Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run lên, sau khi tất cả mọi suy nghĩ đều ngừng lại trong thời gian ngắn tĩnh lặng, rồi bất ngờ bùng lên với niềm vui bất ngờ.
Vội vàng xoay người về phía sau, nhìn cô bé mặc váy xanh đang vui vẻ chạy tới,
- Lam Lam!?
Dương Thần chỉ cảm thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên rút bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, vừa quay đầu lại, đã thấy cô cúi người xuống, dang tay ra, ôm lấy một cô bé dễ thương vào lòng!
- Mẹ!
Lam Lam giọng còn hơi sữa, ngọng ngịu gọi cô.
Cô bé trước sau vẫn mặc một kiểu váy màu xanh lam, nhưng điểm không giống chính là, do nhiệt độ xuống thấp, cô bé đi thêm một đôi tất vải trắng, chân đi một đôi giày da, mái tóc đen tuyền để xõa, tôn thêm làn da trắng như tuyết, và đôi mắt lúng liếng to tròn, tràn đầy vui vẻ nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê một tay ôm lấy cô bé, rồi rất tự nhiên hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô một cái, chỉ ngửi thấy mùi sữa của trẻ con.
- Lam Lam, sao con lại ở đây, mẹ rất nhớ con.
Lâm Nhược Khê trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện “ông nội” mang Lam Lam đi, nhưng mình cũng không có cách nào tìm được, không ngờ cô bé nhỏ thần kỳ này lại đang xuất hiện trước mặt mình!
Lam Lam ôm cổ Lâm Nhược Khê, chu mỏ nói:
- Là ông nội để Lam Lam và cô bảo mẫu tới đây, để Lam Lam tìm được mẹ.
- Ông nội con?
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, người đàn ông kỳ quái đó muốn cho mình nhận nuôi Lam Lam sao?
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ở phía sau thở phì phò, dường như việc đuổi theo Lam Lam là một việc rất hao tốn sức lực, khiến cho người đi đường nhìn vào đó là, Mẫn Quyên còn ôm theo một chú gấu trúc bằng bông, chính là món quà mà trước đây Lâm Nhược Khê tặng cho Lam Lam.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần, Mẫn Quyên cảm thấy hơi ngại, cười,
- Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, lão gia đột nhiên nói phải đi ra ngoài một thời gian, không biết lúc nào mới quay về, trước khi đi có bảo tôi và Lam Lam đến đây, nói hai người đang ở đây, bảo Lam Lam ở bên cạnh cô một thời gian.
Lâm Nhược Khê càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng không nhịn được liền nói:
- Nhược Khê bảo bối, em còn chưa mang thai, làm sao mà làm mẹ được chứ!
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê đỏ ửng, nhìn xung quanh bốn phía xác nhận rằng không có người đi đường nào nghe thấy, mới nói:
- Anh nói linh tinh gì chứ, em thích Lam Lam, Lam Lam gọi em là mẹ thì sao chứ, con nhà người ta còn nhỏ như vậy mà đã đáng thương như thế rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm thông nào sao?
- Cảm thông thì có, nhưng đứa bé này gọi em là mẹ, vậy chẳng phải anh là ba của nó sao?
Dương Thần rối rắm nói:
- Đứa bé này giống như viên đạn bằng thịt vậy, kỳ kỳ quái quái, anh lo là sẽ có chuyện phiền phức.
Lần trước Dương Thần vì muốn thử, nên đã từng được chứng kiến sức mạnh khủng bố của Lam Lam, mặc dù cô bé rất nghe lời Lâm Nhược Khê, nhưng xuất thân kỳ quái của nó, có gì đặc biệt, khiến cho Dương Thần rất lo lắng.
Nhưng Lâm Nhược Khê nghe đến chuyện giao Lam Lam cho cô, đã vui mừng đến mức không biết gì nữa rồi, lấy đâu ra lo lắng nhiều chuyện như vậy nữa, hừ nhẹ nói:
- Cho dù là có phiền phức, thì chẳng phải còn có anh sao, anh đến vợ và con gái cũng không bảo vệ được, thì chẳng phải là rất mất mặt sao.
