[size=150]Chương 5: Gặp nhau tức là có duyên.
Edit: Thanh Thanh Mạn
Cùng với âm thanh thông báo nhu hòa dễ nghe, Mạc Viện Viện mang tiểu bảo chậm rãi theo dòng người đi xuống Tinh hạm, tàu chiến rộng mở, làm chỗ cập bến cho từng chiếc từng chiếc tàu bay nhỏ.
Nhìn mọi người dựa trên ký hiệu trên đó lục tục lên tàu bay, Mạc Viện Viện không nhịn được có chút đau đầu.
Nơi cô thuê cách nơi này rất xa, nếu đi bộ, đại khái phải đi khoảng một ngày, nhưng muốn đi tàu bay phải trả tiền, mà bây giờ một xu cô cũng không có.
“Mạc tiểu thư, xin chờ một chút!”
Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên, Mạc Viện Viện xoay người, nhìn sang.
Một ông cụ mặc đồng phục xanh đậm đi tới, Mạc Viện Viện lễ phép cười: “Xin chào, hạm trưởng Katel.”
Người tới chính là người lúc trước không coi trọng lời khuyên của Mạc Viện Viện, hạm trưởng Katel.
Vẻ mặt Katel khó coi, gật gật đầu: “Mạc tiểu thư, tôi thật xin lỗi, cũng áy náy, là tôi quá mức tự đại, làm phụ ý tốt của cô, để nhiều hành khách gặp nạn như vậy.”
Mạc Viện Viện thần sắc lạnh nhạt, gật đầu: “Không cần nói vậy, ngài đã làm hết chức trách của mình, huống chi khi đó thời gian quá ngắn, dù ngài phát hiện kẻ cướp, chỉ sợ muốn làm gì cũng không kịp.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
“Xin chờ một chút, Mạc tiểu thư, xin tha thứ cho tôi đã mạo muội chưa được cô cho phép đã đọc tư liệu của cô.”
Mạc Viện Viện nhướn mày, đợi câu nói tiếp theo.
“Là thế này, bởi vì cảm tạ ý tốt của cô, tôi và công ty xin phép trả lại toàn bộ chi phí chuyến Tinh hạm này cho cô.”
Ấn đường Mạc Viện Viện giật mạnh, mừng thầm không thôi, lần này là 3000 Tinh tệ đó.
Tuy rằng trong lòng kêu gào mau đáp ứng, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt vô cùng: “Đây là tiền bịt miệng? Hay là bồi thường?”
Katel thành khẩn cúi đầu: “Đây không phải là bồi thường hay gì khác, đây chỉ là tâm tư riêng của tôi, tôi chỉ hy vọng có thể có khả năng giúp cô một chút, mong cô nhận lấy.
Mạc Viện Viện khẽ nghiêng người tránh đi, tiểu bảo nhìn Katel, nhẹ nhàng kéo Mạc Viện Viện.
Mạc Viện Viện ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng: “Tiểu bảo, sao vậy? Không thấy mẹ đang nói chuyện với ông sao?”
Tiểu bảo có chút ủy khuất mím môi: “Mẹ, con thấy trên người ông đổ máu rồi.”
Mạc Viện Viện cả kinh, ngược lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền hòa của ông cụ đang nhìn mình. Giây lát, cô đứng dậy nói: “Tôi nhận ý tốt của ông, nhưng mà để báo đáp, tôi có ý tốt muốn nhắc nhở ông,” cô tiến lên hai bước, tới gần Katel: “Nơi này có người sẽ làm hại ông, ông phải cẩn thận.”
Katel ngạc nhiên nhìn cô, rất nhanh ý cười phủ lên gò má: “Cám ơn cô.” Đối với năng lực của Mạc Viện Viện, Katel có chút phỏng đoán, thế giới này năng lực của mỗi người đều không giống nhau, giống như ông.
Năng lực của ông là có thể phán đoán tốt các tuyến đường an toàn giữa các hành tinh, có thể kịp thời tránh né những hố đen, đây cũng là lý do ông được làm cơ trưởng.
Ông đoán có thể năng lực của cô là biết trước hay là cái gì khác, nhưng mà mặc kệ thế nào, loại năng lực này cực kỳ hiếm thấy, mà hiếm thấy người bình thường có năng lực mạnh đều bị quản chế vì phục vụ cho liên minh, đương nhiên cũng không loại trừ người đặc biệt lẩn trốn nên lọt lưới.
Đối với cô mạo hiểm bại lộ, mạo hiểm để nhắc nhở ý tốt, ông cảm thấy thập phần kinh ngạc, nhưng cùng đó cũng có vui mừng, điều này làm ông cảm thấy vì cô tranh thủ một chút lợi ích là đáng giá.
Nhanh chóng đối chiếu, Mạc Viện Viện cúi đầu, quét mắt nhìn số tiền không ngừng nhảy lên, cuối cùng kinh ngạc phát hiện con số cư nhiên nhảy đến trên vạn.
Mạc Viện Viện vội vàng xoay người gọi Katel lại: “Hạm trưởng Katel, có phải ông chuyển tiền sai rồi không.”
Katel cười nhìn cô: “Nhiều hơn là phần tạ lễ của ta.”
Mạc Viện Viện chắc lưỡi, lễ vật này đúng là lớn thật, còn nhiều hơn so với tiền lương nửa năm của cô.
