***
Tối đó, tôi ép mình phải ngủ một giấc thật ngon, quên những chuyện máu chó đi, nhưng có những chuyện càng ép buộc thì càng phản tác dụng.
Đã hơn 1 giờ đêm nhưng hai mắt tôi vẫn không thể nhắm lại được. Nhiều lúc tôi nghĩ giá như những lúc học bài có thể tỉnh táo được như vậy thì tốt biết mấy. Chốc chốc tôi lại nhớ Trung. Nhớ đến đau lòng, nhớ đến phát khóc. Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại của tôi chợt dừng lại trước mục hình ảnh. Tôi bấm vào, hàng loạt các bức hình hiện lên. Ngoài những bức ảnh của tôi, phần nhiều đều là gương mặt của Trung. Tải trên facebook về có, chụp chung có, chụp lén cũng có.
Tay tôi dừng lại trên một tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Tôi còn nhớ rõ tấm ảnh này là tôi chụp lúc đầu năm ngoài. Khi ấy Trung chở tôi về nhà, tôi ngồi sau đã chụp lại. Mới ngày nào còn vui vẻ, thoát cái đã rời xa… không đúng, Trung đã đến bên tôi bao giờ đâu, làm sao có khái niệm “rời xa” kia chứ. Tôi tự giễu chính mình sao đó giơ tay xoá hết toàn bộ.
Từng bức ảnh xoá đi như từng nhát dao cứa nhẹ vào trái tim tôi. Cứa mãi, cứa mãi cho đến khi máu chảy đầm đìa.
Gần nửa tiếng trôi qua, điện thoại thông báo có tin nhắn từ Messenger. Tôi mở ra xem, Minh Thiên gửi tin nhắn thoại đến: “Có buồn thì cũng phải biết thương bản thân mình chứ.”
Giọng nói trầm trầm, không nhanh cũng không chậm, anh ta cố ý nói thật nhỏ như không muốn làm phiền người khác, lại giống như một lời thì thầm. Dù sao thì trong một đêm thanh vắng như thế này, gặp lúc ngủ không được, có người nói chuyện cũng tốt hơn là lẻ loi một mình.
Tâm trạng tốt lên một chút, tôi ra vẻ hờn dỗi với anh ta: “Chẳng phải là do tôi chờ tin nhắn của anh sao? Báo hại tôi phải chờ đến tận bây giờ.”
“Rồi rồi, là tôi sai, xin lỗi nhé. Bây giờ em có thể yên tâm đi ngủ chưa?”
“Không ngủ được…”
“Thế thì cứ thức tiếp đi nhé, tôi ngủ đây!” Nói rồi anh ta cũng off luôn.
Tôi tức tối nhìn cái điện thoại hồi lâu rồi thở dài thườn thượt. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ tôi đã bị hai người con trai bỏ rơi thật sao?
***
Sáng, tôi vác cặp mắt gấu trúc đi vào trường thì trông thấy một màn rất chi là tình cảm: Trung cõng Hà leo lên từng bậc cầu thang. Người người đi ngang đều ngoái đầu nhìn, ngưỡng mộ có, ganh tị có và thương hại cũng có. À ánh mắt cuối cùng là dành cho tôi.
Ngứa mắt thật!
Nhưng dù muốn hay không tôi vẫn phải đi lướt qua họ. Khoảng khắc chạm mặt, tôi thật sự mong kẻ nào đó vì lương tâm cắn rứt mà bị trật chân té cầu thang. Mà sự thật chứng minh, ông trời nào có lắng nghe lời khẩn cầu của tôi bao giờ!
Cả ngày hôm nay chẳng có gì đặc sắc cả, vẫn cứ học, vẫn cứ dọn vệ sinh vào cuối giờ. Thời gian đối với người khác có thể trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng nhưng với tôi nó lại ì ạch như một con ốc sên bé nhỏ chậm chạp. Đến khi tôi được ngã lưng xuống giường tựa như đã trải qua biết bao mùa xuân – hạ – thu – đông rồi. Tôi không rõ cảm xúc trong lòng thế nào, nói chung là mệt. Nếu hôm qua là trăn trở mãi không ngủ được thì hôm nay tôi lại mệt đến mức vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Trong giấc mơ của tôi xuất hiện rất nhiều gương mặt và rất nhiều câu chuyện thay phiên nhau diễn ra.