- Đúng là biết nói đùa! Anh làm sao có thể... đợi đã! Không đúng a! Em là vợ của anh, nhưng anh không nói đứa bé này là con gái của anh a!
Dương Thần vò đầu
- Anh là băng thanh ngọc khiết, thủ thân như ngọc! Đừng có bôi xấu anh à nha!
Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn, cũng chẳng thèm phản ứng với gã đàn ông vô lại này.
- Chú xấu xa không biết xấu hổ!
Lam Lam chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên, ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của Lâm Nhược Khê than thở nói.
Bởi trước đây bị Dương Thần trị cho hết cách, nên cô bé này biết đánh không lại Dương Thần, chỉ đành đấu võ mồm với ông chú này thôi.
Dương Thần vừa mới giơ nắm đấm lên, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Nhược Khê nhìn mình, giống như là đang bảo vệ đứa con đẻ của mình vậy, thực sự nghiêm túc, khiến cho Dương Thần nhất thời không thể tức giận được.
Trước đây không như vậy, lúc nào hắn cũng có thể tức giận được, lúc này bình tĩnh trở lại, đứng trước mặt vợ, Dương Thần cũng chẳng làm được gì, e rằng cả đời này chỉ biết nghe theo lời vợ mà thôi.
- Được rồi, coi như anh xui xẻo, gặp phải một tiểu ma vương biết ăn vạ như thế này.
Dương Thần bĩu môi, rồi quay sang chào hỏi Mẫn Quyên đang đứng tủm tỉm cười ở bên cạnh, nói:
- Một khi đã đến rồi, thì đi ăn cơm cùng với chúng tôi luôn đi.
Mẫn Quyên thầm nghĩ, người đàn ông bản lĩnh cao cường này hóa ra lại là một anh sợ vợ, rất muốn cười toáng lên, nhưng cũng đành phải nhịn.
Sau đó, dưới sự đòi hỏi của Lam Lam, bốn người cùng bước vào một quán đồ ăn vặt miền Bắc.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất tự nhiên đưa thực đơn đến cho Lâm Nhược Khê, hình như do đã gặp nhiều khách rồi, nên đương nhiên biết, vị nào là người có quyền quyết định.
Lâm Nhược Khê cũng không từ chối, cầm thực đơn lên, lật đi lật lại vài lần, tính xem cái bụng bé xíu kia của Lam Lam có thể ăn được bao nhiêu, rồi lại nhìn đến Dương Thần, cuối cùng nói với nhân viên phục vụ:
- Ở chỗ này có xuất ăn nào lớn nhất, lấy cho tôi hai mươi phần.
Người phục vụ đang cầm bút ghi chép vừa nghe thấy vậy, thiếu chút nữa thì rớt quai hàm xuống đất.
Cẩn thận nhìn lại người phụ nữ đẹp như diễn viên điện ảnh này, phát hiện ra bộ dạng rất nghiêm túc của Lâm Nhược Khê, nhưng vẫn phải hỏi lại:
- Tiểu thư, cô thực sự muốn gọi nhiều như vậy sao?
Lâm Nhược Khê nhíu đôi lông mày đen nhánh,
- Đương nhiên rồi.
- Như vậy thực sự không đáng, vừa đắt lại còn vừa lãng phí nữa.
Nhân viên phục vụ có lòng tốt khuyên.
Lâm Nhược Khê vốn là người không thích lãng phí thời gian, nói thẳng:
- Tôi trả tiền trước rồi các anh mang thức ăn lên được chưa?
Nhân viên phục vụ lập tức không còn gì để nói, vội vàng lắc đầu, giống như bị dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng chạy đi, rồi nói với người quản lí vài câu, người quản lí gật đầu đồng ý, rồi mới dám ghi thực đơn.
Không bao lâu sau, sau khi bầy lên cả một bàn thức ăn, tất cả những thực khách có mặt ở đây đều kinh ngạc, tròn mắt nhìn Dương Thần và Lam Lam ăn.
Bộ dạng của Dương Thần thì như sói nhai hổ nuốt, căn bản là chẳng có chút gì nhã nhặn, há miệng ra là một miếng bánh bao với ba bốn cái há cảo.
