Con Gái Nhà Nông

Chương 69 - Chương 69

/176


Editor: ChieuNinh

Mùa xuân qua đi, quả nhiên Khương di phu quyết định đi lên huyện phát triển, nhưng mà cửa hàng nhà mình bên Tú Thủy trấn không muốn thay thế, hắn thì cũng thôi, dự định bổ nhiệm chưởng quầy đến trông cửa hàng là được. Cửa hàng ban đầu hắn cho một tiểu nhị làm ở đó, một cửa hàng mới mở khác, cuối cùng để cho Vương Đại Bảo làm.

Đại bá mẫu Đinh thị cảm thấy là trên mặt có vẻ vang, cũng vênh váo lên ở trước mặt Nhị bá mẫu Mã thị. Vốn đang muốn khoe khoang ra ở trước mặt Thích thị nhưng mà nghĩ đến ông chủ của nhi tử nhà mình là muội phu Thích thị, cũng không dám làm càn quá mức, chỉ sợ chọc giận muội muội Thích thị thì chuyện gì nhi tử nhà mình cũng không có. Tuy rằng Thích thị thành thật, nhưng mà mấy khuê nữ nàng cũng không phải là đứa thành thật, hơn nữa Đại Bảo cũng nói với mình, không cho mình lại gây chuyện, về sau hắn sẽ cho mình qua được ngày lành.

Đến trấn trên làm tiểu nhị nửa năm, quả thật Đại Bảo cũng mua cho mình không ít đồ hiếu kính, nàng vẫn thực là tin tưởng con trưởng của mình. Nhưng mà tính tình con người không phải dễ dàng sửa như vậy, Đinh thị thì vẫn có chút tật xấu.

Việc bán hàng tre trúc của Vương Đồng Tỏa cũng buôn bán kiếm được mấy lượng bạc, hắn lại thừa dịp đầu xuân, khai khẩn vài mẫu ruộng hoang, trồng lên hoa mầu chịu rét. Năm nay Thích thị tính mua thêm mấy con heo nhỏ, năm trước nuôi heo nhà mình không chỉ có thịt ăn, còn bán được tiền. Cho nên nàng bắt bốn con heo con, nhìn heo con sôi nổi ăn uống, trong lòng nàng rất cao hứng, thu hoạch trong đất hoang cũng đủ, cũng không sợ heo không có cái gì ăn, khoai lang và khoai lang núi thu hoạch năm trước vẫn còn có nhiều.

Vương Phúc Nhi bên này cũng chuẩn bị ấp thêm một ít gà, đến lúc đó trứng gà nhiều, cũng có thể tích lũy lại, muối trứng gà. Thích thị muối trứng gà rất khéo tay, năm trước các nàng muối một tốp trứng gà ăn một chút cũng không mặn, hơn nữa lòng đỏ trứng đều chảy mỡ đó.

Nương, chúng ta cũng có thể muối trứng gà bán. Vương Phúc Nhi ăn nửa miếng trứng gà nói.

Thật sự có thể bán? Hiện tại Vương Hoa Nhi cảm thấy rất hứng thú kiếm tiền. Thích thị cũng có chút động tâm, mình là nương đám nhỏ, có thể thu vào thêm một khoản trong lòng mình cũng kiên định.

Vương Phúc Nhi gật đầu thật mạnh, có vài phương diện nương nhà mình thật sự thực có thiên phú, thì nói ướp dưa chua mùa đông đi, muối ăn cũng ngon hơn nhà người khác: Chúng ta đi trước lên chợ thử xem, nếu bán không tệ, chúng ta có thể chuẩn bị trứng gà nhiều chút, sau đó muối nhiều hơn một ít, dù sao thứ này giữ được thời gian dài.

Trong lòng Thích thị cũng đồng ý, vì thế nói: Vậy lần hợp chợ sau, nương cũng cùng đi.

Vì thế người nhà bàn bạc giá trứng gà muối, một cái trứng gà muối nhiều hơn hai văn tiền so với trứng gà bình thường, tích tiểu thành đại thôi. Đến lúc đó thật sự bán được, lập tức làm một ngàn cái, cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc đó.

Nhưng mà Vương Phúc Nhi nghĩ, đến lúc đó bán cho cửa hàng chuyên bán trứng gà muối, tốt nhất có thể bàn bạc trở thành người cung ứng hàng cho người ta, thì chính là phương pháp kiếm tiền cuồn cuộn không ngừng, nhất định mạnh hơn nhiều so với nương và các tỷ tỷ thiêu thùa may vá. Châm tuyến bình thường, tốn thời gian còn nhọc nhằn, hơn nữa dễ dàng thương tổn đôi mắt, vả lại giá bán cũng không nhiều, còn không tốt bằng cái này đâu.

