Con đường theo đuổi vợ

Chương 1: Cảnh trong mơ

/10


Chương 1: Cảnh trong mơ
Editor: Mèo Hoang

     Tối, thật tối, trong tầm mắt chỉ thấy một mảnh tối đen.

     Mạc Viện Viện mệt mỏi đi lại trong thế giới tối đen yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng giày ma sát trên mặt đất.

     Bỗng nhiên một trận tiếng cười thoáng như chuông bạc vang lên, âm thanh này như gần như xa lại rõ ràng vô cùng.

     Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm trong bóng tối.

     Chốc lát, tiếng cười biến mất, chợt giọng một người đàn ông vang lên, "Đừng chạy, mau tới đây."

     Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính và hấp dẫn.

     Nghe giọng người đàn ông, không biết sao trong lòng Mạc Viện Viện dâng lên một hồi chua xót, âm ỉ đau đớn, lặng lẽ lan tỏa.

     Mờ mịt nhìn quanh một vòng, cô hướng về hư không gọi to, "Là ai? Ai ở nơi đó nói chuyện?"

     Giọng nói quanh quẩn trong vùng không gian này, thật lâu, thật lâu.

     Sự im lặng khiến tâm tình đè nén cô tịch, như chút chì vào hai chân, Mạc Viện Viện cố hết sức chạy nhanh, giống như muốn bắt lấy tiếng vọng chưa tan.

     Chạy chạy, trước mắt bỗng sáng ngời.

     Chợt xuất hiện ánh sáng quá mức chói mắt, khiến cô dơ cánh tay lên chắn, mà một màn lọt vào tầm mắt khiến cô quên đi động tác, chỉ ngơ ngác nhìn.

     Núi xanh sông nước, cây xanh bóng mát, một đôi nam nữ ngồi tựa vào nhau ở trên mép nước chảy.

     Mạc Viện Viện nhẹ nhàng đến gần vài bước, giọng người đàn ông trầm thấp không thể khống chế lọt vào tai cô, "Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta sẽ làm lễ."

     Người phụ nữ thẹn thùng rúc vào trong ngực anh ta, "Được."

     Nửa bên mặt người đàn ông trắng ngần, người phụ nữ tóc đen, nhìn hai người gắn bó thân cận, trong lòng Mạc Viện Viện chua xót không chịu nổi, nước mắt không tự chủ tràn ra hốc mắt, "Hai người là ai?"

     Nước chảy róc rách trên đá mòn, lá khô trên cây rơi lã chã, ở đây giống như ảo mộng, vành tai tóc mai hai người chạm vào nhau, thấp giọng nỉ non những lời ngọt ngào.

     Đối với hai người không có phản ứng cũng không quay đầu lại, Mạc Viện Viện có chút nóng vội, thầm nghĩ đến gần để hỏi kết quả.

     Nhưng cảnh sắc trước mắt như cũ, bóng dáng nam nữ như trước, chỉ có cô cố sức dậm chân tại chỗ. ;di;end;anle;quy;don- Mèo

     Mặt trời tươi đẹp chiếu lên trên người, gió nhẹ ấm áp thổi lên những sợi tóc mềm mại, chim chóc đậu trên cành hót líu lo, giống như đang hát vang vì hai người, lại giống như đang hát vang một khúc nhạc buồn.

     Bỗng nhiên hình ảnh đột ngột tan vỡ, từng mảnh màu sắc như thủy tinh vỡ, không tiếng động phân tán ra bốn phía, bóng tối lại bao phủ xuống lần nữa.

     Mạc Viện Viện đưa tay bắt lấy, muốn lưu lại màu sắc rực rỡ này.

     "Không cần."

     Khẽ kêu một tiêng, Mạc Viện Viện mở mắt, một mảng ánh sáng trắng đập vào mắt.

     Sửng sốt một lát, nhìn khoang nhỏ trước mắt, cô day day ấn đường đau đớn, nở nụ cười tự giễu, chậm rãi ngồi dậy.

     Lại là mơ, lại là giấc mơ này.