Còn Lam Lam thì lại có bộ dạng giống như sợ bị người ta cướp mất đồ ăn của mình vậy, cái gì cũng ăn hết sạch sành sanh, uống hết luôn cả canh há cảo, đồng thời còn lấy lưỡi liếm môi, điều khiến cho người ta khó tin chính là, bao nhiêu đồ ăn như vậy mà có thể chui hết được vào cái bụng bé tí teo kia, mà dường như cô bé vẫn chưa có dấu hiệu gì là đã ăn no cả!
Nhìn thấy một lớn một nhỏ càn quét bàn ăn như vậy, Lâm Nhược Khê và cô bảo mẫu Mẫn Quyên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù đã biết rõ “thực lực” của hai người này từ lâu.
Lâm Nhược Khê nhìn tướng hai người ngồi ăn, rồi thần thái sau khi ăn xong, quả thật là cảm thấy rất giống nhau, chỉ khác nhau về kích thước mà thôi.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại không ăn được nhiều như vậy, ăn một chén canh bánh bao thịt dê thôi, mà vẫn còn để thừa lại đến một phần ba.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê buông thìa không khỏi nuốt nước bọt, hé mồm nói:
- Bà xã, em lãng phí như vậy, sẽ bị trời phạt đấy.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái
- Anh ăn của anh đi, quản nhiều như vậy làm gì.
- Mẹ, không được lãng phí như vậy, ông nội nói, gặt lúa giữa trời trưa, mồ hôi rơi xuống đất.
Lam Lam còn trích dẫn cả thơ cổ để khuyên cô.
Lâm Nhược Khê hơi hơi đỏ mặt, lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị trẻ con lên lớp, lộ vẻ khó xử, nhìn bát bánh bao canh thịt dê,
- Nhưng mẹ không ăn được nữa.
- Sao không nói sớm! Để anh ăn cho!
Dương Thần hớn hở cầm lấy bát của Lâm Nhược Khê, rồi tiêu diệt gọn mấy cái bánh bao còn xót lại trong chớp mắt.
Lần đầu tiên Lam Lam nhìn Dương Thần cười khanh khách,
- Chú xấu xa là một đứa bé ngoan!
Dương Thần nhìn cô nhóc, đột nhiên cảm nhận được nụ cười rạng rỡ của cô bé, hóa ra cũng khá hợp với mình đấy.
Đương nhiên rồi, có lẽ hai người đều có cái dạ dày khổng lồ.
Không ít người xung quanh ngồi nhìn, một bàn đầy thức ăn như vậy mà bị tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho nhân viên phục vụ, nhìn hai người một lớn một nhỏ bằng ánh mắt vô cùng khâm phục.
Lâm Nhược Khê lấy bình đựng nước chanh, rót cho Lam Lam một ít, nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô bé, trong lòng cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
- Lam Lam, trước khi ông nội con rời đi, ông con có nói gì không?
Lâm Nhược Khê sợ người đàn ông đó lại đột nhiên trở về, rồi mang Lam Lam đi, cho nên muốn hỏi cho rõ ràng.
Lam Lam nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ ngợi một lát, rồi lắc đầu,
- Ông nội bảo để Lam Lam và mẹ sống cùng nhau.
Ánh mắt Dương Thần lóe lên một tia khác lạ, hỏi:
- Nhược Khê, em đã từng gặp ông nội của Lam Lam?
Lâm Nhược Khê gật đầu, trước đây có từng gặp nhau một lần, rồi cô kể cho Dương Thần nghe chuyện ông nội Lam Lam đột nhiên xuất hiện, và mang Lam Lam đi.
- Lúc đó ông ta nói, nếu như em muốn nhận nuôi Lam Lam, thì nhất định phải ly hôn với anh, bây giờ đột nhiên lại đưa Lam Lam tới đây, quả thực em nghĩ mãi cũng vẫn không hiểu ra làm sao.
Lâm Nhược Khê nhíu mi.