Cảnh 1: Tôi ngồi sau lưng Hà, nó chở tôi trên một chiếc xe đạp điện, bọn tôi cười nói vui vẻ. Đột nhiên Trung ở đâu đó xuất hiện lôi con Hà đi mất, bỏ tôi bơ vơ một mình.
Cảnh 2: Tôi và Trung đang vui vẻ nói cười cùng nhau, bọn tôi khi ấy rất hạnh phúc. Trung nắm tay tôi đi giữa cánh đồng hoa mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, rồi bất chợt mặt đất bị lún xuống, tôi bị chôn vùi trong đám đất cát và cố hét thật to để thoát khỏi đó nhưng khi ấy Trung đã bỏ đi cùng Hà.
Cảnh 3: Tôi đang đứng giữa sân trường, bị vây quanh bởi một đám học sinh, bọn họ ai nấy đều đằng đằng sát khí, trên tay đều cầm một đống rau củ khác nhau, còn có cả trứng. Chẳng biết người nào khởi đầu, những người còn lại điên cuồng ném vật trong tay vào người tôi. Rau xanh, cà chua, trứng gà,… những thứ dơ bẩn ấy cứ thế bị ném lên hết người tôi. Trong mơ tôi không ngừng giảy giụa, không ngừng gào thét nhưng bọn họ ai nấy đều mắng chửi, ai nấy đều mạnh tay chọi thức ăn vào người tôi, thậm chí có người còn nhào lên cào rách da tôi. Chẳng biết qua bao lâu, có người kéo tôi ra, người ấy đỡ tôi đứng dậy, tôi chưa kịp trông rõ mặt thì trước mắt lại tối xầm, chỉ biết người đó có mùi hương rất quen thuộc.
Rồi sau đó, hàng loạt các giấc mơ đan xen, trộn lẫn lại với nhau, không biết qua bao lâu thì tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm áo. Cảm thấy bụng dưới co thắt khó chịu, tôi giật phắt chăn ra, phát hiện bên dưới đỏ thẫm một mảng.
Shit! Lại phải giặt rồi!
Tôi vớ lấy đồng hồ xem giờ, chỉ mới 3 giờ sáng, ngoài cửa sổ trời còn tối om. Do tối qua chưa ăn gì nên hiện tại bụng tôi đang biểu tình dữ dội. Tôi cố lết xuống dưới nhà, lại phát hiện một sự thật nghiệt ngã là “mụ dì ghẻ” không chừa đồ ăn cho tôi.
Mà thôi, dù sao đây cũng không phải lần đầu, chuyện tôi bỏ bữa cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên và chuyện mẹ không chừa đồ ăn cũng chẳng có gì là lạ.
Sau khi hì hục xong bát mì, tôi thay mới khăn trải giường rồi nằm vật ra đó, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man. Từng kí ức vụn vặt về những giấc mơ ấy hiện về, tôi tự khinh bỉ chính mình, ngay cả trong mơ tôi cũng không được yên sao? Tôi có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình vậy, chuyện gì cũng không được suôn sẻ, chuyện gì cũng khiến tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ cũng không yên.
***
“Đêm qua mới đứng đường à?”
Vừa gặp mặt, con Hạnh đã thồn vào mặt tôi một câu. Cũng khó trách, sau khi thức dậy nửa đêm tôi không hề chợp mắt thêm tí nào mà nằm ôm điện thoại coi phim cho đến lúc dậy đi học.
Tôi đáp: “Ừ, đông khách quá đéo ngủ được. Né ra cho tao vào!” Nói rồi tôi hất nó sang một bên, thất thiểu đi vào lớp sau đó nằm bò ra bàn mình. Khoa, tên kế bên thấy thế thì tặc lưỡi khinh thường.
