Chương 6: Cùng đi ăn tối
Editor: Mèo Hoang
Phi thuyền nhanh chóng hạ cánh, Mạc Viện Viện ôm Tiểu Bảo, xách theo túi nhỏ của mình, rồi tự động đi tới cửa nhà trọ mới thuê.
"Cám ơn anh đã đưa tôi về." Mạc Viện Viện lịch sự vui vẻ nói lời cảm ơn, cánh tay nhanh chóng vặn chốt khóa cửa, rồi đóng cửa một cách nhanh chóng.
Đột nhiên có một sức mạnh ập tới, cửa bị kéo ra, bộ dạng Quý Trạch Hi tươi cười hoà nhã nhìn Mạc Viện Viện, "Đi đường xa như vậy, cô không thấy nên mời tôi uống chén nước bày tỏ cảm ơn hay sao?"
Mạc Viện Viện giương mắt nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
Nhớ tới ý nghĩ trong đầu là quan chỉ huy hạm đội Báo Long không phải người xấu, thì lúc này anh ta lại đưa bản thân về cũ, ai có thể đoán được da mặt anh ta càng ngày càng dày.
Thấy Mạc Viện Viện ngây người, Quý Trạch Hi bước chân đi vào.
Vẻ mặt Tiểu Bảo tươi cười vẫy tay với anh, "Chú, mau tới đây."
Quý Trạch Hi sải hai bước đi vào trong phòng, Mạc Viện Viện bất mãn nhìn con trai dắt tay anh ta đi vào bên trong tham quan, suy nghĩ một chút, lại đi vào phòng bếp rót cốc nước, cầm ra cho anh.
Quý Trạch Hi cười nói một tiếng cám ơn, nhận lấy cái cốc uống hết một hơi cạn sạch, sau đó đi vào phòng bếp đặt cốc thủy tinh xuống, hết sức tự nhiên mở tù lạnh ra nhìn vào, "Xem ra chúng ta phải đi mua đồ, ở đây đều trống không, không có gì cả." di3nd2!nl#q*yd&on-Mèo Hoang
"..." Loại giọng điệu quen thuộc này là thế nào, cô cũng không nhớ rõ thân quen với anh như vậy.
Tiểu Bảo vừa nhảy vừa kêu, "Được, được, chúng ta đi thôi mẹ."
Mạc Viện Viện nhìn Tiểu Bảo một cái, sao cũng được bị cậu nhóc kéo ra cửa.
Quý Trạch Hi nện bước lười biếng lại vừa thích ý đi theo phía sau.
Không xa nhà trọ là một khu chợ mua bán nhỏ, đồ bên trong có thể tự do lựa trọn lựa, mà Tiểu Bảo đang chảy nước miếng đi lên phía trước, Mạc Viện Viện chần chừ nhìn thứ này thứ kia một chút, chỉ có Quý Trạch Hi quyết định lựa chọn nhanh gọn đồ gia vị không thể thiếu, cùng với thịt và rau cỏ.
Khi tới khu rau, Tiểu Bảo nhìn anh cầm lấy một bó rau cải màu xanh, nói: "Chú, cái này ăn không ngon, không có mùi vị."
Quý Trạch Hi cười để rau vào trong rỏ, "Chờ nấu xong sẽ có mùi vị."
Tiểu Bảo nhíu mi, như người lớn nói thầm: "Được rồi, thực hết cách với chú."
Mạc Viện Viện: "..."
Quý Trạch Hi buồn cười xoa nhẹ đầu cậu nhóc, đưa cho cậu một cái túi, "Lấy đi, bên trong là thịt tươi, chờ khi về nhà sẽ làm thịt viên cho cháu."
Nghe vậy, Tiểu Bảo lập tức sít sao cầm lấy túi to, ánh mắt cảnh giác còn quét một vòng xung quanh.
Mạc Viện Viện không biết nói gì nhìn hai người chơi đùa cùng nhau, cuối cùng thoáng lui về phía sau nửa bước, làm bộ như người đi đường. di3nd2!nl#q*yd&on-Mèo Hoang
Cách đó không xa, một đôi vợ chồng già đã đi tới, mặt mày bà cụ hiền lành nhìn qua Tiểu Bảo, lại nhìn sang Quý Trạch Hi, quay đầu nói thầm với bạn già, "Nhìn một nhà ba người đó thật tốt, thằng nhóc nhà chúng ta đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, thì bây giờ cũng có bảo bối đáng yêu như thế."
Mạc Viện Viện thật muốn chạy tới, lớn tiếng nói cho bọn họ biết, bảo bối này là của cô, chứ không có quan hệ gì với người bên cạnh. Tiếc rằng đây cũng chỉ là suy nghĩ, chịu đựng xúc động muốn thét lên, Mạc Viện Viện sách theo hai cái giỏ này nọ, vội vàng bước tới khu vực tính tiền.
Khóe miệng Quý Trạch Hi khẽ nhếch cười, yêu thương nhìn cô nổi đóa, trong lòng suy nghĩ so với trước đây cô càng đáng yêu như thế.
Tiểu Bảo chạy chậm theo sau Mạc Viện Viện, trong miệng nhắc nhở: "Mẹ, còn có cái này."
Mạc Viện Viện đặt giỏ trên bàn, hung dữ cầm thịt trêm tay Tiểu Bảo, thả vào trong giỏ.