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ngồi bên cạnh vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, thấp giọng nói:
- Anh Dương, cô Lâm, thực ra... lão gia nhà tôi có kể cho tôi nghe một số chuyện...
Vội vàng xoay người về phía sau, nhìn cô bé mặc váy xanh đang vui vẻ chạy tới,
- Lam Lam!?
Dương Thần chỉ cảm thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên rút bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, vừa quay đầu lại, đã thấy cô cúi người xuống, dang tay ra, ôm lấy một cô bé dễ thương vào lòng!
- Mẹ!
Lam Lam giọng còn hơi sữa, ngọng ngịu gọi cô.
Cô bé trước sau vẫn mặc một kiểu váy màu xanh lam, nhưng điểm không giống chính là, do nhiệt độ xuống thấp, cô bé đi thêm một đôi tất vải trắng, chân đi một đôi giày da, mái tóc đen tuyền để xõa, tôn thêm làn da trắng như tuyết, và đôi mắt lúng liếng to tròn, tràn đầy vui vẻ nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê một tay ôm lấy cô bé, rồi rất tự nhiên hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô một cái, chỉ ngửi thấy mùi sữa của trẻ con.
- Lam Lam, sao con lại ở đây, mẹ rất nhớ con.
Lâm Nhược Khê trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện “ông nội” mang Lam Lam đi, nhưng mình cũng không có cách nào tìm được, không ngờ cô bé nhỏ thần kỳ này lại đang xuất hiện trước mặt mình!
Lam Lam ôm cổ Lâm Nhược Khê, chu mỏ nói:
- Là ông nội để Lam Lam và cô bảo mẫu tới đây, để Lam Lam tìm được mẹ.
- Ông nội con?
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, người đàn ông kỳ quái đó muốn cho mình nhận nuôi Lam Lam sao?
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ở phía sau thở phì phò, dường như việc đuổi theo Lam Lam là một việc rất hao tốn sức lực, khiến cho người đi đường nhìn vào đó là, Mẫn Quyên còn ôm theo một chú gấu trúc bằng bông, chính là món quà mà trước đây Lâm Nhược Khê tặng cho Lam Lam.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần, Mẫn Quyên cảm thấy hơi ngại, cười,
- Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, lão gia đột nhiên nói phải đi ra ngoài một thời gian, không biết lúc nào mới quay về, trước khi đi có bảo tôi và Lam Lam đến đây, nói hai người đang ở đây, bảo Lam Lam ở bên cạnh cô một thời gian.
Lâm Nhược Khê càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng không nhịn được liền nói:
- Nhược Khê bảo bối, em còn chưa mang thai, làm sao mà làm mẹ được chứ!
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê đỏ ửng, nhìn xung quanh bốn phía xác nhận rằng không có người đi đường nào nghe thấy, mới nói:
- Anh nói linh tinh gì chứ, em thích Lam Lam, Lam Lam gọi em là mẹ thì sao chứ, con nhà người ta còn nhỏ như vậy mà đã đáng thương như thế rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm thông nào sao?
- Cảm thông thì có, nhưng đứa bé này gọi em là mẹ, vậy chẳng phải anh là ba của nó sao?
Dương Thần rối rắm nói:
- Đứa bé này giống như viên đạn bằng thịt vậy, kỳ kỳ quái quái, anh lo là sẽ có chuyện phiền phức.
Lần trước Dương Thần vì muốn thử, nên đã từng được chứng kiến sức mạnh khủng bố của Lam Lam, mặc dù cô bé rất nghe lời Lâm Nhược Khê, nhưng xuất thân kỳ quái của nó, có gì đặc biệt, khiến cho Dương Thần rất lo lắng.
Nhưng Lâm Nhược Khê nghe đến chuyện giao Lam Lam cho cô, đã vui mừng đến mức không biết gì nữa rồi, lấy đâu ra lo lắng nhiều chuyện như vậy nữa, hừ nhẹ nói:
- Cho dù là có phiền phức, thì chẳng phải còn có anh sao, anh đến vợ và con gái cũng không bảo vệ được, thì chẳng phải là rất mất mặt sao.