Nộp phí bày quầy hàng ở trong chợ, Thích thị và Vương Đồng Tỏa có chút không rảnh tay, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi cũng vậy. Trước cắt một cái trứng gà muối, sau đó chia làm mấy miếng nhỏ, đây là để cho người ta niếm thử. Sau đó liền lớn tiếng thét to, đừng nói, tiếng tiểu cô nương thét to lại hấp dẫn không ít người, còn nghe nói là dùng thử trước mua sau, đều duỗi tay hướng về phía trứng gà đã cắt xong bên kia. Có người ăn cảm thấy ngon, cũng không thèm hỏi thăm giá mua vài cái mang về nhà, thời kì này là thời điểm giáp hạt (mùa vụ), ăn chút trứng gà muối cũng là một mâm đồ ăn không tệ, hơn nữa thời điểm buổi sáng, cũng có thể làm một mâm điểm tâm.

Còn có vài người chỉ nhìn, nhưng mà Vương Phúc Nhi không cảm thấy thế nào cả, dù sao ngươi bán gì đó người ta không mua ngươi cũng không thể bắt buộc. Cũng may há miệng mắc quai, phần đông người hoặc nhiều hoặc ít vẫn mua. Thích thị cao hứng không thôi, thứ này thật đúng là có thể bán đi, ban đầu thời điểm bọn nha đầu định giá, nàng cảm thấy có chút cao, bán ra không được, hiện tại xem ra, không tệ.

Cuối cùng đều đã bán cho tới khi hết hẳn, nhìn tới tiền trong tay, trong lòng giống như được uống mật.

Ở trên đường về thôn, Thích thị nói: Nương không nghĩ tới có một ngày nương muối trứng gà còn có thể kiếm tiền đâu. Ban đầu thời điểm chưa ở riêng, vị trứng gà cũng còn không ngửi được, trước kia nàng ở nhà mẹ đẻ tay nghề cũng dùng không đến, không nghĩ tới hiện tại có chỗ trọng dụng. Trong lòng Thích thị thực kiên định, bản thân mình là người lớn ở trong nhà, còn phải để cho bọn nhỏ đi kiếm tiền, trong lòng nàng áy náy. Tuy rằng sau này có nam nhân nhà mình bán mấy thứ ki rổ có thể kiếm được ít tiền, nhưng mà vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Hiện tại tay nghề mình có thể kiếm tiền, nàng cảm thấy mình còn có thể làm làm nương bọn nhỏ.

Nương, đó là bởi vì người muối ngon hơn người khác, nếu đổi thành người khác, người ta không nhất định mua đâu. Vương Phúc Nhi nói.

Đúng vậy, trước kia thời điểm còn chưa có ở riêng, con chỉ thích ăn nương làm cơm, nhưng mà cũng không muốn nương nấu cơm mỗi ngày, sợ nương vất vả. Hiện tại tốt lắm, mỗi ngày con có thể ăn được cơm nương làm. Vương Hoa Nhi cũng nói.

Vương Đồng Tỏa ở phía trước đánh xe, cười nghe nương con ba người nói chuyện, con la cũng khoan khoái chạy đi. Hơi thở mùa xuân nghênh diện mà đến, ba nương con Vương Phúc Nhi thương lượng trở về liền mua thêm trứng gà, sau đó ướp muối, bởi vì muối trứng gà cũng cần một đoạn thời gian đâu.

Nương, một lần chúng ta muối nhiều một chút, sau đó ước chừng có thể bán bao nhiêu ngày, sau đó dựa theo số ngày này lại muối lần tiếp theo, tiếp tục như vậy cũng sẽ không gián đoạn. Vương Phúc Nhi nói.

Phúc nhi của nhà ta nghĩ thật chu đáo, nương cũng thật không nghĩ tới vấn đề này đâu, theo ý con. Thích thị từ ái nhìn Vương Phúc Nhi.

Bởi vì này thứ bán tốt, mọi người đều thực ủng hộ, sau khi trở về liền đi trong thôn mua trứng gà. Vốn đang chuẩn bị mua ở trấn trên, nhưng mà hỏi giá trấn trên, còn đắt hơn ở nông thôn nhà mình một văn tiền, một văn tiền này cũng là tiền, cũng không thể qua loa. Vốn đã kiếm được ít, nếu lại thiếu một văn tiền này, vậy không phải phí công bận rộn hết một nửa sao?

Thích thị nhiệt tình lớn hơn nữa, Vương Đồng Tỏa còn mua về mười




/176

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status