“Khá lắm” Người đàn ông tóc húi cua hài lòng vỗ vỗ vào mặt Lão Tứ.
Lão Tứ nở nụ cười xu nịnh lấy lòng.
Bây giờ; sắc mặt của Hàn Văn Tĩnh rất khó,coi. Một lý do là vì sự:phản bội của Lão Tứ, hai là vì sự xuất hiện của hai người Bạch Trì.
Trên thực tế, đừng thấy ngoài miệng Hàn Văn Tĩnh ăn nói hung dữ, nhưng thực ra cô ta là một cô gái cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, từ nhiều năm trước, bắt đầu từ khi mẹ cô ta bị chết vì xã hội đen báo thù, cái gọi là cảm giác an toàn càng ngày càng cách xa cô ta.
Cô ta đăng ký thi vào trường cảnh sát, ghét ác như thù, hành động bạo lực, những thứ này thật ra cũng chỉ là một cách thể hiện của việc cô ta thiếu cảm giác an toàn mà thôi.
Trong tình cảm với Trương Thác, thật ra chính bản thân Hàn Văn Tĩnh cũng không hiểu tình cảm này cụ thể là thứ gì.
Cô ta không phủ nhận hành động tối hôm đó của mình là xúc động, sau khi sự việc xảy ra, trong lòng cô ta cũng rất hối hận, chỉ là tính cách của cô ta khiến cô ta không có cách nào thể hiện ra ngoài được, cô ta tự trách bản thân mình, trong tình huống biết rõ Trương Thác là người đã có vợ rồi mà vẫn còn làm ra loại chuyện như vậy, cô †a cố gắng ép bản thân mình không đi quấy rầy Trương Thác, không liên lạc với anh, nếu không phải xảy ra chuyện hôm nay, cô ta cũng không biết đến khi nào mình mới chủ động gọi điện thoại cho Trương Thác.
Hàn Văn Tĩnh là một người đàn bà rất mâu thuẫn, giống như cô ta cứ luôn đòi bát ba mình vậy, đợi đến một ngày kia thật sự bắt được, Hàn Văn Tĩnh cũng không chắc chắn mình có thể ra tay được, nhưng mà cô ta vẫn làm.
Vừa nấy, sau khi gọi điện thoại cho Trương Thác xong, Hàn Văn Tĩnh đã hối hận, cuộc điện thoại kia của cô ta, nguyên nhân lớn hơn trong đó chính là sự quấy phá của tâm lý đàn bà, cô ta muốn khi bản thân mình gặp phải nguy hiểm, Trương Thác có đến bảo vệ mình hay không.
Sau khi Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy Bạch Trì và Thứ Phong, trong lòng cô ta đầy thất vọng, cô ta hiểu rằng mình không hề quan trọng đến vậy trong lòng Trương Thác, người anh yêu là vợ anh, giữa mình và anh, chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi, nếu không, tại sao Trương Thác lại tìm hai người đến qua loa với mình như: Vậy.
Trong lòng Hàn Văn Tĩnh thất vọng, nhưng trên mặt cô ta lại nở nụ cười tự giễu, bản thân mình vốn dĩ không hề quan trọng như vậy.
“Ranh con, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, hôm nay nếu cô chủ động đi theo chơi với anh bạn trẻ này của tôi một lát, tôi sẽ để lại cho cô một mạng, thế nào?” Giọng nói cợt nhả của người đàn ông tóc húi cua vang lên.
Hai mát A Huyết đánh giá kháp người Hàn Văn Tĩnh, lè lưỡi liếm môi một cái.
“Chọn cách chết đi.’ Bạch Trì cất giọng bình thản.
“Hử?” Người đàn ông tóc húi cua nhướn mày, nhìn về phía Bạch Trì: “Ranh con, cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
“Đúng vậy” Bạch Trì gật đầu: “Ông chọn cách chết, tôi hoàn thành cho ông.”
“Tôi không nghe rõ.” Người đàn ông tóc húi cua dùng ánh mắt như vừa thấy ma nhìn Bạch Trì: “Cậu nhác lại lần nữa xem nào?”
Bạch Trì quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Thứ Phong đứng sau lưng mình: “Tôi nói tiếng phổ thông đúng không?”
“Phải.” Thứ Phong gật đầu.
“Âm thanh cũng không nhỏ phải không?”
“Không nhỏ”
“Vậy tức là ông ta nghe thấy, không muốn tự chọn, nếu đã như vậy, cô chọn thay ông ta là được rồi”’ Bạch Trì đưa tay ra dấu mời.
“Hiểu rồi” Sắc mặt Thứ Phong không thay đổi chút nào, đi về phía trước một bước, ngay sau đó, chỉ thấy một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, trong vệt sáng lạnh lẽo này, mười ngón tay cùng bay lên một lúc.
Tay của người đàn ông tóc húi cua lập tức đẫm màu đỏ tươi.
Cảnh tượng đột ngột xảy ra này khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Người đàn ông tóc húi cua thét một tiếng thảm thiết như: heo bị giết thịt: “Tay… Tay của tôi… Tay của tôi!”
Ông ta duỗi bàn tay ra, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, khi ông ta vươn bàn tay ra, không còn một ngón tay nào nữa.
“Chậc chậc chậc.” Bạch Trì lắc lắc đầu: “Hóa ra cô lựa chọn cho ông ta chảy máu đến chết, ài, phụ nữ mà, thật đáng sợ.”
