…..
Chương 12.2: Chén canh 1-11
Rất nhanh tú bà liền vì Thanh Hoan tìm được một tiểu nha đầu cơ trí, nha đầu kia ước chừng mười hai mười ba tuổi. Là tú bà mua được từ chỗ mấy nhà buôn người, cũng là một đứa trẻ có số khổ, bị cha mẹ của mình bán đi. Lăn qua lộn lại, lại đi vào Ỷ Hương viện, tên là Tiên Đào.
Tiên Đào là một nha đầu cực kỳ thông minh, làm người cũng thành thật. Có thể đi theo bên người Thanh Hoan mà không cần làm kỹ nữ, nàng tự nhiên vô cùng vui vẻ. Ngươi xem a, thế gian này, không chỉ có nam nhân mới xem thường kỹ nữ mà cả nữ nhân cũng xem thường kỹ nữ.
Nhắc tới cũng thật lạ, vì sao trên đời này, phái nữ lại mặc người xem thường vũ nhục, đại đa số đều là nữ nhân với nhau mà? Tuy rằng Tiên Đào cũng không nói gì nhưng Thanh Hoan biết, trong lòng nha đầu kia không đồng ý đối với việc nàng cam tâm ở lại Ỷ Hương viện. Hy vọng nàng có thể rời khỏi nơi này, tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn.
Cuộc sống tốt hơn, đó là thứ căn bản không tồn tại. Nếu là làm thiếp hay nô tì cho người khác, tuy rằng có thể thoát ly thân phận ti tiện lại xóa không mất sự hèn mọn trong lòng.
Chủ nhà có thể tùy ý giết chết tỳ thiếp cùng nô tì trong nhà. Gái lầu xanh dáng người xinh đẹp ánh mắt câu hồn, phu nhân đàng hoàng làm sao có thể nhường nhịn? Nếu là vào cửa, tự nhiên không thiếu bị bắt nạt. Cùng nhiều nữ tử chia sẻ một phu quân, nhiều lúc con của mình cũng không giữ được.
Còn nếu là rời khỏi thanh lâu ở một mình, một khi để người ngoài biết được ngươi từng là nữ tử thanh lâu. Nếu người khác không vừa mắt ngươi thì sao?
Đã từng có một vị tỷ tỷ, dành dụm đủ tiền để chuộc thân rời khỏi Ỷ Hương viện, nàng thuê một gian tiểu viện ở một mình nhưng hàng xóm xung quanh lại không chịu được, suốt ngày giội uế vật vào cửa sổ nhà nàng. Lúc mua thức ăn thì người bán hàng cũng không thèm bán cho nàng. Các nữ nhân khinh bỉ nàng, các nam nhân luôn muốn chiếm tiện nghi của nàng. Đêm hôm khuya khoắt cho dù có người nghe thấy nàng hô to cứu mạng, cũng không ai thèm quan tâm đến nàng.
Tất cả mọi người sẽ nghĩ: nàng là kỹ nữ, đã sớm cùng ngàn người ngủ bị vạn người gối. Nữ nhân như vậy, có nam nhân tới cửa hẳn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Không phải rất đúng ý nàng ta sao?
Cuối cùng, tỷ tỷ kia bị ép buộc đến nổi phải trở về Ỷ Hương viện. Từ đó về sau cũng không đề cập tới việc rời đi nữa.
Trong kịch kép nam hát, danh kỹ hoàn lương, vào cung làm phi, về nhà làm vợ nhưng cuối cùng lại mấy người có được kết cục tốt đẹp đây? Chẳng thà ở lại chỗ này, ít nhất là ngươi có thể chọn nam nhân mà không phải cùng nhiều nữ nhân đi tranh đoạt một nam nhân.
Thanh Hoan uống trà, khóe miệng mỉm cười nhìn Tiên Đào đang bận rộn. Nha đầu này hiện tại không hiểu nhưng rồi có một ngày nàng sẽ hiểu. Đến ngày đó, nàng sẽ biết, vô luận nữ tử lựa chọn thành thân hay không thành thân, hoàn lương hay không hoàn lương, làm mẫu thân hay không làm mẫu thân thì đều là quyền tự do của mỗi người.
Cũng có lẽ, nàng sẽ giống như tú bà hoặc giống như rất nhiều tỷ muội ở Ỷ Hương viện, tan nát cõi lòng một lần, từ nay về sau cũng không còn đề cập tới hai chữ hoàn lương nữa.
Hoàn lương! Hoàn lương, chính là bản thân tự cho mình là người đê tiện!
Đại khái qua mấy ngày, rốt cục Quân Vô Nhai cũng tranh thủ được thời gian đến Ỷ Hương viện. Mấy ngày nay hắn đều bị Hoa Nhứ Nhi quấn quít, dẫn theo nàng ta chơi đùa khắp nơi. Trong lòng rất nhớ Thanh Hoan nhưng hắn thật sự không thể thoát thân.
Không biết nàng sống có tốt không?
Quân Vô Nhai vừa nghĩ vừa định bước chân lên lầu nhưng ngay lúc một chân hắn mới vừa đặt lên thang lầu thì một mỹ nhân mặc y phục thêu hoa bu lại, mùi thơm xông vào mũi, khăn tay múa may ở trước mặt hắn:
"A! Đây không phải Vô Nhai công tử sao? Sao vậy! Hôm nay là làn gió nào thổi người tới Ỷ Hương viện chúng ta vậy?"
/973
|