     Cảnh tượng như nhau, người như nhau, giọng nói như nhau, thậm chí tâm tình... giống nhau.

     Mạc Viện Viện quay đầu sang nhìn Tiểu Đậu Đinh đang ngủ ngon bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc thằng bé, nở nụ cười.

     Thôi, mặc kệ người đàn ông này là ai, có quan hệ từ trước với cô như thế nào, thì cuối cùng bây giờ cũng không có quan hệ gì với cô, mà trong thế giới hoang vu trống rỗng của cô cũng chỉ có con trai của cô mà thôi.

     "Cốc cốc" Tiếng gõ cửa ngắt dòng suy nghĩ của cô, Mạc Viện Viện đứng dậy ra mở cửa khoang thuyền, đứng ngoài cửa là một mỹ nữ tóc vàng cao gầy, Mạc Viện Viện nhớ được cô ta tên là Judy.

     Judy ló đầu nhìn vào bên trong, nhỏ giọng nói: "Tiểu bảo đâu?"

     Mạc Viện Viện nghiêng người, nhường cho cô nhìn thấy Đậu Đinh đáng yêu đang ngủ say bên trong, hạ giọng: "Còn đang ngủ."

      Ánh mắt Judy xanh biếc tràn đầy thất vọng, "Còn tưởng gọi hai người cùng đi tới nhà ăn dùng bữa."

     Mạc Viện Viện cười cười, "Cô đi trước đi, lát nữa tiểu bảo tỉnh lại, chúng tôi sẽ qua, dù sao nhà ăn đều sẽ cung cấp đồ ăn cả ngày."

     "Judy gật gật đầu, nhưng luôn nhìn nhìn Đậu Đinh mãi, lưu luyến không rời rồi mới chịu đi.

          Đợi đến lúc máy đo trí não ở cổ tay từ từ nhảy lên, cuối cùng tiểu bảo dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy.

     Mạc Viện Viện cười ôm cậu nhóc, "Tỉnh ngủ rồi hả?"

     Tiểu bảo vẫn còn ngái ngủ, mơ màng nói thầm: "Mẹ, Tinh Hạm."

     Mạc Viện Viện buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của thằng bé, "Không phải bây giờ chúng ta đang ở trên tinh hạm sao? Nhanh đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi ăn cơm trưa."

     Tiểu bảo nhướng mày, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cúi đầu nói thầm cái gì người khác không hiểu, xoay người đi rửa mặt.

     Sửa sang xong xuôi, Mạc Viện Viện nắm tay tiểu bảo ra cửa khoang thuyền, đi về phía nhà ăn lầu hai.

     Chiếc Tinh Hạm cao thấp này có tổng cộng năm tầng, có thể chở mấy ngàn hành khách tới hành tinh Harris, mẹ con Mạc Viện Viện ngồi trong khoang độc lập bình dân nhất.

     Tuy rằng giá cả rất thấp, nhưng vẫn khiến cô mất vẻn vẹn ba tháng tiền công, cũng may trước kia cô không có chi tiêu gì nhiều, mà tiền lương trong ba năm, trừ lúc sinh con trai có mua 1 người máy ra, tất cả đều tích lại.

     Cũng may mắn, ở Tổng Công Ty khẩn cấp sai cô đến hành tinh Harris nhậm chức, cô mới có khả năng mua vé tới đây, còn tiền dư trước tiên thuê phòng cùng với chi trả chi phí đến trường cho con trai.

     Nghĩ đến vé tới đây cô liền đau lòng, cũng may Tinh Hạm cung cấp toàn bộ quá trình bữa ăn, mới khiến cô ăn uống thả cửa, miễn cưỡng tìm được an ủi cho mình.

     Nghĩ đi nghĩ lại, khôn ý thức được đã đến lầu hai, cuối hành lang chỉnh là nhà ăn của Tinh Hạm, mùi thơm đồ ăn bắt đầu bay ra từ nơi đó, từ từ bao quanh cả tầng lầu.