Bạch Trì lại dùng ánh mắt tiếc nuối liếc nhìn người đàn ông tóc húi cua: “Ông nói ông xem, nói chuyện tử tế với ông thì ông không chịu nghe, một chiêu mất mạng dứt khoát hơn nhiều, không cần phải chịu đựng kiểu tra tấn như vậy”
Thanh niên tên A Huyết sắc mặt thay đổi dữ dội, cầm dao bướm trong tay đột ngột đâm về phía Thứ Phong.
Cánh tay Thứ Phong vung lên, nện lên khuỷu tay A Huyết, con dao bướm của A Huyết vốn dĩ đang đâm về phía Thứ Phong, trong nháy mắt đã chuyển hướng, tự đâm vào cổ họng của mình, mũi dao sắc bén không chút trở ngại đâm xuyên qua cổ họng của A Huyết, A Huyết vừa nãy còn vênh váo ngang ngược không ai bì nổi, trong giây phút đối mặt kia đã không còn tính mạng nữa.
Cảnh tượng vừa xảy ra chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, cho.
đến tận khi A Huyết ngã xuống đất, đám người Hàn Văn Tĩnh mới kịp phản ứng lại, ánh mắt nhìn hai người Bạch Trì đã hoàn toàn không giống với lúc trước.
Bạch Trì cười áy náy với Hàn Văn Tĩnh: “Chị dâu, theo lý, đại ca phái chúng tôi đi, nên xử lý những người này như thế nào, chị nói là được, nhưng trước khi đến đại ca đã nói với chúng tôi, nếu ai ăn nói không lễ phép với chị thì cứ giết sạch, cho nên…”
Bạch Trì ngượng ngùng gãi gáy, ngay lúc này, Thứ Phong cũng cử động.
Trên người cô ta mặc váy dài màu tráng, giống như một bóng ma, xuyên qua xuyên lại trong đám người, những chỗ cô ta đi qua đều kéo theo một mảng máu tươi, cô ta giống như đang nhảy múa trong đám người, máu tạo thành hoa làm bạn nhảy của cô ta.
Lần này Hắc Lôi dẫn đến hơn ba mươi người, những người này vừa nấy còn chen nhau vươn tay sờ lên người Thứ Phong, bây giờ bọn chúng nhìn thấy Thứ Phong giống như nhìn thấy ma, trên mặt tràn đầy sợ hãi, muốn trốn cũng không kịp.
Hai phút!
Chỉ vẻn vẹn hai phút, mặt đất quán bar Dạ Sắc đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Váy dài trắng trên người Thứ Phong không dính một chút máu tươi nào, chỉ có mười ngón tay thon dài của cô ta đang có máu tươi nhỏ xuống.
Nếu nhìn kỹ, trên móng tay sơn màu đỏ rực của cô ta có lóe ra ánh sáng lạnh, cất giấu từng lưỡi từng lưỡi dao sắc lẹm.
Báo Tử Đầu nuốt mạnh một ngụm nước bọt, kể từ sau khi quen biết Trương Thác đến nay, đây không còn là lần đầu tiên ông ta gặp phải trường hợp như vậy nữa rồi, nhưng vẫn không có cách nào giữ cho lòng mình bình tĩnh được, hai người trẻ tuổi cứ như vậy, nhìn qua chỉ là người không gây hại gì, nhưng giữa lúc cười nói lại lấy đi nhiều tính mạng như vậy, sắc mặt bọn họ không thay đổi chút nào, rõ ràng đã quen với những chuyện như vậy rồi.
Người đàn ông tóc húi cua sợ hãi nhìn Bạch Trì và Thứ Phong, chân liên tục lùi về phía sau.
Lão Tứ càng sợ đến mức co quäắp ngồi ở đó, quần ướt đẫm một mảng.
Hàn Văn Tĩnh đờ đẫn nhìn cảnh tượng thê thảm này, trong lòng cô ta đang chấn động, rốt cuộc thì Trương Thác là ai?
Lần trước ở Bát Tiên Lâu, Hàn Văn Tĩnh cho rằng Trương Thác có chuẩn bị rồi mới đến, vậy lần này thì sao, mình vừa gọi điện thoại, cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút, Trương Thác đã phái hai người này đến đây rồi, nhìn vẻ mặt họ nhìn mình đều là tuyệt đối cung kính.
“Thứ Phong, gọi người đến xử lý một chút”” Bạch Trì phất phất tay.
Thứ Phong gật gật đầu, huýt sáo một tiếng lảnh lót.
Âm thanh huýt sáo vừa dứt, có hơn mười người từ bên ngoài quán bar Dạ Sắc đi vào, ai nấy đều mặc áo đen, che mặt, sau khi đi vào quán bar không nói một câu nào, bọn họ thuần thục khiêng thi thể trên mặt đất lên, nâng ra ngoài quán bar, những người này không hề phát ra một chút tiếng động nào, giống như trong sâu thẳm bóng tối có quy tắc gì đó đang chèn ép bọn họ.
“Chị dâu, chuyện này xử lý xong rồi, chúng tôi cũng đi trước đây, ở lại đây sẽ gây phiền phức không cần thiết cho chị.’ Bạch Trì lên tiếng chào Hàn Văn Tĩnh.
“Chị dâu, Thứ Phong xin rút lui” Thứ Phong cung kính khom lưng với Hàn Văn Tĩnh, đi theo sau lưng Bạch Trì, rời khỏi quán bar Dạ Sắc.
/973
|