Lâm Nhược Khê mềm mỏng nói:
- Mẫn Quyên, cô có lời gì thì nói thẳng ra là được, đừng có dáng vẻ câu nệ như vậy.
Mẫn Quyên cảm kích cười cười, trong lòng thầm nghĩ, người ta giàu có như thế, đối xử với một bảo mẫu đến từ sơn thôn như cô hòa nhã như vậy, ông chủ chọn lựa quả nhiên không sai.
- Lúc ông chủ gần đi khá vội vàng, nhưng giải thích nói, nếu như trong vòng một tháng ông không trở về, Lam Lam kia về sau sẽ hoàn toàn giao cho hai vị nuôi nấng, sau này ông sẽ không hỏi chuyện của Lam Lam nữa, Lam Lam sẽ thực sự là con gái của cô Lâm.
- Thật sao?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê vui vẻ, nhưng lại lập tức hơi kỳ lạ mà hỏi:
- Lẽ nào ông nội của Lam Lam đi làm chuyện gì nguy hiểm?
Mẫn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chuyện này thì tôi không biết rồi, chuyện của ông chủ trước nay tôi đều không thể hỏi nhiều.
Dương Thần nhìn thần thái hưng phấn của khuôn mặt Lâm Nhược Khê, trong lòng không khỏi cười khổ, xem ra cô gái này nghĩ tới ông nội của Lam Lam ngàn vạn lần đừng trở về thì thật tốt.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Khê đối với cô gái nhỏ này không ngờ lại coi trọng như vậy, nhìn bộ dạng của cô, khiến Dương Thần tóm lại khó mà hiểu được, cho dù là thích tính cách của trẻ con, cái này cũng quá đáng quá rồi!
Lam Lam lại đang uống nước chanh, nghe người lớn nói chuyện, cũng không chen vào, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hút nước chanh, cái cốc không bao lâu đã nhìn thấy đáy, căn bản không để chuyện khác trong lòng.
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của con gái, chỉ cảm thấy đứa bé xinh đẹp này càng nhìn càng đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, mà Lam Lam chỉ là ngọt ngào cười cười với mẹ.
Đúng lúc Lâm Nhược Khê muốn hỏi Lam Lam có muốn uống tiếp nữa không, điện thoại di động trên bàn vang lên.
Lâm Nhược Khê cầm lên, nhìn số điện thoại, nói với Dương Thần:
- Là trong nhà gọi tới.
Dương Thần gật đầu:
- Nhận điện thoại thì báo cáo với anh làm gì.
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê đỏ lên, cô cũng buồn bực nói với Dương Thần một tiếng, cô giống như lo lắng tên này sẽ hiểu lầm.
- A lô, mẹ , sao thế ạ?
Lâm Nhược Khê nhận điện thoại.
- Nhược Khê, con ở cùng chỗ với Dương Thần hả?
- Vâng, chúng con vừa ăn tối xong, mẹ, con có chút việc…
- Ôi trời, đừng nói chuyện khác nữa, nhanh cùng Dương Thần trở về đi, Tuệ Lâm trở về rồi, còn có đạo diễn Dư Cực cũng đến, muốn bàn chuyện với bọn con đấy.
Quách Tuyết Hoa mừng khấp khởi nói.
Nghe lời nói không giống như chuyện không hay, Lâm Nhược Khê cũng đồng ý, nói với Dương Thần một chút.
- Tuệ Lâm trở về rồi? Tuần diễn của con bé kết thúc rồi?
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê tính toán.
- Chắc thế, em nhớ tuần diễn của Nhật và Mỹ vì vấn đề dư luận trong nước, đã hủy bỏ rồi.
Dương Thần giật mình gật gật đầu, thỉnh thoảng đọc tin tức, thực sự có không ít bài báo liên quan đến tranh chấp trên biển giữa Nhật Mĩ và Hoa Hạ, loại đầu sóng ngọn gió này, Tuệ Lâm thân là tiểu thiên hậu đang hot của Hoa Hạ, thực sự không thích hợp đến hai nơi đó tổ chức buổi hòa nhạc.
Loại tin tức này, chẳng qua là dẫn dắt ánh mắt của công chúng đi chỗ khác, Dương Thần cũng không có tâm tư để để ý tới, dù gì đến cuối cùng cũng sẽ có kết quả, trừ khi khai chiến.
