Chương 9: Tuyên bố chủ quyền
Editor: Tiêu Tương
Đến trường học, Mạc Viện Viện vội vàng nói cảm ơn xong xuống phi thuyền chạy đi vào trong.
Trời đã chạng vạng tối, trong trường học có chút vắng vẻ, cô nghe theo âm thanh mà đi tới một phòng học.
Cách cửa sổ cô nhìn vào, thấy tiểu bảo đang cầm một vật gì đó và nói chuyện với một bạn nhỏ ngồi bên cạnh, xung quanh còn có ba, bốn cái đầu tụ tập mở to mắt nhìn tiểu bảo.
Thấy tiểu bảo bày ra bộ dáng ra oai, Mạc Viện Viện không nhịn được nở nụ cười.
Cô giáo Ailie cách cửa sổ nhìn thấy Mạc Viện Viện liền đi ra.
“Cô giáo, tôi tới đón tiểu bảo.”
Ailie cười cười, quay đầu lại nói, “Tiểu bảo, mẹ em đến đón em.”
Tiểu bảo buông vật gì đó trong tay ra, chạy ra ngoài, “Mẹ, mẹ đến rồi.”
Mạc Viện Viện sửa lại cổ áo có chút lộn xộn cho bé, dịu dàng nói: “Đúng vậy.” Tiếp theo nói xin lỗi với Ailie: “Thực xin lỗi, tôi đến có chút trễ.”
Ailie cười nói: “Không sao, trường học này của chúng tôi đến tận 8 giờ tối mới đóng cửa, ở đây đều có người giữ trẻ em.”
“Với lại,” Ailie cười cười, “Tiểu bảo thật ngoan, cũng rất nghe lời, tất cả mọi người đều thích bé.”
Mạc Viện Viện cười cười sờ đầu tiểu bảo, “Nói tạm biệt với cô giáo đi.”
Tiểu bảo vươn tay nhỏ, mềm mại nói: “Cô giáo, hẹn gặp lại.”
Ailie giơ tay lên, “Tiểu bảo, hẹn gặp lại.”
Dưới ánh mắt của Ailie, Mạc Viện Viện dẫn tiểu bảo đi ra ngoài cửa.
Trên đường về nhà, tiểu bảo hoa chân múa tay kể lại đã vượt qua những bạn nhỏ khác như thế nào, trước tiên là mang mô hình tàu bay hợp lại, sau đó còn chỉ đạo người khác làm như thế nào.
Mạc Viện Viện thấy tiểu bảo như vậy, trong lòng không nhịn được cao hứng.
Vừa về tới nhà trọ đã nhìn thấy Quý Trạch Hi.
Tiểu bảo hai ba bước chạy tới, “Chú.” Nháy đôi mắt đen thùi, chớp chớp nhìn anh.
Quý Trạch Hi khom lưng xuống ôm bé, “Tan trường rồi hả?”
Tiểu bảo gật gật đầu, lập tức lại đem thành tích vĩ đại ở trường học nói lần nữa, bất đồng với Mạc Viện Viện, lúc Quý Trạch Hi nghe được tiểu bảo đem mô hình hợp lại trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của anh có chút biến hóa, nghĩ nghĩ, anh dời tầm mắt nhìn vào Mạc Viện Viện, d.ien.da.nl.equ.ydo.n “Tiểu bảo thông minh như vậy, có nghĩ tới việc cho thằng bé vào ban huấn luyện thiên tài không?”
Mạc Viện Viện mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi đó là cái gì?
Quý Trạch Hi vào nhà trọ, thấy Mạc Viện Viện đang đứng ở đằng sau, quay đầu lại thấp giọng giải thích.
Ban huấn luyện thiên tài, nghĩa cũng như tên, chỉ có người thông minh có tư chất mới có thể vào được trường học, ngành học bên trong bao la phong phú, người đi ra từ chỗ này không ai là không phải nhân tài đứng đầu.
Suy nghĩ một chút, Mạc Viện Viện lắc đầu, “Tuy rằng tiểu bảo thông minh, nhưng tuổi của thằng bé còn nhỏ, suy nghĩ cái gì còn chưa có định tính, tôi nghĩ vẫn là để cho thằng bé thích ứng một chút trước.”
Quý Trạch Hi nở nụ cười, không nên nóng nảy, ngày còn dài, không cần vội vàng như thế.d/i/en.da~nlquydo/n
Thật ra ban huấn luyện thiên tài cũng không có khủng bố như tưởng tượng, tuy rằng nơi đó cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà có thể thúc đẩy tiềm lực phát ra. Anh và Tĩnh Di từ lúc nhỏ đã cùng nhau vào huấn luyện ban, nhưng mà hiện tại cô không có ấn tượng, cũng không nhớ được.
Mà tiểu bảo tuổi còn nhỏ đã biểu hiện ra là một tiểu đại nhân thông minh và thành thục, anh tin rằng, nếu như tiểu bảo đến nơi đó sẽ như cá gặp nước.
Đến cửa, Quý Trạch Hi trực tiếp mang tiểu bảo đến nhà mình, Mạc Viện
/10
|