Hai người một trái một phải mỗi người một người một ngả.
Cách đó không xa, sau lưng tàu bay lóe lên bóng dáng một người đàn ông, nhìn qua lại giữa hai người, do dự một lát, cuối cùng dừng lại ở phía sau hạm trưởng Katel ở rất xa.
Lên tàu bay, Mạc Viện Viện ôm con trai ngồi cạnh cửa sổ, lẳng lặng mất hồn.
Tàu bay khởi động rất nhanh, người và vật trước mắt đều chậm rãi nhỏ đi, trong tầm nhìn chỉ còn bầu trời màu xanh biếc.
Bỗng nhiên, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, một giọng nói trầm thấp ám ách vang lên: “Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giọng nói này…
Mạc Viện Viện cả kinh, vội quay đầu lại, tóc đen nhánh, ánh mắt màu hổ phách, làn da màu đồng cổ, cằm củ ấu rõ ràng, đây là…Vị quan chỉ huy của hạm đội Báo Long kia, Quý Trạch Hi.
Mạc Viện Viện cắn môi dưới, nói cho có lệ: “Đúng vậy, thực khéo.”
Tiểu bảo rất có hứng thú với Quý Trạch Hi: “Chào chú.”
Thần sắc Quý Trạch Hi nhu hòa nhìn tiểu bảo: “Chào tiểu bảo.”
Tiểu bảo giơ tay với anh: “Ôm.”
Quý Trạch Hi vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ôm bé lên đầu gối mình.
Tiểu bảo nghiêng người nhìn anh: “Chú là quan sĩ huy?”
Quý Trạch Hi cười gật gật đầu.
Tiểu bảo: “Mẹ nói chú rất lợi hại, vậy chú có lợi hại hơn Dori không?”
Quý Trạch Hi không rõ chân tướng, Mạc Viện Viện có chút xấu hổ ôm tiểu bảo trở về, nói: “Dori là người máy của nhà tôi.”
Quý Trạch Hi bật cười, nhéo nhéo mặt tiểu bảo, nói: “Chú khẳng định lợi hại hơn Dori.”
Vẻ mặt tiểu bảo kinh thán: “Vậy nhất định chú sẽ làm được bánh ngọt trên Tinh hạm đi!”
Ý tứ Quý Trạch Hi hàm xúc không rõ, quét mắt nhìn Mạc Viện Viện, gật gật đầu.
Trước kia Tĩnh Di không giỏi nấu nướng, làm một bữa cơm trong phòng bếp có thể so sánh với hiện trường tai họa, nói vậy hiện tại cũng là như thế.
Mạc Viện Viện cười gượng hai tiếng, vụng trộm trừng mắt nhìn tiểu bảo một cái.
Tiểu bảo căn bản không chú ý, chỉ có con ngươi đen bóng lóe sáng nhìn Quý Trạch Hi bên cạnh.
Quý Trạch Hi cười cười sờ sợi tóc mềm mại của bé: “Đương nhiên, tài nấu ăn của chú rất lợi hại, còn giỏi hơn so với người máy trên Tinh hạm nha.”
Tiểu bảo “Oa” một tiếng, quyết đoán vứt bỏ mẹ, chui vào vòng ôm của Quý Trạch Hi.
Quý Trạch Hi luống cuống tay chân tiếp nhận, cuối cùng giữ yên tiểu bảo trong ngực, nhìn về phía Mạc Viện Viện: “Trước đó cô nói có duyên sẽ gặp lại, vậy bây giờ…”
Giọng điệu người đàn ông trầm nhẹ chậm rãi, nghe vào trong tai Mạc Viện Viện lại chứa một tia ái muội và nguy hiểm.
Ra vẻ tức giận nhìn đứa con vứt bỏ mẹ ruột, Mạc Viện Viện ha ha cười hai tiếng, dời tầm mắt về phía cửa sổ, trốn tránh ý trong lời nói của anh.
Quý Trạch Hi cũng không gấp, chỉ nhu hòa nhìn cô một cái, cúi đầu nói thầm với tiểu bảo.
Trong lòng Mạc Viện Viện tò mò, lỗ tai không tự chủ nhích lại gần.
Tiểu bảo: “Chú, chú có thể làm bánh ngọt xanh đỏ sao?”
Tim Quý Trạch Hi nghe câu hỏi của tiểu bảo liền mềm nhũn: “Có thể, còn có thể làm nhiều loại nữa.”
“Vậy chú biết làm thịt viên sao?”
“Biết.”
Tiểu bảo cúi đầu nghĩ nghĩ, lườm Mạc Viện Viện đang liếc mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chú biết làm rau xanh sao?”
Quý Trạch Hi nhìn vẻ mặt tiểu bảo ghét bỏ lại không thể không hỏi, cúi đầu cười nói: “Biết, hơn nữa ăn ngon lắm nha.”
Tiểu bảo kêu lên một tiếng: “Tuyệt quá.” Quay đầu nhìn Mạc Viện Viện: “Mẹ, chúng ta mang chú về nhà đi, bây giờ Dori còn chưa tới, chú có thể thay thế.”
Giọng nói trẻ con mang theo ngây thơ hồ đồ, lại có cao hứng.
Mạc Viện Viện: “…”
Quý Trạch Hi: “…”
[/size]
/10
|