Nếu như thật sự có thể đánh nhau, Dương Thần cũng sẽ khá vui vẻ, hàng vũ trang tích trữ không ít trong tay hắn, đều có thể có đất dụng võ, tiền chiến tranh nhất định là món lợi kếch xù nhất, chỉ cần không động đến hắn là được rồi, ngậm miệng ăn tiền.
Bảo mẫu Mẫn Quyên lại hơi hưng phấn nói:
- Cô Lâm, thế cô Tuệ Lâm là ngôi sao ca nhạc Lâm Tuệ à?
Lâm Nhược Khê gật đầu.
- Mẫn Quyên, cô cũng biết?
- Đương nhiên! Lần trước tôi gặp cô ấy liền cảm thấy quen mắt, nhưng có chút không tin thực sự là cô ấy, sau khi trở về suy nghĩ tỉ mỉ, cô Lâm là Tổng giám đốc của quốc tế Ngọc Lôi, thế cô Lâm Tuệ không phải là của công ty giải trí Ngọc Lôi sao! Tôi hối hận, không xin cô ấy chữ ký, cô ấy hát quá hay!
Mẫn Quyên hễ kích động thì bắt đầu nước mắt lưng tròng.
- Đặc biệt là hễ cô ấy hát bài hát thương tâm, tôi cứ nhớ tới những ngày tháng ở quê, đều không kìm được mà khóc.
Lâm Nhược Khê và Dương Thần liếc mắt nhìn nhau, không ngờ đến sức ảnh hưởng của Tuệ Lâm đã lớn như vậy, một bảo mẫu cả ngày chăm sóc trẻ con đều biết đến bài hát của con bé, còn xúc động như vậy.
- Đợi lần sau trở về sẽ nhờ Tuệ Lâm kí cho cô, nhưng nói trước, đừng để con bé quá khó xử, con bé với chúng tôi mà nói chính là người nhà.
Dương Thần cười nói.
Mẫn Quyên gật đầu liên tục, có thể thường xuyên nhìn thấy thần tượng của mình, đối với cô mà nói đã quá hạnh phúc rồi.
Bởi vì kẹt xe, qua hơn bốn mươi phút bốn người mới về đến nhà.
Lúc vừa bước vào cửa, Quách Tuyết Hoa và vú Vương trong phòng khách đang cùng đạo diễn Dư Cực nói chuyện, mà Tuệ Lâm thì cùng Trinh Tú đã lâu không gặp đang nói cười gì đó.
Tuy nói đã đầu tháng chín khai giảng năm học mới, nhưng bắt đầu trước tiên chính là tập quân sự, Trinh Tú vốn ở Trung Hải, chỉ cần ban ngày đến tham gia tập quân sự là được rồi, buổi tối về nhà như cũ.
Dương Thần nhìn thấy sinh viên trong nhà, mới nhớ ra Trinh Tú khai giảng cũng không đến xem, chuyện gì cũng đều là tự con bé làm hết, hắn thân là “Người giám hộ” còn thực sự phải rút ra chút thời gian tới xem tình hình trong trường của Trinh Tú, tránh cho lại giống như trước kia, nhây thơ đến mức bị người ta bắt nạt.
Nhìn thấy bốn người đi vào cửa, đám người Quách Tuyết Hoa đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới, Lam Lam và bảo mẫu Mẫn Quyên lúc trước rời đi lại cùng trở về.
Đặc biệt là Quách Tuyết Hoa, lúc đó bà vẫn ở Yến Kinh, cũng chưa nhìn thấy cô gái nhỏ này, không khỏi tràn đầy nghi ngờ mà nhìn Dương Thần.
Dương Thần và đạo diễn Dư Cực đơn giản bắt tay nhau, Lâm Nhược Khê lại chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó cả nhà mới ngồi xuống.
Đạo diễn Dư Cực tuy cảm thấy cô gái nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, khiến mọi người đều hơi kỳ lạ, nhưng ông chỉ là đến bàn chuyện công, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười híp mắt nói:
- Hôm nay đêm khuya tôi tới làm phiền, hơi mạo muội, nhưng tôi là một người thẳng thắn, thực sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt, vì thế mới muốn đến bàn với hai vị việc hợp tác liên quan đến phương diện điện ảnh.