- Đúng là biết nói đùa! Anh làm sao có thể... đợi đã! Không đúng a! Em là vợ của anh, nhưng anh không nói đứa bé này là con gái của anh a!
Dương Thần vò đầu
- Anh là băng thanh ngọc khiết, thủ thân như ngọc! Đừng có bôi xấu anh à nha!
Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn, cũng chẳng thèm phản ứng với gã đàn ông vô lại này.
- Chú xấu xa không biết xấu hổ!
Lam Lam chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên, ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của Lâm Nhược Khê than thở nói.
Bởi trước đây bị Dương Thần trị cho hết cách, nên cô bé này biết đánh không lại Dương Thần, chỉ đành đấu võ mồm với ông chú này thôi.
Dương Thần vừa mới giơ nắm đấm lên, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Nhược Khê nhìn mình, giống như là đang bảo vệ đứa con đẻ của mình vậy, thực sự nghiêm túc, khiến cho Dương Thần nhất thời không thể tức giận được.
Trước đây không như vậy, lúc nào hắn cũng có thể tức giận được, lúc này bình tĩnh trở lại, đứng trước mặt vợ, Dương Thần cũng chẳng làm được gì, e rằng cả đời này chỉ biết nghe theo lời vợ mà thôi.
- Được rồi, coi như anh xui xẻo, gặp phải một tiểu ma vương biết ăn vạ như thế này.
Dương Thần bĩu môi, rồi quay sang chào hỏi Mẫn Quyên đang đứng tủm tỉm cười ở bên cạnh, nói:
- Một khi đã đến rồi, thì đi ăn cơm cùng với chúng tôi luôn đi.
Mẫn Quyên thầm nghĩ, người đàn ông bản lĩnh cao cường này hóa ra lại là một anh sợ vợ, rất muốn cười toáng lên, nhưng cũng đành phải nhịn.
Sau đó, dưới sự đòi hỏi của Lam Lam, bốn người cùng bước vào một quán đồ ăn vặt miền Bắc.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất tự nhiên đưa thực đơn đến cho Lâm Nhược Khê, hình như do đã gặp nhiều khách rồi, nên đương nhiên biết, vị nào là người có quyền quyết định.
Lâm Nhược Khê cũng không từ chối, cầm thực đơn lên, lật đi lật lại vài lần, tính xem cái bụng bé xíu kia của Lam Lam có thể ăn được bao nhiêu, rồi lại nhìn đến Dương Thần, cuối cùng nói với nhân viên phục vụ:
- Ở chỗ này có xuất ăn nào lớn nhất, lấy cho tôi hai mươi phần.
Người phục vụ đang cầm bút ghi chép vừa nghe thấy vậy, thiếu chút nữa thì rớt quai hàm xuống đất.
Cẩn thận nhìn lại người phụ nữ đẹp như diễn viên điện ảnh này, phát hiện ra bộ dạng rất nghiêm túc của Lâm Nhược Khê, nhưng vẫn phải hỏi lại:
- Tiểu thư, cô thực sự muốn gọi nhiều như vậy sao?
Lâm Nhược Khê nhíu đôi lông mày đen nhánh,
- Đương nhiên rồi.
- Như vậy thực sự không đáng, vừa đắt lại còn vừa lãng phí nữa.
Nhân viên phục vụ có lòng tốt khuyên.
Lâm Nhược Khê vốn là người không thích lãng phí thời gian, nói thẳng:
- Tôi trả tiền trước rồi các anh mang thức ăn lên được chưa?
Nhân viên phục vụ lập tức không còn gì để nói, vội vàng lắc đầu, giống như bị dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng chạy đi, rồi nói với người quản lí vài câu, người quản lí gật đầu đồng ý, rồi mới dám ghi thực đơn.
Không bao lâu sau, sau khi bầy lên cả một bàn thức ăn, tất cả những thực khách có mặt ở đây đều kinh ngạc, tròn mắt nhìn Dương Thần và Lam Lam ăn.
Bộ dạng của Dương Thần thì như sói nhai hổ nuốt, căn bản là chẳng có chút gì nhã nhặn, há miệng ra là một miếng bánh bao với ba bốn cái há cảo.