À để tôi kể về thằng cha láo chó này nhé! Sau khi chuyển chỗ thì tôi ngồi kế tên này. Hắn thuộc kiểu đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu nên chả coi ai (nói quá thế thôi chứ hắn ghét mỗi mình tôi) ra gì. Trong mắt hắn, tôi là một đứa ăn chơi sa đoạ, một đứa con gái chẳng ra làm sao nên né được cứ né. Lúc cô chuyển chỗ cho tôi, hắn phản đối ra mặt, nói là không muốn bị tôi làm cho liên luỵ, ảnh hưởng đến kết quả học tập. Mà tôi là ai chứ, càng chống cự thì tôi càng thích làm tới. Tôi nói: “Cô ơi, em muốn bạn Khoa kèm em học!”. Mụ La Sát thấy tôi có tinh thần học tập thì đương nhiên là rất vui rồi, nói thế nào cũng bắt tên đó phải ngồi cùng tôi. Không cần nói cũng biết mặt tên đó lúc ấy thối đến mức nào.
“Nằm nhích qua một chút!” Hắn khó chịu hất tay tôi ra khỏi vạch kẻ. Hắn ghét tôi đến nỗi vẽ sẵn một vạch ngăn cách giữa bàn, cứ mỗi lần tôi “vượt biên” là hắn lại cau có. Mà hắn dùng cây thước kẻ để hất chứ nhất quyết không chạm tay vào người tôi.
Tôi im lặng không nói gì, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Không nghe thấy gì à?” Hắn lại cáu gắt với tôi. Thấy tôi không đáp, hắn lấy tay lay lay người tôi: “Này, đồ lười biếng, vào học rồi, dậy đi!”
“Mệt quá, để tao ngủ một tí coi…” Tôi lầm bầm, trong miệng, hai mắt vẫn cứ híp lại. Đầu tôi cứ ong ong, cảm giác như có thằng cha nào đang ngồi lên vậy, cộng thêm bụng dưới co thắt không ngừng khiến tôi mệt chẳng buồn ngóc đầu dậy.
Trung là tổ trưởng tổ tôi, lúc đi ngang bàn tôi để kiểm bài tập, hắn hỏi: “Mồng Tơi, bài tập đâu?”
Thấy tôi không đáp, Trung gõ gõ xuống bàn: “Này, dậy đi!”
Tôi cực ghét đang úp mặt xuống bàn mà có đứa nào cứ gõ lên, nhức tai đéo chịu được. Đang định ngóc đầu dậy thì nghe tên ngồi cạnh lên tiếng: “Không thấy người ta đang mệt à, ồn vãi cứt!”
Tối đó, tôi ép mình phải ngủ một giấc thật ngon, quên những chuyện máu chó đi, nhưng có những chuyện càng ép buộc thì càng phản tác dụng.
Đã hơn 1 giờ đêm nhưng hai mắt tôi vẫn không thể nhắm lại được. Nhiều lúc tôi nghĩ giá như những lúc học bài có thể tỉnh táo được như vậy thì tốt biết mấy. Chốc chốc tôi lại nhớ Trung. Nhớ đến đau lòng, nhớ đến phát khóc. Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại của tôi chợt dừng lại trước mục hình ảnh. Tôi bấm vào, hàng loạt các bức hình hiện lên. Ngoài những bức ảnh của tôi, phần nhiều đều là gương mặt của Trung. Tải trên facebook về có, chụp chung có, chụp lén cũng có.
Tay tôi dừng lại trên một tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Tôi còn nhớ rõ tấm ảnh này là tôi chụp lúc đầu năm ngoài. Khi ấy Trung chở tôi về nhà, tôi ngồi sau đã chụp lại. Mới ngày nào còn vui vẻ, thoát cái đã rời xa… không đúng, Trung đã đến bên tôi bao giờ đâu, làm sao có khái niệm “rời xa” kia chứ. Tôi tự giễu chính mình sao đó giơ tay xoá hết toàn bộ.
Từng bức ảnh xoá đi như từng nhát dao cứa nhẹ vào trái tim tôi. Cứa mãi, cứa mãi cho đến khi máu chảy đầm đìa.
Gần nửa tiếng trôi qua, điện thoại thông báo có tin nhắn từ Messenger. Tôi mở ra xem, Minh Thiên gửi tin nhắn thoại đến: “Có buồn thì cũng phải biết thương bản thân mình chứ.”
Giọng nói trầm trầm, không nhanh cũng không chậm, anh ta cố ý nói thật nhỏ như không muốn làm phiền người khác, lại giống như một lời thì thầm. Dù sao thì trong một đêm thanh vắng như thế này, gặp lúc ngủ không được, có người nói chuyện cũng tốt hơn là lẻ loi một mình.
