đánh bại!
/1662
|