Dương Thần nhớ tới trước đây thực sự có đề cập qua, dường như tên này muốn quay một bộ phim về đề tài tiên hiệp, thân là đạo diễn tốt nhất của tiết mục Cannes và Tokyo, có thể nói Dư Cực như mặt trời ban trưa, ông ta quay phim nhất định sẽ nhận được sự quan tâm lớn.
- Đạo diễn Dư là muốn để Tuệ Nhi tham gia điện ảnh?
- Dương tiên sinh làm sao biết, tôi thực sự là muốn đến bàn chuyện này. Gần đây tôi vì chuyện tuyển chọn nhân vật chính, thực sự đã bận đến sứt đầu mẻ trán, tìm tới tìm lui đều tìm không được nữ nghệ sĩ thích hợp hơn cô Lâm Tuệ.
Nhưng cô Lâm Tuệ lúc trước luôn có số lượng lớn tuần diễn trên thế giới, hiếm có mới biết được hủy bỏ hành trình ở Nhật, Mỹ, có thời gian rảnh vì vậy mới lập tức đến.
Cô Lâm Tuệ nói chuyện này không cần thông qua công ty quản lý, chỉ cần hay vị gật đầu, thì cô ấy liền có thể.
Dư Cực nói.
Dương Thần nhìn về phía Tuệ Lâm, cười hỏi:
- Thích đóng phim sao, chuyện này kỳ thực do em quyết định.
Tuệ Lâm chớp chớp mắt, do dự nói:
- Em chính là chưa qua huấn luyện chuyên ngành gì cả, cũng không hiểu đóng phim như thế nào, sợ sẽ làm hỏng mất.
- Sẽ không, sẽ không đâu, tôi đã xem buổi hòa nhạc của cô Lâm Tuệ, cô hát dễ tiến vào trạng thái, chỉ cần đem trạng thái ca hát chuyển đến vai diễn, với khí chất thanh cao linh hoạt của cô, vừa vặn tương đồng với nữ chính, chắc chắn sẽ thuận lợi!
Dư Cực vội vàng khuyên.
Tuệ Lâm giùng giằng, hơi bất lực mà nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê yên lặng nghe đến đây, thanh giọng nói:
- Nếu như vậy, thế thì thử xem đi, đích thân đạo diễn Dư Cực đến mời, thực sự nếu không được, tin rằng đạo diễn Dư cũng sẽ không quở trách.
- Ừ.
Dương Thần gật đầu.
- Nhưng đạo diễn Dư, chúng tôi nói trước, phí xuất hiện của Tuệ Nhi rất cao đấy.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, chưa đâu vào đâu cả,… đã bắt đầu ra giá cao lên rồi.
Dư Cực cũng cười khổ một lúc, nhưng với danh tiếng hiện tại của Lâm Tuệ, thực sự không thể đưa cho cô giá của người mới, e rằng không mười triệu trở lên thì thật đúng là ngại ngùng mời người ta.
Sau khi đơn giản trao đổi, cuối cùng đã quyết định công việc cụ thế, hôm nào đó người cụ thể của công ty giải trí thương thảo là có thể kí văn bản, khai máy bộ phim chính là vào trung tuần tháng 9, Tuệ Lâm cũng có thể có chút thời gian chuẩn bị và quen với kịch bản.
Đợi tiễn Dư Cực về, Quách Tuyết Hoa vẫn im lặng rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi:
- Dương Thần, Nhược Khê, đứa bé này là của nhà ai?
Lúc trước lúc người lớn nói chuyện, Lam Lam liền ngoan ngoãn ngồi trên đùi Mẫn Quyên, cô bé ăn uống no đủ rất thỏa mãn mà vuốt cái vụng nhỏ của mình, ngủ một giấc, rất ngoan ngoãn.
Đám người vú Vương cười giải thích:
- Tuyết Hoa, đứa bé này tên là Lam Lam, lúc trước bà không ở đây nên không biết, là con gái cô chủ nhận nuôi.
- Con gái nhận nuôi?
Quách Tuyết Hoa há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Sau nghe thấy vú Vương kể sự tình một lượt, Quách Tuyết Hoa hơi không vui nói:
- Nhược Khê, như thế này không tốt đâu, con còn trẻ như thế, lại kết hôn không đến hai năm, còn chưa sinh con, đã nhận nuôi một đứa bé bốn năm tuổi, sẽ bị người ta nói xấu đấy.
