Hữu Hữu nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, con mắt mở thật to, Sao lại như thế, mẹ làm chuyện gì sai sao?
Vân Thi Thi lắc đầu một cái, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: Không phải, ngày mai mẹ sẽ đi tìm việc làm, mẹ lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thể tìm được công việc lương cao hơn bây giờ! Đến lúc đó, ngày nào mẹ cũng dẫn Hữu Hữu đi ăn bánh bao cua, có được không nào...
Được ạ... Đôi mắt Hữu Hữu híp lại, ngoan ngoãn gật đầu một cái, thừa lúc Vân Thi Thi không chú ý, hai tay cầm tờ thông báo gửi phụ huynh của trường học cất vào cặp, đeo lên sau lưng, không để cho cô nhìn thấy. Cậu ngẩng đầu lên, cười một cái: Mẹ, về nhà thôi!
Vân Thi Thi hiển nhiên không có chú ý đến hành động này của cậu, vì vậy cũng không biết cậu vừa giấu đi cái gì.
Cho đến buổi tối mấy ngày sao.
Dùng bữa tối xong, Hữu Hữu ngoan ngoãn thu dọn chén đĩa, cầm từng cái từng cái đem vào phòng bếp, rửa chén có chút vụng về. Bàn tay nhỏ kỳ cọ cái bát, vô cùng nghiêm túc như ông cụ non.
Cậu từ nhỏ đã biết giúp Vân Thi Thi phụ một chút việc nhà, những việc mà không phải đứa trẻ 6 tuổi nào cũng có thể làm được.
Vân Thi Thi lục tung lên, cuối cùng mới tìm thấy một chiếc điện thoại di động cũ trước đây, cho thẻ sim vào, mở máy, lúc này liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ cô giáo chủ nhiệm của Hữu Hữu gọi cho cô, gọi lại.
Chủ nhiệm lớp nhận được điện thoại của cô, liền kể cho cô chuyện sắp tới lớp tổ chức cho các bé đi chơi một chuyến, giấy thông báo gửi về nhà đã phát được mấy ngày, nhưng Hữu Hữu mãi vẫn chưa ghi danh, vì vậy liền gọi cho cô để hỏi ý kiến.
Vân Thi Thi hơi bất ngờ, hiển nhiên cô không biết đến chuyện này, vì vậy lặng lẽ cõng Hữu Hữu, mở túi nhỏ của cậu, rồi sau đó lấy ra một từ đơn chỉnh tề.
Cuộc điện thoại kia, giọng chủ nhiệm lớp tỏ ra có chút bất mãn với cô, nghĩ cô không đồng ý cho Hữu Hữu đi chơi: Thứ cho tôi nói thẳng, Hữu Hữu nhất định rất muốn đi chơi với các bạn cùng lớp, huống hồ chi phí cũng không nhiều... Không biết nhà chị là kinh tế khó khăn hay là không muốn cho Hữu Hữu đi?
Vân Thi Thi vội nói: Không có, ngày mai tôi sẽ nộp chi phí đầy đủ!
Cúp điện thoại, thần sắc Vân Thi Thi có chút phức tạp, cô nhìn tờ đơn kia, sau đó lấy bút ký tên mình lên.
Tập đoàn Mộ Thị.
Mộ Uyển Nhu đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lại thấy Mộ Nhã Triết không có ở đây, mà cô thấy thư ký Ngả Luân đang đem tới một chồng tài liệu gì đó rất dầy đặt trên mặt bàn, thấy Mộ Uyển Nhu, cậu ta lập tức cúi đầu mỉm cười chào hỏi.
Phu nhân!
Ừ. Mộ Uyển Nhu đáp một tiếng, nhìn xung quanh một vòng, nhìn cậu ta hỏi: Mộ tổng đi đâu rồi?
Ngả Luân cung kính trả lời: Tổng giám đốc hiện không có ở công ty!
Vậy anh ấy đi đâu?
Tập đoàn Mộ Thị ta chiều nay có đi bàn luận hợp tác với tập đoàn Nhã Nguyên, khi nào trở lại, tôi tạm thời cũng chưa rõ.
Vậy à... Mộ Uyển Nhu gật đầu một cái, tầm mắt ngay sau đó dừng lại trên phong thư rất dày đặt trên bàn làm việc kia, đi tới, cầm nó lên, ngẩng đầu giơ về phía cậu ta hỏi: Đây là cái gì?
Ngả Luân ngẩn ra, do dự chốc lát, ngay sau đó trả lời nói: Đây là tài liệu hôm qua tổng giám đốc sai tôi điều tra.
Tài liệu? Tôi có thể xem chứ? Mộ Uyển Nhu thử dò hỏi.
Ngả Luân không đáp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Mộ Uyển Nhu cũng không để ý cậu ta, cô là Phu nhân Tổng giám đốc, là con dâu của Mộ Gia, đồ của chồng cô chẳng lẽ cô không thể xem sao? Vì vậy liền tự ý xé phong thư kia, dè dặt lấy ra ngoài.
