Chương 7: Về sau là hàng xóm
Màn đêm buông xuống, trên tòa cao ốc có nhiều chỗ sáng lên những ánh đèn.
Dỗ tiểu bảo ngủ xong, Mạc Viện Viện đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ở đây thật sự rất khác so với Morrie Tinh.
Morrie Tinh là một nông nghiệp tinh cầu, toàn bộ tinh cầu lấy trồng trọt làm chủ, nơi đó đa số người dân đều ở tại trang viên hoặc là bên trong dân cư một hai tầng, mà ở đây lại là những tòa cao ốc ở san sát nhau, bốn phía tràn đầy những tòa nhà lạnh như băng.
Tập đoàn Đức Lý tại Morrie Tinh mà Mạc Viện Viện làm việc là nơi kinh doanh lấy kiểu mẫu nông nghiệp làm chủ, mà công việc của cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ tiếp đãi khách, nhưng bỗng nhiên nhận được điều lệnh từ Tổng công ty, điều này dẫn tới sự náo động rất lớn trong cái văn phòng nhỏ bé của cô, vì thế cô phá lệ mời ba mỹ nữ cộng sự cùng đi ăn trưa làm tiệc ăn mừng.die/nd’anlequ.ydo/
Nghĩ đến ngày mai phải đến tổng bộ báo danh, đối với con đường phía trước như thế nào, trong lòng Mạc Viện Viện khó tránh khỏi có chút không yên.
Kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn, Mạc Viện Viện xõa tóc ra, nằm xuống kế bên tiểu bảo.
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, hiện tại trải qua những trầm bổng phập phồng làm cho tâm tình của cô khó có thể bình tĩnh giống như lúc xưa.
Nhắm mắt lại, suy nghĩ của Mạc Viện Viện không tự chủ được phát tán ra ngoài, đầu tiên là nghĩ đến hạm trưởng Katel, không biết ông ta có thoát khỏi hiểm cảnh hay không. Lại nghĩ đến Judy, thật sự là một mỹ nữ hoạt bát nhiệt tình, bất quá điều đáng tiếc chính là tình huống lúc đó quá mứa hỗn loạn, không có lưu lại phương thức liên lạc.
Nhớ đi nhớ lại, một bóng dáng anh tuấn tao nhã nhảy vào, sơ mi trắng, quần đen dài, dáng người cao ráo giơ tay nhấc chân đều vô ý bày ra một ít lười biếng.
Đó là. . . . . Quý Trạch Hi.
Nghĩ đến anh, lại nghĩ đến bữa cơm chiều, không nghĩ là anh lại có bộ dáng phải đi mà không thể không đi, đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng hi vọng, chờ mong cô có thể mở miệng giữ lại, cùng với lúc cô quả quyết mở cửa tiễn khách thì lại có vẻ mặt mất mác giống như một chú mèo nhỏ bị mất đi cuộn len yêu thích.
Khóe miệng Mạc Viện Viện không nhịn được nở nụ cười.
Đêm dần dần khuya, trong phòng bất tri bất giác vang lên tiếng thở đều đều.
~~~~~~~~~~~~~~
Mặt trời dần dần lên cao lóe ra những ánh sáng vàng, Mạc Viện Viện rót hai ly sữa xong sau đó luống cuống nướng vài miếng bánh mì.
Tiểu bảo nhu thuận rửa mặt xong đi tới, “Mẹ, cháy rồi.”
Mạc Viện Viện vội buông cái ly, xoay người nhìn khói nhẹ đang từng đợt tỏa ra từ cái lò nướng bánh mì điện tử.
Tắt công tắc, Mạc Viện Viện ha ha cười gượng hai tiếng, “Bảo bối, không bằng chúng ta đi ra ngoài tùy tiện ăn gì đó được không?”
Uống sữa xong, tiểu bảo thở dài, “Đã biết, mẹ.”
Mạc Viện Viện nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, trong lòng chưa bao giờ có sự chờ đợi đối với Dori như thế.
Chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Viện Viện mở cửa, liền nghe được tiểu bảo vui mừng kêu một tiếng, “Chào chú.” ddiieennddaannlleeqquuyyddoon
Hơi giương mắt, Mạc Viện Viện thấy Quý Trạch Hi mang theo túi lớn đứng ở trước cửa, xem tư thế hẳn là đang định gõ cửa
“Sớm.” Thấy Mạc Viện Viện nhìn qua, Quý Trạch Hi mỉm cười chào hỏi.
Mạc Viện Viện nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: “Tối hôm qua anh không trở về sao?”
Quý Trạch Hi mỉm cười đi tới, Mạc Viện Viện phản ứng chậm nửa nhịp muốn cản anh lại.
Quý Trạch Hi nhạy bén xoay người, vòng qua cánh tay của cô đi vào.