- Mẫn Quyên, cô có lời gì thì nói thẳng ra là được, đừng có dáng vẻ câu nệ như vậy.
Mẫn Quyên cảm kích cười cười, trong lòng thầm nghĩ, người ta giàu có như thế, đối xử với một bảo mẫu đến từ sơn thôn như cô hòa nhã như vậy, ông chủ chọn lựa quả nhiên không sai.
- Lúc ông chủ gần đi khá vội vàng, nhưng giải thích nói, nếu như trong vòng một tháng ông không trở về, Lam Lam kia về sau sẽ hoàn toàn giao cho hai vị nuôi nấng, sau này ông sẽ không hỏi chuyện của Lam Lam nữa, Lam Lam sẽ thực sự là con gái của cô Lâm.
- Thật sao?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê vui vẻ, nhưng lại lập tức hơi kỳ lạ mà hỏi:
- Lẽ nào ông nội của Lam Lam đi làm chuyện gì nguy hiểm?
Mẫn Quyên bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chuyện này thì tôi không biết rồi, chuyện của ông chủ trước nay tôi đều không thể hỏi nhiều.
Dương Thần nhìn thần thái hưng phấn của khuôn mặt Lâm Nhược Khê, trong lòng không khỏi cười khổ, xem ra cô gái này nghĩ tới ông nội của Lam Lam ngàn vạn lần đừng trở về thì thật tốt.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Khê đối với cô gái nhỏ này không ngờ lại coi trọng như vậy, nhìn bộ dạng của cô, khiến Dương Thần tóm lại khó mà hiểu được, cho dù là thích tính cách của trẻ con, cái này cũng quá đáng quá rồi!
Lam Lam lại đang uống nước chanh, nghe người lớn nói chuyện, cũng không chen vào, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hút nước chanh, cái cốc không bao lâu đã nhìn thấy đáy, căn bản không để chuyện khác trong lòng.
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của con gái, chỉ cảm thấy đứa bé xinh đẹp này càng nhìn càng đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, mà Lam Lam chỉ là ngọt ngào cười cười với mẹ.
Đúng lúc Lâm Nhược Khê muốn hỏi Lam Lam có muốn uống tiếp nữa không, điện thoại di động trên bàn vang lên.
Lâm Nhược Khê cầm lên, nhìn số điện thoại, nói với Dương Thần:
- Là trong nhà gọi tới.
Dương Thần gật đầu:
- Nhận điện thoại thì báo cáo với anh làm gì.
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê đỏ lên, cô cũng buồn bực nói với Dương Thần một tiếng, cô giống như lo lắng tên này sẽ hiểu lầm.
- A lô, mẹ , sao thế ạ?
Lâm Nhược Khê nhận điện thoại.
- Nhược Khê, con ở cùng chỗ với Dương Thần hả?
- Vâng, chúng con vừa ăn tối xong, mẹ, con có chút việc…
- Ôi trời, đừng nói chuyện khác nữa, nhanh cùng Dương Thần trở về đi, Tuệ Lâm trở về rồi, còn có đạo diễn Dư Cực cũng đến, muốn bàn chuyện với bọn con đấy.
Quách Tuyết Hoa mừng khấp khởi nói.
Nghe lời nói không giống như chuyện không hay, Lâm Nhược Khê cũng đồng ý, nói với Dương Thần một chút.
- Tuệ Lâm trở về rồi? Tuần diễn của con bé kết thúc rồi?
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê tính toán.
- Chắc thế, em nhớ tuần diễn của Nhật và Mỹ vì vấn đề dư luận trong nước, đã hủy bỏ rồi.
Dương Thần giật mình gật gật đầu, thỉnh thoảng đọc tin tức, thực sự có không ít bài báo liên quan đến tranh chấp trên biển giữa Nhật Mĩ và Hoa Hạ, loại đầu sóng ngọn gió này, Tuệ Lâm thân là tiểu thiên hậu đang hot của Hoa Hạ, thực sự không thích hợp đến hai nơi đó tổ chức buổi hòa nhạc.
Loại tin tức này, chẳng qua là dẫn dắt ánh mắt của công chúng đi chỗ khác, Dương Thần cũng không có tâm tư để để ý tới, dù gì đến cuối cùng cũng sẽ có kết quả, trừ khi khai chiến.
