Hàn Văn Tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, người được mệnh danh là anh Hai của Hắc Lôi này, giống như trong giới vẫn nói, mạnh mẽ, đáng sợ, người dưới tay ông ta, chỉ trong vòng ba chiêu đã chế ngự được Báo Tử Đầu, phế bỏ hai cánh tay của Báo Tử Đầu, cắt một ngón tay út của Rắn Độc. ^ 3 Người đàn ông tóc húi cua Á.\. đánh giá ‹ quán bar Dạ Sắc, thỉnh thoảng lại bới móc đủ điều, giống như ông ta mới là người chủ của quán bar này vậy.
“Thanh Diệp xã này, thật sự là càng làm càng lớn nhỉ, lớn đến mức cũng dám ra tay với Hắc Lôi chúng tôi?” Trên mặt người đàn ông tóc húi cua tràn đầy nét cười: “Ranh con, tôi thật sự rất không hiểu, hôm nay cô lấy đâu ra can đảm ngồi trước mặt tôi như vậy?”
Hàn Văn Tĩnh ngồi ở đó, không hề hé môi nửa lời, tình thế bây giờ hoàn toàn bị đối phương khống chế.
Xưa đến nay, Hàn Văn Tĩnh đều làm công tác tấn công xã hội đen, cô ta hiểu rất rõ, Hắc Lôi là ông trùm xã hội đen của toàn tỉnh Ninh, nhưng lại không ngờ rằng chênh lệch giữa Thanh Diệp và Hắc Lôi lại khổng lồ đến như vậy.
Mặc dù tuổi Báo Tử Đầu đã cao, nhưng bản lĩnh của ông ta đứng trong Thanh Diệp vẫn là số một số hai, nhưng còn không chống đỡ nổi quá ba chiêu dưới tay thuộc hạ của đối phương, đã bị phế bỏ cả hai cánh tay.
Toàn bộ quán bar Dạ Sắc, bầu không khí vô cùng áp lực.
Đúng lúc này, cửa lớn quán bar Dạ Sắc bị người ta gõ vang, từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ lanh lảnh.
“Có ai không? Quán bar không kinh doanh à?”
Một thành viên Hắc Lôi chặn cửa quán bar đứng dậy, dùng ánh mát dò hỏi nhìn về phía người đàn ông tóc húi cua.
Người đàn ông tóc húi cua phất phất tay, đàn em trong tổ chức gật gật đầu, mở cửa hé ra một khe nhỏ: “Quán bar không kinh doanh”
“Mẹ kiếp, tránh ra, có người giả chết với ông đây!” Một giọng nam có vẻ không kiên nhẫn từ bên ngoài quán bar vang lên, đàn em Hắc Lôi đang chặn cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Một luồng sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào.
Hai bóng người một nam một nữ đi vào trong quán bar, người đàn ông có tướng mạo anh tuấn, mặc áo sơ mi hoa văn Versace, đeo một cặp kính râm, giống như ngôi sao trẻ trong làng giải trí vậy.
Cô gái để tóc dài, mặc váy dài màu tráng, đường nét khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Hai vị, chỗ này không kinh doanh, nghe không hiểu sao?” Lại một đàn em Hắc Lôi đứng dậy, quát lên.
Hai người nam nữ này dường như không nghe thấy lời nói của đàn em Hắc Lôi, người đàn ông gỡ mắt kính xuống, đánh giá quán bar Dạ Sắc một vòng.
“Chậc chậc, không khí ngột ngạt quá, xin hỏi một chút, ai là cô Hàn Văn Tĩnh?” Thanh niên đẹp trai này chính là người đi tìm Trương Thác trước đây.
“Là tôi” Hàn Văn Tĩnh đứng dậy.
“Chị dâu, xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Bạch Trì, đại ca của tôi bảo tôi đến xem một chút, vị này chính là Thứ Phong” Thanh niên đẹp trai nhẹ giọng nói với Hàn Văn Tĩnh.
“Thứ Phong xin chào chị dâu” Cô gái xinh đẹp mặc váy dài trắng cúi đầu chào Hàn Văn Tĩnh, trong ánh mắt và giọng nói tràn đầy cung kính.
Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ nhìn hai người: “Đại ca mà anh nói là… Trương Thác sao?”
“Đúng vậy:’ Bạch Trì gật gật đầu: “Đại ca nói có mấy kẻ không có mắt đến gây chuyện với chị dâu, bảo em đến xem xem”
Bạch Trì tự châm thuốc cho mình, đẩy đám đàn em Hắc Lôi đang bao vây trước mặt ra: “Nào nào nào, phiền mấy anh nhường đường một chút đi.”
Người đàn ông tóc húi cua nhìn hai người nam nữ này, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường: “Ranh con, đây chính là người giúp đỡ mà cô tìm đến sao?”
“Tay trói gà không chặt” Thanh niên đứng bên cạnh người đàn ông tóc húi cua khinh thường bĩu môi, con dao bướm trong tay nhanh chóng chuyển động.
Đàn em Hắc Lôi đứng trong hành lang nhỏ của quán bar cũng không nhường đường cho Bạch Trì.
Bach Trì nhướn mày: “Mấy anh này, có ý gì vậy hả?
Không cho người ta đi qua con đường này nữa sao?”