Tâm trạng tốt lên một chút, tôi ra vẻ hờn dỗi với anh ta: “Chẳng phải là do tôi chờ tin nhắn của anh sao? Báo hại tôi phải chờ đến tận bây giờ.”
“Rồi rồi, là tôi sai, xin lỗi nhé. Bây giờ em có thể yên tâm đi ngủ chưa?”
“Không ngủ được…”
“Thế thì cứ thức tiếp đi nhé, tôi ngủ đây!” Nói rồi anh ta cũng off luôn.
Tôi tức tối nhìn cái điện thoại hồi lâu rồi thở dài thườn thượt. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ tôi đã bị hai người con trai bỏ rơi thật sao?
***
Sáng, tôi vác cặp mắt gấu trúc đi vào trường thì trông thấy một màn rất chi là tình cảm: Trung cõng Hà leo lên từng bậc cầu thang. Người người đi ngang đều ngoái đầu nhìn, ngưỡng mộ có, ganh tị có và thương hại cũng có. À ánh mắt cuối cùng là dành cho tôi.
Ngứa mắt thật!
Nhưng dù muốn hay không tôi vẫn phải đi lướt qua họ. Khoảng khắc chạm mặt, tôi thật sự mong kẻ nào đó vì lương tâm cắn rứt mà bị trật chân té cầu thang. Mà sự thật chứng minh, ông trời nào có lắng nghe lời khẩn cầu của tôi bao giờ!
Cả ngày hôm nay chẳng có gì đặc sắc cả, vẫn cứ học, vẫn cứ dọn vệ sinh vào cuối giờ. Thời gian đối với người khác có thể trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng nhưng với tôi nó lại ì ạch như một con ốc sên bé nhỏ chậm chạp. Đến khi tôi được ngã lưng xuống giường tựa như đã trải qua biết bao mùa xuân – hạ – thu – đông rồi. Tôi không rõ cảm xúc trong lòng thế nào, nói chung là mệt. Nếu hôm qua là trăn trở mãi không ngủ được thì hôm nay tôi lại mệt đến mức vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Trong giấc mơ của tôi xuất hiện rất nhiều gương mặt và rất nhiều câu chuyện thay phiên nhau diễn ra.
Cảnh 1: Tôi ngồi sau lưng Hà, nó chở tôi trên một chiếc xe đạp điện, bọn tôi cười nói vui vẻ. Đột nhiên Trung ở đâu đó xuất hiện lôi con Hà đi mất, bỏ tôi bơ vơ một mình.
Cảnh 2: Tôi và Trung đang vui vẻ nói cười cùng nhau, bọn tôi khi ấy rất hạnh phúc. Trung nắm tay tôi đi giữa cánh đồng hoa mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, rồi bất chợt mặt đất bị lún xuống, tôi bị chôn vùi trong đám đất cát và cố hét thật to để thoát khỏi đó nhưng khi ấy Trung đã bỏ đi cùng Hà.
Cảnh 3: Tôi đang đứng giữa sân trường, bị vây quanh bởi một đám học sinh, bọn họ ai nấy đều đằng đằng sát khí, trên tay đều cầm một đống rau củ khác nhau, còn có cả trứng. Chẳng biết người nào khởi đầu, những người còn lại điên cuồng ném vật trong tay vào người tôi. Rau xanh, cà chua, trứng gà,… những thứ dơ bẩn ấy cứ thế bị ném lên hết người tôi. Trong mơ tôi không ngừng giảy giụa, không ngừng gào thét nhưng bọn họ ai nấy đều mắng chửi, ai nấy đều mạnh tay chọi thức ăn vào người tôi, thậm chí có người còn nhào lên cào rách da tôi. Chẳng biết qua bao lâu, có người kéo tôi ra, người ấy đỡ tôi đứng dậy, tôi chưa kịp trông rõ mặt thì trước mắt lại tối xầm, chỉ biết người đó có mùi hương rất quen thuộc.
Rồi sau đó, hàng loạt các giấc mơ đan xen, trộn lẫn lại với nhau, không biết qua bao lâu thì tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm áo. Cảm thấy bụng dưới co thắt khó chịu, tôi giật phắt chăn ra, phát hiện bên dưới đỏ thẫm một mảng.
Shit! Lại phải giặt rồi!
