Đêm kéo đến, ngôi sao ló dạng đầy trên bầu trời. Mẫn cũng đã thức dậy đang ngồi ở bàn ăn chờ cơm tối. Quân cũng đã tắm rửa sạch sẽ ngồi chờ những món ăn có 1-0-2 của vợ. Thiên bắt cái nồi cuối cùng xuống bếp, mở găng tay giữ nóng ra rồi mở cái tạp về màu hồng nhạt gắng lên cái móc ở phía cửa bếp. Cô nhìn 2 người đang nhìn những món ăn mà nhẻo nước miếng nói
_ Anh và Mẫn đã đợi lâu, em nấu xong rồi đấy ! dù không ngon như cựu tiền bối nấu ăn nhưng 2 người cứ ăn rồi cho em ý kiến !
_ Em nói cái gì thế chứ ? cái này còn ngon hơn cả nhà hàng 5 sao nấu ấy chứ ! ai mà nấu ngon hơn vợ anh chứ ! _ Quân nhìn vào những đĩa thức ăn mà khen tấm tít
Mẫn ngồi bên cạnh nhăn mặt vì những lời khen quá trớn của anh hai mình. Nhưng Quân nói đúng, Mẫn cũng thấy mấy món này ngon lắm ! Đã 4 năm cô không được ăn cơm do chính người thân mình nấu. Một năm giận gia đình rồi bỏ ăn, 3 năm đi ra Luân Đôn chỉ ăn cơm hộp. Mẫn thèm được ăn cơm nhà 1 lần. Nhóc xúc động đến gần chảy nước....mũi !
Thiên cười rồi cũng bắt đầu ngồi xuống ăn. Dù những món ăn rất đơn giản, đạm bạt. Nhưng chúng rất ngon đối với 3 người, vì trong những đĩa thức ăn, có tình cảm của Thiên dành cho cả 2, và cũng có tình cảm của cả 2 dành cho cô. Bữa tối ngon nhất mà 3 người này từng trải qua !
Kết thúc bữa ăn ngon lành, Mẫn vỗ bụng rồi uống miếng nước, nhìn hai người bảo
_Vậy bây giờ em ra khách sạn đây ! chúng hai người may mắn !
Câu nói của Mẫn khiến cả 2 ngạc nhiên
_Ủa ? vậy em không tính về lại Luân Đôn hả ? _ Quân nhìn Mẫn hỏi
Mẫn nhăn mặt rồi hua hua tay
_ Thôi dẹp đi ! đừng có bắt tôi đây trở về chỗ đó nữa ! em đã nói với bố mẹ rồi. Hai người bảo sẽ tìm trường cho em ở đây ! nên đừng lo !
_Vậy thì em ở đây cũng đâu có sao ! mắc gì lại phải ở khách sạn làm gì cho tốn tiền thế ? _ Thiên ngạc nhiên hỏi
Mẫn liếc nhẹ sang Quân rồi nói 1 câu hàm ý
_Vốn em cũng muốn ở đây lắm ! nhưng lại sợ làm kì đà cản mũi thì khổ ! thôi bye đây ! _ Nói rồi Mẫn phóng nhanh ra nhà bằng chiếc ba tanh cô mang từ Luân Đôn về.
Cả hai đứng bất chừng như trời trồng dài dây rồi nhìn nhau không hiểu gì ! Nhưng Quân lại thấy vui, Mẫn mà ở đây thì mất công lắm !
Quân thấy Thiên vẫn đang ngơ nghệt thì lập tức bế cô lên ngay lập tức
_Ơ ? Quân ? anh làm cái gì thế ? thả em xuống nào, em chưa rửa chén !!! _ Thiên hốt hoảng đánh đánh vào tay Quân bảo
_Chén thì để mai hay mốt rửa có sao đâu ! còn không anh gọi người tới rửa, bây giờ là đến việc của chúng ta ! em đừng hòng chạy thoát khỏi anh đêm nay ! _ Quân liếm môi đe dọa
Thiên hơi sợ vì lời nói đó, ây dà !!! làm sao bây giờ chứ ?
Đang nghĩ ngợi, thì Quân đã bế cô lên phòng từ lúc nào, anh đóng cửa bằng chân của mình rồi đặt nhẹ cô xuống dưới giường !
Thiên nhắm mắt lại để xem Quân muốn làm gì, nhưng vài giây sau chẳng thấy động tĩnh gì ?