“Cho” Người đàn ông tóc húi cua hét lớn một tiếng, phất phất tay.
Những đàn em Hắc Lôi kia vừa nghe thấy, lập tức nhường ra một con đường.
“Cảm ơn” Bạch Trì nở nụ cười với mấy đàn em Hắc Lôi kia, đi về phía Hàn Văn Tĩnh.
‘Thứ Phong đi theo sau lưng Bạch Trì, những đàn em Hắc Lôi kia tay chân không ngoan ngoãn sờ soạng lên người Thứ Phong, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, Thứ Phong cũng không nói gì, mặc cho bàn tay của những người kia sờ lên người mình.
Thấy cảnh tượng như vậy, nụ cười trên mặt người đàn ông tóc húi cua lại càng tươi hơn.
“Ranh con, không phải cô tìm thêm hai người đến giải sầu cho mấy anh em chúng tôi đấy chứ? Ha ha hai A Huyết, cậu thấy cô gái này thế nào? Để mấy anh em mang lên cho cậu chơi đùa một lát nhé?”
“Tôi còn thích người này hơn” Thanh niên nghịch con dao bướm, đôi mắt nhìn chằm chăm vào người Hàn Văn Tĩnh, trong đôi mắt tràn ngập tính xâm lược.
Bạch Trì đi xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Hàn Văn Tĩnh, trên chiếc váy dài màu trắng của Thứ Phong đã có thêm vô sô dấu tay màu đen.
Phía Thanh Diệp xã bên này, một người đàn ông vẫn luôn ngồi, tuổi tác khoảng bốn mươi, từ đầu đến cuối đều không nói năng gì, chỉ không ngừng hút thuốc lá, giờ phút này, ông ta đứng dậy, mở miệng nói: “Họ Hàn kia, tôi cảm thấy cô đang trêu đùa tôi.”
“Lão Tứ, mày làm gì thế hả?” Ánh mắt Báo Tử Đầu đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
Người đàn ông này là anh Tư của Thanh Diệp xã, biệt danh trong giới cũng chính là Lão Tứ.
“Làm cái gì?” Lão Tứ hỏi ngược lại một câu: “Bản thân †ôi muốn hỏi một câu họ Hàn kia định làm cái gì đấy, Thanh Diệp lớn như vậy, Lôi Công nói từ bỏ không quan †âm đến nữa là lập tức từ bỏ luôn, giao một tổ chức lớn như vậy vào tay một con ranh con, ông ta đã từng hỏi đến ý tứ của mấy người anh em lâu năm như chúng ta không? Lão Tứ tôi thật lòng không phục! Hôm nay, tất cả các anh em đều bị bao vây ở đây, hai người này chính là người giúp đỡ mà họ Hàn kia gọi đến đấy sao?”
Lão Tứ chỉ một ngón tay về phía Bạch Trì và Thứ Phong: “Anh chắc chán đây không phải là họ Hàn kia cố tình trêu chọc chúng ta đấy chứ?”
“Lão Tứ, mày bớt nói nhảm ở đây cho ông!” Rắn Độc mắng to một tiếng.
“Ha ha, tùy các anh muốn nói thế nào thì nói đi, dù sao ông đây cũng hoàn toàn không có ý định theo hầu, tổ chức lớn như vậy lại giao vào trong tay một con ranh con, chi bằng phá hủy luôn cho xong!” Lão Tứ phất phất †ay, bày vẻ mặt không còn gì để nói.
“Mày nói cái gì?” Rắn Độc cáu lên, nắm cổ áo của Lão Tứ: “Mày nói lại lân nữa!”
“Nhìn xem, anh còn nóng nảy sao?” Lão Tứ khinh thường cười một tiếng: “Cũng không sợ nói cho anh biết, người của Hắc Lôi là do ông đây tìm đến, ông đây cũng không hài lòng con ranh kia ngồi ở vị trí này, anh Ba, cũng đừng nói tôi không nể tình nghĩa anh em, hôm nay các anh phải thành thật ngoan ngoãn nhận sai với anh Đao, tất cả các anh đều có cơ hội sống sót, sau này ở Thanh Diệp tôi là lớn nhất, anh và anh Hai vẫn làm anh lớn giống trước, thế nào?”
“Tao nhổ vào” Rắn Độc vung một nắm đấm lên hung hăng nện vào mặt Lão Tứ, một đấm này khiến cho cánh tay phải của ông ta vốn dĩ đã chảy máu không ngừng, lại càng bị thương nặng hơn nữa.
Lão Tứ bị đánh lùi lại mấy bước, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn với máu: “Được, anh Ba, tôi đã cho các anh cơ hội, đây là con đường các anh tự lựa chọn, đừng trách người anh em này không có tình nghĩa!”
“Ông đây không có thứ anh em như mày!” Rắn Độc lại vung nám đấm xông về phía Lão Tứ lần nữa, nhưng lại bị A Huyết đạp cho một cái ngã lăn.
Lão Tứ không thèm liếc nhìn Rắn Độc lấy một cái, đi đến trước mặt người đàn ông tóc húi cua, cúi đầu khom ‘Anh Đao, tôi nắm giữ tất cả mối làm ăn buôn bán của Thanh Diệp, không cần phải giữ lại những người này:
/973
|