Tôi vớ lấy đồng hồ xem giờ, chỉ mới 3 giờ sáng, ngoài cửa sổ trời còn tối om. Do tối qua chưa ăn gì nên hiện tại bụng tôi đang biểu tình dữ dội. Tôi cố lết xuống dưới nhà, lại phát hiện một sự thật nghiệt ngã là “mụ dì ghẻ” không chừa đồ ăn cho tôi.
Mà thôi, dù sao đây cũng không phải lần đầu, chuyện tôi bỏ bữa cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên và chuyện mẹ không chừa đồ ăn cũng chẳng có gì là lạ.
Sau khi hì hục xong bát mì, tôi thay mới khăn trải giường rồi nằm vật ra đó, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man. Từng kí ức vụn vặt về những giấc mơ ấy hiện về, tôi tự khinh bỉ chính mình, ngay cả trong mơ tôi cũng không được yên sao? Tôi có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình vậy, chuyện gì cũng không được suôn sẻ, chuyện gì cũng khiến tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ cũng không yên.
***
“Đêm qua mới đứng đường à?”
Vừa gặp mặt, con Hạnh đã thồn vào mặt tôi một câu. Cũng khó trách, sau khi thức dậy nửa đêm tôi không hề chợp mắt thêm tí nào mà nằm ôm điện thoại coi phim cho đến lúc dậy đi học.
Tôi đáp: “Ừ, đông khách quá đéo ngủ được. Né ra cho tao vào!” Nói rồi tôi hất nó sang một bên, thất thiểu đi vào lớp sau đó nằm bò ra bàn mình. Khoa, tên kế bên thấy thế thì tặc lưỡi khinh thường.
À để tôi kể về thằng cha láo chó này nhé! Sau khi chuyển chỗ thì tôi ngồi kế tên này. Hắn thuộc kiểu đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu nên chả coi ai (nói quá thế thôi chứ hắn ghét mỗi mình tôi) ra gì. Trong mắt hắn, tôi là một đứa ăn chơi sa đoạ, một đứa con gái chẳng ra làm sao nên né được cứ né. Lúc cô chuyển chỗ cho tôi, hắn phản đối ra mặt, nói là không muốn bị tôi làm cho liên luỵ, ảnh hưởng đến kết quả học tập. Mà tôi là ai chứ, càng chống cự thì tôi càng thích làm tới. Tôi nói: “Cô ơi, em muốn bạn Khoa kèm em học!”. Mụ La Sát thấy tôi có tinh thần học tập thì đương nhiên là rất vui rồi, nói thế nào cũng bắt tên đó phải ngồi cùng tôi. Không cần nói cũng biết mặt tên đó lúc ấy thối đến mức nào.
“Nằm nhích qua một chút!” Hắn khó chịu hất tay tôi ra khỏi vạch kẻ. Hắn ghét tôi đến nỗi vẽ sẵn một vạch ngăn cách giữa bàn, cứ mỗi lần tôi “vượt biên” là hắn lại cau có. Mà hắn dùng cây thước kẻ để hất chứ nhất quyết không chạm tay vào người tôi.
Tôi im lặng không nói gì, cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Không nghe thấy gì à?” Hắn lại cáu gắt với tôi. Thấy tôi không đáp, hắn lấy tay lay lay người tôi: “Này, đồ lười biếng, vào học rồi, dậy đi!”
“Mệt quá, để tao ngủ một tí coi…” Tôi lầm bầm, trong miệng, hai mắt vẫn cứ híp lại. Đầu tôi cứ ong ong, cảm giác như có thằng cha nào đang ngồi lên vậy, cộng thêm bụng dưới co thắt không ngừng khiến tôi mệt chẳng buồn ngóc đầu dậy.
Trung là tổ trưởng tổ tôi, lúc đi ngang bàn tôi để kiểm bài tập, hắn hỏi: “Mồng Tơi, bài tập đâu?”
Thấy tôi không đáp, Trung gõ gõ xuống bàn: “Này, dậy đi!”
Tôi cực ghét đang úp mặt xuống bàn mà có đứa nào cứ gõ lên, nhức tai đéo chịu được. Đang định ngóc đầu dậy thì nghe tên ngồi cạnh lên tiếng: “Không thấy người ta đang mệt à, ồn vãi cứt!”
/26
|