"Đich" một tiếng, con số trong máy đo thông minh không ngừng nhảy lên, mắt thấy rất nhiều Tinh Tệ sắp không còn nữa, trong lòng Mạc Viện Viện không ngừng rỉ máu.
Trở lại nhà trọ, Mạc Viện Viện chui đầu vào phòng sinh hoạt chung, thu dọn lại phòng, Tiểu Bảo quyết đoán vứt bỏ mẹ, ở sau lưng Quý Trạch Hi chạy tới chạy lui.
Phòng khách rất nhỏ, treo rèm cửa sổ, thu thập xong giường chiếu, Mạc Viện Viện ôm cánh tay dựa vào bên cửa, mà cửa trong phòng bếp mở ra cho nên thu hết mọi thứ vào mắt.
Quý Trạch Hi đã vén tay áo sơ mi màu trắng lên, cánh tay màu đồng đang cầm dụng cụ dụng cụ cắt gọt, phát ra cảnh đẹp gợi cảm, sợi tóc đen do cúi đầu mà rũ xuống, che phân nửa gò má của anh.
Mạc Viện Viện nhìn kỹ gò má của anh một chút, trong nội tâm không ngừng so sánh với gò má của người đàn ông trong mộng.
Khuôn mặt người đàn ông trắng nõn sạch sẽ, mang theo nhã nhặn tuấn tú, mà da anh màu đồng, trên gò má gần như có ít râu, thoạt nhìn có chút lười nhác tang thương.
"Mẹ đang nhìn cái gì vậy?"
Mạc Viện Viện cúi đầu, Tiểu Bảo đứng trước mặt cô, ngước mắt tò mò nhìn cô.
"Không có nhìn gì cả." Mạc Viện Viện cúi người xuống, cười cười véo mũi con trai một cái, "Ngày mai phải tới trường học báo danh, Tiểu Bảo chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?"
Tiểu Bảo thở dài, "Trước khi đến, ông nội Raton đã nói với con, trường học nhất định phải đi, cho nên mẹ không cần hỏi con nữa."
Ấn đường Mạc Viện Viện nhảy loạn, gân xanh nổi lên thái dương, cô lại hiện ra nét mặt tươi cười, "Chỗ đó có rất nhiều bạn bè đáng yêu, chẳng lẽ con không vui sao?"
Tiểu Bảo nhìn cô một cái, "Tàm tạm, tóm lại con cũng vì mẹ mới đi ."
Mạc Viện Viện cắn răng, ""Vâng, vậy mẹ cám ơn con."
'Xèo' một tiếng, phòng bếp truyền đến tiếng xào nấu, rất nhanh mùi thơm truyền ra.
Tiểu Bảo say mê nheo con mắt lại, "Thật là thơm." di3nd2!nl#q*yd&on-Mèo Hoang
Mùi vị này thấy thực sự mê người, Mạc Viện Viện không phải là không thừa nhận, tài nấu nướng của vị quý quan chỉ huy xác thực không phải là dối.
Thức ăn rất nhanh được đưa lên bàn, Quý Trạch Hi đứng bên cạnh bàn, lại cười nói: "Ăn cơm đi."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bảo như con mèo nhỏ được đã chủ nhân cho ăn, mà nhanh chóng chạy qua.
Mạc Viện Viện cầm lấy nước trái cây trên bàn vội vàng đi theo.
Trên bàn bên cạnh phòng bếp khéo léo bày biện sắc hương đủ vị bốn mặn một canh.
Tiểu Bảo phí sức bò lên trên ghế, khôn ngoan nhìn hai người lớn bên cạnh.
Quý Trạch Hi tươi cười nhìn Mạc Viện Viện an vị chỗ ngồi, mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạc Viện Viện khẽ nhíu mày lại, Quý Trạch Hi giống như hoàn toàn không có phát hiện cô đang khó chịu, chỉ giơ cái thìa múc hai thịt viên đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, "Ăn thử xem."
Tiểu Bảo tươi cười con mắt híp lại thành một ngã rẽ, "Cám ơn chú, " Nói xong đã không chờ đợi được há mồm cắn ăn.
"Ưm, ăn rất ngon." Tiểu Bảo vừa nhai, nếm thử hương vị, sau đó lập tức nhanh chóng ăn hết thịt viên trong bát, sau đó trơ mắt nhìn anh.
Quý Trạch Hi thấy nó giống như con chó con mang theo ánh mắt thèm xương, nhịn không được bật cười.
Vừa định múc thêm một muỗng, Mạc Viện Viện ngăn cản nói: "Ăn rau trước đi, sau đó mới ăn thịt viên."
Nụ cười trên mặt Tiểu Bảo lập tức hạ xuống, "Mẹ, chờ lát nữa ăn mà."
"Không được, " Mạc Viện Viện đem vài món gần thằng bé gắp cho vào bát nó, "Không ăn hết cái này, sẽ không được ăn thịt."
Tiểu Bảo đáng thương chuyển mắt sang Quý Trạch Hi.
Quý Trạch Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ý bảo anh cũng không có cách nào.
Xin giúp đỡ cũng vô vọng, Tiểu Bảo từng miếng từng miếng nhai đô ăn, cố gắng thuyết phục chính mình đây là thịt viên... Đây là thịt viên...
/10
|