Còn Lam Lam thì lại có bộ dạng giống như sợ bị người ta cướp mất đồ ăn của mình vậy, cái gì cũng ăn hết sạch sành sanh, uống hết luôn cả canh há cảo, đồng thời còn lấy lưỡi liếm môi, điều khiến cho người ta khó tin chính là, bao nhiêu đồ ăn như vậy mà có thể chui hết được vào cái bụng bé tí teo kia, mà dường như cô bé vẫn chưa có dấu hiệu gì là đã ăn no cả!
Nhìn thấy một lớn một nhỏ càn quét bàn ăn như vậy, Lâm Nhược Khê và cô bảo mẫu Mẫn Quyên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù đã biết rõ “thực lực” của hai người này từ lâu.
Lâm Nhược Khê nhìn tướng hai người ngồi ăn, rồi thần thái sau khi ăn xong, quả thật là cảm thấy rất giống nhau, chỉ khác nhau về kích thước mà thôi.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại không ăn được nhiều như vậy, ăn một chén canh bánh bao thịt dê thôi, mà vẫn còn để thừa lại đến một phần ba.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê buông thìa không khỏi nuốt nước bọt, hé mồm nói:
- Bà xã, em lãng phí như vậy, sẽ bị trời phạt đấy.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái
- Anh ăn của anh đi, quản nhiều như vậy làm gì.
- Mẹ, không được lãng phí như vậy, ông nội nói, gặt lúa giữa trời trưa, mồ hôi rơi xuống đất.
Lam Lam còn trích dẫn cả thơ cổ để khuyên cô.
Lâm Nhược Khê hơi hơi đỏ mặt, lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị trẻ con lên lớp, lộ vẻ khó xử, nhìn bát bánh bao canh thịt dê,
- Nhưng mẹ không ăn được nữa.
- Sao không nói sớm! Để anh ăn cho!
Dương Thần hớn hở cầm lấy bát của Lâm Nhược Khê, rồi tiêu diệt gọn mấy cái bánh bao còn xót lại trong chớp mắt.
Lần đầu tiên Lam Lam nhìn Dương Thần cười khanh khách,
- Chú xấu xa là một đứa bé ngoan!
Dương Thần nhìn cô nhóc, đột nhiên cảm nhận được nụ cười rạng rỡ của cô bé, hóa ra cũng khá hợp với mình đấy.
Đương nhiên rồi, có lẽ hai người đều có cái dạ dày khổng lồ.
Không ít người xung quanh ngồi nhìn, một bàn đầy thức ăn như vậy mà bị tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho nhân viên phục vụ, nhìn hai người một lớn một nhỏ bằng ánh mắt vô cùng khâm phục.
Lâm Nhược Khê lấy bình đựng nước chanh, rót cho Lam Lam một ít, nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô bé, trong lòng cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
- Lam Lam, trước khi ông nội con rời đi, ông con có nói gì không?
Lâm Nhược Khê sợ người đàn ông đó lại đột nhiên trở về, rồi mang Lam Lam đi, cho nên muốn hỏi cho rõ ràng.
Lam Lam nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ ngợi một lát, rồi lắc đầu,
- Ông nội bảo để Lam Lam và mẹ sống cùng nhau.
Ánh mắt Dương Thần lóe lên một tia khác lạ, hỏi:
- Nhược Khê, em đã từng gặp ông nội của Lam Lam?
Lâm Nhược Khê gật đầu, trước đây có từng gặp nhau một lần, rồi cô kể cho Dương Thần nghe chuyện ông nội Lam Lam đột nhiên xuất hiện, và mang Lam Lam đi.
- Lúc đó ông ta nói, nếu như em muốn nhận nuôi Lam Lam, thì nhất định phải ly hôn với anh, bây giờ đột nhiên lại đưa Lam Lam tới đây, quả thực em nghĩ mãi cũng vẫn không hiểu ra làm sao.
Lâm Nhược Khê nhíu mi.
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ngồi bên cạnh vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, thấp giọng nói:
- Anh Dương, cô Lâm, thực ra... lão gia nhà tôi có kể cho tôi nghe một số chuyện...
/1662
|