Vân Thi Thi lắc đầu một cái, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: Không phải, ngày mai mẹ sẽ đi tìm việc làm, mẹ lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thể tìm được công việc lương cao hơn bây giờ! Đến lúc đó, ngày nào mẹ cũng dẫn Hữu Hữu đi ăn bánh bao cua, có được không nào...
Được ạ... Đôi mắt Hữu Hữu híp lại, ngoan ngoãn gật đầu một cái, thừa lúc Vân Thi Thi không chú ý, hai tay cầm tờ thông báo gửi phụ huynh của trường học cất vào cặp, đeo lên sau lưng, không để cho cô nhìn thấy. Cậu ngẩng đầu lên, cười một cái: Mẹ, về nhà thôi!
Vân Thi Thi hiển nhiên không có chú ý đến hành động này của cậu, vì vậy cũng không biết cậu vừa giấu đi cái gì.
Cho đến buổi tối mấy ngày sao.
Dùng bữa tối xong, Hữu Hữu ngoan ngoãn thu dọn chén đĩa, cầm từng cái từng cái đem vào phòng bếp, rửa chén có chút vụng về. Bàn tay nhỏ kỳ cọ cái bát, vô cùng nghiêm túc như ông cụ non.
Cậu từ nhỏ đã biết giúp Vân Thi Thi phụ một chút việc nhà, những việc mà không phải đứa trẻ 6 tuổi nào cũng có thể làm được.
Vân Thi Thi lục tung lên, cuối cùng mới tìm thấy một chiếc điện thoại di động cũ trước đây, cho thẻ sim vào, mở máy, lúc này liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ cô giáo chủ nhiệm của Hữu Hữu gọi cho cô, gọi lại.
Chủ nhiệm lớp nhận được điện thoại của cô, liền kể cho cô chuyện sắp tới lớp tổ chức cho các bé đi chơi một chuyến, giấy thông báo gửi về nhà đã phát được mấy ngày, nhưng Hữu Hữu mãi vẫn chưa ghi danh, vì vậy liền gọi cho cô để hỏi ý kiến.
Vân Thi Thi hơi bất ngờ, hiển nhiên cô không biết đến chuyện này, vì vậy lặng lẽ cõng Hữu Hữu, mở túi nhỏ của cậu, rồi sau đó lấy ra một từ đơn chỉnh tề.
Cuộc điện thoại kia, giọng chủ nhiệm lớp tỏ ra có chút bất mãn với cô, nghĩ cô không đồng ý cho Hữu Hữu đi chơi: Thứ cho tôi nói thẳng, Hữu Hữu nhất định rất muốn đi chơi với các bạn cùng lớp, huống hồ chi phí cũng không nhiều... Không biết nhà chị là kinh tế khó khăn hay là không muốn cho Hữu Hữu đi?
Vân Thi Thi vội nói: Không có, ngày mai tôi sẽ nộp chi phí đầy đủ!
Cúp điện thoại, thần sắc Vân Thi Thi có chút phức tạp, cô nhìn tờ đơn kia, sau đó lấy bút ký tên mình lên.
Tập đoàn Mộ Thị.
Mộ Uyển Nhu đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lại thấy Mộ Nhã Triết không có ở đây, mà cô thấy thư ký Ngả Luân đang đem tới một chồng tài liệu gì đó rất dầy đặt trên mặt bàn, thấy Mộ Uyển Nhu, cậu ta lập tức cúi đầu mỉm cười chào hỏi.
Phu nhân!
Ừ. Mộ Uyển Nhu đáp một tiếng, nhìn xung quanh một vòng, nhìn cậu ta hỏi: Mộ tổng đi đâu rồi?
Ngả Luân cung kính trả lời: Tổng giám đốc hiện không có ở công ty!
Vậy anh ấy đi đâu?
Tập đoàn Mộ Thị ta chiều nay có đi bàn luận hợp tác với tập đoàn Nhã Nguyên, khi nào trở lại, tôi tạm thời cũng chưa rõ.
Vậy à... Mộ Uyển Nhu gật đầu một cái, tầm mắt ngay sau đó dừng lại trên phong thư rất dày đặt trên bàn làm việc kia, đi tới, cầm nó lên, ngẩng đầu giơ về phía cậu ta hỏi: Đây là cái gì?
Ngả Luân ngẩn ra, do dự chốc lát, ngay sau đó trả lời nói: Đây là tài liệu hôm qua tổng giám đốc sai tôi điều tra.
Tài liệu? Tôi có thể xem chứ? Mộ Uyển Nhu thử dò hỏi.
Ngả Luân không đáp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Mộ Uyển Nhu cũng không để ý cậu ta, cô là Phu nhân Tổng giám đốc, là con dâu của Mộ Gia, đồ của chồng cô chẳng lẽ cô không thể xem sao? Vì vậy liền tự ý xé phong thư kia, dè dặt lấy ra ngoài.
/37
|