Cô lim dim mở mắt, thì thấy Quân đang đứng ngắm cô mà cười mĩm
Thiên đỏ mặt, mắng
_ Yah ! anh cười cái gì hả ?
Quân cúi mặt xuống rồi đụng nhẹ vào mũi cô bảo
_ Em vẫn còn con nít lắm !
_ Anh và Mẫn đã đợi lâu, em nấu xong rồi đấy ! dù không ngon như cựu tiền bối nấu ăn nhưng 2 người cứ ăn rồi cho em ý kiến !
_ Em nói cái gì thế chứ ? cái này còn ngon hơn cả nhà hàng 5 sao nấu ấy chứ ! ai mà nấu ngon hơn vợ anh chứ ! _ Quân nhìn vào những đĩa thức ăn mà khen tấm tít
Mẫn ngồi bên cạnh nhăn mặt vì những lời khen quá trớn của anh hai mình. Nhưng Quân nói đúng, Mẫn cũng thấy mấy món này ngon lắm ! Đã 4 năm cô không được ăn cơm do chính người thân mình nấu. Một năm giận gia đình rồi bỏ ăn, 3 năm đi ra Luân Đôn chỉ ăn cơm hộp. Mẫn thèm được ăn cơm nhà 1 lần. Nhóc xúc động đến gần chảy nước....mũi !
Thiên cười rồi cũng bắt đầu ngồi xuống ăn. Dù những món ăn rất đơn giản, đạm bạt. Nhưng chúng rất ngon đối với 3 người, vì trong những đĩa thức ăn, có tình cảm của Thiên dành cho cả 2, và cũng có tình cảm của cả 2 dành cho cô. Bữa tối ngon nhất mà 3 người này từng trải qua !
Kết thúc bữa ăn ngon lành, Mẫn vỗ bụng rồi uống miếng nước, nhìn hai người bảo
_Vậy bây giờ em ra khách sạn đây ! chúng hai người may mắn !
Câu nói của Mẫn khiến cả 2 ngạc nhiên
_Ủa ? vậy em không tính về lại Luân Đôn hả ? _ Quân nhìn Mẫn hỏi
Mẫn nhăn mặt rồi hua hua tay
_ Thôi dẹp đi ! đừng có bắt tôi đây trở về chỗ đó nữa ! em đã nói với bố mẹ rồi. Hai người bảo sẽ tìm trường cho em ở đây ! nên đừng lo !
_Vậy thì em ở đây cũng đâu có sao ! mắc gì lại phải ở khách sạn làm gì cho tốn tiền thế ? _ Thiên ngạc nhiên hỏi
Mẫn liếc nhẹ sang Quân rồi nói 1 câu hàm ý
_Vốn em cũng muốn ở đây lắm ! nhưng lại sợ làm kì đà cản mũi thì khổ ! thôi bye đây ! _ Nói rồi Mẫn phóng nhanh ra nhà bằng chiếc ba tanh cô mang từ Luân Đôn về.
Cả hai đứng bất chừng như trời trồng dài dây rồi nhìn nhau không hiểu gì ! Nhưng Quân lại thấy vui, Mẫn mà ở đây thì mất công lắm !
Quân thấy Thiên vẫn đang ngơ nghệt thì lập tức bế cô lên ngay lập tức
_Ơ ? Quân ? anh làm cái gì thế ? thả em xuống nào, em chưa rửa chén !!! _ Thiên hốt hoảng đánh đánh vào tay Quân bảo
_Chén thì để mai hay mốt rửa có sao đâu ! còn không anh gọi người tới rửa, bây giờ là đến việc của chúng ta ! em đừng hòng chạy thoát khỏi anh đêm nay ! _ Quân liếm môi đe dọa
Thiên hơi sợ vì lời nói đó, ây dà !!! làm sao bây giờ chứ ?
Đang nghĩ ngợi, thì Quân đã bế cô lên phòng từ lúc nào, anh đóng cửa bằng chân của mình rồi đặt nhẹ cô xuống dưới giường !
Thiên nhắm mắt lại để xem Quân muốn làm gì, nhưng vài giây sau chẳng thấy động tĩnh gì ?
Cô lim dim mở mắt, thì thấy Quân đang đứng ngắm cô mà cười mĩm
Thiên đỏ mặt, mắng
_ Yah ! anh cười cái gì hả ?
Quân cúi mặt xuống rồi đụng nhẹ vào mũi cô bảo
_ Em vẫn còn con nít lắm !
/55
|