Tiểu bảo cực kì phối hợp ngồi xuống bàn chờ thức ăn.
Mạc Viên Viện hung hăng trừng mắt nhìn tiểu quỷ thấy ăn liền quên mất mẹ, bản thân cũng oán hận ngồi xuống.
Quý Trạch Hi quen thuộc mang bát đĩa lên, sau đó lấy cơm hộp trong túi ra.
Thấy tiểu bảo ‘a hu’ cắn xuống nửa cái bánh bao, Mạc Viện Viện hóa phẫn nộ thành sức ăn, cũng gắp một cái, một ngụm cắn xuống một nửa.
Da bánh mềm mại bao lấy nước canh đậm đặc, thịt bên trong cũng rất ngon, Mạc Viện Viện không khỏi nheo mắt lại.
Quý Trạch Hi thấy dáng vẻ cô hưởng thụ, trong đầu lập tức nhớ những lúc anh nấu cơm cho cô ăn, biểu cảm của cô cũng như thế này, cặp mắt tròn tròn khi say mê sẽ híp thành trăng lưỡi liềm, vẻ mặt hài lòng của cô làm cho anh cảm thấy vì cô mà rửa tay nấu canh cả đời cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Vẻ mặt giống nhau, sát thủ phòng bếp giống nhau, dáng vẻ giống nhau, tính tình giống nhau, những thứ này giống nhau làm cho người ta nhận lầm cô là Tĩnh Di. Chỉ trừ bỏ bên người cô bây giờ có tiểu bảo. . . . . .
Nghĩ đến vài năm trước, có một người đàn ông thay thế anh đứng ở cạnh cô, trong lòng của anh giống như bị lửa đốt cháy, anh muốn mở miệng hỏi cô, có phải bây giờ cô không có một chút ấn tượng nào đối với anh, chỉ xem anh như là một người xa lạ phải không. . . . .
Không đúng, ít nhất hiện tại xem như là bạn bè, tuy rằng thoạt nhìn cô có chút không tình nguyện.
Lại ăn hai cái bánh bao, bao tử Mạc Viện Viện như không đáy, lúc này mới đưa mắt nhìn anh, “Quan chỉ huy Quý, bánh bao này mua ở đâu vậy? Ngày mai tôi đi mua một ít.”
Quý Trạch Hi mỉm cười, chỉ vào chính mình.
Mạc Viện Viện sửng sốt, “Đây là anh làm sáng nay?”
Quý Trạch Hi gật gật đầu, “Hiện tại chúng ta cũng coi như là bạn bè, về sau kêu tôi là Trạch Hi đi.”
Há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay, Mạc Viện Viện cân nhắc một chút, gật đầu, “Cám ơn anh, Trạch Hi.”
Âm thanh mềm mại nhè nhàng chui vào trong tai, Quý Trạch Hi không nhịn được run lên, cách vài năm lại nghe được cô gọi anh như vậy một lần nữa, trong lòng anh không nhịn được có chút kích động, từ trong lỗ tai ra ngoài đều có chút ngứa.
Tiểu bảo cắn bánh bao, ánh mắt đen lúng liếc nhìn Quý Trạch Hi.
Quý Trạch Hi chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu bảo mím môi, lắc đầu thất vọng, cúi đầu tiếp tục cắn bánh bao.
Hai tiếng “tích tích” chợt vang lên, Mạc Viện Viện nâng cổ tay nhìn thời gian, “Tiểu bảo mau ăn nhanh, đã đến giờ chúng ta nên đến trường học rồi.”
Tiểu bảo gật gật đầu, cố gắng đem hai miếng cuối cùng ăn hết, sau đó nhảy xuống ghế.
Quý Trạch Hi đứng dậy thu dọn hộp đựng thức ăn, “Tôi sẽ ở cách vách, về sau chúng ta chính là hàng xóm.”
Mạc Viện Viện đã mở cửa, nghe vậy nhìn nhìn cánh cửa trắng bên cạnh, chỉ chỉ, “Nơi này?”
Quý Trạch Hi bước chân dài đi ra, gật gật đầu, “Ừ. Có việc gì thì có thể đến tìm tôi.”
Mạc Viện Viện sốt ruột hoảng hốt đóng cửa lại, vừa nắm tay tiểu bảo vừa đi ra cửa, vừa gật đầu lung tung, “Được, tôi sẽ, gặp lại sau.”
Tiểu bảo vẫy vẫy tay nhỏ bé, vội vàng di chuyển chân ngắn đi theo Mạc Viện Viện đi qua chỗ rẽ.
Quý Trạch Hi đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn, thật lâu sau, khóe miệng anh mới lộ ra nụ cười.di.end.an.l.e/q.uy~do.n
/10
|