Nếu như thật sự có thể đánh nhau, Dương Thần cũng sẽ khá vui vẻ, hàng vũ trang tích trữ không ít trong tay hắn, đều có thể có đất dụng võ, tiền chiến tranh nhất định là món lợi kếch xù nhất, chỉ cần không động đến hắn là được rồi, ngậm miệng ăn tiền.
Bảo mẫu Mẫn Quyên lại hơi hưng phấn nói:
- Cô Lâm, thế cô Tuệ Lâm là ngôi sao ca nhạc Lâm Tuệ à?
Lâm Nhược Khê gật đầu.
- Mẫn Quyên, cô cũng biết?
- Đương nhiên! Lần trước tôi gặp cô ấy liền cảm thấy quen mắt, nhưng có chút không tin thực sự là cô ấy, sau khi trở về suy nghĩ tỉ mỉ, cô Lâm là Tổng giám đốc của quốc tế Ngọc Lôi, thế cô Lâm Tuệ không phải là của công ty giải trí Ngọc Lôi sao! Tôi hối hận, không xin cô ấy chữ ký, cô ấy hát quá hay!
Mẫn Quyên hễ kích động thì bắt đầu nước mắt lưng tròng.
- Đặc biệt là hễ cô ấy hát bài hát thương tâm, tôi cứ nhớ tới những ngày tháng ở quê, đều không kìm được mà khóc.
Lâm Nhược Khê và Dương Thần liếc mắt nhìn nhau, không ngờ đến sức ảnh hưởng của Tuệ Lâm đã lớn như vậy, một bảo mẫu cả ngày chăm sóc trẻ con đều biết đến bài hát của con bé, còn xúc động như vậy.
- Đợi lần sau trở về sẽ nhờ Tuệ Lâm kí cho cô, nhưng nói trước, đừng để con bé quá khó xử, con bé với chúng tôi mà nói chính là người nhà.
Dương Thần cười nói.
Mẫn Quyên gật đầu liên tục, có thể thường xuyên nhìn thấy thần tượng của mình, đối với cô mà nói đã quá hạnh phúc rồi.
Bởi vì kẹt xe, qua hơn bốn mươi phút bốn người mới về đến nhà.
Lúc vừa bước vào cửa, Quách Tuyết Hoa và vú Vương trong phòng khách đang cùng đạo diễn Dư Cực nói chuyện, mà Tuệ Lâm thì cùng Trinh Tú đã lâu không gặp đang nói cười gì đó.
Tuy nói đã đầu tháng chín khai giảng năm học mới, nhưng bắt đầu trước tiên chính là tập quân sự, Trinh Tú vốn ở Trung Hải, chỉ cần ban ngày đến tham gia tập quân sự là được rồi, buổi tối về nhà như cũ.
Dương Thần nhìn thấy sinh viên trong nhà, mới nhớ ra Trinh Tú khai giảng cũng không đến xem, chuyện gì cũng đều là tự con bé làm hết, hắn thân là “Người giám hộ” còn thực sự phải rút ra chút thời gian tới xem tình hình trong trường của Trinh Tú, tránh cho lại giống như trước kia, nhây thơ đến mức bị người ta bắt nạt.
Nhìn thấy bốn người đi vào cửa, đám người Quách Tuyết Hoa đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới, Lam Lam và bảo mẫu Mẫn Quyên lúc trước rời đi lại cùng trở về.
Đặc biệt là Quách Tuyết Hoa, lúc đó bà vẫn ở Yến Kinh, cũng chưa nhìn thấy cô gái nhỏ này, không khỏi tràn đầy nghi ngờ mà nhìn Dương Thần.
Dương Thần và đạo diễn Dư Cực đơn giản bắt tay nhau, Lâm Nhược Khê lại chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó cả nhà mới ngồi xuống.
Đạo diễn Dư Cực tuy cảm thấy cô gái nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, khiến mọi người đều hơi kỳ lạ, nhưng ông chỉ là đến bàn chuyện công, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười híp mắt nói:
- Hôm nay đêm khuya tôi tới làm phiền, hơi mạo muội, nhưng tôi là một người thẳng thắn, thực sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt, vì thế mới muốn đến bàn với hai vị việc hợp tác liên quan đến phương diện điện ảnh.
