Vào thời gian này, nhà trẻ chuẩn bị tan lớp, vốn hôm nay cô định đưa Hữu Hữu đi ăn món bánh bao cua mà nhóc thích nhất..
Vì Vậy cô bảo Hữu Hữu sau khi tan học thì ở lại trường đợi cô.
Nhưng mà Vân Thi Thi không muốn đi đón Hữu Hữu trong bộ dạng lôi thôi lếch nhếch như bây giờ, vì vậy vội vàng đón xe trở về nhà, thay quần áo sạch sẽ, lại chuẩn bị thêm một chút.
Vậy nên thời điểm khi cô đến trường, tất cả những đứa trẻ khác đều đã về hết rồi, duy chỉ còn lại Hữu Hữu dáng người nhỏ bé, cô đơn ngồi ở cửa.
Nhìn từ xa xa, chỉ thấy cậu cúi đầu, trên tay hình như đang thầm một thứ gì đó, nhìn đến xuất thần.
Vẫn Thi Thi đè xuống hiu quạnh trong lòng mình, vỗ một cái lên gò má, cô mỉm cười, đi tới chỗ Hữu Hữu.
Hữu Hữu!
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, thấy là cô tới, trên mặt lập tức giương lên một nụ cười tươi đến là sáng lạng, nhảy xuống chỗ ngồi, vui sướng chạy tới chỗ cô, dang hai tay ra.
Mẹ, ôm con, ôm Hữu Hữu đi...
Vân Thi Thi hơi cúi thấp người, cậu nhóc lập tức chạy tới nhào vào ngực cô, giống như cây bông mềm mại ôm lấy hông cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu cọ cọ một cái thân mật vào gáy cô, cái miệng nhỏ nhắn chu lên có chút ủy khuất: Mẹ làm sao bây giờ mới đến? Hữu Hữu chờ mẹ thật lâu, thật lâu rồi...
Thật xin lỗi, Hữu Hữu, trong công ty mẹ xảy ra chút chuyện, cho nên mới bị trễ.
Vâng, vậy thì Hữu Hữu tha lỗi cho mẹ! Đầu nhỏ cậu bé nâng lên, ánh mắt cong cong ôn nhu đến mê người, ánh mắt sáng ngời giống như ánh mặt trời.
Hữu Hữu khẽ mỉm cười, tiếp đó cái miệng nhỏ chu lên vẻ mặt thảm hại, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ vỗ một cái, có chút than phiền nói: Mẹ! Hữu Hữu đói bụng lắm, mẹ nói sau buổi học hôm nay sẽ dẫn con đi ăn bánh bao cua! Khi nào chúng ta có thể đi vậy mẹ?
Vân Thi Thi nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi một chút, trong bụng có chút khó xử.
Tất cả tích góp mấy năm nay của cô đều để ở trong thẻ ngân hàng, nhưng hôm nay đã thay Vân Na trả hết cho mấy tên côn đồ rồi.
Hôm nay khi cô từ chức, giám đốc liền tính toán hết tiền lương tháng này cùng tiền thưởng thành tích, nhưng phải đến ngày mai mới có thể chuyển vào tài khoản của cô, dưới mắt, cô nhìn túi của mình có chút khó xử.
Bánh bao cua là món Hữu Hữu thích ăn nhất, chẳng qua là quá đắt, cũng chỉ có những dịp đặc biệt, hoặc là cô lĩnh lương hay tiền thưởng chuyên cần... mới có thể dẫn Hữu Hữu đi ăn một lần.
Trong lòng Vân Thi Thi có chút khổ sở, ngước mắt nhìn về phía Hữu Hữu, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gò má trắng trẻo của cậu, nửa dụ dỗ nói: Hữu Hữu, hôm nay tạm thời ăn cơm ở nhà được không...
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hữu Hữu đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó con mắt rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ trề môi, mi tâm hơi vặn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Mẹ đã nói, không thể không giữ lời...
Cậu nắm tờ giấy kia chặt chẽ trong tay, khuông mặt nhỏ hiện lên vẻ thương tâm, thoáng cái đỏ bừng, hàm răng cắn chặt lấy múi môi, hàng lông mi đen nhánh khẽ dính lại, những giọt nước mắt trong suốt của cậu bắt đầu rơi xuống.
Vân Thi Thi thấy cậu lại phải chịu uất ức mà rơi nước mắt, lập tức bối rối, tay chân luống cuống nâng tay phải lên khẽ lau đi nước mắt trên mặt cậu, khổ sở nói: Hữu Hữu đừng khóc! Mẹ đã đáp ứng với con, nhất định mẹ sẽ làm được mà... chỉ là hôm nay... mẹ...
Vân Thi Thi nhất thời ấp úng, tựa như chưa kịp tìm được từ thích hợp vào lúc này.
Hữu Hữu khẽ quay mặt đi chỗ khác, hình như có chút giận dỗi.
Do dự hồi lâu, Vân Thi Thi cắn răng, cuối cùng vẫn phải đem chuyện mình bị mất việc nói cho cậu, cô không muốn ở trong lòng con trai mình lưu lại những ấn tượng không tốt về cô, nói lời nhưng không giữ lời.
Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu! Mẹ hôm nay, bị công ty đuổi việc, cho nên...
Vì Vậy cô bảo Hữu Hữu sau khi tan học thì ở lại trường đợi cô.
Nhưng mà Vân Thi Thi không muốn đi đón Hữu Hữu trong bộ dạng lôi thôi lếch nhếch như bây giờ, vì vậy vội vàng đón xe trở về nhà, thay quần áo sạch sẽ, lại chuẩn bị thêm một chút.
Vậy nên thời điểm khi cô đến trường, tất cả những đứa trẻ khác đều đã về hết rồi, duy chỉ còn lại Hữu Hữu dáng người nhỏ bé, cô đơn ngồi ở cửa.
Nhìn từ xa xa, chỉ thấy cậu cúi đầu, trên tay hình như đang thầm một thứ gì đó, nhìn đến xuất thần.
Vẫn Thi Thi đè xuống hiu quạnh trong lòng mình, vỗ một cái lên gò má, cô mỉm cười, đi tới chỗ Hữu Hữu.
Hữu Hữu!
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, thấy là cô tới, trên mặt lập tức giương lên một nụ cười tươi đến là sáng lạng, nhảy xuống chỗ ngồi, vui sướng chạy tới chỗ cô, dang hai tay ra.
Mẹ, ôm con, ôm Hữu Hữu đi...
Vân Thi Thi hơi cúi thấp người, cậu nhóc lập tức chạy tới nhào vào ngực cô, giống như cây bông mềm mại ôm lấy hông cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu cọ cọ một cái thân mật vào gáy cô, cái miệng nhỏ nhắn chu lên có chút ủy khuất: Mẹ làm sao bây giờ mới đến? Hữu Hữu chờ mẹ thật lâu, thật lâu rồi...
Thật xin lỗi, Hữu Hữu, trong công ty mẹ xảy ra chút chuyện, cho nên mới bị trễ.
Vâng, vậy thì Hữu Hữu tha lỗi cho mẹ! Đầu nhỏ cậu bé nâng lên, ánh mắt cong cong ôn nhu đến mê người, ánh mắt sáng ngời giống như ánh mặt trời.
Hữu Hữu khẽ mỉm cười, tiếp đó cái miệng nhỏ chu lên vẻ mặt thảm hại, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ vỗ một cái, có chút than phiền nói: Mẹ! Hữu Hữu đói bụng lắm, mẹ nói sau buổi học hôm nay sẽ dẫn con đi ăn bánh bao cua! Khi nào chúng ta có thể đi vậy mẹ?
Vân Thi Thi nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi một chút, trong bụng có chút khó xử.
Tất cả tích góp mấy năm nay của cô đều để ở trong thẻ ngân hàng, nhưng hôm nay đã thay Vân Na trả hết cho mấy tên côn đồ rồi.
Hôm nay khi cô từ chức, giám đốc liền tính toán hết tiền lương tháng này cùng tiền thưởng thành tích, nhưng phải đến ngày mai mới có thể chuyển vào tài khoản của cô, dưới mắt, cô nhìn túi của mình có chút khó xử.
Bánh bao cua là món Hữu Hữu thích ăn nhất, chẳng qua là quá đắt, cũng chỉ có những dịp đặc biệt, hoặc là cô lĩnh lương hay tiền thưởng chuyên cần... mới có thể dẫn Hữu Hữu đi ăn một lần.
Trong lòng Vân Thi Thi có chút khổ sở, ngước mắt nhìn về phía Hữu Hữu, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gò má trắng trẻo của cậu, nửa dụ dỗ nói: Hữu Hữu, hôm nay tạm thời ăn cơm ở nhà được không...
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hữu Hữu đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó con mắt rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ trề môi, mi tâm hơi vặn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Mẹ đã nói, không thể không giữ lời...
Cậu nắm tờ giấy kia chặt chẽ trong tay, khuông mặt nhỏ hiện lên vẻ thương tâm, thoáng cái đỏ bừng, hàm răng cắn chặt lấy múi môi, hàng lông mi đen nhánh khẽ dính lại, những giọt nước mắt trong suốt của cậu bắt đầu rơi xuống.
Vân Thi Thi thấy cậu lại phải chịu uất ức mà rơi nước mắt, lập tức bối rối, tay chân luống cuống nâng tay phải lên khẽ lau đi nước mắt trên mặt cậu, khổ sở nói: Hữu Hữu đừng khóc! Mẹ đã đáp ứng với con, nhất định mẹ sẽ làm được mà... chỉ là hôm nay... mẹ...
Vân Thi Thi nhất thời ấp úng, tựa như chưa kịp tìm được từ thích hợp vào lúc này.
Hữu Hữu khẽ quay mặt đi chỗ khác, hình như có chút giận dỗi.
Do dự hồi lâu, Vân Thi Thi cắn răng, cuối cùng vẫn phải đem chuyện mình bị mất việc nói cho cậu, cô không muốn ở trong lòng con trai mình lưu lại những ấn tượng không tốt về cô, nói lời nhưng không giữ lời.
Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu! Mẹ hôm nay, bị công ty đuổi việc, cho nên...
/37
|