     Tiểu bảo khịt khịt mũi, ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, thơm quá đi, so với Dori làm còn thơm hơn." ;di;end;anle;quy;don- Mèo

     Mạc Viện Viện nở nụ cười, Dori là bảo mẫu người máy, vẫn tiện nghi nhất, nó chuyên phụ trách chăm sóc trẻ con, còn có trình tự lắp đặt nấu cơm.

     Một người máy được lập chình chức năng làm sao có thể so sánh với người biết làm đồ ăn. Chẳng qua cũng không cần nói ra, như vậy sẽ khiến con trai mất đi tín nhiệm đối với Dori, phải biết rằng cô rất ngốc nghếch trong việc bếp núc, ba bữa trong nhà cũng chỉ trông vào Dori có nghề.

     "Cho nên tiểu bảo phải ăn nhiều một chút, chờ trở về nhà còn nói với Dori."

     Tiểu bảo nghiêm túc gật gật đầu, giống người lớn nghiêm túc nói: "Vâng, con sẽ đốc thúc cải tiến nó."

     Khóe miệng Mạc Viện Viện giật giật, đứa nhỏ này như người lớn.

     "Ha ha, đây là bi ai của người nghèo, loại bữa ăn bình thường cũng phải ăn nhiều, thật sự là chưa từng trải việc đời."

     Giọng nữ phía sau vang lên, Mạc Viện Viện quay đầu nhìn qua, quần áo hoa lệ, người phụ nữ tóc hồng che miệng cười khẽ nhìn lại, bên cạnh là một đàn ông trung niên bụng phệ.

     "Bảo bối, đừng để ý tới loại người không có tiền này, chúng ta vào nhà ăn cao cấp thôi, " tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt của người đàn ông bụng phệ như người phụ nữ có thai bảy tháng, không ngừng lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang chút lạnh lùng của Mạc Viện Viện.

     Mạc Viện Viện híp mắt lườm hai người, tiếp tục lôi kéo tiểu bảo đi về phía trước.

     Dường như người phụ nữ đó thấy Mạc Viện Viện bình tĩnh chọc giận, giọng nói có chút sắc bén, "Này, cô đứng lại đó cho tôi."

     Mạc Viện Viện dừng một chút, chung quanh có người tò mò nhìn xem kết quả.

     Người phụ nữ buông cánh tay người đàn ông ra, lắc lư tiến gần, "Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng?"

     Mạc Viện Viện nghiêng đầu né tránh mùi nước hoa rất nồng đập vào mặt, lạnh lùng nói: "Không có gì đúng hay không, đồ ăn đều làm cho người ta ăn, ở đâu phân biệt giá cả cao thấp, chỉ có những người ý nghĩ đen tối mới nói như vậy."

     Người phụ nữ đó chìa ngón tay định nâng cằm cô, cũng không nghĩ tới bị Mạc Viện Viện quay mặt né tránh, đành phải thu trở về, "Có thể, nếu đã hưởng thụ được đãi ngộ dành cho người cao quý, vậy thì cần gì phải cúi thấp đầu đây.?"

     Mạc Viện Viện nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, không muốn nói nhảm cùng cô ta nữa.

          Chốc lát, cô mang vẻ mặt lãnh lẽo nói: "Tôi có thể đi rồi chứ?"

     Người phụ nữ đó không lên tiếng, chỉ xoay người trở lại bên người đàn ông kia, cùng người đàn ông đó chậm rãi đi tới phòng ăn hạng nhất.

     Mạc Viện Viện kéo con trai đi tới đại sảnh to lớn, mọi người thấy không có gì cũng đều tản ra. ;di;end;anle;quy;don- Mèo

     Bỗng nhiên, tiểu bảo lôi kéo Mạc Viện Viện, "Mẹ, cái dì vừa rồi là người xấu sao?"

     Mạc Viện Viện lắc lắc đầu cười, "Không thể xem là như vậy, sao thế?"

     Tiểu bảo phiền não nhíu mày, "Dì ta sẽ đổ máu, có thể sẽ chết sao?"

     Mạc Viện Viện cả kinh, vội che miệng của cậu nhóc lại, "Đừng nói lung tung." Nói xong ôm lấy thằng bé đi tới chỗ dùng bữa.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status