Dương Thần nhớ tới trước đây thực sự có đề cập qua, dường như tên này muốn quay một bộ phim về đề tài tiên hiệp, thân là đạo diễn tốt nhất của tiết mục Cannes và Tokyo, có thể nói Dư Cực như mặt trời ban trưa, ông ta quay phim nhất định sẽ nhận được sự quan tâm lớn.
- Đạo diễn Dư là muốn để Tuệ Nhi tham gia điện ảnh?
- Dương tiên sinh làm sao biết, tôi thực sự là muốn đến bàn chuyện này. Gần đây tôi vì chuyện tuyển chọn nhân vật chính, thực sự đã bận đến sứt đầu mẻ trán, tìm tới tìm lui đều tìm không được nữ nghệ sĩ thích hợp hơn cô Lâm Tuệ.
Nhưng cô Lâm Tuệ lúc trước luôn có số lượng lớn tuần diễn trên thế giới, hiếm có mới biết được hủy bỏ hành trình ở Nhật, Mỹ, có thời gian rảnh vì vậy mới lập tức đến.
Cô Lâm Tuệ nói chuyện này không cần thông qua công ty quản lý, chỉ cần hay vị gật đầu, thì cô ấy liền có thể.
Dư Cực nói.
Dương Thần nhìn về phía Tuệ Lâm, cười hỏi:
- Thích đóng phim sao, chuyện này kỳ thực do em quyết định.
Tuệ Lâm chớp chớp mắt, do dự nói:
- Em chính là chưa qua huấn luyện chuyên ngành gì cả, cũng không hiểu đóng phim như thế nào, sợ sẽ làm hỏng mất.
- Sẽ không, sẽ không đâu, tôi đã xem buổi hòa nhạc của cô Lâm Tuệ, cô hát dễ tiến vào trạng thái, chỉ cần đem trạng thái ca hát chuyển đến vai diễn, với khí chất thanh cao linh hoạt của cô, vừa vặn tương đồng với nữ chính, chắc chắn sẽ thuận lợi!
Dư Cực vội vàng khuyên.
Tuệ Lâm giùng giằng, hơi bất lực mà nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê yên lặng nghe đến đây, thanh giọng nói:
- Nếu như vậy, thế thì thử xem đi, đích thân đạo diễn Dư Cực đến mời, thực sự nếu không được, tin rằng đạo diễn Dư cũng sẽ không quở trách.
- Ừ.
Dương Thần gật đầu.
- Nhưng đạo diễn Dư, chúng tôi nói trước, phí xuất hiện của Tuệ Nhi rất cao đấy.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, chưa đâu vào đâu cả,… đã bắt đầu ra giá cao lên rồi.
Dư Cực cũng cười khổ một lúc, nhưng với danh tiếng hiện tại của Lâm Tuệ, thực sự không thể đưa cho cô giá của người mới, e rằng không mười triệu trở lên thì thật đúng là ngại ngùng mời người ta.
Sau khi đơn giản trao đổi, cuối cùng đã quyết định công việc cụ thế, hôm nào đó người cụ thể của công ty giải trí thương thảo là có thể kí văn bản, khai máy bộ phim chính là vào trung tuần tháng 9, Tuệ Lâm cũng có thể có chút thời gian chuẩn bị và quen với kịch bản.
Đợi tiễn Dư Cực về, Quách Tuyết Hoa vẫn im lặng rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi:
- Dương Thần, Nhược Khê, đứa bé này là của nhà ai?
Lúc trước lúc người lớn nói chuyện, Lam Lam liền ngoan ngoãn ngồi trên đùi Mẫn Quyên, cô bé ăn uống no đủ rất thỏa mãn mà vuốt cái vụng nhỏ của mình, ngủ một giấc, rất ngoan ngoãn.
Đám người vú Vương cười giải thích:
- Tuyết Hoa, đứa bé này tên là Lam Lam, lúc trước bà không ở đây nên không biết, là con gái cô chủ nhận nuôi.
- Con gái nhận nuôi?
Quách Tuyết Hoa há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Sau nghe thấy vú Vương kể sự tình một lượt, Quách Tuyết Hoa hơi không vui nói:
- Nhược Khê, như thế này không tốt đâu, con còn trẻ như thế, lại kết hôn không đến hai năm, còn chưa sinh con, đã nhận nuôi một đứa bé bốn năm tuổi, sẽ bị người ta nói xấu đấy.
/1662
|